Thời tiết ở Tây Thục gần đây thực kỳ quái vô cùng, bầu trời vốn đang trong xanh đến buổi trưa chợt biến thành mây đen u ám, báo hiệu một trận phong ba bão táp đang ngấm ngầm chuẩn bị tập kích. Trên một ngọn núi ở phía đông Dịch viên, một hắc ảnh toàn thân bất động, ánh mắt dõi về phía Dịch viên xa xa, chăm chú quan sát động tĩnh. Cạnh đó một bóng đen bí ẩn khác lên tiếng:
- Ma tôn đại nhân, vì sao chúng ta không hành động ngay mà lại dừng ở đây ạ?
Hắc Ám tôn chủ lạnh lẽo nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyenGGG.Com - http://truyenggg.com
- Không phải vội vàng, phàm việc gì cũng phải suy xét kỹ rồi mới làm. Với thực lực hiện nay của Dịch viên thì việc tiêu diệt nó đối với chúng ta dễ như trở bàn tay thôi, nhưng ta chẳng thể không nghĩ đến những hậu quả phát sinh sau khi tiêu diệt nó. Dịch viên không giống với những nơi khác, vực chi tam giới sở dĩ trước đây không dám động đến, tất cả là vì mối quan hệ đặc biệt của nó với Lục Vân. Tuy bề ngoài Lục Vân đã bị đuổi khỏi Dịch viên, nhưng tất cả cao thủ tu chân giới đều biết, một khi Dịch viên xảy ra chuyện, Lục Vân nhất định sẽ nhúng tay vào giúp đỡ. Với thực lực Lục Vân hiện tại cùng với con quái thú đáng sợ bên cạnh hắn ta, có thể tránh được là tốt nhất.
- Nếu vậy, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ án binh bất động ở đây sao?
Ma thần Trảm Ngọc nghi vấn.
Quay đầu lại, Hắc Ám tôn chủ nhìn một lượt bốn đại cao thủ bên cạnh mình, điềm nhiên đáp:
- Việc chúng ta phải làm hiện nay là chờ đợi, đợi đến lúc thời cơ đến gần. Lần này ta đem bốn người các ngươi đến đây, lưu lại Dạ Mị và một vị ma sát, hai vị ma tiên là để thu hút sự chú ý của Tam Nhãn Long lang. Nhưng trong lúc chờ đợi này, tuyệt không nên để Lục Vân có cơ hội chú ý tới chúng ta.
Không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Hắc Ám tôn chủ, tên ma sát bên cạnh bèn hỏi:
- Ma tôn đại nhân đừng chơi trò đánh đố bọn thuộc hạ nữa. Ngài nói đến thời cơ là chỉ cái gì, bọn thuộc hạ đều không hiểu rõ lắm!
Hắc Ám tôn chủ cười nói:
- Sự hủy diệt của Dịch viên là điều chắc chắn rồi, cái chúng ta cần đợi chính là người sẽ ra tay tấn công Dịch viên trước nhất, các ngươi đã rõ chưa? Nếu ta đoán không lầm, Âm Thi quỷ vương nhất định sẽ đến. Tới lúc đó chắc chắn sẽ diễn ra một trận đại chiến long trời lở đất giữa bọn họ và Dịch viên. Khi ấy, cho dù cuối cùng ai là người hủy diệt Dịch viên cũng không còn quan trọng nữa, chúng ta đều có thể nhân cơ hội đó mà dẫn dụ Lục Vân ra. Như vậy chính là một mũi tên trúng hai con nhạn, há chẳng phải thượng sách hay sao?
Vừa nghe những lời đó, bọn thủ hạ của ma tôn chợt tỉnh ngộ, không ngớt tán dương:
- Ma tôn đại nhân quả không hổ là người đa mưu túc trí, nếu cứ như vậy, chúng ta vừa có thể ở giữa hưởng lợi, vừa có thể tìm được kẻ chịu chết thay chúng ta, quả là lưỡng toàn kỳ mỹ, nhất cử lưỡng tiện.
Lúc đó tại Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân đang ngồi tĩnh tọa dưỡng khí trong phòng riêng, chợt cảm thấy lòng bất an, hồi hộp lạ kì, dường như có chuyện gì đó sắp xảy đến. Mở mắt ra, chân nhân nhìn mấy nén hương trên thần đàn, thấy ngay ba nén hương thì hai nén ngắn một nén dài, là điềm báo đại hung, khiến ông mặt mày biến sắc lộ rõ vẻ kinh hãi. Trầm tư một lát, Huyền Ngọc chân nhân thở dài than:
- Cái gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh nổi, tất cả đều phải chờ đợi vào số mệnh của Dịch viên thôi.
Chân nhân đứng dậy bước xuống khỏi giường, lấy thanh kiếm dài treo trên tường xuống, thần sắc ảm đạm trầm tư một lát rồi bước ra khỏi phòng. Đến ngoài cửa Dịch viên, Huyền Ngọc vẫy tay gọi một đệ tử đến, trầm giọng ra lệnh:
- Mau gọi Tử Dương sư thúc của ngươi đến đây, đồng thời lệnh cho tất cả mọi người mang theo binh khí lập tức tập hợp lại. Mau đi đi!
Ngẩng đầu nhìn về dãy núi phía xa, Huyền Ngọc chân nhân tự nói với bản thân:
- Sắc trời đã thay đổi, bão tố đến sát rồi. Dịch viên với lịch sử nghìn năm liệu có thể chống đỡ và trụ vững sau trận phong ba này không, đành đợi ở ý trời thôi.
Vừa đến cửa, Tử Dương chân nhân nhìn Huyền Ngọc, phát hiện thấy bóng của sư huynh lúc này thật bạc nhược yếu ớt, dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay vậy. Nhẹ nhàng bước đến sau lưng Huyền Ngọc chân nhân, Tử Dương trông theo ánh mắt sư huynh, chỉ thấy một màu xanh biếc man mác của ngọn núi tráng lệ phía xa, làm khơi dậy chút phong vị cảm khái.
- Sư huynh đang nghĩ gì thế? Huynh triệu tập tất cả môn hạ đến đây không biết có chuyện gì?
Huyền Ngọc chân nhân quay đầu nhìn sư đệ, ánh chứa đầy ẩn ý, sắc mặt phức tạp nói:
- Ta đang nghĩ đến sự việc sắp xảy ra đây. Mưa gió đã cận kề, có muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.
Tử Dương chân nhân rùng mình, nét mặt lộ rõ vẻ kích động, lúc lâu sau mới dần bình tĩnh trở lại:
- Huynh chắc chắn đại nạn đã đến gần rồi ư?
Quay đầu nhìn tiếp về phía núi xa, Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng:
- Đúng vậy, ta đã cảm thấy rồi, bọn chúng đang nhanh chóng tiến đến đây.
Cười đau khổ, Tử Dương chân nhân thấp giọng hỏi:
- Sư huynh, lúc này thật sự đối mặt, trong lòng huynh đang nghĩ gì vậy?
Huyền Ngọc chân nhân trầm mặc không nói, một lát sau mới nhẹ nhàng trả lời:
- Có một chút đau khổ không cam tâm, còn một chút hổ thẹn nữa. Dịch viên cuối cùng bị hủy diệt trong tay ta, sau này xuống dưới cửu tuyền, ta còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông đây! Còn đệ thì sao?
Tử Dương chân nhân lắc đầu đáp:
- Đệ không nghĩ đến những điều đó, đệ chỉ tranh thủ thời gian nghĩ lại những hồi ức của đời mình, nghĩ xem đời này, kiếp này có bao nhiêu việc đáng để đệ nhớ lại đây!
Huyền Ngọc chân nhân tinh thần hơi rung động, nghiêng đầu nhìn lão một lát, khẽ nói:
- Nghĩ đến những gì? Kỷ niệm nào với đệ là sâu đậm nhất?
Nét mặt Tử Dương chân nhân lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái, quay đầu nhìn mười lăm đệ tử đã có mặt đông đủ, khẽ nói:
- Nửa đời trước khổ luyện đạo pháp âm thầm lặng lẽ, nửa sau của cuộc đời là sự lãng phí thời gian không đáng nhắc đến. Đời này kiếp này đã sống uổng gần ba trăm năm. Kí ức của hơn hai trăm năm trước cũng không sâu sắc bằng hai năm gần đây.
Nghe những lời than thở đó, Huyền Ngọc chân nhân khuyên nhủ:
- Có những kết cục không thể thay đổi được, hà tất phải cưỡng cầu làm chi!
Quay người lại nhìn các đệ tử, Huyền Ngọc chân nhân nghiêm nghị lên tiếng:
- Lúc này, ta triệu tập các ngươi đến đây để thông báo cho mọi người biết, hôm nay chính là thời khắc quyết định sự sinh tử tồn vong của Dịch viên, là lúc chúng ta dùng thanh bảo kiếm trong tay mình để bảo vệ sự tôn nghiêm và an nguy của Dịch viên. Hãy trả lời ta, các con có lòng tin, có quyết tâm hay không?
- Có, có!
Tất cả đồng thanh hô to, mười lăm đệ tử của Dịch viên hiển nhiên hiểu rõ ý của Huyền Ngọc chân nhân, nét mặt mỗi người đều lộ rõ niềm kiên định không dời, hét to thể hiện quyết tâm của bản thân.
Huyền Ngọc chân nhân hài lòng gật đầu, lớn tiếng nói:
- Tốt, hôm nay chúng ta sẽ dùng máu tươi và sinh mạng để bảo vệ Dịch viên. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Giương cao bảo kiếm hướng lên trời, Huyền Ngọc chân nhân lập lời thề với tất cả mọi người:
- Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất! Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất!
Mười bảy thanh kiếm đồng hướng lên trời tuyên thệ, một luồng ý chí kiên định cường đại bồi hồi bao phủ trên bầu trời Dịch viên.
Thời gian chậm chạp trôi đi, đầu giờ Mùi, Huyền Ngọc chân nhân đang chăm chú ngắm về phía xa chợt biến đổi sắc mặt, khẽ hét lên:
- Tất cả cảnh giác, có một luồng tà khí đang đến gần.
Vừa dứt lời, đã thấy trên trời một đám mây đen bay tới, chỉ một lát đã xuất hiện trước mắt, biến thành hàng trăm bóng đen.
Đưa mắt nhìn một lượt, Tử Dương chân nhân nét mặt nghiêm túc cảnh báo:
-Tất cả cẩn thận, chính là Âm Thi quỷ vương của Quỷ vực đấy. Theo sau hắn có ba quỷ tiên và một số quỷ tướng, còn lại đều là quỷ binh.
Chăm chú nhìn Âm Thi quỷ vương đang ở bên ngoài pháp giới phòng ngự, Huyền Ngọc chân nhân trầm giọng nói:
- Hiện Dịch viên đang được hộ thể trận pháp bảo vệ, những quỷ binh bình thường không có cách nào tiếp cận. Đợi đến lúc các cao thủ ra tay, mười lăm người các ngươi phải liên thủ đối phó với kẻ địch, quyết không được làm loạn trận pháp. Chỉ cần đồng tâm hiệp lực, phát huy uy lực cần có thì các ngươi không việc gì phải sợ bon chúng cả. Còn tên quỷ vương hãy giao cho ta. Sư đệ, đệ hãy lưu ý những cao thủ khác, tùy cơ ứng biến.
Tử Dương chân nhân lặng lẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú kiên định nhìn về phía trước lưu ý mọi động tĩnh của bọn quỷ vương.
Đứng bên ngoài pháp giới, Âm Thi quỷ vương nhìn vào phía trong Dịch viên, lạnh lẽo cất tiếng:
- Hôm đó Lục Vân đã tiêu diệt ngàn vạn đại quân của ta, hôm nay ta sẽ thu về cả vốn lẫn lãi, tấn công!
Hắn vẫy tay một cái, ba tên quỷ tiên chia làm ba đường thống lĩnh quỷ quân phóng đến.
Thanh quang chợt lóe lên, một pháp giới vô hình đột nhiên xuất hiện, trong tiếng gào thét của quỷ quân, toàn bộ cao thủ Quỷ vực bị đánh bay ra ngoài, không ít tên quỷ binh thực lực quá yếu bị hóa thành làn khói xanh tan vào hư không.
Giận dữ thét lên một tiếng, Âm Thi quỷ vương quát:
- Bọn người tu đạo các ngươi thật nham hiểm, hôm nay nếu bổn tọa không tiêu diệt được Dịch viên thì sẽ lập tức trở về Quỷ vực, vĩnh viễn không xuất hiện nơi Nhân gian này nữa.
Nói rồi Quỷ vương đứng thẳng người lên, giữa hai lòng bàn tay phát ra một luồng quỷ khí u ám lạnh lẽo, bất chợt thi triển Quỷ tông Hóa Hồn đại pháp hung hãn tấn công vào pháp giới.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng xanh chớp hiện, khí đen lưu chuyển. Sau khi giằng co với pháp giới một hồi lâu, cả thân người khi Âm Thi quỷ vương đột nhiên nghiêng về phía trước, bước vào trong pháp giới.
Quay đầu nhìn thủ hạ ở bên ngoài, Âm Thi quỷ vương vẫy tay ra hiệu cho bọn chúng tiến vào. Ngay lúc đó, Huyền Ngọc chân nhân nắm lấy cơ hội, trường kiếm liền lóe lên thành một luồng thanh quang, một đạo kiếm khí sắc bén bay đến tấn công phía sau lưng Âm Thi quỷ vương.
Trông thấy thanh trường kiếm sắp đâm trúng vào người Âm Thi quỷ vương, chính vào thời khắc đó, một tràng cười lạnh lẽo đột nhiên vang lên, trong nháy mắt Âm Thi quỷ vương đã di chuyển sang bên phải sáu thước, tránh được đòn tấn công của Huyền Ngọc chân nhân.
- Muốn đánh lén thì cũng phải xem người đó là ai chứ, bổn tọa há lại dễ dàng bị người khác tập kích sau lưng thế sao?