Thất Giới Hậu Truyện

Chương 831

Chuyển mình tiến lên, Huyền Da kéo tay của Thiên Lân quan sát một lúc, miệng tán thưởng không thôi.

- Quả thật là quá giống, quả thực khiến người ta khó mà phân biệt đúng sai, cũng tuấn tú tuyệt với như cha ngươi vậy, người vừa gặp đã thích rồi.

Thiên Lân điềm nhiên đáp lại:

- Huyền Dạ thúc thúc quá khen rồi, so với cha năm xưa, con còn kém xa lắm.

Huyền Dạ khép hờ mắt, cười trả lời:

- Vậy cũng không có gì đáng nói, nhớ lại ta sau khi gặp được cha của con, tu vi của ông ta cũng không bằng được con hiện tại.

Hải Mộng Dao lên tiếng:

- Thiên Lân từ nhỏ lớn lên ở Băng Nguyên, hơn nữa còn chưa từng ở với sư phụ.

Huyền Dạ có phần bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Sao lại như vậy? Thế thì một thân pháp quyết của con theo ai mà học được?

Thiên Lân đáp:

- Con từ nhỏ theo mẹ con sống ở Băng Nguyên, mãi đến không lâu trước đây mới biết được thân thế bản thân mình.

Hải Mộng Dao nói:

- Chuyện liên quan đến Thiên Lân, thực ra sư phụ con cũng gần đây mới biết được, vì thế mới phái con đi bảo vệ đệ ấy.

Huyền Dạ kinh ngạc nói:

- Thiên Lân tu vi như vậy thiên hạ hiếm thấy, dường như không cần các con phải lo lắng quan tâm như vậy?

Hải Mộng Dao thở dài đáp:

- Huyền Dạ thúc thúc có điều còn chưa biết, Thiên Lân trước đây không lâu đã từng chết ở Băng Nguyên, lúc đó thân thế của Thiên Lân mới truyền về trung thổ, làm thiên hạ khiếp sợ. Sau đó, Thiên Lân sống lại, xuôi Nam vào trung thổ chỉ để tìm kiếm lại một đoạn ái tình, chuyện này cũng chính là nguyên nhân lần này chúng con đến nơi đây.

Huyền Dạ nghi hoặc nói:

- Tìm lại ái tình? Ý là thế nào?

Hải Mộng Dao đáp:

- Nói một cách đơn giản, bên cạnh Thiên Lân trước khi chết còn có một hồng nhan tri kỹ tên là Ngọc Tâm. Vì để đem lại hy vọng cho Thiên Lân, Ngọc Tâm không tiếc dùng sinh mạng mình làm giá để phát động một chiêu cực mạnh tiêu diệt địch nhân. Khi đó, Thiên Lân vì vạn ý niệm đều tàn như tro, trọng thương mà chết, sau khi tỉnh lại một lòng muốn cứu sống Ngọc Tâm, Thiên Lân phải quay lại vài ngàn năm trước. Mà muốn quay lại vài ngàn năm trước, chắc chắn phải tìm cho được thần khí thời không là Đại Luân Hồi bàn, vì thế chúng con mới đặc biệt đến đây truy tầm tung tích của Đại Luân Hồi bàn.

Nghe xong những lời của Hải Mộng Dao, Huyền Dạ đại khái hiểu được tình hình này, trầm ngâm nói:

- Chuyện liên quan đến Đại Luân Hồi bàn thì ta quả thực biết được một chút, bất quá thực sự được thấy chỉ có chủ nhân ta và Bạch cô nương. Bây giờ mọi người trước tiên hãy theo ta đến Thủy Tinh Thiên Địa nghỉ ngơi đã, ta sẽ đi hỏi lại chủ nhân nhà ta, xem thử chủ nhân có đồng ý gặp mọi người không.

Thiên Lân chắp tay đáp:

- Vậy xin làm phiền Huyền Dạ thúc thúc.

Huyền Dạ cười trả lời:

- Không có gì, cũng không biết có giúp được gì cho mọi người hay không. Đi thôi.

Dứt lời, Huyền Dạ xoay mình dẫn ba người rời đi.

Đến Thủy Tinh Thiên Địa, Thiên Lân, Tử Hàn, Hải Mộng Dao lập tức bị cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm cho chấn động, ai cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng trước sự tồn tại như vậy ở trong Yêu vực.

Thấy tình hình này, Huyền Dạ cười nói:

- Mới đến đây lần đầu, mọi người đừng ngại trước hết hãy đi vòng vòng quanh đây, ta đi hỏi qua chủ nhân đây, mọi người chờ cho chốc lát.

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Hy vọng Huyền Dạ thúc thúc nói tốt cho vài câu.

Huyền Dạ cười cười xoay mình rời đi, chớp mắt đã không còn thấy tung tích.

Chầm chậm đi lại trong thung lũng có Thủy Tinh Thiên Địa, Tử Hàn kinh hãi than thở:

- Hoa cỏ cây cối nơi này vô cùng hiếm thấy, trong đó không thiếu những dược liệu quý hiếm.

Hải Mộng Dao nói:

- Nơi này linh khí tràn ngập, vô cùng lợi ích cho sự sinh trưởng của động thực vật.

Thiên Lân thốt lên:

- Linh khí nơi này có phần quái dị, có mấy phần khí tức tà mị.

Hải Mộng Dao cười nói:

- Đây là Yêu vực, linh khí nơi này đối với người tu chân nhân gian tự nhiên có vài phần yêu khí.

Tử Hàn lên tiếng:

- Trời sinh vạn vật, mỗi thứ đều có linh tính. Cái gọi là nhân thần quỷ quái yêu linh cũng chỉ là tộc loại khác nhau, quần thể khác nhau, không có bản chất khác biệt.

Hải Mộng Dao nói:

- Vạn vật tu luyện đều chỉ vì thích ứng với hoàn cảnh, khắc phục được sinh lão bệnh tử, sau đó mới có thể truy cầu và mong ước cao hơn. Nơi này ... Ồ, bọn họ đến rồi.

Xoay mình, Hải Mộng Dao thấy ba bóng người từ không trung hạ xuống, đến Thủy Tinh Thiên Địa. Đánh giá người đến, Hải Mộng Dao phát hiện Yêu Hoàng Liệt Thiên và Bạch Như Sương vẫn y như xưa, dung mạo không hề thay đổi chút nào so với hai mươi năm trước, có phần còn tuấn tú và xinh đẹp hơn. Thiên Lân và Tử Hàn mới lần đầu gặp được Liệt Thiên và Bạch Như Sương, người nào cũng bị vẻ tuấn tú và xinh đẹp của hai người làm cho khiếp hãi, mặt toát ra sự ngạc nhiên rõ ràng. Liệt Thiên và Bạch Như Sương nhìn Thiên Lân, tuy đã biết được thân phận của Thiên Lân rồi, nhưng khi thấy được dung mạo của Thiên Lân rồi thì vẫn còn cảm thấy thật sự khiếp hãi.

Bật cười khẽ, Huyền Dạ thấy hai bên vẻ mặt như vậy, lập tức phá vỡ yên tĩnh, cười nói:

- Mộng Dao, Thiên Lân còn không nhanh chóng ra mắt chủ nhân ta?

Hải Mộng Dao nghe vậy liền thôi nhìn, dẫn Thiên Lân và Tử Hàn tiến lên làm lễ ra mắt.

Liệt Thiên vẻ mặt bình thản, gật đầu trả lời. Bạch Như Sương thì mặt nở nụ cười, êm ái lên tiếng:

- Không cần phải đa lễ, nghe Huyền Dạ nói, các vị tới đây là vì muốn hỏi thăm đến tin tức của Đại Luân Hồi bàn phải không?

Hải Mộng Dao đáp:

- Chúng vãn bối đã hỏi thăm nhiều nơi mới biết được hai mươi năm trước hai vị tiền bối đã từng gặp qua Đại Luân Hồi bàn, vì thế đặc biệt đến đây hỏi thăm.

Liệt Thiên hỏi lại:

- Hai mươi năm qua, sư phụ ngươi Lục Vân có khỏe không?

Hải Mộng Dao trả lời:

- Từ sau khi chia tay ở Cửu Thiên Hư Vô giới năm đó, sư phụ đã dẫn mọi người quy ẩn, mãi đến hiện nay biết được thân phận của Thiên Lân, sư phụ mới xuống núi đi tìm kiếm sư mẫu.

Liệt Thiên có phần nghi hoặc, ngờ vực hỏi:

- Lục Vân quy ẩn rồi, chuyện này thật là ngoài sức tưởng tượng của ta.

Hải Mộng Dao cười trả lời:

- Sư phụ không có lòng dạ nghĩ đến quyền thế, luôn mong muốn hòa bình an tĩnh.

Bạch Như Sương cười nói:

- Bình an là phúc, tham dục là nghiệt. Chọn lựa của sư phụ con rất chính xác.

Hải Mộng Dao cười đáp lại:

- Sư phụ thường dạy dỗ vãn bối, đối nhân xử thế cần phải bình thản một chút, chớ quá cố chấp, nếu không chắc chắn sẽ bị phiền toái quấy nhiễu.

Liệt Thiên lên tiếng:

- Lần này đến đây chỉ vì chuyện Đại Luân Hồi bàn?

Hải Mộng Dao đáp:

- Đây chính là một tâm bệnh của Thiên Lân, vạn bất đắc dĩ phải làm. Thực ra lần này đến đây, còn có một số tin tức có thể báo cho các vị tiền bối, nhưng lại sợ phá vỡ an bình của mọi người.

Huyền Dạ kinh ngạc nói:

- Nhân gian có biến?

Hải Mộng Dao gật đầu trả lời:

- Hiện nay Băng Nguyên phát sinh tai ách, Thái Huyền Hỏa Quy ra đời, Ngũ Sắc Thiên Vực ở Dị giới lại phái xuất một nhóm cao thủ xâm nhập nhân gian, khiến cho thiên hạ không còn an bình nữa.

Liệt Thiên nghe vậy cau chặt mày, trầm ngâm nói:

- Thái Huyền Hỏa Quy, đây có thể đây chính là thần thú trong truyền thuyết, nghe nói thực lực kinh người, có được tấm thân kim cương bất hoại.

Bạch Như Sương hỏi liền:

- Thế Ngũ Sắc Thiên Vực là chuyện thế nào?

Hải Mộng Dao đáp:

- Theo vãn bối biết được, Ngũ Sắc Thiên Vực chính là khu vực sinh sống ngày trước của Địa Âm Thiên Sát.

Huyền Dạ kinh hãi la lên:

- Nói như vậy, nhân gian chẳng phải đang đối mặt với tai ách mới?

Hải Mộng Dao đáp:

- Chuyện này không thể nào tránh khỏi, do Thiên Lân dựng lên, tự nhiên để cho đệ ấy đi xử lý.

Liệt Thiên nhìn Thiên Lân, khẽ bảo:

- Hai mươi năm trước Lục Vân tung hoành thiên hạ, hai mươi năm sau, con trai hắn lại chế tạo truyền kỳ mới, hai người các ngươi thật là cha nào con nấy, thật đúng là khiến cho người ta phải kinh hãi trước sự kỳ lạ.

Thiên Lân khiêm tốn đáp lời:

- Tiền bối quá khen rồi.

Liệt Thiên nói:

- Không cần phải khiêm tốn, thực lực của ngươi bây giờ cũng không thể coi thường, lại trải qua một số rèn luyện sẽ trở thành ngọc quý.

Thiên Lân cười trả lời:

- Đa tạ quá khen, không biết Đại Luân Hồi bàn ...

Bạch Như Sương nghe vậy khẽ lẩm bẩm:

- Đại Luân Hồi bàn ở trong tay của Nạp Tuyết Thiên Hoa, chúng ta quả thực đã từng thấy qua, cũng đã tự mình trải qua, hơn nữa còn quay lại kiếp trước. Nhưng hiện nay Nạp Tuyết Thiên Hoa ở nơi nào thì chúng ta lại không biết rõ.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Nếu như các vị tiền bối đã từng thấy qua, làm sao lại không biết được?

Bạch Như Sương đáp:

- Năm xưa chính Huyền Dạ tìm được chỗ ẩn thân của Nạp Tuyết Thiên Hoa trong một thung lũng sâu, ta và Liệt Thiên nghe tin chạy đến kịp, nhờ vào sức mạnh Đại Luân Hồi bàn để quay lại kiếp trước của ta, hiểu được mọi thứ năm xưa của Liệt Thiên, sau đó liền rời đi. Sau này, Liệt Thiên đi đến Cửu Thiên Hư Vô giới, do ta mà buông bỏ thiên hạ. Huyền Dạ không cam lòng, lại tiếp tục đi tìm Nạp Tuyết Thiên Hoa lần nữa, kết quả phát hiện thung lũng đó đã sớm bị người hủy diệt, Nạp Tuyết Thiên Hoa và Đại Luân Hồi bàn đã không còn biết đi đâu nữa.

Thiên Lân vẻ mặt thất vọng cười khổ đáp:

- Nói như vậy, trên thế gian không còn có người nào biết được tung tích của Đại Luân Hồi bàn rồi?

Huyền Dạ trả lời:

- Thế thì cũng không nhất định, theo ta suy đoán, người hủy diệt thung lũng đó chắc chắn biết được tung tích của Nạp Tuyết Thiên hoa và Đại Luân Hồi bàn.

Tử Hàn hỏi lại:

- Vậy ai là người ra tay hủy diệt thung lũng đó vậy?

Huyền Dạ chần chừ đáp:

- Chuyện này cũng không nói rõ ràng được.

Hải Mộng Dao khẽ thở dài nói:

- Xem ra Đại Luân Hồi bàn này quả thật không dễ tìm kiếm được.

Liệt Thiên lên tiếng:

- Nạp Tuyết Thiên Hoa thân là người canh giữ Đại Luân Hồi bàn, thực lực tương đối kinh người. Những người tầm thường nếu đến đó sinh sự căn bản chỉ tự mình chuốc lấy khổ sở. Theo những gì mà Huyền Dạ chứng kiến được, thung lũng đó bị hủy diệt rõ ràng là do người làm, như vậy tồn tại hai loại tình hình: thứ nhất, Nạp Tuyết Thiên Hoa cố ý làm ra như vậy để tiện ẩn mình đi nơi khác; thứ hai, người khác làm ra, hơn nữa người đó thực lực ở trên cả Nạp Tuyết Thiên Hoa.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Phân tích này rất có lý, nhưng điều nào có khả năng cao hơn vậy?

Huyền Dạ đáp:

- Cá nhân ta cho là khả năng thứ hai lớn hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment