Lục Vân cười cười, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Trong trời đất thế nào cũng có một nơi hơi kỳ diệu ẩn chứa nhiều bí ẩn nhiều người không biết. Tuy tu vi huynh bất phàm, nhưng không có nghĩa là vô địch thiên hạ, sống và chết cũng không gì bất thường.
Trương Ngạo Tuyết than nhẹ:
- Cho đến hôm nay, huynh cũng không muốn cho bọn muội biết được những bí mật đang ẩn giấu chăng?
Lục Vân vẻ mặt hơi thay đổi, thấy ba cô u oán, nhịn không được giọng êm ái an ủi: Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG
- Không cho các muội biết không phải muốn che giấu, chỉ không hy vọng sau khi các muội biết rồi lại lo lắng cho huynh. Từ trước tới nay, không có người nào biết được huynh thật sự xuất thân từ đâu. Cho dù sư phụ của huynh cũng không biết được hoàn toàn, trên người huynh ẩn chứa một số chuyện.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Bây giờ thì sao? Huynh dự tính tiếp tục làm người yên lặng chấp nhận, hay nói ra để bọn muội chia lo với huynh?
Lục Vân nhìn ba cô, thấy vẻ mặt chờ đợi, không khỏi cười nói:
- Chuyện đến hôm nay cũng không cần phải che giấu. Huynh có thể cho các muội biết, huynh thật ra xuất thân từ Ngũ Đại Động Thiên, chính là truyền nhân của Vạn Diệt Cổ Động!
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, nhưng chỉ hơi kinh ngạc, Bách Linh thì sắc mặt biến hẳn, kinh hãi nói:
- Huynh xuất thân từ Vạn Diệt Cổ Động? Nơi đó chính là nơi thần bí nhất trong truyền thuyết của tam gian thất giới.
Liếc về phía trước, Lục Vân nói:
- Cha mẹ đến rồi, chúng ta quay về rồi hãy nói tiếp.
Bách Linh và Thương Nguyệt nghe vậy, vội vàng rời khỏi lòng chàng, cùng Trương Ngạo Tuyết đi theo sau chàng nghênh đón Hải Nữ.
Người nhà gặp mặt bớt đi phần khách sáo, lại thêm Hải Nữ tinh nghịch bên cạnh ồn ào, cả đoàn bảy người liền náo nhiệt quay về nhà.
Đứng ở cổng rào ngoài sân, Lục Vân nhìn về chân trời, vẻ mặt hoài niệm lên tiếng:
- Nhớ lúc tám tuổi, cha mẹ thường dẫn huynh đến nơi này. Lúc đó, thể chất huynh yếu ớt nhiều bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, tất cả các danh y trên thiên hạ đều không thể làm gì được.
Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Lục Vân đáp:
- Bởi vì bệnh của huynh rất quái dị, đó chính là lời nguyền của ông trời, từ lúc huynh mới bắt đầu sinh ra nó đã theo như hình với bóng, bất cứ lúc nào cũng muốn đoạt lấy sinh mạng huynh. Lúc đó, chúng ta cả nhà đều không biết nguyên nhân, cha mẹ vì chữa bệnh cho huynh đã nghe lời của một thầy xem tướng, nói Tây Thục từ trước đến nay thường xuất hiện kỳ nhân, vì thế liền dẫn huynh đến nơi này. Kết quả vận khí của huynh tốt lành, gặp được sư phụ, ông mới cho huynh biết, té ra tiên thiên của huynh đã tàn khuyết một hồn một phách, định sẵn bị yểu mệnh.
Hô lên thất kinh, ba cô đều kinh hãi, không ngờ Lục Vân đã trải qua những chuyện như vậy.
Không để ý đến vẻ mặt ba cô, Lục Vân tiếp tục nói:
- Trong mười hai năm sau đó, sư phụ đã dạy huynh rất nhiều chuyện, hơn nữa còn kéo dài sinh mạng của huynh. Khi huynh được mười tám tuổi, cha cho huynh biết một chuyện, Lục gia chúng ta có một vật gia truyền mà huynh phải đi lấy về. Hai mươi tuổi, huynh đi đến nơi cất giấu của Lục gia tiên tổ, ở đó lấy được hai thần binh chính là Diệt Hồn đao và Diệt Thần kiếm, đồng thời cũng biết được vì sao huynh vừa sinh ra đã tàn mất một hồn và một phách.
- Vì sao?
Ba cô đồng thanh cất tiếng hỏi.
Lục Vân đáp:
- Ba ngàn năm trước, Lục gia tiên tổ huynh chiếm được Thiên Long linh mạch đứng hàng thứ ba trong chín đại linh mạch của thế gian, khiến cho Lục gia trăm đời hưng thịnh, vi phạm đến đạo của trời. Vì thế, ông trời liền nguyền rủa người họ Lục từ huynh bắt đầu không còn con cháu. Vì thế, huynh vừa ra đời liền bị lời nguyền của ông trời, định sẵn cả đời bị đau khổ nặng nề.
Hiểu được trải nghiệm của Lục Vân, Bách Linh cảm xúc lên tiếng:
- Té ra tuổi nhỏ của huynh lại gian khổ đến như vậy.
Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:
- Nếu ngày đó huynh đã có tu vi kinh người, vì sao còn đi Dịch viên học nghề?
Lục Vân đáp:
- Về chuyện này, chính sư phụ bảo huynh trước hết phải tìm một nơi để học hành qua, cần phải có một thân phận thích hợp.
Thương Nguyệt nói:
- Ba ngày trước huynh rời khỏi, rồi lại quay về đâu, vì sao lại gặp phải nguy hiểm vậy?
Lục Vân trả lời:
- Lần đó huynh chính đi Vạn Diệt Cổ Động, bởi vì ngày đó tiên tổ xuất thân từ Vạn Diệt Cổ Động, người truyền cho huynh Thiên Địa Vô Cực, huynh mãi vẫn không đột phá được một tầng cuối cùng, đến cảnh giới tùy nghi ứng biến. Nhưng điều khiến huynh không ngờ chính là lần này đi đến đó, huynh lại sẽ chết ở đó. Bất quá cũng tính là may mắn, cuối cùng huynh tái sinh trở lại, không những tu vi tăng mạnh mà bước qua được giới hạn, đồng thời cũng trừ tận gốc được Vong Linh trớ chú trong cơ thể, không còn chịu ảnh hưởng của nó nữa.
Ba cô rất mừng, Bách Linh cười nói:
- Như vậy thì tốt rồi, sau này huynh gặp lại Vu Thần cũng không cần phải lo lắng điều gì nữa.
Thương Nguyệt nói:
- Thoát khỏi lời nguyền, huynh từ nay trở thành tự do. Đợi giải quyết được Thiên Sát Địa Âm rồi, chúng ta liền có thể an tâm tìm một nơi non xanh nước biếc để trải qua những ngày bình thản.
Trương Ngạo Tuyết ước ao nói:
- Đến lúc đó, thiên hạ không còn giao tranh, chúng ta ngao du sơn thủy, du ngoạn Hải vực. Vậy thì rất tuyệt vời.
Lục Vân cười nói:
- Yên tâm đi, ngày đó không còn quá lâu nữa. Được, tình hình đại khái các muội cũng đã biết, sau khi ăn sáng rồi chúng ta liền xuất phát thôi.
Lục mẫu nghe vậy, không nỡ lên tiếng:
- Vân nhi, không lưu lại được vài ngày sao?
Lục Vân đáp:
- Mẹ, đừng lo lắng, không bao lâu sau này chúng con sẽ lại quay về, đến lúc đó chúng ta đời nhà đi đến một nơi đào nguyên ngoài nhân thế, vĩnh viễn sống chung với nhau.
Nghe vậy, Lục mẫu cười nói:
- Được, mẹ sẽ chờ đến ngày đó. Bây giờ mẹ đi làm cơm, các con cứ trò chuyện.
Nói rồi xoay người đi vào trong nhà…
Gió nhẹ ban mai mang theo một chút lạnh. Lâm Vân Phong nắm tay Hứa Khiết bay trên tầng mây trắng, trong lòng lại đầy lửa.
Từ lúc tìm được Dịch viên, gã liền kích động không ngừng, tuy chuyện đó đã xảy ra hai ngày trước, nhưng đến nay gã còn chưa bình tĩnh lại được.
Hiểu rõ tâm tư của gã, Hứa Khiết nhẹ giọng nói:
- Đừng gấp, sắp tới rồi, thêm lúc nữa Dịch viên sẽ lại quật khởi từ mặt đất Tây Thục.
Lâm Vân Phong vẻ mặt khó bình tĩnh, kích động trả lời:
- Càng gần quên hương càng nóng lòng, càng đến gần chốn xưa Dịch viên, huynh càng cảm giác tình cảm mênh mông, rất nhiều hồi ức trước kia lóe lên trước mắt.
Hứa Khiết nói:
- Tâm tình của huynh muội có thể hiểu được, đổi là bất kỳ người nào cũng sẽ có tình cảm tương tự như huynh. Tu Chân lục viện, gần như chỉ còn một. Điều này không những khiến người ta xót thương mà còn kinh ngạc không thôi trước sự tồn tại của Dịch viên. Thân là đệ tử Dịch viên, huynh chính là niềm kiêu hãnh của mọi người, ai cũng tự hào vì huynh, bởi vì huynh tìm được Dịch viên, rồi huynh đã giúp Dịch viên quật khởi trở lại.
Nhìn Hứa Khiết bên mình, Lâm Vân Phong cảm xúc lên tiếng:
- Trước đây, khi Dịch viên bị hủy diệt, huynh không có năng lực cứu lại được. Bây giờ, khi huynh đã có năng lực rồi, huynh chỉ có thể làm được những chuyện vậy thôi. Nhớ đến quá khứ, Huyền Ngọc sư bá không tiếc hy sinh, Tử Dương sư bá cũng chiến đấu đến chết, ngay cả sư phụ cuối cùng cũng về kịp, cũng chỉ vì muốn bảo vệ cơ nghiệp ngàn đời của Dịch viên. Những sư huynh đệ đầu rơi máu chảy, vì Dịch viên không chút oán hờn, so với bọn họ huynh còn ở rất xa.
Hứa Khiết an ủi nói:
- Những chuyện đó đã thành quá khứ, chúng ta phải suy xét cho tương lai. Chỉ cần từ nay về sau huynh phát dương quang đại Dịch viên, sẽ khiến những người mất đi không thất vọng.
Lâm Vân Phong giọng kiên định đáp:
- Muội yên tâm, huynh đã từng nói muốn khiến Dịch viên trở thành đại phái đệ nhất thiên hạ, thì sẽ nhất định hoàn thành.
Hứa Khiết nhìn vẻ mặt đầy tự tin của gã, không khỏi cười an ủi, nhỏ nhẹ nói:
- Muội tin tưởng ở huynh, cũng sẽ ủng hộ huynh.
Quay về đến chốn xưa Dịch viên, nhìn thấy cả mặt đất trống rỗng, khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Vân Phong lại xuất hiện sự kích động.
Hứa Khiết nắm chặt tay gã, an ủi:
- Sóng lớn đã qua, cuối cùng sẽ bình tĩnh lại. Bây giờ huynh không cần phải kích động như vậy, hãy thử quên hết những điều không vui, đón lấy tương lai. Như vậy cuộc đời của huynh mới có ý nghĩa.
Lâm Vân Phong thân thể run lên, quay đầu nhìn nàng một lúc, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, giọng cảm kích:
- Đa tạ muội, Khiết.
Hứa Khiết điềm nhiên trả lời:
- Muốn cám ơn muội không cần phải nói những lời dễ nghe, mà phải dùng hành động để biểu hiện.
Lâm Vân Phong hơi hơi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, cười nhẹ nói:
- Muội yên tâm, sẽ ngay lập tức khiến muội được nhìn thấy biểu hiện của huynh.
Nói rồi bước đến một bước, làn sáng trên người bắn ra bốn phía, hai khí âm dương mạnh mẽ theo sự khống chế của gã chạy dọc theo hai chân rồi tự động tản ra, hình thành một trận Bát Quái to lớn phương viên vài dặm với gã làm trung tâm.
Hướng lên trên, khí đi dọc theo hai tay của gã ảo hóa thành một Thái Cực Bát Quái trận đồ tương ứng trên đầu, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Hoàn thành những điều này rồi, Lâm Vân Phong toàn thân y phục tung bay, hai làn sáng xanh đỏ đan xen khiến gã hệt như một người thần, ngẩng đầu bước đi, vẻ mặt mỉm cười tiến lên.
Bốn bề, cuồng phong nổi lên, cột gió xoay tròn cùng với hai làn sáng xanh đỏ chạy qua chạy lại giữa mặt đất trống rỗng trước kia từng là Dịch viên, hệt như những dải lụa đón gió tung bay, xinh đẹp mà mạnh mẽ.
Hứa Khiết nhìn thấy những chuyện này, trong mắt toát ra vẻ vui mừng, hệt như đang trong mộng, không khỏi mất tự chủ vỗ tay khen hay, vẻ mặt chân chất hồn nhiên.
Giữa sân, Lâm Vân Phong khí thế rất nhanh tăng đến cực điểm, toàn thân hào quang vạn trượng, vẻ mặt rực rỡ rọi chiếu xung quanh, khiến giữa hai tầng Bát Quái có ngàn vạn cột sáng nhấp nhô lưu động, tiếp tục sinh ra không gian biến ảo, ngập đầy những vầng mây sáng màu sắc các loại biến ảo không ngừng.
Tình hình này khó thấy vô cùng, cho dù Hứa Khiết cũng mới lần đầu nhìn thấy, vì thế không khỏi la lên một tiếng.
Cảnh tượng thần kỳ kéo dài một lúc, khi đạt đến một trình độ nhất định, hai tay Lâm Vân Phong giơ cao đột nhiên bắt chéo, lòng bàn tay làn sáng xanh đỏ xoay tròn lên trên, khi đến độ cao trăm trượng liền dừng lại một chút, sau đó tự động tản ra hình thành một vầng mây.
Trên vầng mây, một cung điện tinh tế lấp lánh ánh sáng màu xanh huyền diệu đang lớn dần theo vầng mây nhiều màu, chỉ một lúc đã lớn đến gấp trăm gấp ngàn lần, trôi lơ lửng vững vàng giữa không trung.
Ngửng đầu, Lâm Vân Phong nhìn lên trên, thấy cung điện đó không biến hình nữa, mới kêu nhẹ một tiếng, mũi chân điểm xuống mặt đất, thân thể xoay tròn hạ xuống, xếp bằng ngồi lơ lửng cách mặt đất ba thước.
Trên đầu, cung điện kia chịu sự điều khiển cũng xoay tròn hạ xuống, được sự khống chế từ sức mạnh của Lâm Vân Phong nên chầm chậm đáp xuống mặt đất.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, khi một tiếng nổ truyền đến, chỉ thấy mặt đất bụi tung bay, Dịch viên ngày xưa lúc này đã quay lại vị trí cũ của nó không chút tổn hại.