Thất Giới Hậu Truyện

Chương 906

Ngô Viện Viện thấy vậy cảm thấy sợ hãi, thân thể dựa vào người của Quý Hoa Kiệt, dịu dàng rên lên:

- Thật đáng sợ, người nào lại tàn nhẫn như vậy, giết người lấy tim?

Quý Hoa Kiệt khẽ vuốt mái tóc của nàng, nhẹ nhàng đáp:

- Không nên sợ, đây là chuyện hết sức bình thường trong Tu Chân giới. Người này bị mổ bụng lấy tim, phỏng chừng là do có người muốn tu luyện pháp quyết tà ác, vì thế mới cố tình làm ra vậy.

Ngô Viện Viện kinh ngạc nói:

- Pháp quyết tà ác? Trên thế gian có người dùng tim người để tu luyện pháp quyết thật sao?

Chiếu Thế Cô Đăng trầm giọng đáp:

- Pháp quyết trên thế tian ngàn vạn, có chính có tà, tự nhiên co pháp quyết tàn độc dùng tim người để tu luyện. Người này vừa mới chết đây, từ tiếng kêu vừa rồi có thể đoán được, kẻ giết người chắc chắn quanh đây, chúng ta phải tìm ra người này để tránh để hắn tiếp tục nguy hại cho người đời.

Quý Hoa Kiệt nhìn quanh một vòng, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Kẻ giết người vừa mới đi không xa, chúng ta có thể đi theo mùi máu tươi để tìm kiếm.

Ngô Viện Viện vội vàng lên tiếng:

- Như vậy còn chờ gì nữa, bắt đầu thôi.

Chiếu Thế Cô Đăng liếc Ngô Viện Viện, dặn dò:

- Hai người chúng con thành một tổ, nhớ không được chia ra. Chúng ta phân binh hai đường để truy kích trái phải, một khi phát hiện rồi thì dùng tiếng kêu dài để liên hệ.

Ngô Viện Viện dịu dàng đáp:

- Sư phụ yên tâm, lần này con sẽ không hành động lỗ mãng nữa, mọi thứ đều nghe theo sư huynh.

Chiếu Thế Cô Đăng phất tay nói:

- Đi thôi, nhớ phải cẩn thận.

Quý Hoa Kiệt vâng một tiếng, lập tức dẫn Ngô Viện Viện đi thẳng về phía Đông để truy đuổi, Chiếu Thế Cô Đăng lại truy đuổi theo mặt Tây.

Dưới màn đêm, Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện đi xuyên qua núi rừng, triển khai sóng thăm dò, cẩn thận tìm kiếm động tĩnh chung quanh. Ban đầu, hai người không thu hoạch được gì cả, đi về phía Đông cả chục dặm. Nhưng khi hai người dự tính bỏ qua, muốn chuyển biến phương hướng, phía trước đột nhiên lại truyền đến một tiếng kêu thảm thê lương.

Ngô Viện Viện nghe vậy chấn động, vội vàng nói:

- Sư huynh đi nhanh, kẻ giết người chắc ở phía trước.

Quý Hoa Kiệt không nói câu nào lắc mình đuổi theo, lập tức vượt qua Ngô Viện Viện biến mất vào trong màn đêm. Ngô Viện Viện có phần nóng lòng, cố gắng đuổi thẳng theo, chi trong chốc lát đã đến một chỗ trũng trong khe núi, thấy được Quý Hoa Kiệt và một bóng người khác. Dưới màn đêm, người đứng sau lưng của Quý Hoa Kiệt toàn thân khí lạnh kinh người, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng tàn khốc. Hình bóng đó đang chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt, cả hai cách nhau chừng năm trượng, ai cũng không nói gì, hệt như một đôi bóng ma.

Tung mình bay đến bên cạnh Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện quan sát người đang ở đó, phát hiện đối phương là một người đàn ông áo đen tuổi chừng ba mươi, toàn thân tràn đầy sương đen nhàn nhạt, gò má bên trái có một cái sẹo dài, nhìn qua có phần ghê sợ, ánh mắt cực kỳ âm lạnh. Đưa mắt nhìn xuống, Ngô Viện Viện quan sát hai tay của đối phương, phát hiện tay phải người đàn ông áo đen đang nắm chặt một trái tim còn đập, máu tươi không ngừng nhỏ xuống.

Phát hiện ánh mắt của Ngô Viện Viện, người đàn ông áo đen thuận tay đưa quả tim vào trong miệng, nuốt sống như vậy. Ngô Viện Viện thấy hình ảnh này thì toàn thân chấn động, không khỏi mất tự chủ tựa vào Quý Hoa Kiệt, ánh mắt phẫn nộ trừng người đàn ông áo đen quát lớn:

- Ngươi thật tàn nhẫn, không ngờ ăn cả tim người còn sống.

Người đàn ông áo đen lạnh lẽo đáp lại:

- Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến các ngươi. Bây giờ rời đi còn chưa muộn.

Ngô Viện Viện tức tối nói:

- Ngươi thật có tâm địa độc ác, giết người vô tội, chúng ta làm sao có thể tha cho ngươi được.

Người đàn ông áo đen cười âm hiểm trả lời:

- Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh.

Quý Hoa Kiệt hờ hững xoay người, ánh mắt như đao nhìn người đàn ông áo đen, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Có bản lĩnh hay không, thử qua liền biết.

Đẩy Ngô Viện Viện ra, Quý Hoa Kiệt toàn thân ngập tràn sát khí mãnh liệt, từng bước từng bước tiến đến người đàn ông áo đen.

Chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt, người đàn ông áo đen có phần cảnh giác quát lên:

- Tiểu tử ngươi là ai, báo danh mà chịu chết.

Quý Hoa Kiệt dừng lại cách người đàn ông áo đen hai trượng, giọng lạnh lùng như băng trả lời:

- Quý Hoa Kiệt. Ngươi là ai?

Người đàn ông áo đen nghĩ gì đó, hừ giọng đáp:

- Hạng vô danh tiểu tốt cũng dám xen vào việc người khác. Ta chính là Văn Thanh Đoạn Trường của Thiên Phong lâu, ngươi đã từng nghe qua đại danh của ta chưa?

Té ra, người đàn ông áo đen này chính là Văn Thanh Đoạn Trường trước đây vì muốn cướp đoạt Lục Dương Tam Âm Cửu Huyền quả mà bị thương trong tay của Yến Phiêu Phi. Khi đó, Văn Thanh Đoạn Trường sơ ý khinh địch, không hiểu được rõ về Yến Phiêu Phi, bị thương tổn đến tâm mạch, Liệt Tâm Sát tu luyện nhiều năm thiếu chút nữa bị hủy đi, ép cho y phải kinh hoàng bỏ chạy. Hiện nay, Văn Thanh Đoạn Trường giết người lấy tim cũng để trị thương, hơn nữa còn tu luyện Liệt Tâm Sát thêm bước nữa để tăng cường tu vi bản thân. Liệt Tâm Sát là một môn pháp quyết tà ác vô cùng, cần phải ăn sống tim người để tu luyện mới hy vọng tăng trưởng tu vi.

Trước đây, Văn Thanh Đoạn Trường giết chết sáu mươi bốn người, nuốt được sáu mươi bốn tim người, khiến cho Liệt Tâm Sát tu luyện được đến cảnh giới thứ tám. Hiện nay, Văn Thanh Đoạn Trường tiếp tục giết người, tiếp tục nuốt lấy tim người là muốn gộp đủ chín lần chín là tám mươi mốt quả tim người để tu luyện Liệt Tâm Sát đến cảnh giới tầng thứ chín. Nhưng lần này Văn Thanh Đoạn Trường không được may mắn, trong hai ngày giết chết được mười lăm người, nuốt được mười lăm quả tim người, chỉ còn hai quả tim người nữa là có thể đạt đến số chín lần chín, ai ngờ lại bị Quý Hoa Kiệt cùng Ngô Viện Viện phát hiện được. Do chỉ còn thiếu có hai quả tim người, Văn Thanh Đoạn Trường mặc dù nhìn ra thực lực Quý Hoa Kiệt phi thường, cùng không hề né tránh, ngược lại còn muốn giết hai người trước mắt gộp cho đủ số chín lần chín, tiện đại công cáo thành.

Bật cười lạnh lùng, Quý Hoa Kiệt hừ giọng đáp:

- Văn Thanh Đoạn Trường, ta sẽ khiến cho ngươi đúng như tên gọi.

Cổ tay đảo chuyển, trường kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngâm thánh thót vang vọng bốn phương, theo màn đêm tản ra như nước.

Bật cười lạnh lẽo, Văn Thanh Đoạn Trường nói:

- Quý Hoa Kiệt, nếu như muốn tìm cái chết, thế thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Còn đang nói, Văn Thanh Đoạn Trường múa chưởng tiến công, miệng phát ra những thanh âm kỳ quái, hệt như tiếng dã thú gào thét, chói tai vô cùng.

Quý Hoa Kiệt chấn động thân thể, lắc mình né tránh, trường kiếm trong tay tung bay chuyển động, vô số làn kiếm tầng tầng lớp lớp hội tụ trong màn đêm hình thành một cột kiếm màu xanh, khóa chặt lấy thân thể Văn Thanh Đoạn Trường. Ồ khẽ một tiếng, Văn Thanh Đoạn Trường cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng không hề nghĩ được Quý Hoa Kiệt lại có thực lực như vậy. Vì lý do cẩn thận, Văn Thanh Đoạn Trường chọn né tránh, nhưng Quý Hoa Kiệt một kiếm đó có phần huyền ảo, hệt như bóng với hình theo sát không thôi. Văn Thanh Đoạn Trường không né tránh nữa, miệng kêu lên thật kinh hồn, hai tay toàn lực múa chưởng đỡ thẳng một chiêu này của Quý Hoa Kiệt. Quý Hoa Kiệt vì thế không cách gì né tránh được sức âm sát cực mạnh của Liệt Tâm Sát, thân thể bị thương không nhẹ. Còn Văn Thanh Đoạn Trường đỡ thẳng một chiêu đó của Quý Hoa Kiệt cũng không được chút tiện nghi nào, lập tức bị hất bay tại chỗ, trọng thương phun máu ngã nhào ra đất.

Gầm giận một tiếng, Văn Thanh Đoạn Trường vừa tức vừa gấp, nhanh chóng tung mình bay lên, đón lấy y lại là một kiếm Thanh Hồng của Ngô Viện Viện. Do bởi bất ngờ, một kiếm này của Ngô Viện Viện khiến cho Văn Thanh Đoạn Trường né tránh không kịp nữa, chỉ có thể đỡ thẳng. Đối mặt với tình hình như vậy, Văn Thanh Đoạn Trường trong lòng đầy oán hận, không ngờ chẳng phòng ngự chút nào, cứ để một kiếm của Ngô Viện Viện đâm vào trong thân thể mình, bản thân y lại thừa cơ thi triển Liệt Tâm Sát, tập trung một điểm nhắm thẳng vào vị trí của Ngô Viện Viện.

Tiếng kêu quái lại chói tai hệt như tiếng sấm vang lên, cũng khiến cho Ngô Viện Viện phải kêu lên thảm thiết. Thời khắc đó, Quý Hoa Kiệt toàn thân chấn động, một dự cảm không hay dâng lên trong đầu của hắn, điều này khiến cho hắn giận tím cả mặt, miệng kêu dài một tiếng rung trời, cả người tung bay lên cao, trường kiếm trong tay hào quang hội tụ, lập tức chiếu sáng cả phương viên vài chục dặm. Lúc này, một sự khiếp sợ âm thầm bao trùm cả vùng rừng cây này, khí hận thù quyết giết chết đối phương cơ hồ ngưng đọng cả khu vực, khiến cho Văn Thanh Đoạn Trường và Ngô Viện Viện ở dưới mặt đất phải chấn động tâm thần, không khỏi mất tự chủ ngửng đầu nhìn lên.

Ngạo nghễ giữa không trung, Quý Hoa Kiệt do bởi tiếng kêu thảm của Ngô Viện Viện mà điên cuồng tức giận vô cùng, trường kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời cao, toàn thân ngập tràn sát khí mãnh liệt cùng với ánh sáng chói mắt, hệt như một bậc vương giả trong màn đêm, khiến cho người ta sinh lòng kính phục, không dám kháng cự lại. Giận dữ trừng Văn Thanh Đoạn Trường, Quý Hoa Kiệt ánh mắt sắc bén, trường kiếm trong tay ánh sáng hội tụ hình thành một cột kiếm cao ngàn trượng, khiến cho người ta có cảm giác trời đất phải động đậy. Phát hiện được nguy cơ, Văn Thanh Đoạn Trường sợ đến vỡ mật, xoay người định bỏ chạy, nhưng thân thể lại bị khóa chặt nguyên tại chỗ, căn bản không sao động đậy. Rống lên điên cuồng tức giận, Văn Thanh Đoạn Trường cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này, lại khiến cho công kích của Quý Hoa Kiệt thêm phần đáng sợ.

Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, kiếm đâm thẳng xuống mặt đất. Cột kiếm rực rỡ kia từ trên trời giáng xuống cùng với khí thế không gì chống nổi, lập tức ép thẳng đến đỉnh đầu của Văn Thanh Đoạn Trường.

Vào thời khắc sinh tử, Văn Thanh Đoạn Trường liều mạng phản kích, giọng không cam lòng rống lên:

- Không, ta không tin! Điều này không có khả năng.

Ánh kiếm giáng xuống che phủ tiếng kêu thê lương của Văn Thanh Đoạn Trường, tạo nên những tiếng sét kinh thiên, phát ra hàng loạt va chạm.

Thời khắc đó, dưới màn đêm ánh sáng tóe ra chung quanh, sấm nổ ầm ầm, vô số hoa lửa tung tóe bốn phương, càng tỏ ra đặc biệt đẹp đẽ trong màn đêm. Quý Hoa Kiệt lẳng lặng ngạo nghễ giữa không trung, vẻ mặt cô đơn mà đau đớn, phảng phất như quên hết mọi thứ, cứ ngơ ngẩn như vậy mà xuất thần.

Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai của Quý Hoa Kiệt, khiến hắn chấn động cả người, đột nhiên tỉnh lại, mặt toát ra vẻ kích động, lập tức đáp xuống dưới, ôm lấy Ngô Viện Viện vừa mới đứng lên vào trong lòng, ghì chặt nàng như sợ nàng sẽ bỏ đi.

Cảm nhận được sự lo lắng của Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện rất cao hứng, thấp giọng nói:

- Sư huynh, muội chưa chết, muội chỉ bị chút nội thương thôi, huynh không cần phải nóng nảy đến như vậy.

Quý Hoa Kiệt ôm chặt thân thể nàng, khiển trách:

- Sau này không có ta dặn dò thì muội không được tự tiện ra tay nữa.

Ngô Viện Viện nhỏ giọng trả lời:

- Muội cũng lo lắng cho sư huynh, muốn giúp huynh một tay.

Quý Hoa Kiệt quát lên:

- Không được kiếm cớ.

Ngô Viện Viện le lưỡi dịu dàng đáp:

- Thế thì từ nay về sau sư huynh phải đồng ý bảo vệ muội cả đời, muội mới nghe lời của sư huynh, nếu không muội sẽ không nghe đâu.

Quý Hoa Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, vẻ mặt phức tạp, nhỏ nhẹ nói:

- Sư huynh đồng ý với muội, tận hết mọi nỗ lực của ta để bảo vệ muội, không để cho muội chịu dù nửa điểm khuất nhục.

Ngô Viện Viện ngả đầu lên vai của Quý Hoa Kiệt, khẽ lẩm bẩm:

- Sư huynh là tốt nhất, muội muốn cả đời này theo cùng với sư huynh, yêu thương sư huynh thật tốt.

Quý Hoa Kiệt không trả lời được gì, hắn chỉ ôm chặt lấy Ngô Viện Viện, không để cho nàng thấy được sự thở than trong mắt của mình.

Chốc lát sau, Quý Hoa Kiệt buông Ngô Viện Viện ra, nhẹ nhàng nói:

- Nguyên thần của Văn Thanh Đoạn Trường đó đã thừa cơ bỏ chạy, chúng ta phải tìm cho được hắn.

Ngô Viện Viện trả lời:

- Hạng người xấu xa như vậy, nhất định phải khiến hắn bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, vĩnh viễn không được siêu thoát.

Quý Hoa Kiệt cười cười, không nói nhiều, đang muốn bỏ đi thì Chiếu Thế Cô Đăng lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Thấy Chiếu Thế Cô Đăng đến nơi, Ngô Viện Viện tung mình bay đến đón cười duyên nói:

- Sư phụ, con và sư huynh đã đánh ác nhân đó bị thương rồi.

Chiếu Thế Cô Đăng mắng:

- Cũng biết nói cho dễ nghe, con sao không nói bản thân tự tiện ra tay, lại bị thụ thương thêm lần nữa đây?

Ngô Viện Viện đỏ ửng mặt mày, nũng nịu đáp:

- Sư phụ, người ta sau này không dám nữa.

Quý Hoa Kiệt chuyển sang chuyện khác:

- Văn Thanh Đoạn Trường tà ác vô cùng, nguyên thần hắn đã bị trọng thương, đây chính là thời cơ chúng ta tiêu diệt hắn thuận lợi nhất.

Chiếu Thế Cô Đăng đáp:

- Không cần đuổi nữa, hắn đã bị ta bắt lấy rồi.

Ngô Viện Viện kinh ngạc hỏi lại:

- Thật vậy không, ở đâu rồi?

Chiếu Thế Cô Đăng mở bàn tay trái, lòng bàn tay có thể thấy một vùng sương đen, chính là nguyên thần đã vỡ nát của Văn Thanh Đoạn Trường.

Nhìn vùng sương đen đó, Ngô Viện Viện mắng:

- Ngươi là hạng xấu xa hung tàn thành tính, chắc chắn phải bị báo ứng.

Văn Thanh Đoạn Trường gào lên:

- Nếu ta không chết. chắc chắn các ngươi sẽ phải hối hận.

Ngô Viện Viện hừ giọng nói:

- Chết đến nơi rồi, ngươi còn hung ác đến vậy. Sư phụ nhanh tiêu diệt hắn đi.

Chiếu Thế Cô Đăng khẽ gật đầu, tống nguyên thần của Văn Thanh Đoạn Trường vào trong ngọn đèn gió tay phải đang cầm, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, tiếng kêu thảm vang vọng, chớp mắt mọi thứ đã bình thường trở lại hệt như chưa từng có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Thôi không nhìn nữa, Quý Hoa Kiệt hỏi:

- Bây giờ chúng ta tiếp tục xuôi Nam hay ở lại nơi này nghỉ ngơi trước đã?

Chiếu Thế Cô Đăng đáp:

- Trước đây khi ta truy đuổi về phía Tây, gặp một vị cố nhân, được người đó cho hay một số chuyện phát sinh gần đây ở trung thổ.

Ngô Viện Viện hiếu kỳ hỏi:

- Cố nhân như lời sư phụ là ai vậy?

Chiếu Thế Cô Đăng đáp:

- Hắn chính là Bản Nhất, đệ tử kiệt xuất nhất của Bồ Đề học viện hai mươi năm trước, hiện nay đã trở thành chưởng giáo của Bồ Đề học viện.

Quý Hoa Kiệt kinh ngạc nói:

- Ông ta sao lại ở quanh đây?

Chiếu Thế Cô Đăng trả lời:

- Nghe Bản Nhất kể, hắn có đi Băng Nguyên một chuyến, biết được tất cả mọi thứ phát sinh ở đó. Sau này, Bản Nhất theo Thiện Từ Vũ Điệp xuôi Nam vào trung thổ để mời mẹ của Vũ Điệp là Lục Nga, để bà ta phân biệt thân phận của Thiên Ngô thần tướng. Hiện nay, Bản Nhất theo Thiện Từ, Vũ Điệp, Lục Nga, Hoàng Thiên mấy người đến quanh đây, chính là để truy tìm cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực tiến vào trung thổ, đề phòng bọn họ uy hiếp nhân gian.

Ngô Viện Viện hiếu kỳ hỏi:

- Sư phụ, chuyện này liên quan gì đến chúng ta?

Chiếu Thế Cô Đăng đáp:

- Ngũ Sắc Thiên Vực xâm nhập nhân gian, quan hệ đến an nguy thiên hạ, chúng ta thân là người tu đạo, tự nhiên có trách nhiệm ngăn cản.

Ngô Viện Viện nói:

- Nếu là như vậy, chúng ta hãy đến hỗ trợ bọn họ, cũng coi như góp chút sức lực cho nhân gian.

Chiếu Thế Cô Đăng không lập tức trả lời, mà lại nhìn Quý Hoa Kiệt, hỏi liền:

- Con thấy thế nào?

Quý Hoa Kiệt trầm ngâm rồi đáp:

- Con không có ý kiến, mọi thứ để người quyết định.

Chiếu Thế Cô Đăng nói:

- Ta dự tính sáng sớm ngày mai dẫn các con đi hội họp với bọn họ, sau đó ta sẽ rời đi một khoảng thời gian, trong lúc này các con tạm thời đi theo bọn họ, người nhiều có thể chiếu ứng cho nhau, ta cũng yên tâm hơn.

Ngô Viện Viện cười trả lời:

- Sư phụ cứ yên tâm mà đi, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời của sư huynh, tuyệt đối không chọc lên chuyện thị phi.

Quý Hoa Kiệt nói:

- Con sẽ chiếu cố sư muội thật tốt.

Chiếu Thế Cô Đăng gật đầu trả lời:

- Như vậy thì ta yên tâm rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi nơi này, các con hãy trị thương cho khỏe, sau này bất kỳ chuyện gì cũng phải trông cậy bản thân, các con nhớ kỹ phải cẩn thận hơn, hành sự thận trọng.

Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện gật đầu trả lời, vẻ mặt ra ý hiểu rõ, sau đó hai người liền theo Chiếu Thế Cô Đăng rời khỏi rừng cây, tìm một chỗ thích hợp để trị thương, bắt đầu an tâm điều trị chờ đợi ngày thứ hai sẽ đến.

Đêm nay, Chiếu Thế Cô Đăng âm thầm bảo vệ hai người, ngọn đèn gió kia trong màn đêm hệt như một sứ giả ánh sáng, cứ mãi chiếu rọi hai người Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt. Sáng sớm hôm sau, Ngô Viện Viện và Quý Hoa Kiệt liền đi hội họp với mấy người Thiện Từ, Vũ Điệp, Bản Nhất, Hoàng Thiên, đây là trùng hợp hay là ý trời? Những người được ông trời chiếu cố đến tập trung lại một chỗ, sẽ có bao nhiêu chuyện cố sự ly kỳ hiện ra cho chúng ta đây?

Bình Luận (0)
Comment