Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 24

Rời khỏi Dịch Viện, Huyền Ngọc chân nhân dẫn theo sáu người đến Thái Huyền sơn. Trên suốt quãng đường, Huyền Ngọc chân nhân chỉ cuốc bộ như một người bình thường chứ không thi triển bất kỳ đạo pháp nào. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhưng đều không dám mạo muội hỏi lý do, chỉ lặng lẽ đi theo sau.

Một tiếng trôi qua, cả đoàn người đã đi được hơn hai mươi dặm đường. Lúc này, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi bốn vị đệ tử: "Có ai hiểu được tại sao ta chỉ đi bộ không? Nghĩ được gì cứ nói, không cần nghi ngại".

Tử Dương chân nhân mỉm cười, Tịnh Nguyệt đại sư thì bình thản không biểu lộ, bốn đệ tử còn lại đều ngơ ngẩn người. Lâm Vân Phong chớp mắt nhìn Huyền Ngọc chân nhân, cười nói: "Sư bá, người nói là nghĩ gì nói đó đúng không ạ? Vậy thì để Vân Phong đoán thử, nếu sai thì sư bá cũng đừng nổi nóng nha. Người làm như vậy là muốn chúng đệ tử cảm nhận một chút cuộc sống của người bình thường để nhắc nhở rằng, không nên bỏ phí những tu vi không dễ có được của bản thân. Không biết Vân Phong nói thế có đúng không?".

Huyền Ngọc chân nhân khẽ cười gật đầu: "Người tiếp theo, có ai có cùng ý nghĩ như vậy không? Cứ tiếp tục nói, bất kể đúng hay sai, ta đều không trách". Sau đó nhìn về phía ba đệ tử còn lại với ánh mắt đầy ngụ ý.

Trương Ngạo Tuyết khẽ nhìn sang Lục Vân rồi thản nhiên nói: "Đệ tử cho rằng sư bá làm như vậy là muốn mách bảo mọi người, kẻ chân tu không được quên căn nguyên của mình. Tuy chúng ta đã biết đạo pháp, có thể ngự kiếm phi hành, nhưng tất cả đều khởi nguồn từ cơ thể cốt nhục bình thường. Bất luận chúng ta tu luyện đến đẳng cấp cao thâm thế nào thì cũng là bắt đầu từ một phàm nhân mà thôi".

Lục Vân nhìn thoáng qua sư phụ rồi quay sang Huyền Ngọc chân nhân, khẽ nói: "Bước đi từng bước lặng lẽ như vậy, ngoài việc có thể tĩnh lặng tâm trí, nó còn giúp che giấu nhiều thứ. Lần này đối thủ của chúng ta đều là những bậc đàn anh lợi hại, cho nên có thể ẩn tàng thực lực, nắm rõ đối phương để đột kích ngay thời khắc chính xác là điều cực kỳ quan trọng. Chuyến đi này của chúng ta là vì danh dự của Dịch Viện. Vì thế, để chiến thắng thì phải cố gắng ẩn giấu thực lực của mình, không để đối phương xem thấu, như vậy thì mới có thêm vài phần thắng nắm trong tay".

Vừa nghe những gì Lục Vân nói, Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư đều thần sắc biến đổi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chặp vào Lục Vân. Còn Huyền Ngọc chân nhân thì lộ vẻ tán thưởng nhưng thái độ đó chỉ lướt qua, không dễ phát hiện. Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết cùng Lý Hoành Phi đều quay sang nhìn chàng, ánh mắt cũng không kém phần ngạc nhiên. Họ hoàn toàn không nghĩ Lục Vân lại thốt ra những lời này.

Huyền Ngọc chân nhân nhìn một lượt rồi nói: "Câu hỏi này mọi người cứ tiếp tục suy ngẫm, sau này ta sẽ giải thích. Mỗi người khác nhau sẽ có những kiến giải khác nhau, đó là điều bình thường, chọn lựa thế nào, đó mới là điều quan trọng. Sự đời luôn luôn biến đổi, con người theo đó mà thay đổi không ngừng, nhưng làm thế nào để giữ được cái tâm thuần khiết thì phải xem tu vi của từng người ra sao. Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường. Từ đây đến Thiên Kiếm Viện nếu ngự kiếm phi hành thì chỉ tốn nửa ngày mà thôi, chúng ta không cần phải vội. Chỉ cần đến đó trước khi trời tối là được. Lần này sở dĩ dẫn mọi người đến đó sớm hơn dự định là vì muốn các tân đệ tử hiểu rõ hơn về Thiên Kiếm Viện. Nó có thể giữ vững địa vị đệ nhất của mình trong suốt năm trăm năm qua, chắc chắn có ẩn tàng huyền cơ bên trong. Lần này chúng ta đến, ngoài việc tham gia thi đấu, ta còn muốn các ngươi học tập thêm nhiều thứ, lấy cái ưu tú của người khác để ứng dụng cho mình, hiểu không? Chúng ta hãy lên đường". Dứt lời, người lại tiến bước.

o0o

Thiên Kiếm Viện, là viện đứng đầu trong thiên hạ Lục Viện, tọa lạc tại đỉnh Thái Huyền sơn, cách Không Linh sơn không xa, gần ngay Hoàng Hà, là một nơi thần kỳ, hùng cứ bốn phương. Chính vì tọa lạc gần Hoàng Hà, là nơi thiên địa long mạch. Cho nên là năm trăm năm qua, nó luôn giữ vị trí đệ nhất môn phái trong chân tu giới, thành tựu vượt xa những môn phái còn lại. Trong suốt khoảng thời gian huy hoàng, Thiên Kiếm Viện đã đào tạo ra vô số cao thủ chân tu, trong đó có hai vị đã thành tiên. Một vị là người sáng lập viện Lăng Thiên, người thứ hai là trưởng giáo Thiên Kiếm Viện của năm trăm năm trước - Thiên Kiếm Khách.

Tương truyền, người sáng lập viện là một vị thiếu hiệp cách đây hai ngàn năm, danh tánh Lăng Thiên. Nghe nói Lăng Thiên từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, học một biết mười, có khả năng vừa nhìn là nhớ rõ không quên. Vào năm hai mươi bảy tuổi, người một mình cầm kiếm đi qua Giá Lan sơn cho dù biết nơi đó có yêu ma ăn thịt người thường xuyên xuất hiện. Biết nó đã từng giết hại nhiều dân lành, Lăng Thiên nổi cơn thịnh nộ nên cầm kiếm đơn độc xông vào, truy tìm để tận diệt.

Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tìm thấy con yêu ma kinh tởm. Trải qua vài trận chiến đấu kịch liệt, Lăng Thiên tuy đã đánh trọng thương nó nhưng bản thân cũng đã sức cùng lực kiệt. Cuối cùng, khi nhìn thấy Lăng Thiên sắp bị yêu ma nuốt chửng, bất ngờ nơi chân trời xuất hiện một đạo hào quang, một con đại bàng khổng lồ đột nhiên vỗ cánh uy vũ trên bầu trời chói lòa. Truyền thuyết nói rằng miệng nó ngậm một thanh thần kiếm rực rỡ ngũ sắc, bay đến chỗ của Lăng Thiên. Đại bàng vừa ban tặng kiếm vừa trợ giúp người tiêu diệt yêu ma. Sau đó chở Lăng Thiên bay lên trời cao, biến mất giữa những tầng mây lung linh huyền ảo. Từ lúc đó, Lăng Thiên mất tích.

Sau sự việc đó mười năm, Lăng Thiên lại đột nhiên tái xuất nhân gian. Lúc này tay cầm thanh thần kiếm ngũ sắc, một thân một mình đi lên đỉnh Thái Huyền sơn, khai tông lập phái, thành lập Thiên Kiếm Viện. Từ đó, phái Thiên Kiếm Viện xuất hiện trong giới chân tu. Vài trăm năm trôi qua, Thiên Kiếm Viện không ngừng lớn mạnh. Sau này, nghe nói đệ tử trong viện đã tận mắt chứng kiến Lăng Thiên phi thăng ngay giữa ban ngày, vũ hóa thành tiên. Sự kiện thành tiên của Lăng Thiên thật sự tạo được tiếng vang cho Thiên Kiếm Viện, vì hậu thế tạo lập một nền tảng vững chắc.

Lúc đó, thứ duy nhất mà Lăng Thiên để lại là thanh ngũ sắc thần kiếm. Thanh kiếm này theo như truyền thuyết thì là một trong tam đại thần kiếm - Thiên Linh thần kiếm, xếp vị trí thứ năm trong Thần Binh bảng, cùng với Ảnh Nguyệt song kiếm. Do đó cả ba được xưng tụng là Tam đại thần kiếm. Ngoài ra, người ta còn loan truyền rằng thần điểu - Đại bàng vẫn đang ẩn thân tại đỉnh Thái Huyền sơn, âm thầm bảo vệ Thiên Kiếm Viện. Còn nguồn gốc của cái tên "Thiên Kiếm Viện" là do Lăng Thiên nghĩ rằng thần kiếm đến từ thiên giới, nên đặt là Thiên Kiếm Viện để tỏ ý cảm tạ.

Một ngàn năm trôi qua, nhờ có thần kiếm và sự bảo hộ của thần điểu, Thiên Kiếm Viện thuận lợi phát triển và ngày càng khuếch trương thanh thế, đào tạo ra vô số nhân sĩ kiệt tài. Cho đến năm trăm năm trước, một vị thiếu niên tên là Kiếm Thu, vô tình được chưởng môn nhân của Thiên Kiếm Viện cứu thoát từ tay bọn phỉ tặc. Không ngờ, vị thiếu niên này lại chính là người thay đổi Thiên Kiếm Viện.

Sự xuất hiện của Kiếm Thu giống như một ngôi sao băng rực lửa trên nền trời tĩnh lặng, phá tan sự lặng lẽ bình lặng của giới chân tu. Mười năm đạt tiểu thành, ba mươi năm sau người đã đạt tới cảnh giới Bất diệt. Năm một trăm tuổi, người tiến vào cảnh giới chí cao vô thượng - Quy Tiên, trở thành một truyền kỳ trong chân tu giới. Từ đó trở đi, Thiên Kiếm Viện dưới sự lãnh đạo của Kiếm Thu, nhất cử trở thành thành viên trong Lục Viện danh tiếng trong chân tu giới, rồi trong ba mươi năm ngắn ngủi, vượt lên ngũ viện mà trở thành Lục Viện đệ nhất, phong vân thiên hạ, danh chấn giới chân tu.

Trong suốt khoảng thời gian tiếp theo, Thiên Kiếm Viện vẫn phát triển thần tốc, luôn luôn dẫn đầu, vững vàng trên bảo tọa đệ nhất của mình. Còn Kiếm Thu nhờ vào tu vi cao thâm, được mọi người xưng tôn thành Thiên Kiếm Khách, đã phi thăng đắc đạo cách đây hai trăm năm. Sự kiện phi thăng của Kiếm Thu lại mang đến cho Thiên Kiếm Viện thêm một phần danh vọng và uy thế to lớn, từ đó địa thế đệ nhất của Thiên Kiếm Viện càng không ai uy hiếp được.

Trong bao nhiêu năm qua, ngũ viện luôn nỗ lực truy đuổi, hy vọng có ngày vượt qua Thiên Kiếm Viện, nhưng không một viện nào làm được. Cho dù là Bồ Đề Học Viện, nơi thần bí nhất của Phật môn cũng chỉ đứng ở vị trí thứ hai, không thể vượt hơn uy danh đệ nhất Thiên Kiếm Viện.

Trong hai trăm năm nay, Thiên Kiếm Viện xuất hiện không ít những nhân vật cao thâm bí hiểm. Lục Động chi chủ hiện nay của Thiên Kiếm Viện đều là đệ tử của Kiếm Thu. Khi xưa Kiếm Thu thu nhận bảy đồ đệ, trong bảy người này, kiệt xuất nhất là Lý Trường Xuân, ngoại hiệu Kiếm Hồn, hiện đang là chưởng môn của Thiên Kiếm Viện. Sáu vị đệ tử còn lại mỗi người chấp quản một trong Lục đại Động thiên, chuyên trách bồi dưỡng nhân tài. Lần Luận võ đại hội năm nay, đệ tử kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm Viện - Kiếm Vô Trần - xuất thân từ Lục Động đệ nhất Động - Thiên Huyền Động - sẽ tham gia tranh tài.

Lại nói về Thiên Kiếm Viện, tuy lấy danh là viện nhưng thực chất lấy Lục Động làm chủ. Lục Động này phân biệt gồm Thiên Huyền Động, Thiên Kiếm Động, Thiên Ưng Động, Thiên Bàng Động, Thiên Phong Động, Thiên Hỏa Động. Lần này tuy Thiên Kiếm Viện tiết lộ thông tin là đệ tử kiệt xuất chỉ ba người, nhưng thật sự là có đến sáu người, mỗi Động một người. Trong số những người này, Kiếm Vô Trần của Thiên Huyền Động có tu vi cao nhất. Còn trong lục Động, Thiên Huyền Động, Thiên Kiếm Động và Thiên Bàng Động là ba Động có thực lực cường thịnh nhất và có nhiều đệ tử kiệt xuất nhất. Mỗi kỳ Luận võ đại hội, người chiến thắng cuối cùng bao giờ cũng là đệ tử xuất thân từ một trong tam Động lợi hại này. Cũng nhờ đó mà danh tiếng của Thiên Kiếm Viện trường thịnh bất suy.

Hai ngày nữa sẽ là ngày tổ chức Lục Viện luận võ đại hội. Để chuẩn bị thật tốt cho kỳ đại hội lần này, hai ngày trước, Thiên Kiếm Viện đã phái người xuống núi tiếp đón những khách quý đến từ ngũ viện. Cho đến thời điểm này, ngoài người của Nho Viện ở gần nhất đã đến thì những viện còn lại đều chưa ai có mặt, có lẽ vẫn đang trên đường đi tới.

Nho Viện lần này tổng cộng có mười người, trong đó có sáu người tham dự luận võ. Dẫn đầu là trưởng giáo của Nho Viện, Hạo Vân cư sĩ cùng sư đệ Đan Thanh kiếm hiệp. Người mà Thiên Kiếm Viện phái xuống núi để đón tiếp các đại phái không ai xa lạ mà chính là Thiên Kiếm Động thủ tọa - Liễu Tinh Hồn. Liễu Tinh Hồn này trong giới chân tu cũng là một nhân vật có danh tiếng lẫy lừng, lão là đệ nhị cao thủ trong Thiên Kiếm Viện, có nhiều chiến tích hiển hách trong giới chân tu. Gần như mọi kẻ chân tu đều biết đến đại danh của Liễu Tinh Hồn. Người của Nho Viện buổi chiều đã đến nơi, Liễu Tinh Hồn sắp xếp cho họ nghỉ ngơi tại Thiên Phong Động.

Mặt trời khuất núi, ánh hoàng hôn trải dài trên những tán cây đỏ lừ... Liễu Tinh Hồn nhìn ra phía xa xăm, thần sắc khẽ thay đổi, tự nhủ: "Lại có một phái đến nữa, năm nay xem ra khác xưa rất nhiều. Những người này đều đến rất sớm, họ có mục đích gì? Lạ thật!". Ánh mắt của lão hướng nhìn phía chân núi, lặng lẽ trầm tư.

Dưới chân núi Thái Huyền, trên dòng cổ đạo uyển chuyển đầy thi vị, Huyền Ngọc chân nhân cũng bảy người còn lại đang từng bước tiến đến. Nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng tuyệt kỹ của Thái Huyền sơn, Lâm Vân Phong buột miệng: "Sư bá, ngọn núi này quả là kiều vĩ, thật không hổ danh là Thái Huyền sơn - thiên hạ đệ nhất trong giới chân tu. Nhưng có một điều đệ tử không hiểu, tại sao đã tới đây rồi mà chúng ta vẫn không trực tiếp ngự kiếm phi hành? Tại sao vẫn tiếp tục đi bộ?". Điều này không chỉ hắn không hiểu mà cả Lục Vân, Ngạo Tuyết và Hoành Phi ba người đều không hiểu. Cố nhiên cả ba đều cùng nhìn về phía Huyền Ngọc chân nhân.

Huyền Ngọc chân nhân cười thản nhiên, nhẹ nhàng nói: "Mọi người lần đầu tiên đến đây nên không biết quy định chỗ này. Thiên Kiếm Viện được xưng tụng là Lục Viện chi thủ, cũng là thái sơn bắc đẩu của giới chân tu. Mấy trăm năm nay, để thể hiện sự tôn kính với Thiên Kiếm Viện, ngũ viện còn lại đều nhất trí đề ra một yêu cầu. Đó là bất luận người của viện nào khi đến Thái Huyền sơn đều không được phép ngự kiếm phi hành để đến thẳng chính điện mà phải leo núi bằng chân, để tỏ ý tôn kính".

Bốn vị đệ tử môn hạ nghe thế đều trợn mắt kinh ngạc, Lâm Vân Phong nói ngay: "Thì ra như vậy, thật là có khí phái. Vậy đến khi Dịch Viện chúng ta trở thành Lục Viện chi thủ thì người của viện khác khi đến cũng phải dừng lại từ đằng xa, đi bộ mà đến nhỉ? Nếu được như vậy thì hay quá. Tới lúc đó chúng ta mới uy vũ làm sao, he he, thật muốn cảm nhận cái ngạo khí đó".

Huyền Ngọc chân nhân nghe thế, quay nhìn Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư, ánh mắt của ba người đều lộ vài nét ngậm ngùi. Huyền Ngọc chân nhân khẽ nói: "Muốn mộng tưởng thành sự thật thì các ngươi phải cố gắng thôi. Chỉ cần các đệ tử có thể lập được thành tích trong lần tỉ thí này thì chúng ta sẽ có hy vọng. Năm xưa, Thiên Kiếm Viện vốn xếp cuối cùng trong Lục Viện, tuy nhiên, nhờ trưởng giáo kỳ trước - Thiên Kiếm Khách đưa đường chỉ lối mà trong ba mươi năm ngắn ngủi, Thiên Kiếm Viện đã có thể vượt qua mọi người, chễm chệ trên danh vị hạng nhất. Đó thật sự là một truyền thuyết lẫy lừng trong giới chân tu. Dịch Viện có tạo được điều thần kỳ đó không thì phải xem biểu hiện của các ngươi thế nào".

Tử Dương chân nhân đứng gần đó cũng lên tiếng: "Thật ra chúng ta hạ kiếm đi bộ như vậy còn có một nguyên nhân khác nữa. Bởi vì Thái Huyền sơn là cơ địa quan trọng của Thiên Kiếm Viện nên năm xưa người sáng lập Thiên Kiếm Viện - Lăng Thiên đã lập nên một Huyền Thiên Kiếm trận kỳ tuyệt thiên hạ ngay tại Thái Huyền sơn này, để phòng trừ việc ngoại địch xâm chiếm. Bất cứ người nào dám ngang nhiên ngự kiếm phi hành đi vào địa phận của Thái Huyền sơn đều bị trận đồ này đả thương, nghiêm trọng hơn sẽ bị mất mạng. Cho nên mọi danh sĩ trong chân tu giới đều ghi nhớ trong lòng phải thật cẩn thận khi đi qua Thái Huyền sơn. Đa phần đều phải rẽ sang đường khác để tránh đi ngang qua nơi này. Chúng ta không ngự kiếm đi lên, lý do chính cũng là vì nó. Mà sở dĩ Thiên Kiếm Viện danh chấn thất giới, một phần cũng nhờ vào kiếm trận tuyệt thế này".

Bốn vị đệ tử ai nấy đều sững sờ, tỏ vẻ không tin. Đến bây giờ họ mới hiểu, Thiên Kiếm Viện có thể vững danh trên địa vị đệ nhất là có lý do của nó, thật không thể đem so sánh với Dịch Viện tại Tây Thục được.

Đi dọc con đường mòn trên núi, bảy người họ nhanh chóng đã đi hơn nửa đường. Từ xa, Liễu Tinh Hồn của Thiên Kiếm Viện đã đứng chờ sẵn, mặt mày vui vẻ nở một nụ cười thân thiện, nhiệt tình đón chào. Vừa gặp mặt, Liễu Tinh Hồn đã hồ hởi: "Huyền Ngọc đạo huynh từ xa cất công đi tới, tiểu đệ không đón tiếp từ dưới chân núi thì thật thất lễ, mong đạo huynh thông cảm. Tiểu đệ đại diện cho trưởng giáo bổn môn đứng đây đón tiếp chư vị. Lần này Huyền Ngọc đạo huynh hình như đã đến sớm hơn một ngày, đúng là đi trước tiên phong. Xem ra Dịch Viện năm nay có khá nhiều đệ tử kiệt xuất. Thôi thì tiểu đệ chúc cho đạo huynh được toại ước nguyện. À, Tử Dương đạo hữu và Tịnh Nguyệt đại sư vẫn khỏe chứ?". Liễu Tinh Hồn vừa niềm nở vừa lừ mắt nhìn một lượt bốn vị đệ tử, cả bốn người đều có cảm giác vừa bị ai đó quét một đường chân khí qua cơ thể để thám xét thực hư, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Huyền Ngọc mỉm cười nói: "Không ngờ lần này lại làm phiền đến cả Liễu đạo hữu đến đây tiếp đón, chúng tôi thật cảm thấy ái ngại. Không biết là những viện khác có động tĩnh gì không, đừng nói chúng tôi là đợt người đến đầu tiên chứ". Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư đứng một bên cũng xã giao qua loa vài câu với Liễu Tinh Hồn xem như là hỏi thăm.

Tử Dương chân nhân quay nhìn bốn vị đệ tử nói: "Bốn người hãy mau kính chào Liễu sư thúc, người chính là đệ nhị cao thủ trong Thiên Kiếm Viện đấy, là một kỳ hiệp danh vọng lẫy lừng trong giới chân tu. Sau này có gì không hiểu thì nhớ phải thỉnh giáo Liễu sư thúc, các ngươi sẽ học hỏi được nhiều thứ quý báu". Lục Vân, Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết và Lý Hoành Phi bốn người vội vã tôn kính cúi chào Liễu Tinh Hồn. Còn lão thì cẩn thận thám xét từng người, ánh mắt hơi lộ vẻ kinh ngạc.

Quay sang Huyền Ngọc chân nhân, Liễu Tinh Hồn ngạc nhiên thốt: "Huyền Ngọc đạo huynh, có vẻ Dịch Viện lần này đã chuẩn bị thật chu đáo rồi. bốn vị môn hạ đệ tử này ai nấy đều tinh khí dồi dào, linh quang chiếu rọi, toàn là những kỳ tài hiếm có. Lần này, cuộc tranh đấu của Lục Viện, e là do Dịch Viện làm chủ tình thế. Còn về việc ai đến trước thì quả thật các vị không phải là người đầu tiên, nhưng cũng là người tiếp theo rồi. Đội đến sớm nhất là Nho Viện tại Lạc Dương, họ đến vào buổi trưa hôm nay, tổng cộng có mười người, được trưởng giáo Nho Viện - Hạo Vân cư sĩ dẫn đến. Trong đó thành phần tham dự gồm sáu người, hơn các vị hai người. Nhưng theo như ta thấy, nếu so sánh giữa hai bên thì thật không thể sánh bằng được".

Huyền Ngọc chân nhân cười khiêm tốn, khẽ nói: "Liễu đạo hữu thật quá khen, nếu đem so với Thiên Kiếm Viện thì trứng chọi với đá. Ngoài ra còn có Bồ Đề Học Viện, Đạo Viện, Phụng Hoàng Thư Viện, những viện này đều có thực lực cao hơn chúng tôi. Lần này chỉ cần không phải xếp chót là ta mãn nguyện rồi. Mà không biết người của Nho Viện nghỉ ngơi tại đâu?".

Liễu Tinh Hồn vừa cùng dạo bước với Huyền Ngọc chân nhân lên núi, vừa cười nói: "Lần này họ nghỉ ngơi tại Thiên Phong Động, còn các vị thì ta dự định sắp xếp tại Thiên Hỏa Động, không biết Huyền Ngọc đạo huynh cảm thấy thế nào?".

Vừa nghe thế, ánh mắt của Huyền Ngọc chợt hiện dị sắc, nhưng lập tức biến mất, chỉ khẽ cười một tiếng rồi thản nhiên nói: "Liễu đạo huynh đã an bài thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi. Chúng tôi sẽ đến đó nghỉ ngơi, đi thôi". Sau lưng, sắc mặt của Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư đều tỏ ra nặng nề, lặng lẽ đi theo sau.

Vân Phong, Ngạo Tuyết cùng Hoành Phi đều thích thú thưởng ngoạn cảnh sắc tuyệt đẹp trên đỉnh Thái Huyền sơn, không để ý đến những biến hóa trên sắc mặt của Huyền Ngọc chân nhân. Lục Vân tuy mắt nhìn bốn hướng nhưng trong thâm tâm nắm rất rõ từng cử chỉ thái độ của từng người. Từ những thần tình trên gương mặt của Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư, Lục Vân dường như đã cảm nhận được điều gì đó.

Khi đến Thiên Hỏa Động phủ, Lục Vân cẩn thận xem xét nơi này. Chỉ thấy đây là một sơn động to lớn, trước động khẩu là một sân bãi rộng rãi, đang có vô số những Thiên Kiếm đệ tử đang luyện kiếm. Tiến vào trong động, mới phát hiện động này to lớn đến dường nào. Bên trong động có rất nhiều động khác, trong các động lại có vô số những khoang rỗng, mỗi khoang sơn động đều có bố trí giường, ghế, có thể cư trú được.

Liễu Tinh Hồn dẫn bảy người đi vào một sơn động khá lớn, nhẹ nhàng nói: "Huyền Ngọc đạo huynh hãy trú ngụ tại tệ xá này vài ngày. Động này có tám khoang động nhỏ, có thể ở mỗi người một động. Mọi người cứ nghỉ ngơi thoải mái, nếu có việc gì cứ tùy ý dặn dò những đệ tử bên ngoài, họ sẽ tận tình giúp đỡ. Buổi tối, thân mời Huyền Ngọc đạo huynh cùng Tử Dương đạo hữu, Tịnh Nguyệt đại sư đến Thiên Huyền Động để trưởng giáo sư huynh được phép đích thân tiếp đón, hoan nghênh chư vị. Bây giờ mọi người chắc đã mệt rồi, ta không làm phiền nữa. Tối nữa ta sẽ đến đón ba vị. Cáo từ!". Nói xong lão bước nhanh ra khỏi sơn động, biến mất.

Lâm Vân Phong vừa ngắm nghía sơn động vừa lên tiếng hỏi: "Thật là kỳ lạ, Thiên Kiếm Viện được hạo xưng là chân tu giới đệ nhất môn phái mà tại sao toàn ở trong sơn cốc thế này? Làm như là người rừng không bằng. Với lại đệ tử đồng nghìn nghịt, chẳng lẽ toàn bộ lũ người ngoài sân lúc nãy đều ở trong cái sơn động này sao? Chắc điên mất".

Huyền Ngọc chân nhân khẽ than thở: "Thiên Kiếm Viện sở dĩ làm như vậy là muốn khích lệ môn hạ đệ tử, để họ cảm khó khăn mà quyết chí tu luyện. Thật ra người của Thiên Kiếm Viện không phải ai cũng ở trong sơn động, họ không những có nhà cửa phòng ốc mà còn xa hoa hơn cả Dịch Viện chúng ta nữa. Chỉ có điều... những người ở đó đều không phải người bình thường. Sau này các ngươi sẽ hiểu".

Tử Dương chân nhân lạnh lùng thở dài một tiếng: "Bọn chúng thật quá đáng, trước đây Càn Nguyên sư huynh có nói mà ta vẫn chưa tin. Hôm nay được tận mắt chứng kiến mới thấy chúng xem thường mình như thế nào. Trong mắt của chúng, Dịch Viện chúng ta chỉ là thứ hạng bét không đáng đếm xỉa, cho nên cả nơi ở cũng là nơi tệ hại nhất trong Thiên Kiếm Viện - Thiên Hỏa Động, thật là tức chết đi được". Nghe lão nói thế, bốn vị đệ tử đều ngơ ngác ngước nhìn.

Huyền Ngọc chân nhân cũng thở dài: "Đành vậy, ai bảo Dịch Viện chúng ta xếp chót chứ. Lần này nếu không thể mang về chút thanh thế thì chúng ta vĩnh viễn không còn hy vọng gì nữa. Cho nên, ta cứ mãi nói là bốn đệ tử phải cố gắng hết mình, để mọi người đều biết DịchViện của chúng ta không phải là thứ rác rưởi. Bốn người phải vì Dịch Viện mà tranh quang, đừng để người khác khinh khi xem thường. Bây giờ mỗi người hãy chọn cho mình một khoang động để nghỉ ngơi đi. Có thể chúng ta phải ở đây hơn mười ngày, mọi người phải chuẩn bị thật tốt, nghỉ dưỡng đầy đủ". Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lý Hoành Phi sắc mặt trầm xuống: "Sư bá yên tâm, lần này Hoành Phi nhất định khiến cho lũ người đó không dám miệt thị Dịch Viện nữa. Đệ tử sẽ dùng thanh thần kiếm trên tay này để nói với cả chân tu giới rằng Dịch Viện là nơi lợi hại không kém ai".

Lâm Vân Phong cũng phụ họa: "Chúng thật là ức người quá đáng mà, cho dù ta có đánh không lại thì cũng phải sống chết với chúng, để khỏi mất mặt sư môn. Hừ, ta không tin chúng có thể lợi hại hơn bao nhiêu, tới lúc đó phải thử mới biết". Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết thì im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm túc, thần tình trịnh trọng
Bình Luận (0)
Comment