Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 205

Nhẹ gật đầu, ánh mắt Diệp Tâm Nghi chuyển đến môn hạ Dịch viên yên lặng chờ câu trả lời.

Càn Nguyên chân nhân nhìn Tĩnh Nguyệt đại sư và Huyền Âm chân nhân đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:

- Việc này quan hệ trọng đại, không chỉ đơn thuần là nguy hiểm mà tính chuẩn xác của tin tức còn liên quan tới thành công hay thất bại của chính đạo, vì vậy Dịch viên ta phải thận trọng, không dám dễ dàng hứa hẹn. Chỉ là tình hình trước mắt đã như vậy, để Thất Huyền chưởng giáo đi thì không được, còn Bồ Đề học viện thì mới mất một cao thủ xuất chúng, lúc này lại để họ xuất lực thì thật khó nghe. Vì vậy, nếu Minh chủ đồng ý thì việc này để Dịch viên chúng ta hoàn thành vậy. Đương nhiên chúng ta chỉ có thể đảm bảo dốc hết nỗ lực chứ không dám bảo chứng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, điểm đó hy vọng mọi người thông cảm cho. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy lão tiếp nhận nhiệm vụ này, Diệp Tâm Nghi thở phào một hơi, nhẹ nhàng nói:

- Điều đó ngài yên tâm, mọi người đều hiểu rõ mà. Từ giờ trở đi, nhiệm vụ này giao cho Dịch viên hoàn thành, còn những nhiệm vụ chiến đấu khác sẽ do những người còn lại thực hiện. Mọi ngươi phân công hợp tác, cố gắng sớm tiêu diệt yêu ma trả lại sự an bình cho Nhân gian. Bây giờ, các vị hãy chuẩn bị rồi lập tức xuất phát, những người khác cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có tin tức thì lập tức hành động. Được rồi, giải tán.

Quay về chỗ ở, Huyền Âm chân nhân nói với vẻ không hiểu:

- Sư huynh, huynh không mất trí đấy chứ, đã biết rõ việc này nguy hiểm còn muốn tự ôm vào mình, huynh thật sự không muốn sống nữa ư.

Càn Nguyên chân nhân chỉ nhìn lão ta, không giải thích lời nào mà ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ. Ở bên cạnh, Tĩnh Nguyệt đại sư nhẹ giọng nói:

- Sư đệ hiểu nhầm rồi, sư huynh làm như vậy thực ra là có dụng tâm. Trước mắt, trong tình huống vừa rồi mà chống đối với bọn họ tuyệt không phải là tốt. Hôm nay, Kiếm Vô Trần không có ở đây nên đệ không nghĩ tới, một khi hắn quay lại thì lúc đó những kẻ theo phe hắn chẳng được may mắn đâu. Hiện giờ Đạo viên dưới quyền Thất Huyền chân nhân và Vô Vọng là ai trước mắt cũng chưa biết được. Nhiệm vụ đó của chúng ta tất nhiên nguy hiểm nhưng ít nhất cũng được tự do, có những việc có thể tự xử lý không dễ bị người ta ám toán, đệ hiểu chứ? Chúng ta chỉ cần đề phòng Kiếm Vô Trần tiết lộ hành tung của chúng ta, như vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm. Huyền Âm chân nhân nghĩ kỹ thấy đúng, lúc nguy hiểm thì bản thân ở bên ngoài có thể không thể theo hiệu lệnh, muốn chạy có thể chạy, muốn tránh có thể tránh, còn hơn xa là lưu lại bên cạnh Kiếm Vô Trần, bị hãm trong thế trận của họ.

Hiểu ra điều đó, Huyền Âm chân nhân lập tức vui cười, thán phục nói:

- Sư huynh nhìn xa, tiểu đệ bội phục. Bây giờ chúng ta khởi hành thôi, dù sao người tu chân cũng không phải kẻ ngu ngốc. Càn Nguyên chân nhân đứng dậy nói: - Mọi người hiểu rõ trong lòng là được rồi, ngoài mặt nhớ đừng biểu lộ gì, lần hạo kiếp này mới chỉ bắt đầu, hy vọng chúng ta có sống đến phút cuối cùng.

Ngay sau đó, năm vị cao thủ của Dịch viên liền xuất phát đi thám thính động tĩnh của cao thủ Yêu vực.

Trong một phòng khách, Thất Huyền chân nhân nhìn Vô Vọng, nhẹ giọng nói:

- Đạo viên hiện giờ chỉ còn cái tên mà thôi. Để có thể duy trì Đạo viên, vi sư có một việc muốn nói cho con, con phải nhớ kỹ lấy. Tại hậu sơn của bản môn có một cây cổ tùng, dưới gốc cây có một cổ vật đã bị Đạo viên phong ấn gần ba ngàn năm nay. Đó là vật chí bảo của Đạo viên, việc này chỉ có chưởng giáo các đời được biết, cho dù là sư tổ của con cũng không rõ đâu. Hiện giờ vi sư cho con biết là để biểu thị đã đem chức vị chưởng giáo của Đạo viên truyền thụ cho con. Nếu nguy hiểm đến gần con nhớ lấy cổ vật ra cố gắng phát huy uy danh bản môn. Việc này không được hỏi nhiều, cũng không thể nói cho người khác biết, con chỉ nhớ kỹ trong lòng là được. Bây giờ con hãy lui xuống trước đi, ta phải đi tìm sư tổ của con để hỏi chút việc.

Dứt lời, lão không đợi Vô Vọng lên tiếng đã đứng dậy rời đi, tới chỗ ở của Phong Lôi chân quân.

Tới cổng, Thất Huyền chân nhân vừa định gõ cửa thì bên trong truyền ra âm thanh của Phong Lôi chân quân: - Là Thất Huyền ư, vào đi. Đẩy cửa tiến vào, Thất Huyền chân nhân xoay tay đóng kín cửa rồi đi lại gần nói:

- Đệ tử tham kiến sư phụ. Lần này tới đây là có việc cần bẩm với sư phụ, còn có một việc muốn hỏi.

Hơi nhíu mày, Phong Lôi chân quân nhìn Thất Huyên một cách cổ quái rồi nhẹ giọng nói:

- Có chuyện gì cứ nói, trước mặt sư phụ không cần phải đa lễ.

Nhẹ nhẹ gật đầu, Thất Huyền chân nhân đi tới trước mặt Phong Lôi chân quân, từ từ quỳ xuống, trầm giọng nói:

- Đệ tử đã đem chức vị trưởng môn của bản môn truyền cho Vô Vọng, giờ đến đây để bẩm báo. Đồng thời, đệ tử cũng muốn hỏi, kiếp nạn lần này Đạo viên chúng ta có phải không cách nào thoát khỏi, hy vọng sư phụ có thể cho đệ tử biết sự thật.

Nhìn thẳng vào lão ta, thần tình của Thất Huyền chân nhân mười phần nghiêm túc. Né tránh ánh mắt của lão, Phong Lôi chân quân khẽ thở dài nói:

- Lúc này nói về chuyện đó còn quá sớm, hơn nữa ta cũng không thể cho con được câu trả lời chính xác. Thái âm tế nhật xưa nay khó gặp, mỗi lần nó xuất hiện thì đều có rất nhiều việc phát sinh dị biến, vì vậy mà có những việc rõ ràng nhìn rất đơn giản nhưng đến lúc đó đột nhiên biến thành vô cùng phức tạp, những việc như vậy lúc nào cũng có. Do đó hiện giờ con không nên vì Đạo viên tổn thất nhiều cao thủ mà thất vọng, con cần phấn chấn tinh thần, tin tưởng vào hy vọng chiến thắng tà ác.

Cười thê thảm, Thất Huyền chân nhân hỏi:

- Chiến thắng tà ác? Với phương pháp hành sự của Kiếm Vô Trần, chúng ta có hy vọng chiến thắng tà ác sao?

Khẽ quát một tiếng, Phong Lôi chân quân mắng:

- Không được nói càn, tuy sự việc lần này hắn làm không tốt lắm nhưng tuyệt không thể hiện là hắn không có năng lực mà chỉ là hắn không đủ kinh nghiệm. Hiện giờ hắn bị Thiên Kiếm Khách gọi về, tin rằng sau khi quay lại sẽ có chuyển biến, lúc đó con sẽ biết thôi. Được rồi, việc đó không nói nhiều nữa, nội thương của con vẫn chưa hồi phục, mau về điều tức đi. Có ta ở đây, Đạo viên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Đứng dậy, Thất Huyền chân nhân vừa quay người đi ra ngoài vừa nói:

- Có lẽ trước đây Bách Linh công chúa của Thiên Chi Đô nói đúng. Lục viện tụ lại thì thiên hạ ly tán, hạo kiếp nghìn năm không ai tránh được. Lúc trước giao chiến với Lục Vân, kỳ thực công đạo ở lòng người, cái gọi là thắng lợi của chúng ta vào lúc đó đã thể hiện rõ yếu ớt bất lực.

Nghe vậy, sắc mặt của Phong Lôi chân quân tức giận nhưng rồi lập tức biến mất, chỉ có miệng là phát ra một âm thanh cảm thán nho nhỏ.

Trên Thái Huyền sơn lúc này phiêu lạc thân ảnh Lý Trường Hà. Nhìn núi non hùng vĩ, Lý Trường Hà nhẹ thở dài trong ánh mắt lộ vẻ hụt hẫng.

Vừa tiến về phía hậu sơn, Lý Trường Hà vừa ẩn giấu thân ảnh, cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Không lâu sau, lão ta đã tới dưới một khe núi kín đáo, nhìn vách đá phủ đầy cây mây đó, Lý Trường Hà thấp giọng nói:

- Vô Tâm, ta đến thăm ngươi đây, ngươi khỏe chứ?

Tiếng nói vừa dứt, trên thạch bích quang hoa chớp lên, Vô Tâm xuất hiện một cách lạnh lùng trước mắt, lãnh đạm nhìn lão ta.

Cảm thấy trong mắt lão ta có vẻ hụt hẫng, Vô Tâm nói giọng châm biếm:

- Không ngờ ngươi cả đời bày mưu tính kế, cuối cùng lại bại dưới tay đồ đệ, trong lòng không phục ư? Ha ha, cái bộ dạng nhiệt tình như có thần thánh phù trợ lúc đầu của ngươi bây giờ đều biến mất rồi. Cái chức chưởng Thiên Kiếm Viện trưởng giáo của ngươi giờ này phút này cũng chẳng còn thực quyền, ngoài cái tên rỗng không thì ngươi đã chẳng còn gì nữa rồi.

Sắc mặt biến đổi bất định, Lý Trương Hà nói với vẻ không cam chịu:

- Không, ta còn có ngươi, chỉ cần còn chúng ta là còn có hy vọng. Pháp quyết "Ám Ảnh Lưu Quang" của ngươi giờ đã đại thành, chỉ cần một thiếu nữ sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm, lấy được khí nguyên âm của cô ta thì ngươi có thể vượt qua Kiếm Vô Trần, thậm chí là Thiên Kiếm Khách. Lúc đó, mọi thứ đều là của ngươi rồi. Hiện giờ, ta đã tìm ra nữ tử sinh năm âm đó ở ven bờ Đông Hải nhưng chưa tính ra vị trí cụ thể, bất quá ngươi chỉ cần tới nơi đó tìm kiếm thì chắc chắn có thể tìm thấy. Ngoài ra có một điểm ngươi phải nhớ, sau khi ngươi rời Thái Huyền sơn thì thế gian không còn người nào là Vô Tâm nữa, tên của ngươi sẽ là Lý Huyền Phong.

Lạnh lùng nhìn lão ta, Vô Tâm nói:

- Ông muốn ta rời khỏi đây để tìm thiếu nữ đó.

- Không đơn giản như vậy. Việc cả ngươi và pháp quyết đó đã truyền rộng ra, sớm bị sư tổ ngươi phát giác rồi. Do đó, vì sự an toàn của ngươi và kế hoạch của ta mà ngươi nhất định phải lập tức rời đi. Hiện giờ thiên hạ đại loạn, chính đạo và ba vực đang đánh nhau khó phân, trong thời gian ngắn không thể để tâm tới ngươi, vì vậy ngươi phải tận dụng cơ hội này để nâng cao thực lực. Đợi đến lúc ngươi đem pháp quyết đó tu luyện tới mức "Ám Ảnh Tế Nhật" thì chúng ta có thể làm chủ thiên hạ rồi.

Kích động nhìn Vô Tâm, Lý Trường Hà nói vẻ khích lệ. Im lặng nhìn lão ta, Vô Tâm lạnh lùng nói:

- Bất kể ông bồi thường như thế nào thì kiếp này ta cũng sẽ không tha thứ cho ông. Còn việc mà ông nói, ta có thể thay ông để hoàn thành, coi như báo đáp công dạy dỗ bao năm của ông, nhưng việc năm đó ta vĩnh viễn cũng không quên đâu.

Dứt lời, bay vụt lên biến mất giữa không trung. Nhìn bóng dáng Vô Tâm xa xa, Lý Trường Hà thở dài nói:

- Ta biết con không tha thứ cho ta, cũng chưa từng nghĩ con sẽ tha thứ cho ta. Tất cả những gì ta làm đều vì đưa con lên đỉnh cao, khiến con có thể vượt lên trên mọi người, danh vang thiên hạ. Hy vọng lúc con lên tới đỉnh điểm của thế giới cừu hận trong lòng con sẽ biến thành khoái lạc.

Nói xong ngừng lại một chút rồi bóng dáng lão ta biến mất giữa núi rừng.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên đường không có mấy người qua lại, xa xa chỉ thấy vài người lúc đi lúc nghỉ, hiển nhiên là không cách nào chịu nổi sức nóng của mặt trời.

Tam Xóa lĩnh là điểm giao thông trọng yếu đông tây nam bắc, nhờ ưu thế địa lý đó mà quán trà quán rượu nơi đây vô cùng náo nhiệt.

Giờ ngọ, một người đàn ông cao lớn từ hướng bắc đi tới, tay cầm một thanh trường đao sải bước tiến vào tửu điếm Nam Bắc ven đường. Vừa bước vào, ánh mắt lăng lệ của người này đã quét khắp quán, cuối cùng người đó đảo mắt nhìn xung quanh quán, cuối cùng dừng tại một cái bàn trống ở phía đông và một cái bàn gần cửa sổ rồi tùy tiện tìm một chỗ gần cửa ra vào ngồi xuống. Trong quán có khoảng mười ba mười bốn thực khác, nhìn bộ dạng hầu hết đều là vãn bối bình thường dừng lại để nghỉ ngơi giải khát. Trong đó thu hút sự chú ý của người đàn ông cao lớn đó chính là hai chiếc bàn kia, ở đó có bốn người quần áo hoa lệ ngồi. Bàn thứ nhất có ba người, nghiễm nhiên là Giới Thiện, Triển Ngọc và Vân Hoa. Bàn thứ hai là một người trung niên bạch y, độ khoảng tứ tuần, khuôn mặt anh tuấn mang vẻ cười có ba phần kỳ dị, chính là Ma thần tông chủ Bạch Vân Thiên.

Khi đại hán mang đao tiến vào tửu điếm, Giới Thiện, Triển Ngọc, Vân Hoa đều nhíu mày nhìn nhau, Triển Ngọc truyền âm nói:

- Hai vị đạo hữu hãy cẩn thận, trên người đại hán này yêu khí cường thịnh, hiển nhiên không phải là yêu vật tầm thường.

- Triển thiếu hiệp nói không sai, theo như bần tăng thấy thì yêu vật này chỉ sợ là cao thủ ít thấy của Yêu vực. Với thân thể còn chưa khôi phục của chúng ta hiện giờ muốn tiêu diệt hắn chỉ sợ không thể dùng sức mà phải dùng trí.

Giới Thiện nhẹ truyền âm nói. Vân Hoa nhìn chăm chú đại hán, khẽ nói:

- Hiện giờ Nhân gian yêu ma làm loạn, Lục viện lại chính diện lâm vào kiếp nạn, theo ý ta thì lúc này chúng ta không nên vọng động. Dù sao hiện giờ trên nhân gian yêu ma vô số, nếu chúng ta thấy tên nào giết tên đó thì cũng không thực tế lắm. Trước mắt việc khẩn yếu nhất của chúng ta là lập tức tới hạ du Hoàng Hà cùng liên minh hội họp. Đợi mọi người tụ tập rồi lại chung sức tiêu diệt yêu ma tại Nhân gian.
Bình Luận (0)
Comment