Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 330

Chỉ thấy một khoảng đất trống chừng ba trượng xuất hiện ở sâu trong rừng trúc rậm rạp, chính giữa khoảng đất là chín gốc trúc vắt ngang lồng vào nhau. Ở giữa không trung cách mặt đất năm trượng, lơ lửng một cành trúc tạo thành hình một quả tim, bên trong có một con chim nhỏ đung đưa theo gió thập phần xinh đẹp, không hiểu có ý nghĩa gì, khiến người ta khó mà tin được cành trúc thẳng đứng lại có thể tự nhiên sinh ra một hình dạng quái dị như vậy.

Tĩnh lặng đứng nhìn cảnh vật trước mặt, Tam Nhãn Long Lang trầm giọng:

- Bổn tọa đã đến, Trúc Tiên còn không mau mở cửa nghênh tiếp?

Vừa nói xong, con chim nhỏ xinh đẹp liền cất tiếng:

- Lang tôn đừng nóng. Hoan nghênh, hoan nghênh.

Thanh âm của nó trong trẻo, uyển chuyển như giọng một thiếu nữ.

Dứt lời, ánh sáng lóe lên trong không trung, một cánh cửa xuất hiện giữa không gian. Tam Nhãn Long Lang phi thân tiến vào, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Trong một tòa đại điện hoàn toàn được dựng nên bởi những cành trúc, đang có vài người ngồi ở đó.

Phía trên là một lão đầu râu tóc đều trắng ngồi cao ở chính vị, không ngừng đưa tay vuốt râu, mặt lộ nét cười. Ở hai cánh, ngồi đầu tiên bên trái là Tam Nhãn Long Lang, tiếp theo là Kim Luyện của Luyện Hồn Động Thiên, ghế đầu bên phải là Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên, thứ hai là một vị hòa thượng mặt đen, chính là Ma Phật Huyền Túc trước kia đã từng giao chiến cùng Ma Thiên tôn chủ, hay cũng là Ma Đà năm xưa.

Lúc này, vị lão đầu ngồi trên cười nói:

- Hôm nay quý khách tới thăm Tiên Trúc tiểu lâu của ta quả là rồng đến nhà tôm. Bốn vị thiên địa hào kiệt cùng một lúc tới đây không biết là do xảo hợp hay là đã có hẹn trước?

Kim Luyện, Âu Dương Vân Thiên, Ma Đà ba người đều không nói gì. Tam Nhãn Long Lang gằn giọng:

- Việc này trong lòng ngươi phải rõ hơn bọn ta chứ, nếu không chẳng phải đã uổng thịnh danh Trúc Tiên sao?

Lão đầu liền cười:

- Cái tên Trúc Tiên là do khi xưa cố nhân trêu chọc chứ làm gì được như vậy. Hơn nữa, nếu ta thật sự đã thành thần tiên, việc gì cứ phải ở đây để tránh kiếp nạn chứ?

Cười một tiếng lạnh lùng, Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên lên tiếng:

- Tránh kiếp nạn? Đất này ất mộc chi linh cực thịnh, luận theo ngũ hành thì mộc sinh hỏa chính là dấu hiệu dẫn thiên lôi, vậy có thể nào lại là đất tị kiếp chứ. Mọi người ở đây đều là người hiểu biết, không có ý định vạch trần nội tình của lão đâu, chúng ta nói thẳng vào vấn đề chính đi.

Trúc Tiên nghe xong xấu hổ chỉ còn biết cười khan vài tiếng, mục quang đảo quanh bốn người một lượt hỏi:

- Nếu đã như vậy, bốn vị có ý gì cứ thẳng thắn nói ra đi. Ta biết được bao nhiêu sẽ thành thực khai báo, chỗ nào không rõ thì các vị chỉ còn cách tự giải quyết thôi.

Tam Nhãn Long Lang xuất ngôn:

- Hừ, đương nhiên ngươi phải biết thì ta mới hỏi, chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn ta đều là kẻ ngu ngốc hay sao? Mục đích đến đây của ta rất đơn giản, chỉ là muốn hỏi hành tung của một người.

Nói xong tay phải giơ ngang, một lồng khí lập lòe ánh sáng hiện ra trước ngực Trúc Tiên.

Trúc Tiên nhìn qua khẽ nhíu mày:

- Người này hiện tại vẫn đang ở Nhân gian, chỉ có điều hắn đã thay đổi diện mạo hóa danh thành một người khác. Còn về hành tung cụ thể, ta tạm thời không nói chính xác được, bởi vì thời gian hắn lưu lại tại mỗi nơi đều rất ngắn khiến người ta khó có thể đoán được hắn tới Nhân gian với ý định gì.

Tam Nhãn Long Lang lạnh lùng nhìn Trúc Tiên:

- Ngươi nghĩ như vậy cũng coi là trả lời sao, ngươi không sợ ta hủy diệt nơi này của ngươi à?

Trúc Tiên dang hai tay vẻ bất lực: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Tất cả những lời ta nói đều là sự thật, ngươi không tin thì ta cũng chẳng còn cách nào. Nếu ngươi thật sự muốn tìm hắn, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, nhưng tìm thấy hay không còn tùy thuộc vào vận khí của ngươi.

Tam Nhãn Long Lang liếc lão một cái, thấy lão có vẻ không gạt mình liền gật đầu:

- Ngươi thử nói ra nghe xem, có thể ta sẽ tin ngươi.

Trúc Tiên nhìn hắn hồi lâu rồi cất giọng một cách sâu xa khôn lường:

- Ba ngày trước trăng tròn, ngươi chỉ cần luôn lưu ý tới hành tung của Lục Vân thì nhất định sẽ có thể tìm thấy người mà ngươi muốn tìm. Chỉ có điều lúc đó ngươi có thời gian hay không thì rất khó nói.

Tam Nhãn Long Lang chau mày trầm ngâm một lúc đoạn đứng dậy:

- Hy vọng ngươi nói thật, bằng không thì ngươi chuẩn bị chuyển chỗ ở đi.

Nói xong hóa thân thành lưu quang bay ra khỏi đại điện, biến mất trong không khí.

Thở phào một hơi, Trúc Tiên vỗ vỗ vào ngực:

- Cuối cùng cũng tiễn được một vị, giảm bớt một phần nguy hiểm rồi, bằng không sau này cái nơi ở bé nhỏ của ta e rằng gà chó cũng không yên thân.

Kim Luyện cười gian:

- Chỉ cần ngươi nói thật thì sợ gì chứ? Bây giờ xem ra đến lượt ta rồi, cũng tốt, hỏi sớm kết thúc sớm, ai mà biết được lúc sau còn có cơ hội hay không?

Trúc Tiên sững người, mặt hơi biến sắc hỏi lại:

- Ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn…

Kim Luyện cười hì hì, hạ giọng trả lời:

- Có thể không phải ta muốn mà những người khác muốn thì sao? Được rồi, ngươi cứ từ từ cân nhắc, ngươi nổi danh là kẻ đại trí tuệ, chút chuyện nhỏ này sao làm khó được ngươi. Giờ ta muốn hỏi ngươi, Không Linh điểu trong truyền thuyết của Phật gia đã xuất hiện, rốt cuộc nó báo hiệu trước điều gì?

Trúc Tiên chợt lộ ra thần tình kinh sợ:

- Theo như truyền thuyết, khi vật chí tà chí sát trong thiên địa là Lệ Mị xuất hiện thì Không Linh điểu mới hiện thế. Còn cụ thể là nó báo hiệu trước điều gì, kỳ thực có hai điều. Nhưng ta không thể nói cho ngươi biết được, nếu ngươi muốn biết rõ chuyện này thì hãy để tâm tới động tĩnh của minh chủ Trừ Ma liên minh Trần Ngọc Loan và Tây Thục Lục Vân. Chỉ cần chú ý hai người này, cuối cùng ngươi tất sẽ biết đó là gì. Có điều ta muốn khuyên ngươi, không thấy thì hơn, thấy rồi không phải là may mắn đâu.

Hai mắt Kim Luyện đảo qua đảo lại, cười nói:

- Ta chỉ muốn hỏi cho rõ một chút, sau đó mới quyết định vài việc. Hồi nãy ngươi bảo việc này có liên quan tới hai người đó, sau này ta cứ nhớ tránh mặt họ là được.

Trúc Tiên lắc đầu than:

- Nếu như tránh được thì Không Linh điểu đã không xuất thế.

Dứt lời dời mắt đến hai người còn lại hỏi:

- Hai vị muốn hỏi chuyện gì?

Âu Dương Vân Thiên nói:

- Ta chỉ muốn hỏi một chuyện dĩ vãng, một đoạn cố sự đã kéo dài cả trăm năm qua. Ta muốn biết kết cục cuối cùng của nó.

Vừa nói, một khí cầu lấp lánh từ lòng bàn tay hắn bay tới trước mặt Trúc Tiên rồi tự động xoay chuyển.

Chăm chú nhìn khí cầu do chân nguyên ngưng tụ thành, hàng mi của Trúc Tiên càng lúc càng nhíu chặt, mãi một lúc sau, lão mới ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vân Thiên, thấp giọng:

- Ngươi muốn hỏi kết cục sau cùng thì nên đi tìm Vạn Tượng Huyền Tôn, chứ câu trả lời của ta không thể làm ngươi thỏa mãn được đâu. Nhưng dù sao ngươi cũng đã tới đây, nếu ta không nói vài câu thì chắc ngươi cũng chẳng chịu đi.

Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng đáp:

- Ta đã đi tìm Vạn Tượng Huyền Tôn rồi, nhưng từ trước đến giờ chỉ có lão ta tìm người chứ không ai tìm được lão, vì vậy ta mới tới đây hỏi ngươi.

Trúc Tiên gật đầu:

- Ta hiểu, muốn tìm lão ta quả thực không dễ. Về vấn đề của ngươi, nói thật là ta đích xác có nhìn thấy một số thứ, nhưng cuối cùng rất mơ hồ, căn bản là nhìn không rõ, vì vậy không dám khẳng định kết cục của nó. Bất quá ta vẫn có vài câu muốn nói với ngươi, kiếp sống ngăn cách, luân hồi chú định, tam sinh thạch thượng, tơ hồng gả sai. Khi tất cả kết thúc, giấc mộng quay về, lúc đó có lẽ ngươi sẽ không chỉ cảm thán thôi đâu! Từ đâu đến thì về lại đó, mọi thứ đều bắt đầu từ mộng, mọi thứ đi theo mộng, đừng cố chấp, nhớ kỹ nhớ kỹ!

Ánh mắt Âu Dương Vân Thiên thoáng biến đổi, nỗi niềm thê lương làn lạt bao phủ cả đại điện. Không hỏi thêm, hắn đứng dậy bỏ đi. Thân hình cao lớn mạnh mẽ đó trong giây phút này dường như bỗng có phần yếu nhược, bóng dáng đơn độc toát lên vẻ thất chí. Có lẽ trước khi hỏi, hắn đã hiểu rõ được điều gì đấy, nhưng hắn vẫn hy vọng đó không phải sự thật, vậy mà câu trả lời của Trúc Tiên đã chứng thực suy đoán của hắn, khiến tâm linh cô ngạo của hắn phải chịu một sự đả kích nghiêm trọng.

Dõi nhìn thân ảnh bỏ đi, Trúc Tiên than thở:

- Thiên Ma giáo chủ vang danh thiên hạ, liệu có mấy người hiểu được trái tim cô ngạo ấy? Có lẽ trước kia ngươi bước chân lên con đường này cũng vì vướng vào một mối kỳ tình. Nhưng nó đem lại cho ngươi thứ gì đây, cười vui, ưu sầu, hay là cả hai?

Kim Luyện cười ruồi như chẳng có gì liên quan đến hắn. Chỉ có Ma Đà lên tiếng:

- Chuyện thế gian vốn dĩ vô định, ly hợp do tâm, yêu hận tùy duyên, tất cả tại tâm. Phật nói sắc tức thị không, không tức thị sắc, tất cả đều hư ảo, chỉ là hồng trần làm con người ta mất phương hướng, nhiễu loạn nhân tâm, ngăn trở tu hành.

Trúc Tiên nghe vậy liền hỏi ngược lại:

- Đã như vậy thì ngươi còn tới đâu cầu chuyện gì? Phật nói nhất thiết duy tâm, chỉ cần tuệ tâm bất diệt, tự nhiên sẽ có đại tự tại đại thần thông, ngươi còn điều gì chưa ngộ thấu mà phải tới đây xin giúp đỡ?

Kim Luyện ngớ người, tựa hồ không ngờ Trúc Tiên đột nhiên lại ăn nói sắc bén như vậy, không nhịn được bật cười rộ.

Ma Đà vẫn nói với thần sắc bình đạm:

- Tự tại tùy tâm, thần thông tùy ý. Song chư pháp vạn tượng đều có huyền cơ, thế nhân sao có thể thông hiểu hết, tất nhiên vẫn phải nhờ vả người khác.

- Nếu vậy, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?

Lời vừa nói ra, Kim Luyện nhất thời ngây người, sau đó cười lớn:

- Đáp rất hay, đúng là rất hay. Ha ha, thú vị ghê.

Kim Luyện nhìn sang Ma Đà muốn xem lão sẽ phản ứng ra sao. Nhưng sau khi theo dõi một lúc, vẫn thấy Ma Đà không có biểu tình gì, xem như gió thoảng qua tai, khiến Kim Luyện bất giác hiếu kỳ, tự hỏi chẳng lẽ Ma Đà thực sự không để tâm?

Đang suy nghĩ thì Ma Đà đột nhiên lên tiếng:

- Phật nói thế sự đều có nhân quả. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi cũng có thể hỏi lại ta một câu, vậy coi như hòa.

Trúc Tiên tư lự một hồi rồi gật đầu:

- Cũng được, vậy ngươi hỏi đi!

Ma Đà hờ hững nói:

- Lần trước ta cùng Ma Thiên tôn chủ giao đấu, cuối cùng bại dưới tay hắn. Sau đó ta đã suy nghĩ rất lâu, hiểu rằng ta Phật tâm bất định, ma tính bất diệt, mặc dù Phật ma cùng tồn tại nhưng rất khó hợp nhất, vì vậy mà ta không phải địch thủ của hắn. Lần này đến đây, ta muốn hỏi ngươi làm thế nào để Phật ma trong người ta quy làm một, để ta có thể đánh bại địch nhân của mình?

Trúc Tiên nhìn lão với ánh mắt cổ quái:

- Nếu ta bảo là cả đời này ngươi cũng không thắng được hắn thì ngươi có tin không?

Ma Đà bình tĩnh đáp:

- Vấn đề là ngươi sẽ không trả lời như vậy, vì ngươi là Trúc Tiên, là một trong Cửu Âm Địa Linh tán tiên. Nghe nói ngươi đã thoát khỏi tám lần thiên kiếp, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, do đó ta tin ngươi sẽ không tùy tiện nói láo, làm lỡ dở một thân tiên cơ của ngươi.

Trúc Tiên lạnh nhạt đáp:

- Hừ, thành tiên thì sao nào? Ta sinh ra không gặp thời, đụng phải kiếp nạn nghìn đời Thái Âm Tế Nhật, thành tiên chẳng qua cũng chỉ là ứng kiếp mà thôi, còn không bằng cuộc sống tán tiên tự do tùy ý như hiện nay.

Ma Đà dửng dưng nói:

- Lời ngươi nói có phải ám chỉ thiên chi tam giới khó tránh khỏi kiếp nạn, cả Cửu Thiên Hư Vô giới cũng khó thoát không?
Bình Luận (0)
Comment