Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 383

Khẽ cúi đầu trầm tư, Hoàng Thiên điềm tĩnh khai thông thần trí vẩn đục, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên trời gầm vang, cười như điên dại:

- Sau hơn nghìn năm, Thiên Sát ta cuối cùng cũng tái sinh, ta đã trở lại, hắc hắc hắc...

Tiếng cười rung động trời đất vang vọng như sấm nổ ngang tai, trên mặt đất gạch đá như nát vụn ra, cả Bồ Đề học viện bắt đầu sụp đổ, ngôi cổ tự ngàn năm cuối cùng bị hủy diệt dưới âm thanh đáng sợ đó.

Trên mặt đất, Trương Ngạo Tuyết ba người toàn lực vận quang cầu hộ thể kháng cự lại âm thanh hủy diệt. Phía sau, Pháp Luân đại sư sắc diện tang thương, hạ giọng nói:

- Ba vị thí chủ hãy rời khỏi đây ngay, hãy nghe lão nạp, đừng chần chừ nữa, cấp tốc rời khỏi đây, nhanh đi.

Vừa nghe lời này, Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn lão tăng hỏi:

- Thời khắc này Bồ Đề học viện đang đối đầu với sự kiện trọng đại, hà cớ gì đại sư lại muốn chúng tôi rời khỏi đây?

Khẽ than nhẹ, Pháp Luân đại sư liếc mắt nhìn xung quanh như thâu tóm toàn bộ quang cảnh thân quen, cơ thể trào dâng một nguồn khí tức hủy diệt.

Chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu, Pháp Luân đại sư nước mắt chực trào, vì Bồ Đề học viện đích thực sẽ bị diệt vong trong chớp mắt, hay vì thương cho chúng sinh thiên hạ mà lưu lệ? Trương Ngạo Tuyết không rõ, nhưng biết rằng biểu hiện ấy là do sự tình đang diễn ra mà nên.

Song thủ chắp lại, Pháp Luân đại sư phi thân lên cao, toàn thân kim quang ẩn hiện, song thủ bắt Phật ấn, mỗi lần chuyển tay lại bắt quyết thủ một thế khác, xung quanh bất chợt xuất hiện một tòa Phật đà, tình cảnh thập phần quỷ dị. Mười hai đệ tử Bồ Đề học viện cũng đồng loạt phi thân lên cao, cùng vịnh xướng Phật pháp, thân thể xếp bằng tròn ngồi thiền định giữa không trung, mỗi người tay bắt quyết Phật ấn một kiểu khác nhau, ẩn ước như đã hoàn thành một trận thức Phật môn.

Giữa không trung, Ma Đà, ma tôn và Giang Nam Tài Tử đứng yên quan sát tình hình, nét mặt lộ vẻ hoang mang bất định. Phía trên cao, Ma Vân thần thú nhìn thấy Hoàng Thiên đang trong cơn mê loạn, bất giác giận dữ gầm vang, ý muốn thức tỉnh người bạn. Hoàng Thiên dường như tỉnh lại đôi chút, mục quang cuồng bạo nhìn lên, ánh mắt dừng lại ở Ma Vân thần thú phía trên rồi phát ra một tràng cười cuồng ngạo.

Thân ảnh như thiểm điện, Hoàng Thiên xuất hiện trên lưng Ma Vân thần thú, phát ra một luồng khí tức bá vương, toàn thân quang hoa đại thịnh. Ma Vân thần thú giận dữ gầm vang, từ trong cơ thể xuất ra một thanh vũ khí kì dị ẩn hiện hai luồng sắc khí ám lục và hồng bao bọc giao nhau. Chỉ thấy đó là một chiếc Song Diện nhận (lưỡi dao hai mặt), tựa kiếm tựa đao mũi nhọn sắc bén, toàn thân như ngọc tỏa ra sát khí bức nhân, trên cán dao khắc một đạo phù chú cổ quái vô cùng thần bí.

Binh khí vừa rời thân Ma Vân thần thú, lập tức nó giận dữ rống lên, toàn thân quang mang tán loạn, khí tức yếu nhược, cảm giác như bị một lực lượng mạnh bạo xâm chiếm thân thể.

Hoàng Thiên đưa tay nắm lấy thần khí, đắc ý buông ra một tràng cuồng tiếu, ngồi lên thân Ma Vân thần thú, hoàn toàn thể hiện tư thế của chủ nhân với vật cưỡi, bất chấp sự kháng cự của thần thú. Ma Vân thần thú cúi đầu gầm gừ, thanh âm yếu nhược. Hiển nhiên, thanh lợi nhận đã mất, đối với thực lực của nó có ảnh hưởng rất lớn, lúc này đã suy yếu vô lực, đành chịu khuất phục trước khí thế uy vũ bá vương.

Kinh sợ trước cảnh tượng đang diễn ra, ba người Ma Đà cùng bọn Trương Ngạo Tuyết phía dưới thần sắc trở nên nghiêm trọng, cảm giác được tình hình càng lúc càng nguy hiểm.

Giữa không trung, Pháp Luân đại sư truyền âm cho Trương Ngạo Tuyết:

- Đừng chần chừ nữa, chậm là muộn đó, đi mau!

Lời vừa dứt, Pháp Luân đại sư lớn tiếng niệm:

- Thiên niên Bồ Đề, Phật quang như ngọc, ngã bổn vô ngã, vạn pháp quy nhất!

Ngay khi tiếng niệm được phát ra, mười hai đệ tử Bồ Đề học viện mỗi người vào một vị trí quy định, cùng Pháp Luân đại sư hình thành một chữ "Phật". Giữa không trung, thân thể các đệ tử Phật môn đồng thời xoay tròn, toàn thân kim quang sáng chói. Chữ Phật ấy ẩn hiện tỏa hào quang, phối hợp với các thủ thế Phật ấn bất đồng va các tư thế chuyển dộng quay tròn của chúng tăng, hình thành một biển mây sắc vàng chói lọi trên không trung Bồ Đề học viện.

Cùng lúc đó, toàn bộ phạm vi bên trong Bồ Đề học viện, mười hai đạo kim quang bắn vọt lên trời, thập nhị đệ tử lúc trước được Pháp Luân đại sư điều động cùng đồng thời phát động, Phật trận thần bí mạc trắc nối liền khí mạch của hai mươi lăm đệ tử Phật môn thành một thể. Đồng thời, toàn bộ mặt đất Bồ Đề học viện chấn động, địa mạch linh khí hung mãnh bạo xuất, Pháp Luân đại sư thôi động thế trận, hình thành một đạo Phật giới di thiên từ trên đầu Hoàng Thiên ập xuống.

Sự việc xảy ra khiến Ma Đà sắc diện đại biến, hoảng hốt hô lên:

- Không hay rồi, cái lũ Bồ Đề học viện điên rồi. Chạy mau, chậm là tiêu hết!

Lời chưa dứt đã vọt người bay mất.

Ma Hoan tôn chủ và Giang Nam Tài Tử sắc mặt hoảng hốt, cấp tốc theo hướng Ma Đà vừa chạy vọt theo. Chỉ vì thấy Pháp Luân đại sư chấp nhận hy sinh chịu kiếp nạn mà tam đại cao thủ phải phi thân trốn chạy với tốc độ kinh nhân, chắc hẳn ba người rất kinh sợ Phật môn đại trận ấy.

Trương Ngạo Tuyết ba người phát giác mặt đất đang chao đảo, thần sắc đại biến liền phi thân đào thoát. Nhớ lại lời của Pháp Luân đại sư, Trương Ngạo Tuyết giục giã:

- Chạy nhanh, Pháp Luân đại sư đã cảnh tỉnh chúng ta mấy lần, nếu ở lại sẽ gặp họa sát thân.

Lâm Vân Phong biến sắc, kinh hãi nói:

- Không hay rồi , toàn bộ Hoa Sơn thiên địa linh mạch bị dẫn động, tất sẽ dẫn đến hủy diệt, mau đi theo đệ, Phật giới sắp phong bế, nếu chậm là không thoát được.

Cấp tốc theo sát Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết và Thiên Mục Phong chớp mắt đã ra ngoài ngàn trượng, đằng sau, ánh kim quang như lôi điện chớp lên, cả Bồ Đề học viện phương viên nội ngoại toàn bộ đều bị kết giới Phật pháp phong kín, vây khốn cả Ma Đà ba người cùng Hoàng Thiên vào giữa.

Trên không trung, ngoại trừ Hoàng Thiên cử kiếm ngạo nghễ cười bất động, còn lại Ma Đà, Ma Hoan tôn chủ và Giang Nam Tài Tử hiển nhiên thấu hiểu dụng tâm của Pháp Luân đại sư, không cam tâm gào lên tức giận, thần sắc điên dại bất phục.

Bên ngoài Phật giới, bọn Trương Ngạo Tuyết đứng lặng giữa không trung, chăm chú nhìn vào tình cảnh phía trong.

Sau một lúc nghi hoặc, Trương Ngạo Tuyết khẽ hỏi:

- Vân Phong, đệ có biết việc gì đang xảy ra không? Tại sao Pháp Luân đại sư đột nhiên lại phát động một lực lượng đáng sợ như vậy? Sao tam đại cao thủ với quái vật tự xưng là Thiên Sát kia lại không thoát ra ngoài được?

Lâm Vân Phong thần sắc thê lương, nhìn mười hai đạo kim quang trụ cuồng bạo phía xa, ngữ khí buồn bã:

- Còn nhớ Lục Vân huynh từng nói riêng với đệ, Dịch viên tồn tại ở một nơi có linh mạch bậc nhất thủ hộ, qua hàng ngàn năm, Dịch viên luôn trường thịnh bất suy. Từ đó suy ra rằng, tu chân lục viện đích thực đều đóng tại nơi có linh mạch thủ hộ, Bồ Đề học viện cũng không ngoại lệ. Hiểu rõ điểm này, Pháp Luân đại sư hiển nhiên đã thấy được hiểm họa, liền quyết khai thông linh mạch thần kỳ hòng huỷ diệt kẻ ác.

Vừa nghe lời này xong, Thiên Mục Phong kinh hãi hỏi lại:

- Ý của ngươi là, Pháp Luân đại sư lấy sự tận diệt để ngăn chặn Thiên Sát xuất thế, phát động toàn bộ Hoa Sơn linh khí hỗ trợ cho Phật môn trận thức nhằm hủy diệt hiểm họa trong một kích mà bất chấp cả núi Hoa Sơn nổ tung ư?

Lâm Vân Phong thê lương nói:

- Chính là như vậy, đây căn bản cũng là một biện pháp, có lẽ chỉ với lực cường đại như thế mới có khả năng tiêu diệt Thiên Sát.

Trương Ngạo Tuyết khẽ cảm thán:

- Hóa ra do nhìn trước được điều sẽ xảy ra, Pháp Luân đại sư mới lệ lưu trên mắt.

Thần sắc thương cảm, Thiên Mục Phong nói:

- Đây chính là kiếp nạn, không thể tránh khỏi. Đừng nên nghĩ tới nó nữa. Nhìn kìa, bên trong chỉ sợ lại phát sinh ra tình huống không hay.

Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong lập tức kìm chế nỗi thương tâm, tập trung tinh thần quan sát tình cảnh phía trong Phật giới.

Nhìn từ xa, một vòng Phật giới màu vàng bao quanh, bên trong mờ ảo không rõ ràng, chỉ thấy đại khái tình huống đang diễn ra. Trương Ngạo Tuyết và mọi người chú ý quan sát, nhìn thấy một cột sáng lóa sắc kim quang ẩn chứa một lực lượng có uy lực diệt thế xuất hiện trên đầu Hoàng Thiên, cùng với ngũ sắc quang mang của Hoàng Thiên đối kháng giằng co, ra sức thôn nạp lẫn nhau làm cả Phật giới bị chấn động. Phía dưới, Ma Đà tam đại cao thủ liên hợp thành nhất thể, tập trung tất cả tu vi của ba người, toàn lực thi triển hóa ra một đạo hắc sắc quang mang, nhằm thẳng vào kim sắc Phật giới mãnh liệt công kích hòng phá vỡ pháp giới đào thoát.

Do ở bên ngoài vòng phong ấn Phật giới, Trương Ngạo Tuyết ba người không cảm nhận hết sự mãnh liệt đang đối kháng lẫn nhau trong kia, dĩ nhiên cảm thấy bình thản, nhưng cũng mường tượng được sự bạo liệt hung mãnh đang công kích. Nhất thời mọi người minh bạch, mỗi một thời khắc, những kẻ bên trong kia hẳn đều cảm nhận được khí tức hủy diệt có thể khiến họ táng thân lưu xác, hình thần tuyệt diệt.

Thời gian lặng lẽ trôi, ước chừng một nén hương, Lâm Vân Phong đột nhiên cất tiếng:

- Lui mau, Phật giới sắp nổ tung, nơi này rất nguy hiểm.

Lời vừa dứt , ba người cấp tốc triệt thoái.

Ngay lúc này, xung quanh vòng Phật giới, do dẫn động Hoa Sơn thiên địa linh khí trợ giúp cho Phật môn pháp trận, cùng sự công kích cuồng bạo của Thiên Sát và tam đại cao thủ, cuối cùng cỗ lực lượng cường đại ấy đột nhiên bạo tạc, tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa.

Tiếng nổ vang trời, cả Bồ Đề học viện hóa thành tro bụi. Giống như một cơn lốc hủy diệt đáng sợ vừa đi qua, vạn vật đều bị diệt vong, non xanh nước biếc đều tiêu tan, dưới cơn bạo phong tất cả đã trở thành cát bụi.

Song phương giao chiến kinh hồn, chúng môn đệ tử của Bồ Đề học viện toàn bộ thân vong, Hoàng Thiên cùng ba người Ma Đà bặt vô âm tín.

Ở phía xa, bọn Trương Ngạo Tuyết sau khi tránh khỏi tầm ảnh hưởng của cơn bạo phong liền hồi thân quay về Bồ Đề học viện. Họ không cảm nhận được khí tức của bất kỳ ai, tựa như tất cả đã đồng ư quy tận. Sau một lúc, một cỗ khí lưu hốt nhiên xuất hiện, tức thì trên không trung một đạo nhân ảnh hiện ra, hiên ngang sải cánh bay như lời giải đáp cho tung tích của Thiên Sát.

Nhìn thấy Thiên Sát từ xa, Lâm Vân Phong kinh hãi run giọng:

- Thật đáng sợ, tất cả đã tuyệt diệt mà cũng ko làm hắn chết, trên đời này liệu ai mới có thể là đối thủ của hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com

Thiên Mục Phong cảm thán nói:

- Hắn hiệu xưng Thiên Sát, hẳn nhiên không thể dễ dàng chết được. Hôm nay hắn vừa xuất thế thì Bồ Đề học viện đã bị diệt vong, đây phải chăng là thiên ý?

Lâm Vân Phong chưa nói thêm được gì, chợt nghe Trương Ngạo Tuyết hô lên:

- Mau nhìn kìa, có phi kiếm khai xuất, có thể là Giang Nam Tài Tử.

Nhìn về phía đấy, gần nơi Thiên Sát hiện thân, chỉ thấy bụi mờ che khuất, bỗng nhiên xuất hiện bóng ảnh Phệ Tâm kiếm cấp tốc lưu chuyển, hai luồng hắc sắc quang mang nháy động, trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Thiên Mục Phong nói vội:

- Đi thôi, hôm nay chứng kiến Thiên Sát xuất thế, Bồ Đề học viện bị hủy diệt, Giang Nam Tài Tử đắc thủ Phệ Tâm kiếm, Ngạo Tuyết cô nương tu vi đại tiến, coi như ta cũng có được chút thu hoạch.

Thở nhẹ một tiếng, Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm Vân Phong đưa mắt nhìn nhau, im lặng theo Thiên Mục Phong ly khai khỏi chốn tang thương này.

Tà linh hiện thế, Thiên Sát hoành không, vật chí âm chí sát trên thế gian xuất hiện tại Nhân gian, không biết rồi yêu ma quỷ quái nào sẽ xuất hiện nữa đây?
Bình Luận (0)
Comment