Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 290

Hiển nhiên là Ma vực cao thủ đã hiểu rõ ý đồ của bọn họ, cửu đại thần cùng với tứ đại thần thú ở bên trong gào thét và hống lên những tiếng long trời lở đất, thân ảnh bọn chúng từ bốn phía đan xen qua lại để hình thành một trận pháp cổ quái vây lấy Huyết Y Bá Vương cùng Toàn Phong Phủ, chỉ có Tà Tâm Thư Sinh cùng Hồng Vân Thái Tử khéo léo thoát khỏi sự vây khốn để xuất hiện trước mặt Hắc Sát Hổ Vương.

Cùng lúc ấy khi trông thấy ngũ đại cao thủ hiện thân, trong lòng Kiếm Vô Trần không khỏi mừng thầm, đang tiếp cận ma thần Viêm Huyết thì đột nhiên hắn dừng lại. Liền sau đó Thiên Linh thần kiếm trong tay hắn xoay chuyển cực nhanh, ngũ thái kiếm mang từ trên thân kiếm xuất ra mạnh mẽ, trong chớp mắt đã tạo thành một con thần long xuất hiện trước mặt bọn yêu vật dưới đất. Chỉ bằng một kích, Kiếm Vô Trần đã giết chết sáu tên yêu thú, sau đó hắn chuyển thân bay trở lại đứng bên cạnh Pháp Quả đại sư.

Nhìn qua mọi người một lượt, Kiếm Vô Trần hạ giọng nói:

- Mọi người nhớ phải bảo toàn thực lực, trước mắt bên ngoài còn nhiều cao thủ vẫn chưa tham chiến. Để đề phòng đột ngột phát sinh sự cố thì chúng ta phải có sự chuẩn bị vẹn toàn, tạm thời chưa cần thiết phải mạo hiểm làm gì. Bây giờ nhân lúc chưa xảy ra tình huống nguy hiểm thì mọi người hãy toàn lực tấn công, diệt được tên nào hay tên nấy.

Giữa không trung Hắc Sát Hổ Vương gầm lên giận dữ, sau khi đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn ma thần Viêm Huyết, hữu thủ của hắn liền đánh ra một chưởng. Đã biết sự lợi hại của Hắc Sát Hổ Vương, ma thần Viêm Huyết nào dám chính diện nghênh tiếp, thân hình hắn liền lướt sang ngang sáu thước để tránh khỏi một kích đó. Vừa tránh khỏi đòn tấn công cường bạo, ý niệm trong đầu ma thần Viêm Huyết lập tức dao động mãnh liệt, dị lực tinh thần theo đó mà gia tăng sức tấn công lên gấp bội khiến cho toàn thân Hắc Sát Hổ Vương lắc lư, quang hoa xung quanh thân hình hắn nhất thời nhạt sắc. Đúng lúc này Tà Tâm Thư Sinh cùng với Hồng Vân Thái Tử cũng vừa phi thân tới, hai người này liền tả hữu giáp công Hắc Sát Hổ Vương, một bút một phiến hợp lại mang theo sức mạnh dời non lấp biển. Gầm lên một tiếng giận dữ, Hắc Sát Hổ Vương vội vàng khởi vận chân nguyên toàn thân, một lớp quang hoa màu sắc rực rỡ hội tụ xung quanh người hắn.

Cảm nhận được tình thế bất lợi, trong đôi mắt Hắc Sát Hổ Vương ám hồng quang hoa đột hiện, nhanh chóng hóa thành hai mũi quang tiễn vô cùng sắc bén bắn thẳng tới ma thần Viêm Huyết giữa không trung. Cùng lúc đó, hai tay Hổ Vương liên tục đan xen vào nhau, từ giữa lòng bàn tay hắn một hắc sắc quang cầu hiện ra và không ngừng gia tăng kích thước, cuối cùng hóa thành một hổ trảo mang theo vô số quang ảnh. Chỉ trong nháy mắt hổ trảo này đã huy động các quang ảnh ngưng tụ lại, sau đó tạo thành một đạo kết giới đẹp mắt bao phủ bên ngoài thân thể Hắc Sát Hổ Vương, giúp hắn dễ dàng ngăn chặn một kích bất ngờ của Tà Tâm Thư Sinh và Hồng Vân Thái Tử.

Một âm thanh cực lớn truyền lại, thân thể của Tà Tâm Thư Sinh và Hồng Vân Thái Tử bị chấn động mạnh mẽ, lực phản kích đã bức cả hai người phải thối lui về phía sau hơn ba trượng. Trong lúc ấy, sau khi chuyển thân né tránh hai mũi quang tiễn, ma thần Viêm Huyết liền tận dụng cơ hội xuất hiện ngay tại đỉnh đầu của Hắc Sát Hổ Vương, một mặt hắn tiếp tục thi triển dị lực tinh thần công kích làm nhiễu loạn tư tưởng, một mặt hắn xuất ra tuyệt học âm độc Ma Diệt Kỳ Tâm nhằm đầu Hắc Sát Hổ Vương đánh xuống.

Một tiếng cười lạnh vang lên, trong lòng bàn tay phải của Hắc Sát Hổ Vương hắc mang ẩn hiện, liên tục xuất ra những vòng xoáy kỳ dị để hình thành một đồ án cổ quái. Hữu thủ Hắc Sát Hổ Vương vung lên, hắn tức tốc đưa đồ án đó bay lên cao tiếp lấy một chưởng của ma thần Viêm Huyết, chưởng kình của song phương vừa tiếp xúc liền dính chặt vào nhau. Liền sau đó chỉ thấy ma thần Viêm Huyết sắc mặt đại biến, miệng phát ra một tiếng rú giận dữ kinh hãi, thân thể hắn nỗ lực né tránh nhưng vô hiệu, căn bản không thể thoát khỏi dòng xoáy quỷ dị trên đồ án của Hắc Sát Hổ Vương.

Thấy tình thế trận chiến như vậy, Tà Tâm Thư Sinh cùng Hồng Vân Thái Tử vội trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý, sau khi cùng quát lên một tiếng lạnh lùng, thân hình cả hai người lập tức lăng không bay đến tiếp cận Hắc Sát Hổ Vương. Trong lúc cùng tiến về phía trước, thân hình của Tà Tâm Thư Sinh và Hồng Vân Thái Tử liên tục hoán đổi vị trí, tạo ra hai luồng khí lưu màu sắc khác biệt đan xen vào nhau. Khi đến trước người Hắc Sát Hổ Vương khoảng ba thước, hai luồng khí lưu này liền hợp lại với nhau để biến thành một con song sắc phi long, khí thế của nó như muốn nuốt chửng Hắc Sát Hổ Vương.

Ánh mắt khẽ biến đổi, tay trái Hắc Sát Hổ Vương vội vạch vào khoảng không trước ngực, trong nháy mắt đã tạo ra một hắc hổ chính diện nghênh tiếp song sắc phi long. Vừa tiếp xúc với nhau, hắc hổ và phi long đã xung đột mãnh liệt phát ra những âm thanh chói tai. Tuy nhiên chưa đầy một khắc sau, dưới đòn công kích cường bạo của song sắc phi long, hắc hổ được hình thành trong lúc gấp rút đã bị phá vụn tiêu tan và biến mất trong không trung. Nhưng trong khoảnh khắc đó Hắc Sát Hổ Vương đã chấn bay ma thần Viêm Huyết, thân hình hắn lập tức di chuyển ra cách xa trường đấu trăm trượng, hướng về Thanh Long phong mà trốn đi.

Bóng người thấp thoáng trong cơn gió lốc vừa thổi qua, Tà Tâm Thư Sinh cùng Hồng Vân Thái Tử đều thối lui mấy thước, nhìn thấy Hắc Sát Hổ Vương bỏ chạy, cả hai liền quát lên một tiếng, lập tức đuổi theo. Ma thần Viêm Huyết đang bị trọng thương cũng không chịu kém, hắn vội phi thân đuổi theo phía sau hai người, chỉ trong chớp mắt thân ảnh cũng biến mất trên đỉnh núi.

Bên cạnh trường đấu vừa mới kết thúc, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn các cao thủ, lúc này trong lòng hắn không cầu có công lao mà chỉ cầu không có lỗi lầm, trong thời gian này trước sau chính đạo đã tiêu diệt được năm tên cao thủ Yêu vực, xem ra cũng đã có chút thành tích. Lúc này do số lượng yêu vật giảm sút, áp lực mà bọn chúng tạo ra với Huyết Y Bá Vương cùng Toàn Phong Phủ cũng giảm đi nhiều. Sau khi cố sức đánh ra trăm chiêu để đám yêu vật phải thối lui, cả hai người đều mang thương tích đột phá vòng vây, hướng về Thanh Long phong mà bay đi.

Lại nói đến Diệp Tâm Nghi xuất lĩnh mười cao thủ, sau khi tiến vào phía sau núi cũng gặp phải một lượng lớn yêu vật, may là trong số đó cao thủ không nhiều nên tình cảnh của bọn họ so với Kiếm Vô Trần thuận lợi hơn nhiều. Sau khi trải qua nửa thời thần tàn sát, Diệp Tâm Nghi nhìn thấy trên mặt đất hơn ba mươi thi thể nằm ngổn ngang, địch nhân cũng đang bắt đầu rút lui, nàng bất chợt nói:

- Hiện tại tình huống bên bọn họ có nhiều khả năng xấu hơn một chút so với chúng ta, tuy nhiên tạm thời hãy để bọn họ thu hút sự chú ý của địch nhân, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó mà nhanh chóng tấn công tới sào huyệt của Hắc Sát Hổ Vương. Như vậy một số cao thủ ngoài liên minh chưa chịu tham chiến sẽ phải xuất thủ, chúng ta sẽ để cho bọn họ kềm chế Hắc Sát Hổ Vương, còn trong lúc đó chúng ta có thể toàn lực tiêu diệt bọn yêu vật còn lại, cuối cùng cả hai bên hợp lại cùng dốc sức tiêu diệt Hắc Sát Hổ Vương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Phong Lôi chân quân tiếp lời:

- Phương pháp này đúng là không tồi, chỉ là không biết kết quả cuối cùng rồi sẽ ra sao, tuy nhiên cũng phải thử rồi mới biết được. Vì vậy chúng ta phải hành động nhanh hơn mới được, ta luôn có cảm giác Hắc Sát Hổ Vương không chỉ có một chút lực lượng đó, nhiều khả năng hắn còn ẩn giấu một phần thực lực, thế nên mọi việc càng kéo dài thì chúng ta sẽ càng gặp phải nhiều bất lợi.

Nói xong Phong Lôi chân quân liền dẫn đầu một đoàn mười một người cấp tốc bay về phía đỉnh núi, tại nơi này bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một tòa thạch bảo. Khi đến trước cửa thạch bảo, Diệp Tâm Nghi liền dùng linh thức dò xét động tĩnh xung quanh, phát hiện yêu khí ở đây cực kỳ nặng, giống như Hắc Sát Hổ Vương ẩn thân bên trong. Để đảm bảo an toàn cho mọi người, Diệp Tâm Nghi phân phó Phong Lôi chân quân cùng với mình đi trước mở đường, Thái Phượng tiên tử đoạn hậu, còn lại những cao thủ khác thì đi ở giữa. Trên đường đi, Diệp Tâm Nghi phát hiện thông đạo kéo dài xuống lòng đất, bốn phía đều có dấu vết của những trận chiến, hiển nhiên là đã có người đuổi đến nơi này trước bọn họ.

Sau khi vượt qua vài trăm trượng thì phía trước dường như có một vài âm thanh truyền lại, Diệp Tâm Nghi hạ giọng nói:

- Mọi người hãy cẩn thận một chút, chúng ta đã đến gần sào huyệt của yêu vật, chút nữa phải lấy an toàn làm trọng. Chúng ta cần đợi bọn chúng sơ suất thì mới hành động.

Ở phía sau mọi người đều đáp nhỏ đồng ý, sau đó tất cả cẩn thận theo chân Diệp Tâm Nghi tiến về phía trước.

Vượt qua một con đường ngoằn ngoèo, trước mặt hiện ra mọi người một căn phòng rộng rãi, không ai ngờ dưới lòng đất lại có một công trình kiến trúc như vậy. Đám người Diệp Tâm Nghi nhìn qua tình hình trong căn phòng một lượt, chỉ thấy bọn ma thần Viêm Huyết, Tà Tâm Thư Sinh, Hồng Vân Thái Tử ba người đang cùng Hắc Sát Hổ Vương giao phong kịch liệt. Cạnh đó, Hàn Ưng cùng ba tên Yêu vực thần tướng đang vây công Huyết Y Bá Vương cùng Toàn Phong Phủ. Song phương giao chiến quyết liệt, huyết nhục văng ra khắp nơi. Bốn phía xung quanh trận chiến âm phong gào thét, vân vụ nhàn nhạt tỏa ra khắp không gian, bên trong dường như có vài phần cổ quái.

Nhìn mọi việc trước mắt, Phong Lôi chân quân nói:

- Với thực lực của chúng ta hiện nay, chỉ cần ba người là có thể khống chế được Hắc Sát Hổ Vương, còn việc tiêu diệt bốn tên yêu vật kia thì khá dễ dàng.

Diệp Tâm Nghi nói:

- Ta cũng nghĩ vậy, đợi sau khi tiêu diệt tay chân của hắn xong rồi quay lại thu thập hắn thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Được rồi, mọi người nhớ tránh xa Hắc Sát Hổ Vương, mục tiêu của chúng ta là bốn tên yêu vật.

Nói xong, thân ảnh Diệp Tâm Nghi nhanh chóng bắn ra nhằm Hàn Ưng tấn công, bọn người còn lại cũng đồng thời chọn cho mình một mục tiêu tấn công.

Nhìn thấy bọn Diệp Tâm Nghi mười một cao thủ đánh tới, trong mắt Hàn Ưng thoáng hiện nét lạnh lùng có chứa những màu sắc quỷ dị không thể diễn tả, đáng tiếc là không một ai trong số họ phát hiện ra điều đó. Thân thể khẽ nhích động, Hàn Ưng lập tức huyễn hóa thành vô ảnh và biến mất trong màn vân vụ. Bọn người Diệp Tâm Nghi nhanh chóng phi thân tiềm nhập chiến cuộc, vừa mới hạ thân xuống đất bọn họ liền thấy cảnh sắc bốn bề thay đổi hoàn toàn, trước mặt yêu thú đông không đếm xuể đang đón sẵn, hình dáng chúng hung tàn khiến ai ai cũng kinh hãi trong lòng. Điều lạ thường là mọi thứ nhìn thấy lúc trước đến bây giờ không còn thấy nữa, nhất thời mọi người đều xuất hiện cảm giác như bị hãm nhập vào giữa vòng vây của hàng ngàn yêu vật, bốn phía xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy một bóng người.

Trong lòng chứa đầy giận dữ, Diệp Tâm Nghi quát lớn:

- Mọi người hãy cẩn thận, đây chắc là một ảo trận nên đừng để ánh mắt bị đánh lừa.

Nói vừa dứt lời, toàn thân Diệp Tâm Nghi quang hoa đại thịnh, nhanh chóng phân bố hai mươi bảy tầng chân khí ở bên ngoài thân thể, tạo thành một đạo kết giới vững chắc bảo vệ bản thân. Trong lúc đó phía sau nàng không có chút động tĩnh nào, cũng không nghe thấy một ai hồi đáp. Đến lúc này Diệp Tâm Nghi đã hiểu rõ mọi người đều bị hãm nhập trong ảo ảnh, căn bản không thể phân biệt được cảnh vật xung quanh. Nghĩ vậy, Diệp Tâm Nghi liền chuyển thân bay lên nóc động để quan sát toàn cục. Tuy nhiên mọi chuyện xảy ra thật khiến cho người ta kinh ngạc, địa thất này cao không quá ba trượng nhưng lại không thể bay lên tới đỉnh, điều này làm cho Diệp Tâm Nghi trong lòng cảm thấy nặng nề.

Biết mình đã bị hãm nhập trong kỳ trận, Diệp Tâm Nghi nhanh chóng hạ xuống mặt đất, bình tĩnh quan sát xung quanh, nàng chỉ thấy bốn bề yêu thú tung hoành bay lượn, nhe nanh múa vuốt, nhìn bọn chúng có vẻ hung ác nhưng lại không thể đả thương người. Tuy nhiên ẩn tàng phía sau bọn yêu thú đó là một loạt các đốm sáng nhỏ có hình dạng khác nhau, tất cả đều chứa lực xâm thực cực mạnh, dễ dàng đột phá qua hai mươi bốn tầng chân khí phòng ngự của Diệp Tâm Nghi, khiến nàng phải không ngừng gia tăng công lực phòng ngự. Do phải liên tục vận dụng chân nguyên, một khắc cũng không dám lơ là nên Diệp Tâm Nghi đã hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Trong đám mê vụ, những người còn lại cũng rơi vào tình trạng tương tự như Diệp Tâm Nghi, sau khi sự kinh hoàng qua đi tất cả đều đã định thần trở lại, vừa gia tăng phòng ngự vừa tìm cách hoá giải hiểm cảnh. Địa thất này thật sự không lớn, ngoài nhóm mười một người bọn họ ra còn có ma thần Viêm Huyết, Tà Tâm Thư Sinh, Hồng Vân Thái Tử, Huyết Y Bá Vương, Toàn Phong Phủ năm cao thủ, cho nên sau khi song phương đánh nhầm một hồi thì cũng nhận ra nhau. Dưới ảo ảnh của trận pháp, do không thấy được diện mạo nên những người gặp nhau đều cho rằng đối phương là yêu vật, tự nhiên không thể tránh khỏi một trận hỗn chiến. Nhất thời bên trong mê vụ liên tiếp truyền ra những âm thanh cực lớn chấn động không gian, tuy nhiên không ai có cách gì để phân biệt được tình huống cụ thể.

Bên cạnh thạch môn, Hắc Sát Hổ Vương cùng Hàn Ưng nhìn những cao thủ bị vây khốn đó, trong mắt cả hai đều lộ ra nét cười nham hiểm. Với vẻ hoan hỉ, Hàn Ưng nói:

- Đại vương, với uy lực của trận Thiên Tinh Đoạt Hồn nếu muốn vây chết bọn chúng thì không thể, nhưng chí ít cũng đủ để cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau. Lúc này xem ra bọn chúng đã đánh nhau đến long trời lở đất rồi, chúng ta nên ly khai nơi này để ra gặp bọn cao thủ còn lại ở bên ngoài, dẫn dụ chúng vào Thiên Yêu Diệt Thần đại trận. Sau khi một lần tiêu diệt hết bọn chúng, cuối cùng chúng ta mới quay lại thu thập bọn này.

Hắc Sát Hổ Vương gật đầu nói:

- Kế này không tồi, chỉ là có thể thành công hay không thì còn phải xem vận khí của bọn chúng ra sao. Được rồi, chúng ta hành động thôi.

Nói xong, thân hình Hắc Sát Hổ Vương và Hàn Ưng lập tức bay ra ngoài, chỉ chớp mắt đã trở lên đỉnh núi, tại nơi này bọn Kiếm Vô Trần đang đánh nhau kịch liệt với đám yêu thú.
Bình Luận (0)
Comment