Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 208

Phía bên trong thạch môn vừa được mở ra, từng làn sương mù trắng xóa lan tỏa ra ngoài, chỉ trong chốc lát không khí trong động đã bị ngưng tụ lại. Cực hàn chi khí trong động làm cho thân thể Tuyệt Mệnh đao khách như bị đông cứng, nhất thời khiến cho khuôn mặt hắn trắ ng bạch ra. Khẽ quát lên một tiếng, Tuyệt Mệnh đao khách toàn lực khởi vận Xích Dương chân khí trong cơ thể, toàn thân hắn hồng quang thiểm hiện tựa như liệt hỏa thần quân, nhanh chóng đẩy lùi băng hàn chi khí ra xa thân hình hơn một trượng. Băng hàn chi khí vừa bị đẩy lùi, Tuyệt Mệnh đao khách liền men theo thông đạo nhanh chân tiến nhập vào trong. Trong tình thế hung hiểm này, vừa đi hắn vừa phải đề phòng gió tuyết xâm nhập cơ thể, vừa phải đưa mắt quan sát động tĩnh xung quanh để tránh những bất trắc có thể xảy ra.

Sau khi vượt qua ba lối rẽ, Tuyệt Mệnh đao khách tiến nhập vào một động băng. Chỉ thấy trong động băng này có các làn cương phong như những mũi dùi nhọn đâm vào da thịt, bao phủ bốn bề sơn động là lớp băng dày khoả ng ba xích. Tại chính giữa sơn động có một chiếc giường ngọc, bên trên là một thiếu nữ mỹ lệ khoả ng mười tám, mười chín tuổi đang ngồi trang nghiêm. Thân thể của người thiếu nữ ấy bất động, tựa hồ như nàng đang tĩnh tọa tu luyện, xung quanh người nàng được bao phủ bởi một lớp băng tuyết mờ mờ trông giống hệt như một bức tượng điêu khắc. Thần sắc Tuyệt Mệnh đao khách tỏ ra rất kích động, nhãn thần ánh lên màu ngọc bích, lặng lẽ đưa mắt quan sát một lát rồi hắn từ từ tiến đến gần thiếu nữ. Đột nhiên thân thể Tuyệt Mệnh đao khách lập tức bay ngược ra phía sau, trườ ng đao trong tay giơ lên trước ngực chém ra một thế, vừa vặn chống đỡ được một mũi tên gió bất ngờ xuất hiện tập kích hắn. Hạ thân xuống nền sơn động, Tuyện Mệnh đao khách cảnh giác nhìn xung quanh một lượt nhưng không phát hiện ra điều gì, nhất thời hắn đại biến sắc mặt, thần sắc ngưng trọng lên thêm vài phần. Cảnh giác bước dần từng bước để tiếp cận thiếu nữ trên ngọc sàng, Tuyệt Mệnh đao khách một lần nữa lại cảm nhận được khí lưu xung quanh thân hình phát sinh dị biến. Trường đao trong tay hắn lập tức xuất ra tầ ng tầ ng lớp lớp xích quang trùng điệp, hình thành nên một lớp hộ thể chân khí chí dương chí cương bao bọc lấy toàn thân. Bên trong động phong vân khởi tụ, một trận hàn phong cương mãnh nổi lên cuốn theo băng tuyết khắp nơi hội tụ lại chính giữa sơn động. Cuối cùng trận hàn phong này lại biến thành một quả cầu băng tuyết bao trùm lên cơ thể của Tuyệt Mệnh đao khách dày đến ba mươi lớp. Vốn dĩ thủy hỏa bất dung, băng hỏa tương tranh nên một trường đấu sinh tử vô hình xảy ra, song phương toàn lực đối kháng với nhau. Lúc này trên cơ thể của Tuyệt Mệnh đao khách băng hàn chi khí đang dần dần tiêu thất, đến khi băng tuyết hoàn toàn tan đi thì liệt hỏa chân nguyên của hắn phá không thoát ra bên ngoài. Đột nhiên thiếu nữ mĩ lệ đang ngồi trên ngọc sàng bất ngờ mở mắt, kèm theo ánh mắt là một luồng khí lạnh toát ra như muốn xuyên thấu qua đầu Tuyệt Mệnh đao khách. Thân thể chấn động, hữu cước Tuyệt Mệnh đao khách lùi lại một bước, mũi chân hắn điểm trên mặt đất một cái đưa thân thể bay lên không. Cùng lúc đó trường đao trong tay hắn cuồng nộ xuất ra một đạo xích hồ ng đao mang có khí kinh thiên động địa, nhằm vào quả cầu băng đang bao bọc lấy cơ thể thiếu nữ chém xuống. Một tiếng nổ lớn phát ra, băng tuyết bay đầy sơn động. Trong khi đó thân ảnh bạch sắc thiếu nữ nhẹ nhàng bay lên, nàng tĩnh lập tại không trung rồi bình thản đưa mắt quan sát Tuyệt Mệnh đao khách.

Mục quang giao nhau một lúc, Tuyệt Mệnh đao khách thu đao, lùi lại một trượng rồi nhẹ giọng nói:

- Nàng là Huyền Âm thánh nữ vốn có huyền âm chi thể, đúng không?

Đôi mắt sáng đẹp của bạch sắc thiếu nữ lóe lên tia nhìn kỳ dị, thanh âm trong trẻo cất lên:

- Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết ta? Ngươi tới nơi này tìm ta có mục đích gi?

Khẽ mỉm cười, Tuyệt Mệnh đao khách gật đầu đáp:

- Nàng nói không sai, ta đích xác là vì nàng mà đến đây. Lần này ta đến đây chỉ vì muốn thỉnh nàng đến một nơi để diện kiến một người, chấp thuận hay không là quyền của nàng. Tuy nhiên ta hy vọng nàng sẽ đồng ý, bằ ng không thì ta sẽ phải dùng vũ lực để mang nàng đi, bởi vì đây là sứ Mệnh của ta. Cũng bởi vì nàng có thuần âm chi thể nên khi đến đó nàng tự nhiên sẽ biết rõ sự tình.

Bình tĩnh nhìn Tuyệt Mệnh đao khách, bạch sắc thiếu nữ hỏi:

- Ta phải đến nơi nào và phải gặp ai? Nếu ngươi không nói rõ ra cho ta biết thì khi gặp sư tổ ta sẽ không biết giải thích ra sao.

Khẽ lắc đầu, Tuyệt Mệnh đao khách nói:

- Chuyện này có những điểm ta khôn g thể nói rõ với nàng được. Nếu ta đoán không sai thì vốn dĩ nàng cũng không thể dễ dàng ly khai nơi này được. Nếu như nàng tự nguyện theo ta thì chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Trước khi động thủ lần nữa, ta cũng nói luôn với nàng là ta không hề có ác ý, hy vọng nàng có thể suy nghĩ lại để tránh một trận giao chiến vô ích. Nói cho cùng thì dù có động thủ hay không thì việc nàng phải đi theo ta là điều chắc chắn, không gì có thể làm thay đổi được.

Sắc mặt nghiêm lại, bạch sắc thiếu nữ nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy động thủ luôn tại đây đi, một trận này sẽ quyết định tất cả mọi việc. Nhưng trước khi động thủ ta muốn hỏi ngươi một câu, khi ngươi tiến nhập vào sơn động này có gặp một vị lục y thiếu nữ hay không?

Tuyệt Mệnh đao khách nói:

- Nàng muốn nói đến nàng thiếu nữ bọn ta đã gặp ngoài động khẩu phải không? Đến lúc tối hậu cô ta đã bị một tên hiệu xưng là Lam Y tu la bắt đi rồi. Đối với thân phận của cô ta, ta có thể hỏi một câu được không? Cô ta chắc là Cửu Âm nữ rồi, chỉ có điều ta không hiểu giữa cô ta và nàng có mối quan hệ gì? Nơi này danh xưng là Cửu Âm động phủ, tại sao ở đây lại còn có cả Huyền Âm môn?

Bạch sắc thiếu nữ trầm giọng đáp:

- Đây vốn là bí mật của bổn động, ta không thể dễ dàng nói cho ngươi biết được. Nếu như ngươi thắng thì ta sẽ giải đáp tất cả những thắc mắc của ngươi. Hiện tại không cần dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu thôi.

Bạch sắc thiếu nữ nói xong liền đưa đôi ngọc thủ nhỏ bé bắt chéo thành hình chữ thập, liền sau đó một làn băng vụ có ánh sáng rực rỡ xuất hiện ngay trước ngực nàng. Ngay lập tức làn băng vụ cuồng dã hấp thụ hàn khí xung quanh, đến khi băng hàn chi khí lên đến mức cực thịnh thì làn băng vụ đó đã biến thành một quả băng cầu. Quát lên một tiếng, song chưởng của bạch sắc thiếu nữ khống chế quả băng cầu nhằm về phía Tuyệt Mệnh đao khách đẩy tới. Nhãn thần lạnh lại, sắc mặt Tuyệt Mệnh đao khách trở nên ngưng trọng, thân thể hắn bay vòng lên không trung, trường đao trong tay từ màu trắ ng chuyển sang màu đỏ. Từ song thủ của Tuyệt Mệnh đao khách một luồng thuần dương chân khí chí cường chí phách truyền vào thân đao, ngay lập tức trường đao huyễn hóa thành liệt hỏa thần long bay lên đón lấy một kích lăng lệ của thiếu nữ. Giữa không trung băng cầu và liệt hỏa mãnh liệt va chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn phát ra vang vọng khắp sơn động tạo thành âm thanh quái lạ đâm vào màng nhĩ hai người, khói trắng tán phát như mây lan tỏa ra khắp sơn động.

Thân thể bị chấn động, Tuyệt Mệnh đao khách khoa chân lùi lại vài bước, giữa không trung liệt hỏa long viêm tiêu thất vô thanh vô tức, quả băng cầu mau chóng nhằm người hắn tiếp tục ép tới. Trong lúc nguy cấp, Tuyệt Mệnh đao khách quát lên một tiếng, trường đao trong tay lại xuất ra một đạo liệt diễm khác đánh thẳ ng vào quả băng cầ u. Tuy vậy lần xuất thủ thứ hai này vẫn không thu được kết quả khả quan hơn, liệt diễm lại bị băng cầu thôn phệ, rồi tiếp đó luồng hàn khí đáng sợ lại bức đến gần ngực đao khách một lần nữa. Kinh hãi nhìn vào một kích đó, trên mặt Tuyệt Mệnh đao khách xuất hiện vẻ kinh sợ. Vốn dĩ hắn hoàn toàn không thể ngờ được tu vi của thiếu nữ này lại tinh thâm đến như vậy, băng hàn chi khí của nàng quả nhiên rất lợi hại. Nghĩ đến sứ Mệnh mình đang phải thực thi, nhãn thần Tuyệt Mệnh đao khách chợt lóe lên, bầu nhiệt huyết trong người cũng theo đó sôi sục. Ngay lập tức từ trên người hắn phát ra một cỗ huyết sát chi khí như sóng nộ, cuồn cuộn dâng trào lan tỏa ra khắp sơn động. Hữu thủ của hắn thả lỏng cho trường đao rơi xuống, song thủ bắt chéo thanh hình chữ thập tạo ra một quả huyết cầu trong nháy mắt. Khởi vận chân nguyên toàn thân, Tuyệt Mệnh đao khách huy động huyết cầu chính diện nghênh tiếp băng cầu đang bay đến. Trong ánh hồng quang thiểm hiện, một tiếng nổ vang rền không dứt đập vào màng nhĩ hai người, một cỗ lực lượng hàm chứa uy lực hủy diệt nhanh chóng lan tỏa ra khắp sơn động. Liền sau đó một màn khói đỏ và sương trắ ng đan xen vào nhau phủ kín cả sơn động, tạo nên cả nh tượng thập phần kỳ dị. Đến khi sương khói tan đi, chỉ thấy toàn thân Tuyệt Mệnh đao khách huyết quang rực rỡ, quanh mình bạch sắc thiếu nữ ngân quang lưu chuyển như điện. Lúc này nhục chưởng của song phương đang dính chặt vào nhau, tiếp tục tiến hành trận chiến theo cách khác. Bế khẩu tụ khí, song thủ của Tuyệt Mệnh đao khách rung lên kịch liệt rồi hắn mãnh liệt tiến đến một bước. Ngay lập tức trong sơn động âm thanh vang động như sấm sét, khoả ng không giữa hai người xuất hiện những luồng khí lưu cường đại chấn tan toàn bộ băng tuyết xung quanh, trên vách sơn độ ng lộ ra từng mả ng thạch bích màu vàng sẫ m. Trong đám sương trắng, bạch sắc thiếu nữ thổ ra một đạo tiên huyết lên không trung, thân hình nàng không ngớt lảo đảo như muốn ngã xuống. Tuy có tu vi tinh thâm, cường đại vô bì nhưng Tuyệt Mệnh đao khách cũng phải liên tục thối lui liền ba bước, cuối cùng phải nhẹ nhàng cất mình lên không hạ thân vào trong đám bạch vụ. Nhanh chóng chuyển thân tiếp cận bạch sắc thiếu nữ, Tuyệt Mệnh đao khách liền xuất thủ chế trụ huyệt đạo toàn thân của nàng, sau đó đặt nàng nằm trên ngọc sàng.

Thở hắt một tiếng rồi quan sát gương mặt ngọc lúc này đã tái xanh, Tuyệt Mệnh đao khách nói:

- Không cần phải thất vọng, tuy nàng bại trong tay ta nhưng hoàn toàn không phải do yếu kém hơn người, bất quá nàng gặp phải ta mà thôi. Với tu vi hiện tại của nàng thì có thể được coi như là một nhất lưu cao thủ ở nhân gian rồi đó. Còn bây giờ nàng hãy mau chóng giải đáp những câu hỏi của ta đi.

Lạnh lùng nhìn hắn, bạch sắc thiếu nữ nói:

- Nếu như ta biết đến đâu thì ta sẽ nói cho ngươi nghe đến đó, ngươi muốn hỏi điều gì? Rốt cục nguyên nhân ngươi muốn mang ta đi là vì cái gì?

Khẽ lắc đầu, Tuyệt Mệnh đao khách đáp:

- Ta đã nói với nàng rồi, có những chuyện ta không thể nói cho nàng biết được, ta cũng chỉ là người phụ ng Mệnh hành sự mà thôi. Ta đến đây với mục đích mang nàng đi gặp một người, những chi tiết bên trong nàng không cần phải biết. Hiện giờ trời cũng sắp sáng, nàng hãy mau nói cho ta biết sự tình của Cửu Âm động phủ.

Trầm ngâm một lúc, bạch sắc thiếu nữ nói:

- Hi vọng những lời nói của ngươi là đúng, bằng không thì tương lai ngươi cũng khó thoát được kiếp nạn. Trong Cửu Âm động phủ có rất nhiều sự tình thần bí, ngay đến bản thân ta cũng không thể biết hết được. Theo những gì ta biết thì nơi đây vốn có bẩy mươi hai sơn động, trong đó nơi thần bí nhất không phải là Huyền Âm môn và Cửu Âm môn, mà là một sơn động có tên Cửu Âm biệt phủ, nơi sư tổ Cửu Âm thánh mẫu của bọn ta trú ngụ. Còn trong môn phái của bọn ta chỉ có ba môn hạ, ta và sư tỷ từ nhỏ đã được sư phụ đưa tới nơi này để theo sư tổ tu luyệ n, hiện tại tọa lạc của sư phụ ở đâu bọn ta cũng không biết. Lục Nga sư tỷ của ta tu luyện ở trong Cửu Âm môn, tỷ ấy vốn có tiên thiên ngũ âm tuyệt mạch nên khó sống quá hai mươi tuổi, nhân vì có sư tổ tài bồi mà tỷ ấy luyện thành Cửu Âm nghịch mạch đại pháp. Toàn thân sư tỷ chí âm chí cực, so với ta vốn có thuần âm chi thể thì cũng không hề sút kém tí nào. Bình thường tỷ ấy trấn thủ ngoài cửa độ ng còn ta ở nơi này khổ luyện, không ngờ có ngày bọn ta lại rơi vào tay các ngươi. Nhưng có một chuyện ta cũng nói cho ngươi biết, sư tổ đã lưu ấn ký lên cơ thể bọn ta, chỉ cần bọn ta còn tồn tại trong tam gian thất giới thì lão nhân gia vẫn có thể truy tìm được tung tích. Thế nên cho dù ngươi có mang ta đi đến đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của lão nhân gia.

Tuyệt Mệnh đao khách nghe vậy không khỏi biến sắc, hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Sư tỷ của nàng là Lục Nga, vậy còn phương danh của nàng là gì? Có thể nói ra cho ta biết được không để còn tiện xưng hô, còn ta thì nàng cứ gọi là Tuyệt Mệnh đao khách.

Hừ lạnh một tiếng, bạch y thiếu nữ nói ra danh tự của mình:

- Bạch Như Sương.

Khẽ nhẩm lại danh tự ấy hai lượt, Tuyệt Mệnh đao khách cười nói:

- Người cũng như danh, quả thật rất là hay! Còn bây giờ, nếu như sư tổ nàng lợi hại như vậy thì chúng ta cần phải mau chóng li khai nơi này, tránh gặp phải những điều phiền toái.

Nói xong Tuyệt Mệnh đao khách liền chế trụ á huyệt của nàng rồi bế nàng nhằm bay ra khỏi động.

Xuyên qua liên tiếp các ngã rẽ, cuối cùng Tuyệt Mệnh đao khách đã ra đến gần động khẩ u. Đột nhiên từ trong một sơn động nhỏ ở gần đó phát ra những thanh âm đả đấu kịch liệt, sau khi chú ý lắng nghe Tuyệt Mệnh đao khách liền biến sắc tự nhủ: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Chẳng lẽ đó là Hắc Sát kiếm hồn, theo độ ng tĩnh này thì hắn đã bị thương trầm trọng, đang tìm cách đào thoát, chắc là hắn đã gặp phải Cửu Âm thánh mẫu. Không ổn, ta phải mau chạy thôi không thì không còn kịp nữa.

Không để ý đến vết thương trên người, Tuyệt Mệnh đao khách khởi vận toàn thân chân nguyên, dựa vào tốc độ mau lẹ của bản thân phóng thẳ ng ra ngoài động khẩu nhanh như một tia chớp. Vừa ra đến ngoài cửa động lập tức thân ả nh hắn hóa thành một đạo quang mang tiêu thất trong bóng tối lờ mờ của buổi bình minh đang dần đế n.

Cùng lúc đó ở trong sơn động nhỏ vang lên tiếng cười âm u, một bóng

trắ ng mờ ảo cất tiếng nói:

- Chẳ ng phải khi ở trong Cửu Âm động phủ của ta, ngươi đã từng nói muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao. Nếu hôm nay nếu ngươi không lưu lại tính mệnh thì hoá ra quy củ của ta lại bị phá hỏng trong tay ngươi sao. Lời nói chưa dứt thì từ trên thân thể bóng trắ ng mờ ảo đó một luồng bạch sắc băng vụ nhanh chóng bay ra, nhằm vào chỗ Hắc Sát kiếm hồn đang ẩn nấp kích đế n. Một tiếng thét đau đớn vang lên dữ dội, thân thể Hắc Sát kiếm hồn đã bị kích trúng, lập tức toàn thân hắn bị đông cứng và từ trên vách đá cao vạn trượng rơi thẳng xuống.

Giữa không trung một thân ả nh màu trắ ng hiện ra nhìn lướt qua hắn một lượt, cười lạnh nói:

- Rơi từ độ cao này xuống trong lúc tay chân lại không thể cử độ ng được, tên tiểu tử nhà ngươi chết chắc rồi. Trừ phi có kì tích xảy ra, bằng không thì không có một tia hi vọng nào cho ngươi đâu.

Dứt lời, bạch sắc nhân ả nh quay mình phi thân trở về lại sơn động.

Sắc trời đang dần sáng rõ hơn, đột nhiên từ trong Cửu Âm động phủ truyền ra một tiếng gầm mạnh bạo, thanh âm lạnh lẽo vang vọng khắp Nhạn Đẳng sơn:

- Đáng ghét! Bọn ngươi dám cả gan mang hai đứa đồ tôn ta đã khổ tâm bồi dưỡng đi, ta thề sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng được. Việc này là do các ngươi tự chuốc lấ y, ta phải khiến cho bọn ngươi hối cũng không kịp.

Từ trong sơn động một đạo bạch ảnh phóng lên giữa các tầ ng mây, chỉ trong sát na đã tiêu thất không còn dấu vết.
Bình Luận (0)
Comment