Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 236

Khi Ma tôn ôm lấy Ma tiên tức thì thần sắc đột biến, phát hiện nguyên thần Ma tiên đã bị tiêu diệt tan biến khỏi bản thể, bản thân hắn kinh nộ cực điểm, tự mình suất lĩnh chúng nhân không ngờ tổn binh trầm trọng, ngoại trừ Ma thần Trảm Ngọc đã rời đi trước một bước, Tàn Tâm Ma Sát cùng bảy Ma tiên toàn bộ trận vong, sao không nộ khí trùng trùng cho được. Mặc dù lúc này nộ hỏa ngập đầu, hắn vẫn minh bạ ch dị thường rằng tiểu thú trước mặt sở hữu một uy thế hủy thiên diệt địa, không có khả năng ngạnh tiếp. Không cam lòng gầm lên một tiếng phẫn nộ, Hắc Ám Tôn chủ nói lớn:

- Lục Vân, cừu hận hôm nay bổn tọa tạm không tính, sau này nhất định sẽ băm xác ngươi làm vạn mảnh để trả mối hận trong lòng, ngươi hãy chờ xem.

Trong tiếng gầm phẫn nộ, hắc mang thiểm động Hắc Ám Tôn chủ thần bí tiêu thất.

Trên bầu trời, Tứ Linh Thần Thú nhìn xuống đất, song trảo nhè nhẹ huy động tựa hồ không hiểu tại sao đối phương lại gầm lên như vậy. Liếc nhìn Lục Vân cùng Thương Nguyệt ở phía xa, Tứ Linh Thần Thú chuyển mình xuất hiện trước mặt hai người, miệng kêu lên một tiếng, toàn thân hiển lộ sự đắc ý trong không trung như muốn khoe tài sự tình lúc nãy.

Cười khổ một tiếng, Lục Vân mắng:

- Tên gia hỏa này, ngươi thật bá đạo kinh nhân. Sau này chỉ khi sợ gặp thần tiên, không biết lúc đó ngươi còn đứng hống được một tiếng nữa không.

Trong mắt Thương Nguyệt lộ xuất thần sắc ngạc nhiên:

- Lục Vân, huynh có được Tiểu Linh ở địa phương nào vậy, thân thể tuy nhỏ nhưng thực lực vô cùng cường đại, chỉ sợ Tam Thủ Linh Xà gặp nó cũng phải bỏ chạy.

Lục Vân ôm lấy Thương Nguyệt, từ từ hạ xuống nói:

- Con vật này ta có được từ Đông hải, cụ thể lai lịch nó thế nào ta không rõ, chỉ biết tiểu gia hỏa này bá đạo tuyệt luân không phải phàm vật, cũng tốt là nó rất biết nghe lời, bằng không thật sự không biết còn gây ra bao nhiêu phiền toái nữa. Tốt rồi, Hắc Ám Tôn chủ đã kinh hãi bỏ chạy, kỳ dư toàn bộ bọn chúng đều bị ta tiêu diệt, chỉ còn Ma thần Trảm Ngọc mang người đi, sau này gặp lại ta sẽ giết chúng báo cừu cho nàng. Hiện tại nàng định làm gì? Quay về Lục Viện Liên Minh hay...?

Quay đầu lại đầy thương cảm, Thương Nguyệt nhìn lại nơi từng là đỉnh ngọn núi thân quen, trên mặt đất, toàn bộ thân thể của các sư tỷ muội đều đã hóa cát bụi, chỉ còn lại những huyết tích li ti đọng lại trên những phiến lá rơi đầy, trong lòng càng thêm nhớ về những tháng ngày đầy vui vẻ đã qua. Khẽ than một tiếng, Thương Nguyệt thần sắc thê lương nói:

- Phượng Hoàng Thư Viện hiện tại đã không còn. Một đại phái tu chân tồn tại một ngàn bảy trăm năm trong phút chốc đã bị hủy diệt chỉ trong một cuộc chiến. Tất cả đều đã thay đổi. Không biết tương lai sắp tới có thể hồi phục lại hay là sẽ suy bại từ đây?

Cảm thán liếc nhìn xung quanh, Lục Vân ngẩng đầu nhìn trời xanh, u uẩn nói:

- Muội có nhớ trước đây Bách Linh đã nói gì không? Lục viện tụ, thiên hạ ly, thiên niên hạo kiếp, vô nhân khả tị. (Lục viện hội hợp, thiên hạ ly tán, kiếp nạn nghìn năm, không ai thoát được). Nếu như lời tiên đoán là đúng, không ai có sở năng kháng cự. Đạo Viên đã bị hủy, bây giờ đến Phượng Hoàng Thư Viện, mục tiêu tiếp theo không biết là viện nào?

Thần tình chấn động, Thương Nguyệt nhìn vào hình bóng Lục Vân, tập trung lắng nghe. Thiên niên hạo kiếp vô nhân khả thị, như thế không phải ám chỉ các môn phái tu chân giới đều phải đối mặt với kiếp nạn sa o? Nếu thật sự đúng vậy, kết quả cuối cùng sẽ rnhư thế nào đây?

Trầm mặc một hồi, Thương Nguyệt dần bĩnh tĩnh lại, nhẹ giọng nói:

- Hiện tại sư thúc Ngọc Vô Hạ bị ma đầu Hắc Ám giới bắt đi, muội trước tiên trị liệu thương thế, sau đó sẽ tiến nhập Ma vực truy tìm tung tích giải cứu sư thúc bằng mọi giá. Phượng Hoàng Thư Viện kinh biến, cần phải khẩn cấp thông báo cho sư phụ và mọi người biết tin.

Lục Vân im lặng nhìn nàng, lúc này mọi việc đều do nàng quyết định.

Mặt trời xuống núi, Thương Nguyệt cũng đã khôi phục được năm thành công lực, chuyển thân tới Lục Vân nói:

- Chúng ta đi thôi.

Bốn mắt tương giao, hai người nhãn thần quấn quít, Lục Vân nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng trịnh trọng nói:

- Nhân gian loạn lạc, đồng thủ tương liên.

Tâm linh chấn động, khuôn mặt mỹ lệ của Thương Nguyệt lộ xuất một nụ cười. Lần đầu tiên Lục Vân trước mặt nàng thề thốt khiến thâm tâm nàng cảm thấy hoan hỉ vô bì.

Trong quá khứ, mỗi lần như vậy Thương Nguyệt đều tránh né không bộc lộ ra ngoài, mỹ diện luôn luôn tỏ ra bình tĩnh dù nội tâm có bị mất tự chủ đến đâu. Nhưng giây phút này đây, tám chữ Lục Vân nói ra, từng chữ từng chữ tựa như khắc vào tim nàng từng nét khắc thật sâu, đem lại cho nàng cảm giác khắc cốt ghi tâm với Lục Vân. Ngập tràn tình ý nhìn Lục Vân, ánh mắt Thương Nguyệt như thu thủy, dù không nói gì nhưng còn hơn cả ngàn lời nói. Lục Vân thần tình chấn động, một cỗ tình cảm nồng ấm đã bốc lên thấu thiên linh, hai mắt nháy động, trong lòng cũng đầy cảm xúc, chỉ hận thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thể thốt ra, khuôn mặt chàng lộ ra vô số cảm xúc đầy vẻ ôn nhu.

Nhè nhẹ gật đầu, Thương Nguyệt nở nụ hàm tiếu, cùng Lục Vân chuyển thân phi không. Trong ánh hoàng hôn, bóng hai nhân ảnh tay trong tay cùng nhau bay xuống núi. Đằng sau, một đạo hồng ảnh hiện ra, bất thình lình rống lên một tiếng, thân ảnh từ từ biến mất. Trời vừa hừng sáng, Lâm Vân Phong đã đến Âm Hồn Lâm luyện kiếm, mong muốn có bước đột phá trong tu vi. Sau hai thời thần khổ luyện, Lâm Vân Phong thu kiếm chuyển thân toan ly khai thì mãnh nhiên phát giác khí lưu xung quanh có điều kỳ lạ, sắc mặt chợt biến đang muốn mở miệng truy vấn thì đỉ nh đầu đột nhiên hào quang thiểm động, một đạo kiếm mang bổ xuống thế nhanh vô cùng khiến hắn không thể tránh né. Nguy hiểm lâm đầu, Lâm Vân Phong kêu lên một tiếng lớn, Trảm Phong Kiếm trong tay phất xuất một đạo ngân quang nghênh tiếp một kiếm thâu tập của thần bí địch nhân. Song kiếm giao phong, quang hoa loạn xạ, âm thanh kim thiết vang lên bất tuyệt, song phương công kích liên tiếp sáu mươi ba chiêu, cuối cùng Lâm Vân Phong kêu lên thất thanh, cả người mượn lực lui về sau loạng choạng ba bước, thật là nguy hiểm vô cùng. Thân hình chưa kịp ổn đị nh thì kiếm quan g lại hiện, thần bí nhân với tốc độ cực nhanh liên tục bức Lâm Vân Phong lùi lại, hoàn toàn không có khả năng hoàn thủ. Trong Âm Hồn Lâm kiếm khí tung hoành, quang hoa tán xạ, hai đạo nhân ảnh một tiến một thối xuyên qua rừng, kiếm mang cường mãnh quét ngang, cự thủ đổ rạp, lá cỏ tung bay. Đột nhiên, một đạo kiếm ngâm ngân dài, một tiếng kêu thất thanh vang lên, Trảm Phong Kiếm trong tay Lâm Vân Phong đã bị đối phương chấn bay, một đạo hàn mang như độc long chỉ thẳng vào yết hầu Lâm Vân Phong. Kinh hãi nhìn hắc ảnh trước mặt, chỉ thấy đối phương toàn thân bao phủ một tầng hắc vụ, căn bản không thể nhìn thấy chân diện mục. Nhìn vào trường kiếm phát xuất lưu quang kì dị, Lâm Vân Phong trong tâm cảm thấy thân quen mà nhất thời khôn g nhớ ra.

- Ngươi là ai, tại sao lại đột kích ta? Phàm làm việc gì cũng phải quang minh chính đại, ngươi đột nhiên tập kích ta như thế còn gọi là anh hùng sao?!

Lâm Vân Phong nhìn đối phương tỏ vẻ bất phục. Cười nhẹ một tiếng, hắc ảnh nói:

- Quang minh chính đại thì ngươi cũng không đả bại được ta, ha ha, nghe âm thanh của ta, đã thấy kiếm pháp của ta, không phát hiện gì sao?

Lâm Vân Phong nghe xong thất kinh nhưng ngay lập tức vui mừng, cười mắng:

- Tốt lắm Lục Vân huynh, đột kích đệ như vậy mà là bằng hữu sao, hôm nay nếu không xin lỗi đệ, xem đệ xử trí huynh thế nào nhé. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thu lại hắc vụ toàn thân, Lục Vân cười nói:

- Ngươi không nỗ lực, mười chiêu không đánh bại được ta, lại có thể dọa ta ư!

Cười với ý bất hảo, Lâm Vân Phong đột nhiên hỏi:

- Đây không phải Như Ý Tâm Hồn Kiếm, sao đệ cảm thấy rất quen? Còn nữa, sao hôm nay lại về thăm đệ, không phải là tưởng nhớ Ngạo Tuyết sư tỷ đó chứ, mau nói đi.

Thần tình thay đổi, Lục Vân tưởng muốn cười mà không cười, ưu thương nói:

- Chính là Khiếu Nguyệt Thần Kiếm của Thương Nguyệt, hôm nay nàng cũng tới đây với ta, có một tin tức thông báo với mọi người.

Nghe nói có Thương Nguyệt tới, Lâm Vân Phong nhìn xung quanh, hỏi:

- Thương Nguyệt sư tỷ tới thật không, sao đệ không thấy, huynh mau gọi tỷ ấy xuất hiện.

Dứt lời, không chờ Lục Vân khai khẩu, trước mặt Lâm Vân Phong truyền lại thanh âm của Thương Nguyệt.

- Ta ở đây, chào Lâm sư đệ.

Tử sắc thân ảnh phiêu hốt hạ xuống trước mặt, Thương Nguyệt thần tình thương cảm liếc nhìn Lâm Vân Phong rồi đi tới bên Lục Vân.

Mẫn tuệ cảm giác hai người thần tình kỳ dị, Lâm Vân Phong thu lại tiếu dung, trầm giọng nói:

- Có việc gì, hai người có chuyện gì, sao lại thương cảm? Hiện tại gặp mặt sao không cao hứng nói chuyện mà lại biến thành sầu muộn như vậy? Phát sinh chuyện gì sao, Lục Vân huynh mau nói đi.

Khẽ thở dài, Lục Vân chầm chậm nói:

- Bọn ta hôm nay tới đây nhằm thông báo một tin tức bất hạnh, đồng thời cũng muốn đệ truyền báo cho Lục Viện Liên Minh cùng sư phụ của Thương Nguyệt biết tin tức này.

Nhìn thần sắc Lục Vân, Lâm Vân Phong ý thức sự tình khôn g giản đơn, cấp thiết truy vấn:

- Sự tình gì huynh mau nói đi, đừ ng làm cho đệ lo lắng.

Nghe xong, Lục Vân liếc nhìn Thương Nguyệt, thấy nàng không nói đành khai khẩu.

- Hôm qua, Phượng Hoàng Thư Viện - một môn phái của tu chân giới với một nghìn bảy trăm năm lịch sử đã bị Ma Vực Hắc Ám Tôn Chủ xuất lĩnh môn hạ tập kích. Chúng nhân thư viện quyết chiến yêu ma, vĩnh tuyệt Nhân gian. Ngoại trừ Thương Nguyệt được ta cứu thoát, chỉ có sư thúc Ngọc Vô Hạ bị Ma thần Trảm Ngọc mang đi, kì dư mấy trăm môn hạ toàn bộ trận vong.

Như bị sét đánh, Lâm Vân Phong đứ ng như trời trồng, nhìn Thương Nguyệt một cách khó tin, nói:

- Lục Vân, huynh lừa đệ. Phải không, nhất định là lừa đệ, sao có khả năng, huynh gạt đệ thôi, chuyện này sao có khả năng.

Không hồi đáp, Lục Vân chỉ ngẩng đầu nhìn về nơi xa, bên cạnh Thương Nguyệt không nói gì, khuôn mặt mĩ lệ hiện xuất một vẻ thê lương, ẩn ước thương tang vô cùng, chứng thực cho lời nói của Lục Vân.

Trong Âm Hồn lâm sự trầm mặc bao trùm, Lâm Vân Phong đã bình tĩnh lại, an ủi Thương Nguyệt:

- Sư tỷ bất tất quá thương tâm, còn sống là còn hi vọng, hiện tại Phượng Hoàng Thư Viện tuyệt chưa bị diệt, bởi vì còn có tỷ, sư phụ tỷ cùng Hứa Khiết, chi cần tỷ còn sống, đệ tin rằng Phượng Hoàng Thư Viện sẽ phục hồi, chúng đệ chúc phúc cho quý môn.

- Đa tạ đệ, Lâm sư đệ, hảo ý của ngươi ta đã minh bạch, sau này mong ngươi chiếu cố cho sư muội, nó tu vi yếu nhược cần người bảo hộ.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng lên tiếng. Lâm Vân Phong nghe xong, trịnh trọng gật đầu nói:

- Sư tỷ yên tâm, sau này ta nhất thiết toàn lực bảo hộ nàng. Hôm nay tới đây, hai người có thể đến thăm Ngạo Tuyết sư tỷ, đúng không?
Bình Luận (0)
Comment