Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1012

Một lúc sau, Lục Vân và Hải Nữ xuất hiện bên cạnh Tứ Linh thần thú, hai bên lớn nhỏ khác nhau, xem ra không được phù hợp.

- Sao vậy, có nặng lắm không?

Đưa mắt nhìn thân hình to lớn của Tứ Linh thần thú, Lục Vân mở miệng hỏi.

Ánh sáng nhạt hơi lóe lên, thân thể giảm nhỏ rất nhiều, chỉ trong chớp mắt Tứ Linh thần thú đã về lại hình xưa, thần thái uể oải đứng trên vai Lục Vân, yếu ớt đáp:

- Con quỷ đó đáng sợ, không những thực lực kinh người, còn xảo trá vô cùng, hại ta hai lần trúng kế, bị thương không nhẹ. Hiện nay, thực lực ta tổn thất rất lớn, giao chiến lần nữa có khả năng không cách gì chống đỡ.

Lục Vân vẻ mặt nặng nề hỏi lại:

- Theo phân tích của ngươi, Cự Linh thiên thú bị thương thế nào?

Tứ Linh thần thú đáp:

- Nó cũng bị thương không nhẹ, nhưng thực lực tổng thể của nó còn vượt trên ta, hơn nữa còn có năng lực tự động chữa trị đáng sợ, giảm đi rất nhiều những thương tổn ta tạo ra cho nó.

Lục Vân nói:

- Nếu như lúc này ngươi phục hồi không còn một chút thương tích, ngươi có nắm chắc chiến thắng không?

Tứ Linh thần thú lắc đầu đáp:

- Nắm không nhiều lắm, dù sao ta và nó cũng có một khoảng cách không thể vượt qua được.

Lục Vân không hiểu hỏi lại:

- Khoảng cách gì không thể vượt qua được?

Tứ Linh thần thú đáp:

- Tuổi tác. Thực lực của nó đã tích lũy vài ngàn năm, thực lực của ta mới chỉ là vài tháng, khoảng cách này quá lớn không thể thu nhỏ chỉ trong một thời gian ngắn được.

Lục Vân hơi cảm xúc gật đầu đáp:

- Ngươi nói đúng, đây là ưu thế của nó. Bất quá ngươi đừng sợ, có chúng ta đi cùng ngươi, nhất định có thể tiêu diệt được nó. Bây giờ để ta trị thương cho ngươi, sau đó chúng ta liên kết giao chiến, cùng nhau tiêu diệt nó.

Nói rồi toàn thân lóe lên ánh xanh lam, một chùm sáng bắn thẳng đến mặt nước, khi đến gần tự động tản ra, giây lát đã bao trùm mặt biển phương viên vài trăm dặm.

Cảnh tượng đó rất hoa mỹ, nhìn từ xa xa như một tầng sóng ánh sáng bao trùm lên mặt biển, đang nhanh chóng hấp thu lấy khí huyền âm trong nước biển truyền vào trong thân thể Lục Vân, sau đó mới truyền vào thân thể Tứ Linh thần thú.

Thủ pháp này chính là "Hải Tâm quyết" Lục Vân học từ Hải Tâm tuyền, có công hiệu huyền ảo vô cùng, có thể hấp thu sức mạnh của biển cả mênh mông, khiến người ta chỉ trong chốc lát đã khôi phục sức lực mạnh nhất.

Giây lát sau, Tứ Linh thần thú toàn thân hào quang lóe lên, khí thế mạnh mẽ ngập tràn bốn phương, chứng tỏ thương thế đã khỏi hẳn. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

- Sức mạnh thuần hậu, có lợi ích lớn lao với thân thể của ta.

Thu lại ánh xanh lam, Lục Vân lên tiếng:

- Đây chính là sức mạnh biển cả, hẳn có thể kéo gần lại khoảng cách giữa ngươi và Cự Linh thiên thú. Bây giời, chúng ta hãy cùng nhau tiêu diệt hắn thôi.

Tứ Linh thần thú gào nhẹ một tiếng, trả lời:

- Được, bắt đầu thôi.

Nói rồi bay lên, lượn vài vòng trong không trung rồi vừa tiếp cận với mặt biển, vừa phình to thân thể.

- Sư phụ, chúng ta phải làm điều gì đây?

Hải Nữ nhìn xuống dưới chân mở miệng hỏi.

Lục Vân đáp:

- Đừng gấp, trước tiên quan sát đã, khi nào nên ra tay sư phụ sẽ cho con biết.

Hải Nữ ồ một tiếng, ngậm miệng không nói gì nữa, tập trung tinh thần quan sát tình hình bốn bề.

Mặt biển, gió êm sóng lặng, không hề thấy chút tung tích nào của Cự Linh thiên thú, nó bị trọng thương ẩn núp hay đang dự tính né tránh không thấy, hay còn có quỷ kế nào khác đây?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngừng lại, Tứ Linh thần thú chăm chú nhìn mặt biển, phát hiện lúc này lại không thấy bất kỳ chút khí tức nào của Cự Linh thiên thú. Điều này khiến nó không khỏi nâng cao cảnh giác.

Hai trảo hơi dương lên, Tứ Linh thần thú định phát ra công kích thăm dò, mặt biển liền cuồn cuộn sóng lớn ngút trời, đáng tiếc trong biển không chút động tĩnh, phảng phất như Cự Linh thiên thú đã bỏ chạy mất.

Quay đầu lại, Tứ Linh thần thú liếc Lục Vân, dùng tâm linh truyền âm:

- Ta dự tính hạ xuống đó xem thế nào.

Lục Vân nghĩ một lát, đáp lại:

- Không ổn, ngươi không thể ngang nhiên xông vào, hay để ta đi trước thăm dò thử.

Lục Vân quay đầu nói với Hải Nữ:

- Con ở đây trông chừng, sư phụ xuống biển thăm dò một chút.

Hải Nữ đáp:

- Sư phụ người dẫn Hải Nữ cùng đi với.

Lục Vân đáp:

- Chuyến này nguy hiểm, không phải trò đùa, phải nghe lời.

Nói rồi hào quang chuyển động quanh người, cả thân thể từ thực thành hư biến mất không còn thấy.

Tiến vào trong biển rồi, Lục Vân vừa hạ xuống, vừa quan sát tình hình bốn phía, phát hiện Ma Quỷ Hải vực này khí tức hỗn loạn, gây nhiễu loạn rất lớn cho linh thức của chàng.

Ngoài ra, dòng chảy ngầm phân bố trong biển rất rộng lớn, gần như chỉ trong chốc lát Lục Vân đã phát hiện cả chục nơi, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Dòng chảy ngầm này tự nhiên hình thành hay do thú lớn di động mà sinh ra đây?

Lục Vân vẫn còn nghi hoặc tăng nhanh tốc độ hạ xuống, cuối cùng mất một lúc mới xuống đến đáy biển.

Trong lúc đó, Lục Vân để ý thấy độ sâu của Ma Quỷ Hải vực vượt quá năm ngàn trượng, nơi này chính là nơi chàng thấy sâu nhất đã từng gặp qua.

Liếc nhìn địa hình xung quanh, Lục Vân phát hiện bản thân đang ở trong một cốc sâu thẳm, hai bên là vách núi dựng đứng, khoảng cách chừng vài dặm.

Đi dọc theo cốc sâu tiến lên, Lục Vân cảm nhận được địa thế càng lúc càng thấp dần, trải qua một lúc nữa, trước mắt chàng không ngờ xuất hiện một động sâu đường kính lớn hơn chục dặm, được sương đen cuồn cuộn bao trùm.

Chăm chú nhìn sương đen đó, Lục Vân bằng Ý Niệm Thần Ba phân tích biết được, sương này có kịch độc, tình ăn mòn rất mạnh, sinh mạng bình thường căn bản không cách gì đến gần, đây chính là một loại lưới chặn rất mạnh.

Hiểu rõ những điều này rồi, Lục Vân trong lòng suy tưởng, trên đường mình hạ xuống không hề phát hiện chút khí tức nào của Cự Linh thiên thú, nó có phải ẩn mình bên dưới sương mù này không?

Tuy suy luận này có chút hoang đường, nhưng Cự Linh thiên thú thần kỳ vô cùng, ai có thể khẳng định nó lại không có được khả năng biến hình của Tứ Linh thần thú đây?

Nghĩ đến đây, Lục Vân quyết định thử qua, vội vàng bố trí một kết giới phòng ngự bên ngoài, sau đó liền bay vào giữa vùng sương đen.

Mới vào trong sương đen, hào quang quanh thân Lục Vân run lên, kết giới phòng ngự nghiêm mật bị làn sương đen đáng sợ tấn công ăn mòn khiến vỡ nát nhanh chóng, khiến chàng vội vàng gia tăng phòng ngự, hơn nữa còn biến chuyển tần suất và tính chất của kết giới, một lúc sau mới chống cự được làn khí có tính ăn mòn xâm lấn.

Ổn định được tình hình rồi, Lục Vân chầm chậm hạ xuống, vượt qua được độ sâu chừng ba dặm, chàng mới thoát khỏi được sương đen vây phủ.

Lúc này, dưới chân Lục Vân ánh sáng chiếu lên, chỉ thấy một tòa cung điện vàng ngọc huy hoàng, đang lơ lửng giữa chừng.

Lục Vân vẻ mặt kinh ngạc. Chàng hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng ở nơi sâu thẳm nhất của Ma Quỷ Hải vực, không ngờ còn có một nơi khiến người ta phải rung động như vậy.

Giây lát, Lục Vân thôi kinh ngạc, quan sát cẩn thận cung điện đó, phát hiện điện này to chừng ba dặm, toàn thân lấp lánh ánh xanh lam, tổng cộng có bốn cửa điện đang tự chuyển động chậm rãi.

Hình thức cung điện như truyền thống, hơi giới như Vô Cực thần điện của Vân Chi Pháp giới, hai bên chỉ khác nhau ở hình ảnh điêu khắc mà thôi.

Âm thầm hạ xuống, Lục Vân đến bên ngoài cung điện, ánh mắt quét qua bên dưới, chỉ thấy một cột sáng sắc xanh lam nhạt kết liền với cung điện, nâng đỡ cung điện lơ lửng.

Cột sáng đó tính chất rất đặc biệt, sau khi Lục Vân phân tích, phát hiện đó không ngờ là một loại sức mạnh huyền cực âm nhu thuần chất, có phần tương tự với sức mạnh ẩn chứa trong Hải Tâm tuyền.

Đến lúc này, Lục Vân trong lòng chợt hiểu, cuối cùng đã tìm được nguồn gốc sức mạnh của Cự Linh thiên thú.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân chuyển người đến gần cột sáng sắc xanh lam nhạt, sau một lúc dò xét qua, thân thể liền tiến vào bên trong, bắt đầu hấp thu lấy luồng sức mạnh đó.

Đối với Lục Vân, hành vi này của chàng không phải là tăng cường thực lực bản thân, mà dự tính ngăn chặn luồng sức mạnh này, nhằm cắt đứt nguồn gốc sức mạnh của Cự Linh thiên thú.

Ở bên trong cột sáng, Lục Vân phát hiện linh khí này to lớn dị thường, bản thân một mình chàng muốn hấp thu hết rõ ràng là không thể thực hiện được.

Vì thế, Lục Vân thay đổi sách lược, phát động "Hải Tâm quyết", dùng thực lực to lớn của bản thân, chỉ chớp mắt đã ngưng động luồng linh khí lưu động, sau đó mới đánh vỡ nó ra, khiến nó tạm thời bị gián đoạn.

Hoàn thành những chuyện này, thân thể Lục Vân lắc mình đến bên ngoài cửa cung điện, chầm chậm bước vào bên trong. Cửa điện ánh sáng nhạt lóng lánh, một kết giới vô hình ngăn đường tiến của Lục Vân. Điều này khiến chàng dừng bước quan sát cẩn thận.

Giây lát, Lục Vân liền nắm vững được ảo diệu bên trong, dễ dàng đi xuyên qua kết giới, tiến vào bên trong.

Sau đó, Lục Vân đi thẳng vào, liên tục phá vỡ tám kết giới phòng ngự, cuối cùng đến giữa cung điện.

Ở đó, đại điện rộng lớn vắng vẻ, ánh sáng mạnh mẽ rọi chiếu tường bằng vàng bốn bề huy hoàng.

Trên tường bốn bề, vô số hình ảnh thú biển hơi sáng rõ, tạo thành các dạng các hình thức đồ án tỏ rõ sự huy hoàng và thần bí nơi này.

Ở giữa đại điện, trên một đài tròn rọi chiếu ánh sáng bốn bề, một bóng người ngồi tĩnh tọa bất động, đang lạnh lùng nhìn ra cửa, Lục Vân và bóng đó bốn mắt nhìn nhau, không khí vô cùng khẩn trương.

Trong lòng Lục Vân hơi chấn động, ánh mắt của đối phương vô cùng đáng sợ, không hề dưới Âm Đế một chút nào.

Dung mạo người đó thật kinh khiếp, có thể nói ba phần người bảy phần yêu, toàn thân bao phủ vô số lông tơ màu xám đen, khuôn mặt cơ thịt lồi lõm màu đỏ hồng, hai mắt màu sắc biến chuyển, lúc thì xanh lục thẫm, lúc thì đỏ sậm, khi thì hơi lam nhạt, lúc lại đen ngòm.

Trên đầu, một vòng con ngươi lộ ra bên ngoài, tổng cộng có mười hai con ngươi, hệt như mười hai hạt châu rực sáng khảm vào đó, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng quỷ dị. Trên vòng con ngươi này là một tầng hào quang màu đỏ rực, hệt như một vầng mây lơ lửng trên đầu của hắn.

Ngoài ra, tứ chi của người đó cũng rất kỳ dị đặc biệt, hai tay tựa như tay người nhưng lại không có năm ngón, thay vào đó chỉ có ba ngón thịt tự động co duỗi. Hai chân hệt như vuốt gà, bề mặt bao phủ lông tơ, cùng với móng vuốt dài ngoằng.

Thôi nhìn, Lục Vân hỏi:

- Ngươi chính là Cự Linh thiên thú?

Quái vật đó âm thanh khàn khàn, hơi giận dữ trả lời:

- Không sai, chính là ta. Ngươi là ai?

Lục Vân đáp:

- Ta tên là Lục Vân, đến từ nhân gian.

Cự Linh thiên thú nói tiếp:

- Nhân gian và Hải vực ở hai phương khác nhau, vì sao ngươi lại muốn nhúng tay vào chuyện này?

Lục Vân trả lời:

- Nguyên nhân rất đơn giản, ta không hy vọng Hải vực có quá nhiều tai nạn, bởi vì bằng hữu của ta sống ở nơi này.

Cự Linh thiên thú hừ giọng nói:

- Mạnh được yếu thua, chính là phép tắc sinh tồn của tự nhiên. Ngươi nếu cố gắng nhúng tay vào sẽ phải trả giá đắt.

Lục Vân bật cười lạnh lùng, thản nhiên đáp:

- Ta nếu đã dám đến đây, hẳn cũng không sợ rồi.

Cự Linh thiên thú rống lên:

- Phải vậy chăng? Thế ta cho ngươi biết, sợ hãi là cái gì.

Nói rồi cũng không thấy hắn có động tác gì, đại điện liền phát sinh một cơn cuồng phong thổi thẳng về phía Lục Vân.
Bình Luận (0)
Comment