Thất Giới Hậu Truyện

Chương 887

Trong Cô Tinh động, Ngọa Vân cư sĩ sau khi suy tính khá lâu, cuối cùng áp chế không được dục vọng trong lòng, thay đổi ước nguyện ban đầu. Đã có chủ định rồi, Ngọa Vân cư sĩ mặt nở nụ cười tà mị, ngửng đầu cẩn thận đánh giá Nhất Tịch Như Mộng, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt của nàng đi đến trước ngực, trong mắt toát ra một chút mê muội. Hôm nay, Nhất Tịch Như Mộng đổi lại võ phục, quần áo xanh lục nhạt mô tả những đường cong động lòng người của nàng. Theo Ngọa Vân cư sĩ thấy được, Nhất Tịch Như Mộng không những dung mạo tuyệt vời, mà thân thể vóc dáng cực đẹp, người tướng cao gầy, bộ ngực đầy đặn, mông tròn đầy eo mảnh khảnh, quả thực chính là mặt thiên sứ mà thân người lại đầy hấp dẫn. Lại thêm thân phận của Nhất Tịch Như Mộng, thần thái lạnh lùng cao ngạo, hệt như vua trong loài hoa, đúng với danh hiệu cao quý Mẫu Đơn.

Phát hiện được sự thay đổi trong ánh mắt của Ngọa Vân cư sĩ, Nhất Tịch Như Mộng trong lòng sinh chán ghét, cảm giác như bị rắn độc đang lườm lườm, toàn thân không được tự nhiên chút nào. Hừ lạnh một tiếng, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt sắc như đao, ép cho Ngọa Vân cư sĩ không dám nhìn thẳng, hoang mang quay sang khác. Thời khắc này, Ngọa Vân cư sĩ mới kinh ngạc phát hiện ra Nhất Tịch Như Mộng không ngờ có thêm một uy nghiêm của nữ hoàng trời sanh, có thể tạo nên khiếp hãi rất lớn cho người đối mặt với bà.

Thấy Ngọa Vân cư sĩ chuyển mắt đi, Nhất Tịch Như Mộng tâm tình tốt hơn một chút, lạnh lẽo nói:

- Ngươi suy tính đã lâu rồi, có phải muốn thử qua một chút không?

Ngọa Vân cư sĩ tâm tình phức tạp, đối mặt với khí chất cao quý trời sinh của Nhất Tịch Như Mộng, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vừa có ý muốn chiếm lấy nàng, lại có phần không dám đối mặt với nàng, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Chần chừ một lúc, Ngọa Vân cư sĩ phản bác lại:

- Giữa chúng ta cuối cùng cũng phải giao chiến, điều này là không thể nào né tránh được.

Nhất Tịch Như Mộng lạnh lùng đáp:

- Ngươi cũng có thể chọn lựa bỏ đi.

Ngọa Vân cư sĩ cười trả lời:

- Đó là suy nghĩ của tiên tử, trong những chọn lựa của ta không có điều này. Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, phỏng chừng chiến đấu bên ngoài cũng đã gần kết thúc, chúng ta cũng phải bắt đầu thôi.

Chầm chậm ép đến gần, Ngọa Vân cư sĩ tay không đánh quyền ra, nhìn có vẻ tùy tiện tự nhiên, hoàn toàn không có chút nào khẩn trương cả.

Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt khẽ biến, tâm hồn căng thẳng, đối với địch nhân nổi tiếng có mưu lược, rất ít khi hiển lộ thực lực này, trong lòng bà có phẩn cảnh giác, mơ hồ có phần bất an. Để cho an toàn, Nhất Tịch Như Mộng không dám chậm trễ, Lục Diệp kiếm trong tay tự động bay ra khỏi vỏ, xoay tròn quanh người bà, bố trí mười sáu tầng kết giới phòng ngự. Hoàn thành những điều này rồi, Nhất Tịch Như Mộng tay phải múa lên giữa không trung, Lục Diệp kiếm gào thét bay ra cùng với làn kiếm xanh lục bắn thẳng vào đầu của Ngọa Vân cư sĩ. Chiêu này chỉ như ném đá dò đường, Nhất Tịch Như Mộng chỉ thi triển ra có năm thành thực lực, nhằm thăm dò thực lực của địch nhân.

Ngọa Vân cư sĩ nụ cười tà dị, khi Lục Diệp kiếm đến gần thì tay phải cong ngón tay lại, phát xuất một luồng sang màu đỏ rực, dễ dàng hất văng Lục Diệp kiếm đi.

- Giao tranh như vậy chỉ lãng phí thời gian, chúng ta chi bằng định thắng bại trong ba chiêu, tiên tử có dám ứng chiến không?

Nhất Tịch Như Mộng lạnh lẽo đáp trả:

- Ta vì sao phải nghe theo lời của ngươi?

Ngọa Vân cư sĩ không thèm để ý đến, điềm nhiên trả lời:

- Nếu như tiên tử không tình nguyện, thế thì cũng không có quan hệ gì, cứ để ta làm chủ công là được.

Lời còn vang bên tai, Ngọa Vân cư sĩ đột nhiên đến gần, thoáng cái đột phá được bốn tầng kết giới phòng ngự của Nhất Tịch Như Mộng, ép gần đến bà trong phạm vi sáu thước, tay phải một chưởng vỗ thẳng vào bộ ngực cao vút của Nhất Tịch Như Mộng. Nhìn một chưởng này, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt lạnh lùng như băng, tức giận vô cùng, lập tức vận tám thành thực lực đỡ thẳng một chiêu của Ngọa Vân cư sĩ. Chưởng lực bền chắc, không khí gió giật, khí thể lưu động rất nhanh hình thành một đợt sóng xung kích, thoáng cái đã hất lùi cả hai người.

Bật cười quỷ bí, Ngọa Vân cư sĩ không hề để ý, miệng lại tán thưởng:

- Tiên tử không những xinh đẹp tuyệt thế mà tu vi cũng quả thật khó thấy.

Nhất Tịch Như Mộng sắc mặt nặng nề, chưởng thứ nhất nàng còn chưa hề chiếm được chút tiện nghi, đối với sự mạnh mẽ của địch nhân, trong lòng lập tức có hiểu biết nhất định. Khẽ quát một tiếng, chiêu thứ hai, Nhất Tịch Như Mộng chủ động công kích. Lần này, Lục Diệp kiếm thể hiện uy lực kinh người, thân kiếm run lên kịch liệt, tiếng kiếm ngâm ong ong đến đinh tai nhức óc, cùng với trăm ngàn làn kiếm chen chúc ập đến, hệt như một màn sương mù thu nhỏ lại, chớp mắt đã bao trùm lấy Ngọa Vân cư sĩ vào trong. Xoay mình tại chỗ, Ngọa Vân cư sĩ đột ngột bay lên, cả người xoay tròn rất nhanh giữa không trung, hai tay nhanh chóng múa ra, bóng chưởng dày đặc trùm cả trời đất đón lấy làn kiếm của Nhất Tịch Như Mộng. Bóng chưởng và làn kiếm liên tục va chạm, hai bên hòa tan lẫn nhau, lực lượng tích lũy, sau khi tích lũy rất lâu rồi, cuối cùng hình thành một quả cầu ánh sáng, nổ ầm một tiếng. Chiêu thứ hai, Nhất Tịch Như Mộng chủ động tấn công, kết quả vẫn không hề chiếm được chút tiện nghi nào, như vậy có thể thấy được giữa hai người tồn tại một khoảng cách thực lực nhất định. Xoay tròn giữa không trung, Ngọa Vân cư sĩ bình yên hạ xuống đất, nụ cười trên mặt càng thêm phần tà mị.

Từ từ bước đến gần, Ngọa Vân cư sĩ nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nhất Tịch Như Mộng, cười nói:

- Thần sắc của tiên tử không được tự nhiên, xem ra đã bị thương rồi. Chiêu thứ ba này có cần phải nghỉ ngơi một chút trước, chờ sau khi tiên tử nghỉ ngơi rồi, chúng ta lại tiếp tục được không?

Biết rõ Ngọa Vân cư sĩ muốn dùng lời này để khích bác mình, Nhất Tịch Như Mộng tận sức giữ bình tĩnh lại, hờ hững đáp:

- Chớ có đắc ý, trước tiên tiếp chiêu thứ ba của ta thử coi đã.

Thân thể nghiêng về phía trước, bắn thẳng lên, Nhất Tịch Như Mộng xoay tròn như bay, hai tay múa lên nhanh chóng, làn kiếm dày đặc tầng tầng hội tụ lại, lập tức hình thành một cột sáng màu xanh lục rực rỡ bắn thẳng vào huyệt Thiên Linh của Ngọa Vân cư sĩ. Bước chân chợt dừng lại, Ngọa Vân cư sĩ vẻ mặt nặng nề, cẩn thận quan sát một chiêu này của Nhất Tịch Như Mộng, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhanh chóng bắt chéo hai tay trước ngực, cả người đột nhiên nghiêng thẳng đến, trong người bộc phát một luồng sức mạnh điên cuồng hoang dã đáng sợ, hóa thành một luồng khí ma sát vô hình đón lấy một chiêu này của Nhất Tịch Như Mộng. Chớp mắt, công kích của hai người đã gặp nhau giữa không trung, sức mạnh bén nhọn và chân nguyên đầy đặn lập tức nổ tung, ánh sáng mạnh mẽ cơ hồ che phủ tất cả Cô Tinh động. Thời khắc đó, Ngọa Vân cư sĩ thân thể chấn động, bị dòng khí phát nổ hất lùi lại, va chạm thẳng vào mặt đá nham thạch cứng rắn, liền bị trọng thương hộc máu. Nhất Tịch Như Mộng tình trạng tốt hơn một chút, nguyên nhân bởi vì nàng đang trong quá trình xoay tròn rất nhanh chóng, lướt trên một phần sức nổ rất hữu hiệu. Tuy là như vậy, Nhất Tịch Như Mộng vẫn bị thương không nhẹ, khóe miệng tươm máu tươi. Ba lần đấu thẳng, Nhất Tịch Như Mộng miễn cưỡng giao chiến ngang tay với địch nhân, điều này cũng tính là một loại may mắn.

Ho nhẹ một tiếng, Ngọa Vân cư sĩ vẻ mặt nặng nề, cười lạnh nói:

- Không nhìn ra tiên tử còn có chút bản lĩnh, không ngờ khiến ta bị thương không nhẹ, chỉ đáng tiếc, tiên tử tuy là người thống trị Lam Quang Thánh Vực, vẫn không thể nào thoát khỏi định mệnh sắp sẵn, cuối cùng tiên tử cũng phải rơi vào trong tay của ta.

Từ từ bước đến gần, Ngọa Vân cư sĩ chậm rãi giơ cao tay phải, một chùm sáng đỏ rực hội tụ lên đầu quyền của ông ta, phát xuất âm thanh ri ri chung quanh.

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt tái trắng, giơ ngang kiếm trước ngực, thể hiện thế phòng ngự, trong lòng vô cùng cảnh giác. Đối với thực lực của địch nhân, Nhất Tịch Như Mộng chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng từ tình hình trước mắt, Ngọa Vân cư sĩ rõ ràng có thực lực cực mạnh, nhưng ông ta giỏi giấu diếm, vẫn chưa bao giờ bị người ngoài biết được. Nghĩ đến đây, Nhất Tịch Như Mộng ngầm thở dài, trận chiến này tiếp tục đánh tiếp thì chắc chắn phải thất bại không nghi ngờ gì, cuối cùng bà chỉ có thể chọn tự vận để bảo toàn sự thánh khiết của bản thân. Kết quả như vậy, Nhất Tịch Như Mộng sớm có chuẩn bị tâm lý, tuy có phần không cam tâm, nhưng bà tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào tay địch nhân, càng không thể để cho địch nhân có cơ hội nào để khinh nhờn sự thánh khiết.

Nhìn Nhất Tịch Như Mộng, Ngọa Vân cư sĩ vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc nổi lên chút tà mị, nghĩ đến chút nữa có thể bắt giữ được đệ nhất mỹ nữ của Ngũ Sắc Thiên Vực, trong lòng lập tức hưng phấn vô cùng. Bật cười ha hả, Ngọa Vân cư sĩ không ngừng gia tăng thực lực, tay phải hội tụ ánh đỏ càng lúc càng mạnh mẽ, không gian chung quanh đã xuất hiện dấu hiện ngưng đọng lại. Lúc này đây, Nhất Tịch Như Mộng đột nhiên cảm giác không ổn, vội vàng toàn lực phản kháng, Lục Diệp kiếm trong tay run rẩy kịch liệt, làn kiếm dày đặc khuếch tán tầng tầng lớp lớp, ý đồ muốn chém đứt không gian đang ngưng đọng kia để thoát khỏi tình hình khốn nạn, đáng tiếc vẫn không được như ý nguyện.

Rất nhanh chóng, Ngọa Vân cư sĩ đến cách Nhất Tịch Như Mộng vài thước, nhìn Nhất Tịch Như Mộng cố gắng giãy dụa mà không cách nào thoát được, Ngọa Vân cư sĩ cười lớn nói:

- Không cần phải hao sức, với tu vi của tiên tử thì không cách nào tránh thoát được.

Còn đang nói, tay phải đang giơ cao thành quyền của Ngọa Vân cư sĩ năm ngón mở ra, ánh sáng đỏ rực đang hội tụ xung quanh nắm tay lập tức khuếch tán, cùng với sức mạnh không gì chống nổi lập tức nghiền nát kết giới phòng ngự quanh mình của Nhất Tịch Như Mộng, ánh sáng đỏ rực bao trùm toàn thân của Nhất Tịch Như Mộng, mãi đến khi bà bị va chạm vào trên mặt đá sau lưng, ánh sáng đỏ rực kia mới từ từ tan ra. Rên lên một tiếng, Nhất Tịch Như Mộng chu cái miệng nhỏ phun ra một bụm máu tươi, rơi xuống cách vài thước. Cũng đúng lúc này, Nhất Tịch Như Mộng thân thể run rẩy, té thẳng xuống phía trước, may mà kịp thời dùng kiếm trong tay chống thẳng xuống mặt đất mới tránh khỏi bị ngã nằm xuống đất. Ngọa Vân cư sĩ chưa tiến lên, cứ đứng cách đó hai trượng như vậy, ánh mắt tà mị nhìn Nhất Tịch Như Mộng, miệng nở nụ cười mỉm quỷ bí.

Cật lực đứng thẳng người lên, Nhất Tịch Như Mộng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, yên lặng bất động tức giận trừng địch nhân để diễn tả thù hận trong lòng. Ngọa Vân cư sĩ nụ cười kỳ quái, khẽ nói:

- Chiêu thứ tư, tiên tử đã thất bại rồi.

Nhất Tịch Như Mộng hận thù đáp lại:

- Đây là cuộc chiến sinh tử, không luận thắng thua. Nếu như ta còn sống, trận chiến này vẫn còn chưa chấm dứt.

Ngọa Vân cư sĩ cười hỏi lại:

- Phải vậy chăng? Thế thì bây giờ tiên tử lấy gì mà tiếp tục giao chiến đây?

Nhất Tịch Như Mộng phản bác lại:

- Ta tự nhiên.. A? Ngươi …

Thân thể run rẩy, Nhất Tịch Như Mộng lại phun máu lần nữa, khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ, trong mắt toát ra một sắc thái đau thương tang tóc.

Ngọa Vân cư sĩ thấy vậy cười lớn, đắc ý nói:

- Xem ra tiên tử đã phát hiện được rồi, đáng tiếc lại phát hiện hơi trễ.

Nhất Tịch Như Mộng thân thể ngả ra sau, tựa vào trên mặt đá, ánh mắt oán độc nhìn Ngọa Vân cư sĩ, tức giận nói:

- Ngươi thật hèn hạ.

Ngọa Vân cư sĩ cười đáp:

- Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, huống gì là mỹ nhân đệ nhất của Ngũ Sắc Thiên Vực, ta tự nhiên phải đối đãi cho tốt.

Nhất Tịch Như Mộng cười lạnh đáp:

- Ngươi cho là ngươi có thể được như ý sao?

Ngọa Vân cư sĩ phản bác lại:

- Ta không phải là được như ý sao? Trước đây, ta phụng lệnh của Ngũ Sắc Thần Vương đến đây bắt nàng, bởi vì Ngũ Sắc Thần Vương muốn chiếm hữu nàng. Ai ngờ sau khi gặp được nàng rồi, ta bị dung nhan tuyệt thế của nàng làm cho rung động, sự tôn quý ung dung của nàng, khí chất nữ hoàng của nàng đều hấp dẫn ta thật sâu sắc, khiến ta có dục vọng mãnh liệt muốn chinh phục nàng, đó chính là chuyện mà mỗi nam nhân đều mơ ước tha thiết, ta cũng không phải ngoại lệ.

Nhất Tịch Như Mộng nghiến răng lại, hận thù nói:

- Ngươi không sợ Ngũ Sắc Thần Vương sẽ giận lây sang ngươi sao?

Bình Luận (0)
Comment