Bên Dịch viên mọi người đều nhìn Lục Vân với ánh mắt kinh ngạc, hay đúng hơn là sự vui mừng. Mặc cho Lục Vân có mang trong mình pháp quyết tà ác hay không, nhưng ngay lúc này chàng đang nhận được sự kính nể của các đệ tử Dịch viên vì đã một mình đối mặt với cả thiên hạ.
Trương Ngạo Tuyết nhìn qua Thương Nguyệt, ánh mắt hai người thoáng vẻ lo lắng nhưng cũng đầy sự cổ vũ. Lục Vân vẫn là Lục Vân, cho dù trong lúc cao thủ như mây như thế này, dưới tình thế hiểm ác đáng sợ chàng cũng không chịu lùi bước. Chỉ cần một điểm này thôi cũng đã làm cho hai nàng quý trọng một đời, trông mong một kiếp.
Giữa lúc mọi người đang suy nghĩ, cuộc chiến trên không vẫn tiếp tục. Lúc này chỉ nghe thấy vài tiếng sét vang dội truyền lại, giữa không trung, Kim Cương thánh phật sau một lúc ra sức liều lĩnh chiến đấu cuối cùng cũng bức lui được sự tiến công của Ma long, quay mình lại tương trợ cho Chiến Tâm tôn giả. Cùng lúc đó, Chiến Tâm tôn giả cũng thoát khỏi sự quấy rầy của Thiên ảnh huyết mị, bị trọng thương nặng nề thối lui. Hai người tương hội tại không trung, chưa kịp mở miệng thì đã nghe vọng tới tiếng thét phẫn nộ chói tai của Dao Quang.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, liền theo là tiếng nổ kinh lôi chấn thiên đáng sợ từ giữa Phong Lôi chân quân và Dao Quang phát ra làm cho cả hai đồng thời bị chấn lui. Trong lúc lùi về sau, toàn thân Dao Quang run rẩy, tiên huyết đầm đìa trên thân hình gầy guộc, vẻ mặt trắng nhợt như tờ giấy, ánh mắt ảm đạm vô thần. Còn phía đối điện, Phong Lôi chân quân cũng vô cùng thảm hại, đạo bào rách tơi tả, tóc tai xơ xác, gương mặt nhợt nhạt, vết máu lưu trên khóe miệng, hiển nhiên chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhìn Bát Bảo với ánh mắt sợ hãi, Phong Lôi chân quân đột nhiên nhận ra cảnh ngộ không hay của Thái Phượng tiên tử, toàn thân vội vàng nhào xuống công kích về phía Lục Vân. Giữa không trung, Lục Vân phát hiện ra động tĩnh của Phong Lôi chân quân, khóe miệng không kiềm được hiện ra một nụ cười tà dị. Trong lúc này, Lục Vân không hề nhận ra tâm của mình đã từ từ lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, chuyển dần về một phương hướng tối tăm.
Khi một chưởng của Phong Lôi chân quân gần đến đỉnh đầu, Lục Vân ngẩng đầu cười một tiếng u ám:
- Tuy rằng ngươi đã tu luyện được mấy trăm năm, nhưng vẫn còn vài thứ cần phải học hỏi. Ngay bây giờ ta sẽ chỉ giáo cho ngươi.
Trong lúc nói thần kiếm từ tay phải liền chuyển động, một đạo thanh quang đột nhiện lóe sáng, một cỗ kiếm mang động trời kèm theo uy lực nát đất vỡ đá, trong chớp mắt đã hình thành một kiếm trụ ba trượng màu huyền thanh dựng thẳng lên trời.
- Tránh mau, đây là Thái huyền liệt thiên liếm quyết, không thể liều mạng ngạnh tiếp.
Trong tiếng kêu lớn kinh hãi, Thiên Thương đạo trưởng lo lắng đề tỉnh Phong Lôi chân quân. Nhưng ngay lúc ấy, Phong Lôi chân quân có muốn tránh cũng đã không kịp. Hắn chỉ có thể tiếp tục đề cao chân nguyên phát động mười hai tầng công lực đánh ra một kích điên cuồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Ánh sáng xanh xuyên thủng trời xanh, chen giữa Thái huyền liệt thiên kiếm quyết và tứ quyết chấn, liệt, hủy, diệt, trong nháy mắt đã chấn động và làm phân tán một kích toàn lực đó của Phong Lôi chân quân, đồng thời liên tục phá vỡ hai mươi hai tầng chân khí hộ thể, một đòn xuyên thủng cơ thể. Hét lên một tiếng, Lục Vân nhìn Phong Lôi chân quân với ánh mắt vô cùng tà ác, thần kiếm trong tay toàn lực phát ra một lực phá hoại ghê gớm, khí kình cường mãnh và đáng sợ lập tức trổ một lỗ hổng nhỏ trên người của Phong Lôi chân quân, hung hãn chấn lão bay ra xa.
Toàn thân run rẩy, tuy Lục Vân đã đánh trọng thương Phong Lôi chân quân nhưng bản thân cũng không phá giải được toàn bộ một chưởng đáng sợ đó, kinh mạch toàn thân một lần nữa chịu sự tàn phá nghiêm trọng. Cười một tiếng lãnh khốc, Lục Vân không hề để ý đến thương thế của bản thân mà ngược lại giương thẳng thần kiếm lên trời, cả người đứng hiên ngang trong không trung, miệng phát ra một tiếng ngâm dài xuyên thẳng lên chín tầng mây. Khí thế và thần thái ấy tựa như một vị tà tôn trên trời, ngạo mạn thiên địa.
Nhìn Lục Vân lúc ấy, mọi người đều bị khí thế của chàng làm chấn động. Bây giờ mọi người mới phát hiện ra ở đâu có được hùng tâm uy nghiêm và bá đạo như vậy? Thái Phượng tiên tử đón lấy người Phong Lôi chân quân nhẹ nhàng đặt xuống đất, cùng Huyền Mộc đại sư ở chung tại một chỗ. Nhìn mọi người xung quanh một lượt, Thái Phượng tiên tử khẽ than:
- Một mình Lục Vân đã phá vỡ liên mình của bọn ta, thật là một việc không thể ngờ đến. Phải chăng sự lựa chọn ban đầu của bọn ta đã sai lầm, ta cũng không chắc nữa.
Nghe xong Phong Lôi chân quân lắc đầu nói:
- Hiện tại nói như vậy cũng chẳng ích gì. Cho dù thế nào đi nữa Lục Vân cũng phải chết, nếu không liên minh này không thể có chỗ đứng trong thiên hạ. Hiện tại Lục Vân cũng đã hao tổn tinh lực, hắn thủy chung không thể thoát khỏi số kiếp này. Tuy ta và hòa thượng hiện đang trọng thương, nhưng có các người cùng đại diện của tam phái tại đây, Lục Vân chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Bên cạnh, Diệp Tâm Nghi nói:
- Các người trước tiên hãy nghỉ ngơi một lúc đã, việc này cứ giao cho tam phái bọn ta hoàn thành là được rồi.
Nói xong liền quay sang phân phó Thiên Thương đạo trưởng, Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương thánh phật cùng nhau xuất thủ, nhất thiết phải chế trụ được Lục Vân.
Ba người nhận lệnh, đồng thời phi thân về bốn phía của Lục Vân bao vây chàng tại không trung. Như vậy, Lục Vân lại tiếp tục lâm vào nguy hiểm, bất quá may mắn có Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng cũng đồng thời phi thân tương trợ, lại có thêm Bát Bảo bên mình Dao Quang cũng đã khôi phục được vài tầng chân nguyên. Một trường hỗn chiến lại một lần nữa bắt đầu.
Trong trận hỗn chiến, Dao Quang được Ma long tương trợ đánh với Kim Cương thánh phật bất phân thắng bại. Trận chiến giữa Văn Bất Danh và Lý Trường Xuân, Văn Bất Danh cũng đã đánh cho Lý Trường Xuân liên tục thối lui, chỉ đáng tiếc trong một lúc chưa thể thoái khỏi sự quấy rầy của đối phương.
Còn cuộc chiến giữa Quy Vô đạo trưởng với Thiên Thương đạo trưởng tỏ ra có
vài điểm thú vị. Luận về tu vi, Quy Vô đạo trưởng không bằng Thiên Thương đạo trưởng, nhưng thân pháp Phong vân bách biến của Quy Vô lại cực kỳ huyền diệu nên đã kiềm hãm được Thiên Thương đạo trưởng, làm lão ta không
có cách nào xuất thủ tấn công Lục Vân.
Cảnh giác nhìn đối phương, cả Chiến Tâm tôn giả và Lục Vân đều tỏ ra hết sức cẩn thận, đôi bên tiếp tục trầm mặc trong im lặng. Đang lúc Chiến Tâm tôn giả không tìm ra được chỗ hở, chuẩn bị phát động tấn công mạnh mẽ thì một âm thanh kỳ diệu đột nhiên truyền tới tai hắn. Sắc mặt thoáng chút thay đổi, Chiến Tâm tôn giả nhìn xung quanh với ánh mắt kỳ lạ, toàn thân đột nhiên lay động biến mất trong không trung rồi xuất hiện trên mặt đất.
Sững sờ, Lục Vân trong lòng không hiểu vì sao Chiến Tâm tôn giả đột nhiên dừng tay, lẽ nào có âm mưu nào đó không thành? Trong lúc suy nghĩ, một điềm báo nguy hiểm đáng sợ đột nhiên hiện lên trong đầu làm cho chàng chấn kinh. Đột nhiên ngẩng đầu, Lục Vân cẩn thận xem xét động tĩnh bốn phương, nhưng ngay trong lúc đó, một đạo tử quang đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, một đạo tử sắc kiếm khí cùng với luồng tử quang chói lòa trong nháy mắt đã xông thẳng vào Lục Vân.
Đường kiếm vô thanh vô tức không có một chút dấu hiệu khiến cho Lục Vân cực kỳ kinh sợ và phẫn nộ. Nhận thấy không kịp tránh né, chàng hét lên một tiếng điên cuồng, tả thủ nâng trường kiếm dùng hết sức phản kích. Chỉ thấy giữa không trung, một đạo kim sắc kiếm mang cường thịnh cùng một đạo tử sắc kiếm mang trong chớp mắt liên tục va chạm vài nghìn lần, sinh ra khí kình đáng sợ, lập tức hội tụ thành một tia sét kinh thiên, chen lẫn vào đó là tiếng thét kinh nộ của Lục Vân, một kích này đã làm chàng chấn động rơi xuống.
Trong lúc rơi Lục Vân toàn thân run rẩy, cơ thể nhận phải một đòn nghiêm trọng nhất từ trước tới nay. Nhát kiếm này của đối phương có thể gọi là một kiếm đáng sợ nhất mà Lục Vân gặp phải từ lúc xuất đạo đến giờ, chàng hoàn toàn không tưởng được người đột nhiên xuất thủ đó là ai. Thông qua thăm dò của Ý niệm thần ba, Lục Vân chỉ có thể nhận ra được một luồng khí kình xoay chuyển với tốc độ cao, tầng suất vận chuyển vô cùng cổ quái và hoàn toàn không thể tra ra được thêm điều gì.
Lúc này bốn phía mọi người đều nhìn lên không trung, ở đó có một nhân ảnh do tử sắc quang hoa tạo thành, chỉ có thể nhìn ra được đại khái các bộ phận đầu mình tay chân, ngoài ra căn bản không thể nhìn rõ được diện mạo khiến cho mọi người ai nấy đều có một cảm giác thập phần thần bí. Nhìn nhân ảnh thần bí đó, ngoại trừ Phong Lôi chân quân và ba bốn người nữa thì những người khác kể cả Kiếm Vô Trần đều có thần sắc mê hoặc không thể giải thích. Không hiểu được nhân vật đột nhiên xuất hiện này có lai lịch ra sao và từ đâu mà đến?
Giữa không, tử sắc nhân ảnh thần bí thân thể bất chợt dừng lại và lập tức hướng về Lục Vân đuổi theo, trong lúc tay phải huy động, một cổ tử sắc kiếm mang cường hoành tuyệt thế lại xuất hiện hung hãn chém xuống, bộ dạng dường như muốn đẩy Lục Vân vào chỗ chết ngay lập tức. Giữa lúc thân hình lay động, tử sắc nhân ảnh hờ hững nói:
- Tuổi trẻ mà đã có được tu vi như vậy, quả thật là có phần vượt quá mức bình thường. Chỉ đáng tiếc khí tà ác trên cơ thể ngươi quá nhiều, giữ ngươi lại chỉ gây hại cho nhân gian, chi bằng tự tay ta hủy diệt ngươi. Hiện tại ta sẽ thử một phen, nếu ngươi có thể đỡ được mười chiêu của ta mà không chết, ta sẽ cho ngươi đi!
Trong lúc rơi, Lục Vân gắng hết sức khống chế cơ thể không ngừng vùng vẫy hầu tránh khỏi sự truy kích của tử sắc nhân ảnh. Nhưng điều khiến cho Lục Vân kinh hãi chính là chàng đã một mạch chuyển hóa chín mươi bảy phương thức, cuối cùng vẫn không thoát được công kích của đối phương. Biết rằng đã gặp phải địch thủ cực mạnh, nhưng Lục Vân trong lúc lo lắng vẫn không hề bỏ cuộc, ngược lại trong lòng dần trở nên bừng bừng phẫn nộ, đôi mắt xạ ra tia huyết mang, toàn thân bao phủ khí tức tà ác u ám. Dồn hết sức huy động hữu thủ, một liên hoàn huyết sắc kiếm mang sau khi vận chuyển với tốc độ cao đột nhiên tụ lai thành một cổ kiếm cương kinh thiên, xen vào đó là tiếng thét phẫn nộ của Lục Vân hung hãn phản kích. Lần này, bên trong chân quyết Hạo nhiên thiên cương, Lục Vân đã phổ nhập thêm huyết sát lệ khí của Tỏa hồn tỉnh trong bản thân, hai bên một chính một tà cùng với hai lực lượng hoàn toàn tương phản mãnh liệt khác thường.