Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1107

Một chiêu đó uy lực vô cùng, lại mang theo ý niệm cố chấp trong lòng Lục Vân, hóa thành sức mạnh không gì chống nổi, lập tức khiến Âm Đế bị trọng thương tại chỗ.

Nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, Âm Đế chịu áp lực rất lớn, thân thể không ngừng run rẩy, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn trào.

Giận dữ nhìn Lục Vân, Âm Đế gào rống một tiếng, hai tay đột nhiên chống xuống đất, toàn thân làn đen lưu động nhanh chóng, chớp mắt đã va chạm với sức công kích của Lục Vân, tạo nên sức nổ mạnh mẽ hất bắn một chiêu của Lục Vân.

Thừa dịp này, Âm Đế nhanh chóng thối lui, thoát được sự bắt chặt của Lục Vân.

Ở tại chỗ, một chiêu đánh ra của Lục Vân sau khi bị hất bắn đi đột nhiên đánh ngược trở lại, chạm vào mặt đất tạo nên chấn động kịch liệt, tạo ra sức chấn động khiến cả đại điện lắc lưu đong đưa, không gian lân cận vặn vẹo, tình hình vô cùng bất ổn định.

Lúc này, Thiên Sát ở trên bị vây sau vài lần phản kích, áp lực tích lũy trong kết giới đã tăng đến cực hạn. Hắn lại dùng binh khí tà đạo thúc động, cuối cùng phá vỡ được kết giới của Lục Vân, từ đó thoát khỏi tình cảnh bị vây chặt.

Lúc này, kết giới phá vỡ tạo nên sức hủy diệt đáng sợ, lại nằm trong đại điện đang vô cùng bất ổn định, nhanh chóng tạo nên phản ứng liên hoàn, từ đó tạo thành một vụ nổ liên hoàn cùng với chấn động cộng hưởng, lập tức khiến cho Hư Vô đại điện bị phá nổ tan tành.

Chuyện xảy ra quá sức bất ngờ, Hư Vô tôn chủ đang quan sát quát nhỏ một tiếng, tay trái phất lên giữa không trung, hấp thu nguyên thần yếu ớt của Lăng Thiên vào trong lòng bàn tay, sau đó lóe lên liền biến mất không thấy hình bóng.

Ở ngoài cửa, bốn người Trương Ngạo Tuyết không kịp phản ứng. May mà Tứ Linh thần thú kịp thời phát giác, liền phát ra một luồng sức mạnh êm ái bảo vệ cho bốn người.

Trong điện, Lục Vân sớm có dự phòng. Ngay trước khi xảy ra chàng đã dự liệu được vài phần, vì thế không một chút kinh hoảng, toàn thân ánh xanh lam lóe lên, Hải Tâm quyết lập tức phát huy công hiệu, khiến cho không gian lân cận tương đối yên tĩnh không chịu bất kỳ đả kích nào.

Âm Đế hơi xui xẻo, vừa đẩy được một chiêu phủ đầu của Lục Vân, trạng thái đúng lúc yếu ớt nhất liền gặp phải chuỗi vụ nổ liên hoàn, thân thể bị sức hủy diệt nuốt lấy, lập tức thương thế nặng nề hơn, bị đánh văng đi.

Vận khí Thiên Sát cũng không tốt hơn, vừa thoát khỏi tình cảnh khốn khổ còn chưa kịp cao hứng thì đã bị dòng khí khuếch tán thổi ngược lên không trung khiến bị thương không nhẹ.

Vì thế, Thiên Sát rất giận, nhưng khi hắn phục hồi trở lại, liền phát hiện Hư Vô đại điện đó đã trở thành một đống đổ nát, Âm Đế đang trôi lơ lửng bên dưới, ánh đen toàn thân chớp động, khí tức hỗn loạn vô cùng.

Ở tại chỗ, Lục Vân ngạo nghễ đứng yên, khu vực sắc xanh lam đó ngăn cách hẳn mọi thứ quấy nhiễu, khiến chàng hệt như một thiên thần, phát ra khí chất ngạo thị trời đất.

Chăm chú nhìn tình hình ba người, Hư Vô tôn chủ không biểu hiện gì cả.

Bên cạnh, được Hư Vô tôn chủ che chở, không hề bị chút thương tổn, Lăng Thiên giận dữ nói:

- Quả thực đáng hận, không ngờ đã hủy đi Hư Vô đại điện, đây thật sự là …

Hư Vô tôn chủ đáp:

- Không cần phải để ý, tất cả đều là hư vô.

Lăng Thiên ngạc nhiên hỏi:

- Tôn chủ, vậy mà người cũng không giận dữ? Đây có thể nói là tượng trưng của Hư Vô Giới Thiên.

Hư Vô tôn chủ điềm nhiên đáp:

- Tượng trưng của Hư Vô Giới Thiên không phải là Hư Vô đại điện mà món đồ ở bên kia.

Nói rồi chỉ về phía vùng mây sáng nằm bên trái ngoài trăm trượng.

Lăng Thiên thuận thế nhìn theo, lập tức la lên kinh hãi, nghi hoặc nói:

- Tôn chủ, đây không phải là vầng mây sáng ở trung ương của Hư Vô đại điện sao? Vừa rồi rõ ràng người đã hấp thu nó vào trong lòng bàn tay, bây giờ sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Hư Vô tôn chủ cười nhẹ nói:

- Phàm những điều gì có đều chỉ là hư vô mà thôi.

Lăng Thiên hoang mang, thấp giọng nói:

- Sao lại như vậy, lẽ nào mọi thứ đều là hư ảo, không hề có bất cứ thứ gì tồn tại chân thật?

Đứng ngoài vài trăm trượng, Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh, Thương Nguyệt, Hải Nữ cũng đang nhỏ giọng trao đổi.

Bách Linh lên tiếng:

- Xem tình hình như vậy, Lục Vân đã khống chế được cục diện.

Thương Nguyệt cũng nói:

- Phân tích tình hình trước mắt, Thiên Sát Địa Âm nếu đấu riêng rẽ không phải là địch thủ của Lục Vân. Như vậy, chỉ còn lại Hư Vô tôn chủ, cần phải để ý đến.

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, trầm ngâm nói:

- Chuyện này không khẳng định được, dù sao Thiên Sát Địa Âm không phải là người thường, hiện nay bọn họ bất lợi chỉ vì phối hợp không tốt. Một khi bọn chúng phối hợp ăn ý, Lục Vân vẫn còn nguy hiểm.

Hải Nữ dịu dàng nói:

- Con tin chắc sư phụ nhất định sẽ thắng!

Nghe vậy, ba cô Bách Linh vẻ mặt tươi cười không nói thêm nữa, chuyên tâm chăm chú vào cuộc chiến.

Bay lên lại, Âm Đế đến bên cạnh Thiên Sát, hận thù nói:

- Lục Vân này xảo trá vô cùng, chúng ta phải cẩn thận.

Thiên Sát vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Trước đây chúng ta quá sơ ý, bây giờ chúng ta phải đề cao cảnh giác, không để cho hắn bất cứ cơ hội nào để lợi dụng.

Âm Đế trả lời:

- Ngươi yên tâm, ta dốc hết sức phối hợp với ngươi, ta tin chắc, với sức lực của chúng ta đủ để đối phó được Lục Vân.

Thu lại Hải Tâm quyết, thân thể Lục Vân bay lên từ từ, dừng ở cao độ ngang với Thiên Sát và Âm Đế, khoảng cách chừng vài trượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Bớt đi hạn chế không gian càng thích hợp để xuất kích toàn lực.

Thiên Sát thản nhiên đáp:

- Lục Vân, đừng đắc ý, tình hình trước đây sẽ không còn xuất hiện nữa, lần này ngươi phải chết không nghi ngờ gì nữa!

Điềm nhiên cười, nho nhã có lễ. Lục Vân lần này phảng phất không đối địch mà lại có lòng muốn tâm sự.

- Vài lần giao đấu, hai bên đều nắm vững về nhau, ta cũng không muốn lãng phí tinh lực nữa. Bây giờ hãy để chúng ta ta quyết một trận thắng bại, phân cao thấp.

Thiên Sát quát lên:

- Đến đây, ai sợ ai!

Nói rồi toàn thân ánh sáng lóe lên, chân nguyên to lớn ùn ùn tuôn ra hóa thành ánh sáng màu đỏ sậm, lập tức nhiễm đỏ cả bầu trời.

Phía sau, hai cánh vẫy động tự động giang ra, phát ra cánh sáng màu đen, phối hợp với chín cái đuôi dựng đứng, thể hiện khí thế mạnh mẽ bá đạo.

Âm Đế thấy vậy, nhanh chóng dời ngang vài trượng, hai tay tạo thành tư thế cổ quái, toàn thân ánh sáng âm u lưu động, làn sáng xanh lục thẫm, đen thẫm, đỏ thẫm lần lượt xuất hiện, bố trí một vùng không khí quỷ dị quanh người, đối lập rõ ràng với khí cương mãnh của Thiên Sát.

Hai tay chắp sau lưng, coi thường trời đất, trên người Lục Vân lấp lánh khí tức vương giả.

Bốn bề, tầng tầng lớp lớp làn sáng bảy màu lần lượt thay nhau, đóa hoa sen lửa đỏ rực xoay tròn dưới chân, vòng sáng màu vàng kim ở phía sau đầu, bức tường mây an hòa bảy màu bao phủ trên đỉnh đầu.

Mọi thứ thật rung động mà hoa lệ, khiến người ta không cảm thấy chút ý nghĩ khinh thường.

Đột nhiên, Lục Vân đang đứng yên cất bước đi tới, từng bước đều tạo thành hoa sen, làn sáng trên người tạo thành vạn nhóm, khiến mây gió bốn phương rung động, cả trời đất kinh hãi.

Cảnh tượng này khí thế uy nghiêm chấn động lòng người. Chỉ thấy cả bốn người Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đầy kích động, Lăng Thiên kinh hãi hô lên không thôi, Thiên Sát ánh mắt nặng nề lạnh lùng, Âm Đế vẻ mặt khiếp hãi.

Lục Vân bước tới ba bước chợt dừng lại, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, một luồng sát khí lạnh lùng khốc liệt xông thẳng vào lòng người.

- Đến đây, thời gian không còn sớm nữa, hãy thể hiện một chiêu tuyệt kỹ mạnh nhất của các ngươi, dùng toàn lực.

Thiên Sát rất giận, tjuy cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lục Vân, lại không hề nhượng bộ, giận dữ hét lên:

- Đi chết đi, Lục Vân!

Nói rồi múa binh khí tà đạo, thi triển một chiêu mạnh nhất "Cửu Chuyển Thiên Sát trảm", dùng sức mạnh kinh thế hãi tục ngưng tụ giữa không trung một cột sáng đen ngòm, vừa phát ra những đóa hoa hồng màu đen quỷ dị, vừa chém thẳng về phía Lục Vân.

Thấy Thiên Sát đã phát động tấn công, Âm Đế cũng không hề chậm trễ, hai tay đột nhiên giang ra, chân nguyên toàn thân dao động lên xuống, tần suất của nó dâng lên gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần.

Như vậy, sức mạnh tà ác lại tăng lên lần nữa, rất nhanh khiến không gian lân cận vặn vẹo biến hình, sản sinh khu vực siêu trọng lực tác dụng lên người của Lục Vân.

Loại công kích này quỷ dị âm hiểm, bề mặt lại không quá kích động, nhưng thực tế lại có tính uy hiếp rất mạnh mẽ.

Hơn nữa, đòn tấn công của Âm Đế và Thiên Sát một nhu một cương, vô cùng ăn ý. Điều này khiến áp lực Lục Vân tăng mạnh.

Đối mặt với một chiêu toàn lực của hai cao thủ tuyệt thế, vẻ mặt Lục Vân lạnh lùng, chàng nhìn thấy nguy hiểm nhưng lúc này chàng chỉ phất tay nhè nhẹ, một làn sáng lạnh liền bất ngờ xuất hiện, đón gió hóa thành một làn đao sáng rực rỡ giận dữ chém thẳng vào trời đất.

Bên ngoài, ánh sáng bảy màu lưu động không ngừng, tạo thành phòng ngự nghiêm mật.

Phối hợp với đài sen dưới chân, bức tường mây bình hòa trên đầu khiến cho chàng bản thân vững vàng như thành đồng, không để lộ bất kỳ một khe hở nào.

Phản kích như vậy đơn giản một chút, nhưng uy lực lại không bình thường.

Bởi vì Thiên Địa Vô Cực của Lục Vân lúc này đã tiến vào cảnh giới "Tùy Tâm Sở Dục". Chàng nhìn xem ra chỉ chém ra một nhát đơn giản, trên thực tế chính là dùng Phá Thương thần binh làm vũ khí, "Tùy Tâm Sở Dục" làm cơ sở, dung hợp tinh hoa của "Diệt Thần trảm". Vì thế uy lực rất mạnh, hoàn toàn không giống sự bình thường như vẻ ngoài.

Tiến công của ba người dung hợp làm một, gặp nhau giữa không trung.

Lúc này, Cửu Chuyển Thiên Sát trảm của Thiên Sát gặp phải Diệt Thần trảm của Lục Vân, hai bên đều mạnh mẽ vô cùng, vừa gặp nhau đã kích hóa, tạo nên vụ nổ mạnh bạo có tính hủy diệt, làn sáng chói mắt của nó lập tức che phủ hết ba người đang giao chiến, khiến cho những người đang quan sát không nhìn thấy gì, hơn nữa còn bị dòng khí điên cuồng hoang dã hất bắn đi.

Ở trung tâm cuộc giao chiến, Lục Vân thân thể run lên, một kiếm chém xuống giữa chừng dừng lại. Điều này khiến Lục Vân bị thương không nhẹ. Kế tiếp, áp lực bên ngoài thân thể đột nhiên tăng lên, Âm Đế thừa thế tấn công mạnh mẽ, tạo thành uy hiếp không nhỏ cho Lục Vân.

Thấy vậy, Lục Vân hừ lạnh một tiếng, toàn thân ánh bảy màu lưu động, khí thế mạnh mẽ lại tăng lên lần nữa, không những chế ngự được sự xâm nhập của Âm Đế, lại tiếp tục gia tăng sức mạnh của tay phải, khiến cho Phá Thương thần binh đang hơi ngừng lại một chút gầm lên như rồng ngâm, bộc phát ánh sáng kỳ lạ vô cùng rực rỡ, dùng sức mạnh kinh thế hãi tục lập tức đánh tan Tuyệt Diệt Thiên đạo trong tay của Thiên Sát, uy thế của nó còn dư như Thái Sơn đè xuống, lập tức đánh cho Thiên Sát và Âm Đế bay đi.

Thời khắc này, cả Hư Vô Giới Thiên rung động không ngừng, dòng khí điên cuồng hoang dã hình thành mười cột gió, hệt như thần phá hủy, dễ dàng phá tan cảnh sắc tuyệt vời vốn có.

Lăng Thiên thấy vậy giận dữ không ngừng, nhưng lại không thể không lùi lại theo Hư Vô tôn chủ. Bốn cô Trương Ngạo Tuyết trong lòng đầy chấn động, khi đối mặt với dòng khí mạnh mẽ cũng chia nhau chọn phương án lùi lại.

Giữa chiến trường, Âm Đế kêu thảm không ngừng, hắn vốn đã bị thương, tuy không phải đối mặt thẳng thắn với một kiếm hủy diệt của Lục Vân, nhưng cơ thể huyết nhục vẫn không thể thoát khỏi bị hủy diệt, bởi vì bị dòng khí đáng sợ kia mạnh mẽ xé tan.

Tình hình Thiên Sát tốt hơn một chút. Tuyệt Diệt Thiên đao của hắn tuy bị hủy, nhưng đã chịu được một phần lớn sức mạnh tấn công của Lục Vân, vì thế tuy hắn bị đánh bay, nhưng chỉ bị trọng thương mà thôi.

Giữa không trung, Lục Vân nắm vững binh khí thần thánh ngạo nghễ nhìn trời đất, làn sáng bảy màu như ráng ngũ sắc vây phủ, tạo thêm khí chất bất phàm của chàng.

Thời khắc này, chàng chính là ông chủ, chàng chính là thần thánh!

Nhìn theo Thiên Sát bị đánh bay đi, Lục Vân ánh mắt hơi động đậy, cũng không thấy chàng có động tác gì, thân thể liền lóe lên xông đến, chớp mắt đã thu ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Bình Luận (0)
Comment