Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1056

Thương Nguyệt nói:

- Mùi vị cái chết, cuộc đời Lục Vân thưởng thức vô số lần. Bây giờ đổi lại cho ngươi thử, xem thử ngươi so với huynh ấy như thế nào?

Kiếm Vô Trần vẻ mặt phát điên, gằn giọng nói:

- Ta sẽ không thua hắn, xem đi.

Nói rồi toàn thân lóe lên ánh đỏ, một ngọn lửa xuất hiện trên người hắn.

Kinh ngạc nhìn hắn, Bách Linh ba người mắt lộ vẻ nghi hoặc, ngọn lửa này dự báo chuyện gì đây?

Còn đang suy nghĩ, Thương Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cất giọng nói:

- Cẩn thận, hắn đang đốt cháy cơ thể bản thân để đổi lấy sức mạnh.

Trương Ngạo Tuyết hỏi:

- Biến đổi sức mạnh như thế nào, điều này dường như chưa từng nghe qua.

Thương Nguyệt trầm ngâm nói:

- Với tình hình hắn hiện nay, sau vài lần trọng thương rồi, cơ thể huyết nhục bị phá hủy rất lớn, nguyên thần cũng đã yếu ớt không chịu nỗi, muốn khôi phục lại tu vi trước đây, cần ít nhất vài ngày, thậm chí vài tháng. Nhưng hiện nay hắn không có được thời gian như vậy, vì thế để khôi phục trạng thái tốt nhất, hắn chỉ còn cách bỏ qua cơ thể huyết nhục, dùng Tiên Thiên Thuần Dương chân hỏa đốt cháy thân thể huyết nhục, mượn chuyện này để phát huy linh khí tàn dư trong cơ thể. Cứ như vậy, nguyên thần của hắn hấp thu lấy luồng sức mạnh này, liền có thể lập tức tốt hẳn lên, toàn thân thực lực có phần tăng cao.

Bách Linh nghe xong, nhẹ giọng nói:

- Thật ra hắn vốn muốn hấp thu linh khí trong không trung để bồi dưỡng tổn hao chân nguyên, đáng tiếc kết giới vô hình bốn bề hạn chế hắn, khiến hắn không thu được đủ linh khí, vì thế cuối cùng chỉ đành bỏ đi cơ thể huyết nhục. Đợi một lúc, khi hắn xuất hiện ở dạng nguyên thần, cơ hội bỏ chạy tăng cao, chúng ta phải tăng cường đề phòng hơn.

Trương Ngạo Tuyết nói:

- Có Hải Nữ và Đại linh nhi ở trên không, hắn chắp cánh cũng khó thoát.

Té ra Hải Nữ chưa từng xuất hiện bởi vì ba cô có ý để nó ở trên không trung quan sát tình hình bốn phía.

Trong kết giới, ngọn lửa trên người Kiếm Vô Trần dần dần bành trướng, qua một khắc đốt cháy, thân thể dần dần nhạt đi, chuyển thành một ngọn lửa trong suốt, ở giữa là một quả cầu ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đang xoay tròn nhanh chóng.

Rất nhanh, quả cầu ánh sáng đó màu sắc càng thâm thêm, ngọn lửa bên ngoài bắt đầu thu nhỏ.

Không đến một lúc, chỉ thấy quả cầu ánh sáng màu tím lóe lên, ngọn lửa mất hết, quả cầu ánh sáng màu tím thẫm tự động tan biến, ảo hóa thành bóng ma Kiếm Vô Trần.

Hắn lúc này so với ngày trước hơi bất thường, tuy dung mạo không hề biến hóa, nhưng trên người lại lấp lánh ánh tím nhàn nhạt, như mô tả hình dạng nguyên thần hư ảo của hắn hiện nay mà không phải thân thể huyết nhục thật sự.

Giận dữ nhìn về phía trước, Kiếm Vô Trần ánh mắt đầy oán hận nói:

- Mọi thứ này đều do các ngươi ép ta, bây giờ các ngươi hãy chờ mà hối hận.

Nói rồi thu lại thế dương cung bắn nguyệt, tay phải nắm chắc thần cung, dùng sức múa lên, làn kiếm màu tím như sao bắn ra ẩn chứa khí thế không gì ngăn nổi, hung hăng va chạm vào kết giới vô hình.

Hoa lửa lấp lánh trong hoa lửa, một chiêu sắc bén của Kiếm Vô Trần kinh người dị thường, nhưng đúng là kỳ quái, hắn không ngờ lại không phá vỡ được kết giới kia. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Bên ngoài, ba cô Bách Linh cũng vô cùng kinh ngạc, tầng kết giới Lục Vân bố trí này xem không thấy chút lạ thường, nhưng vì sao lại cứng rắn dẻo dai vậy?

Thật ra điểm này không hề có gì đáng kinh ngạc. Nếu như chàng có thể giấu được Lăng Thiên thì làm sao có thể đơn giản như vậy?

Một chiêu không thành, Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, ngửng đầu liếc lên không trung, chỉ thấy Hải Nữ đang ở trên cao xa xa, hai bên vai có Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà đang nghỉ ngơi, cả ba đang chăm chú quan sát tình hình ở trong sơn cốc.

Hình bóng Lục Vân chưa từng xuất hiện, chàng không đến hay còn có ý ẩn giấu điều gì đây?

Thôi nhìn, Kiếm Vô Trần nhìn kỹ phía trước, hừ lạnh nói:

- Kết giới cứng rắn như vậy, các ngươi có thể cầm giữ ta thế nào đây?

Thương Nguyệt nói:

- Ngươi nói thật, có phải muốn bọn ta thả ngươi ra để ngươi bỏ chạy cho dễ chăng?

Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi biến, tâm sự bị nhìn thấu khiến hắn hơi giận dữ, quát lên:

- Đánh rắm, có thần cung trong tay, ta sợ ai đây?

Thương Nguyệt nói:

- Nếu không sợ, hà tất phải tự hủy thân thể huyết nhục để đổi lấy sức mạnh?

Kiếm Vô Trần bật cười âm hiểm nói:

- Ta đổi lấy sức mạnh tự nhiên là muốn tự tay giết chết các ngươi, khiến Lục Vân đến chết cũng không có được.

Bách Linh hừ lạnh nói:

- Với tình hình của ngươi, đừng nói đến tầng kết giới ngăn cách, cho dù không có ngươi cũng không làm được.

Trương Ngạo Tuyết lạnh lẽo nói:

- Nếu muốn giết người, thế thì hãy động thủ đi. Chút nữa Lục Vân đến rồi, ngươi liền không còn cơ hội.

Kiếm Vô Trần đáp:

- Muốn dùng Lục Vân đến dọa ta, đáng tiếc ta sẽ không lầm mưu. Nếu hắn ở đây, với cừu hận của ta và hắn chắc chắn phải sớm xuất hiện rồi, hà tất phải ẩn núp?

Thương Nguyệt nói:

- Ngươi nói như vậy, đơn giản muốn biết được tình hình của huynh ấy. Thật ra nói cho ngươi cũng không sao, huynh ấy đang ở trên đỉnh đầu của ngươi, đang tán dóc với tổ sư khai tổ của ngươi đó.

Kiếm Vô Trần ánh mắt cả kinh, vô tình ngửng đầu nhìn lên trên, hỏi dồn:

- Lăng Thiên cũng đến rồi chăng?

Bách Linh đáp:

- Ông ta luôn ở bên cạnh ngươi, từ lúc đến Hoa Sơn, mọi chuyện ông ta hoàn toàn hiểu rõ.

Kiếm Vô Trần có chút đau lòng, giận dữ nói:

- Nói như vậy, mọi người hôm nay đều chuẩn bị không bỏ qua ta chăng? Nếu như vậy, thế thì đến đây, xem thử ai có thể làm được ta đây!

Phóng thần cung lên, hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra làn sáng màu tím, hội tụ thành hai quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu, một trái một phải chuyển động, hình thành một bát quái đơn giản. Giữa không trung, thần cung rơi xuống, khi chạm vào bát quái, thân cung hơi hơi rung lên, sau đó đột nhiên bắn lên, để lại giữa không trung một bóng sáng hình cung, hung hăng va chạm vào kết giới.

Lúc đó, một vòng móc dây đầu cung lóe lên, hào quang màu xanh huyền tản ra dọc theo kết giới vô hình, nhanh chóng nhiễm xanh cả một vùng to lớn.

Sau đó, thần cung hơi hơi run lên, một đầu thân cung ánh sáng huyền ảo rung lên, một làn sáng nhỏ bé phát ra lập tức xuyên qua kết giới.

Thế rồi, kết giới vô hình nhanh chóng thu nhỏ, hệt như một quả cầu khí bị lủng lổ, vách sáng vô hình trói chặt trên người Kiếm Vô Trần, khiến cho nguyên thần của hắn đột nhiên run lên, tổn hại không nhỏ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thấy tình hình như vậy, Trương Ngạo Tuyết quát lạnh một tiếng, thần kiếm trong tay dựng đứng chỉ thiên, phát xuất một làn kiếm trăm trượng, điên cuồng chém xuống.

Thương Nguyệt bên cạnh múa kiếm xông lên, thần kiếm vô danh bộc phát ngàn vạn làn kiếm, tung hoành giăng giăng phân bố khắp nơi, như ngàn điềm lành bao phủ bốn bề.

Bách Linh yên lặng đứng nhìn, không hề tham gia, đối với Kiếm Vô Trần lúc này căn bản không cần cả ba người phải ra tay. Vì thế nàng gần như chỉ ở xa quan sát.

Giữa không trung, Kiếm Vô Trần sau khi kết giới tan vỡ, trong lòng xuất hiện một chút vui mừng, nhưng chỉ chốc lát, sự mừng vui bị nỗi đau khổ do khí áp gia tăng tạo nên che phủ mất.

Gào lên một tiếng, Kiếm Vô Trần trên người lấp lánh ánh lửa, đốt cháy vách sáng trên người hủy đi, bứt người muốn rời đi.

Lúc này, Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết đã chém xuống, một kiếm bao hàm tức giận mang theo ý niệm cừu hận nồng đậm hệt như một lời nguyền ấn sâu vào ngực của Kiếm Vô Trần.

Né tránh không kịp, Kiếm Vô Trần giận dữ gào thét, nắm chắc Hậu Nghệ thần cung cuốn lại, vội vàng múa ra một kiếm, sau đó lập tức gia tăng toàn bộ sức mạnh chuyển về một phía.

Bên ngoài, thế công của Thương Nguyệt lúc này đánh đến, làn kiếm dày đặc che phủ trời đất, mỗi một phân một thốn không gian đều ngập đầy khí tiêu sát và sức mạnh hủy diệt. Điều này khiến nguyên thần của Kiếm Vô Trần cảm nhận được uy hiếp rất lớn.

Lúc này, một kiếm Trương Ngạo Tuyết chém xuống trên đầu, gặp phải phản kích của Kiếm Vô Trần, cả hai lúc gặp nhau ánh sáng lóe lên, làn kiếm thế đi không ngừng chém thẳng xuống Kiếm Vô Trần.

Lúc đó, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, lợi dụng lúc một kiếm của Trương Ngạo Tuyết hơi hơi dừng lại, thân thể đi ngang vài thước, né tránh một chiêu đáng sợ nhưng lại không hề né được làn kiếm dày đặc của Thương Nguyệt.

Tiếng kêu thảm vang lên, Kiếm Vô Trần nhanh chóng né tránh, hình bóng màu tím nhạt tung bay chuyển động, né qua tránh lại xảo diệu trong làn kiếm dày đặc.

Một kiếm thất bại, Trương Ngạo Tuyết quát lạnh một tiếng, hình bóng trắng tuyết xông lên tận trời, ngạo nghễ bất động giữa không trung, toàn thân phát ra sức mạnh kinh người.

Thời khắc này, khi Kiếm Vô Trần thoát khỏi việc bị khóa, né qua tránh lại chuẩn bị bỏ trốn, Trương Ngạo Tuyết toàn thân lộ ra khí thế lạnh lùng như sương, hình thành một kết giới ánh sáng màu tím khắp sơn cốc, bên trong ánh tím xuyên động, vô số kiếm khí tung hoành khắp tám hướng.

Thần kiếm khẽ chỉa lên, Trương Ngạo Tuyết trong mắt ánh lạnh vô cùng, một ý niệm giết người nồng nặc điều khiển thần kiếm, khiến nó phát huy sở trưởng của nó ở mức cao nhất, ngàn vạn làn kiếm hội tụ làm một, tự động truy đuổi theo hình bóng của Kiếm Vô Trần, không hề kém đi chút nào.

Thấy Trương Ngạo Tuyết ra tay, Thương Nguyệt hơi suy nghĩ một chút liền lùi lại đến bên Bách Linh.

Giữa chiến trường, hình bóng Kiếm Vô Trần nhanh như chớp, sau khi đốt cháy thân thể huyết nhục đạt được sức mạnh nhất định, hắn tuy không thể so với trước đây, nhưng tốc độ lại không hề giảm đi chút nào.

Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc đó là Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết hệt như một con rồng thần, luôn dễ dàng phát hiện được ý đồ của hắn, nắm bắt hành tung của hắn không hề sai lệch chút nào.

Né Đông tránh Tây, qua trái lùi phải. Kiếm Vô Trần toàn lực né tránh nhưng tình hình càng lúc càng bất ổn. Sau một phen nỗ lực, cuối cùng Tử Ảnh thần kiếm vây khốn hắn trong một khu vực nhỏ hẹp.

Vì thế, Kiếm Vô Trần rống lên bất cam, oán độc nhìn Trương Ngạo Tuyết hệt như thần nữ, ánh mắt toát lên vẻ ghen ghét và thất vọng.

Giai nhân tuyệt mỹ đó, thiên hạ vô song. Đó chính là thứ cả đời hắn mơ đạt được, đáng tiếc lại cũng là tiếc nuối lớn nhất cả đời của hắn, định sẵn cả đời này hắn không thể đạt được.

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, toàn thân phát ra khí chất thánh khiết thúc động thần kiếm xoay tròn nhanh chóng, từ đó phát xuất làn kiếm sắc bén vây phủ quanh người Kiếm Vô Trần, hệt như sóng lớn tự động công kích, liên miên không ngừng va chạm mãnh liệt với kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần.

Trương Ngạo Tuyết lúc này đã sớm đạt đến cảnh giới vừa nghĩ thân thể đã động, chỉ cần trong lòng có ý nghĩ, tu vi mạnh mẽ trong cơ thể liền tự động hoàn chỉnh điều nàng vừa nghĩ ra.

Như vậy, kiếm pháp dùng cừu hận với hắn để điều khiển trông làn kiếm có vẻ tầm thường, thật ra ẩn chứa ý niệm cố chấp phải giết, khiến áp lực lên Kiếm Vô Trần rất lớn, năng lượng tiêu hao nhanh chóng.

Trong lúc đối kháng, Kiếm Vô Trần lửa giận bừng cao. Tuy nói Trương Ngạo Tuyết và hắn có thù, nhưng lúc này dùng phương thức này giao chiến, trong lòng hắn cảm thấy bất cônng, đó rõ ràng là thừa lúc người ta nguy hiểm mà thôi. Nhưng hắn sao lại không nhớ đến hành vi của bản thân mình đây?
Bình Luận (0)
Comment