Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 452

Từ trong bọc lấy ra hai trái táo, Lâm Vân Phong một mặt ngồi xuống rửa trái táo, một mặt cười nói:

- Sư tỷ, nước ở đây thực là tuyệt đó, cảm giác cực kỳ thoải mái, tỷ cũng lại đây để mà thưởng thức đi.

Trương Ngạo Tuyết chần chờ một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống bên hồ nước, nhẹ nhàng ngâm tay xuống nước, cảm giác đầu tiên là rất mát mẻ, mát rượi như băng vậy. Cảm giác thứ hai rất thoải mãi, toàn thân như một mùi thơm ngát bao phủ. Cảm giác thư ba thực sự kinh ngạc, tựa hồ như có vật nào đó đang hấp thụ linh khí đang ẩn tàng ở đó.

Đột nhiên bừng tĩnh, Trương Ngạo Tuyết bỗng đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng xuống mặt nước, toàn thân xích diễm toả ra giống như một Phượng Hoàng Lửa.

Bên cạnh, Lâm Vân Phong đang rửa táo, bỗng cả kinh khi thấy nàng như vậy, người còn chưa kịp đứng vững, đã rơi tõm xuống hồ khiến, vô số bọt nước toát lên khỏi mặt nước. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhô lên khỏi mặt nước, Lâm Vân Phong trông rất khó coi hỏi:

- Sư tỷ, tỷ sao thế, có chuyện gì xảy ra thế, muốn phát hoả thì cũng nói một tiếng, hại đệ vô duyên vô cớ lăn tòm xuống hồ lạnh như băng này.

Đang khi nói chuyện, hai tay vỗ vỗ trên mặt nước, thân thể mượn lực vọt lên không, liên tiếp mấy lần mới hạ xuống.

Không để ý đến Lâm Vân Phong, Trương Ngạo Tuyết khí thế toàn thân toát ra ngoài, cả mặt hồ cuồng phong nổi lên, tiếng khí lưu dẫn mặt nước khiến bọt nước bắn tung toé. Thân ảnh loáng cái, Trương Ngạo Tuyết đằng thân giữa không trung, ngọn lửa dưới chân nhanh chóng bốc tràn lên, chỉ trong phút chốc mặt hồ xanh biếc đã có một tầng nộ diễm cuồn cuộn.

Bên bờ bên kia, Lâm Vân Phong hú lên quái dị, nhanh chóng ngự kiếm lăng không, bay tránh ra ngoài xa trăm trượng, ánh mặt khó hiểu nhìn phía bờ bên này.

Trong sơn lâm yên tĩnh, trên hồ xanh biếc hoả quang ngập trời. Trên không trung, Trương Ngạo Tuyết toàn thân liệt hoả tưng bừng, ngọn lửa hoà quện vào nhau như rồng bay phương múa, phân tán tứ phương hình thành một đoá Liệt Hoả Hồng Liên khổng lồ.

Mặt nước, hơi nước cuồn cuộn bốc lên, hình thành một mảng sương mù trắng, mơ hồ như có quái thú ở trong đó đang quay cuồng rống lên giận giữ, chỉ là âm thanh do những tiếng sét liệt hoả đánh xuống, xem ra thập phần mơ hồ huyễn ảo.

Trong lúc nước lửa đan xen vào nhau, đầy trời liệt hoá cường thịnh đến mức cực hạn, mức nước trong hồ dần dần giảm xuông, vụ khí cuồn cuộn bị lửa cháy ép tới tích tụ lại thành một dải.

Lúc này giữa hồ kỳ quan chợt loé, lập tức tích tụ thành một đoạn vụ khí bắt đầu biến hoá rất kỳ ảo, rất nhanh hình thành một bóng người mầu trắng, múa may quay cuồng ở vị trí cách mặt nước khoảng ba thước, trong điệu cực kỳ cổ quái.

Khi bóng người này xuất hiện, lập tức nước hồ giảm xuống rất nhanh lập tức dừng lại như cũ, toàn bộ nước trong hồ bắt đầu hội tụ lại ở giữa, sau đó từ từ hình thành một cột nước nâng bóng người mầu trắng chậm rãi bay lên.

Phía trên hồ nước, Trương Ngạo Tuyết nhận thất sự thay đổi của tình huống trước mắt, trong miệng không khỏi kinh hãi hô lên một tiếng, hay tay lần lượt thay đổi thành ấn, chuân bị vận toàn thân chân nguyên, Tử Ảnh Thần Kiếm kêu nhỏ một tiếng xuất ra khỏi vỏ xoay tròn trên đỉnh đầu, nhất thời tử quang giữa không trung bao trùm, một cỗ kiếm quang lăng thiên phân xạ khắp nơi, ở bên ngoài lửa bùng kế thêm một tầng tử quang nữa.

Khống chế thần kiếm tại đỉnh đầu quay trong một vòng, Trương Ngạo Tuyết lập tức phát động công kíck, chỉ thấy trên không một đạo thông thiên tử mang đánh xuống, giống như thiên hàng tử lôi, nương theo có tiếng sét đì đùng, chém thằng tới bóng người mầu trắng.

Bốn phía cuồng phong bắt đầu hội tụ, lửa bừng lên đỏ rực dưới Tử Sắc Kiếm Mang, trở lên hoa lệ mà rực rỡ.

Trên mặt hồ, bóng trắng nọ tự hồ cũng đã nhận thấy nguy cơ liền nhảy lên cực kỳ nhanh.

Kể từ đó cả hồ nước bắt đầu chấn động kịch liệt, vô số những bọt nước như châu lạc ngọc bàn, phát ra từng đợt xanh biếc, những cũng lại phát âm thanh rất cổ quái.

Cùng với những âm thành càng dày đặc này, cột nước trong hồ bắt đầu dâng cao lên, bốn phía có vài đạo sương trắng như rồng cuộn xoay tròn ở quanh đó, một mặt thu nạp thuỷ châu xung quanh, một mặt biến hoá thành hình, chớp mắt biến thành một đoá kỳ hoa hiên ra trên mặt hồ.

Kỳ hoa hoàn thành, mỗi một cánh hoa bên trên đều toát ra cột sáng mầu lam nhạt, nhất thời chín đại cột sáng hội tụ tại một điểm, hình thành một vòng tròng mầu lam kỳ diệu, phía trên, bóng người mầu trắng lại xuất hiện.

Khi tử sắc quang hoa phá vân liệt thiên tới gần, một tím một lam hai đạo quang hoa tranh kháng lẫn nhau, quang mang bắn ra tứ phía, tia chớp tiếng sấm, chỉ nhìn từ xa thôi, Lâm Vân Phong sắc mặt cũng thật kinh hãi

quang hoa bắn ra tán loại như kiếm, khiến cho bầu trời trên hồ trông như một đó kỳ hoa tuyệt đẹp, đột nhiên một tiếng nổ truyền đến, quang mang đầy trời vụt tắt lụi, tiếng nổ mạnh sinh luồng khí lưu huy diệt, chỉ trong chớp mắt, trong vòng ba dặm quanh Trương Ngạo Tuyết tất cả cỏ cây hoa lá đều biến thành cát bụi.

Trong tiếng nổ đó, Lâm Vân Phong bị đánh bay ra thật xa, Trương Ngạo Tuyết bật lên trên trăm trượng, tránh được lực tấn công chính. Phía dưới, nước trong hồ chấn động, vô số ngư nhân bay múa đầy trời đem theo huyết sắc chói lọi, gần ba phần nước trong hồ đã che giấu chân tướng cuối cùng đó.

Nhìn kỹ mặt hồ, Trương Ngạo Tuyết phát hiện lúc này cột nước nọ tính cả bóng người mầu trắng cũng đã biến mất, có thể thấy nước trong hồ lại giống như một tấm bình phong kỳ lạ, đang lẳng lặng chắn ở giữa hồ nước. Cái vòng tròn đó cao khoảng vài trượng trong như một là Bạch Ngọc Cổ Thụ cách mặt nước chừng nửa thước, phân tán rất nhiều nhưng có rất nhiều điểm nhỏ vút lên, hủ hủ như sanh, thiên hình vạn trạng. Trên thân trong suốt ẩn hiện bạch quang.

Kinh ngạc nhìn Ngọc Thụ này, Trương Ngạo Tuyết trầm mặc không nói, trong ánh mặt lộ ra vài phần nghi hoặc. Lâm Vân Phong bay mình đến gần đó để xem Ngọc Thụ, nhất thời kêu lên kỳ quái:

- Vật này cũng có ý khoa trước ghê ta, đệ đến bây giờ còn chưa từng nghe nói trên đời có Ngọc Thụ lớn như vậy, thật muốn lấy đi bán lấy tiền cảm đoan là giá trị liên thành đó, mười bối tử cũng chưa chắc được.

- Không nên hồ đồ thế, Ngọc Thụ này có phần cổ quái, hơn nữa cái cổ quái chính là Ngọc Thụ này ẩn chứa sức mạnh cực kỳ thần bí.

Nhìn kỹ Ngọc Thụ hiếm có này, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết tìm kiếm xung quanh, rất nhanh phát hiện ra một nơi rất kỳ quái.

Nguyên là trên thân Ngọc Thụ lộ ra một chỗ trong suốt nhỏ chứng ba tấc. Chỗ này cùng với các nới khác có phần không giống nhau, nơi khác đều là bán trong suốt, hơn nữa chỉ trong suốt tại mặt ngoài, còn nời này thì hoàn toàn trong xuốt, nhưng ở đó lại ẩn ẩn một đóa kỳ hoa, chính là vết khắc nhàn nhạt trên thân Ngọc Thụ nọ. Cái này khiến kẻ khác cảm thấy thật kỳ quái, chẳng lẽ nơi dàn ẩn chứa điều gì bí mật?

Suy tư xem xét nguyên cớ trong đó, Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:

- Vân Phong, đệ đi xem thêm nhé, ta cần phải thử lại một lần nữa, vừa rồi nó cùng ta đối kháng, để xem rốt cuộc là có phải là do sức mạnh phát ra từ Ngọc Thụ này hay không?

Tâm niệm vừa dứt, Tử Ảnh Thần Kiếm bay thẳng tới ở trước người nàng.

Tay phải phát kiếm quyết, Trương Ngạo Tuyết khẽ hô một tiếng nhất thời Thần Kiếm bắn ra Tử Quang, kiếm quang chói mắt biến ảo như rồng, quay mũi về phía Ngọc Thụ chém thẳng xuống.

Mắt trông như Tử Sắc Quang Long sắp nuốt chửng Ngọc Thụ kia, Lâm Vân Phong ở ngoài mười trượng đau lòng hô lên:

- Cẩn thận một chút, vật này đúng là đồ tốt mà hiếm lắm đấy, cứ như thế sẽ bị huỷ một cách quá đáng tiếc, sư tỷ người....

Lời còn chưa nói xong, thì giữa hồ một cột sáng tam sắc dâng lên tân trời, một phát đánh tan một kích này của Trương Ngạo Tuyết.

Cười lạnh một tiến, Trương Ngạo Tuyết quát:

- Ta xem ngươi che giấu được bao nhiêu lâu, ta không cũng không tin ngươi lại không ra đây.

Tay trái vẫy thần kiếm trở về, tay phải đánh ra một lực mạnh, tức thì Liệt Hoả Hồng Liên trong lòng bàn tay phát ra một đạo hồng quang mạnh liệt đánh tới, lấp tức bao phủ cả Ngọc Thụ.

Bọt nước trên mặt hồ quay cuồng, nhiệt độ tăng cao làm nước trong hồ nháy mặt sôi trào, bốc hơi thành khí trong nháy mắt giảm xuống không ít.

Lúc này, trong hồ nước cột sáng tam sắc nọ lại xuất hiện cùng sức mạnh đánh tới của Trương Ngạo Tuyết hình thành một trạng thái giằng co lẫn nhau.

Giữa không trung, Trương Ngạo Tuyết thông quan linh thức phát hiện cột sáng tam sắc này đến từ đáy hồ, cùng với Ngọc Thụ không có quan hệ, chỉ là ẩn ở dưới Ngọc Thụ thôi. Đồng thời cột sáng tam sắc này, có hơi thở rất kỳ lạ, không có tần suất ba động, cũng không phải là đặc thù của một loại thú nào đó, điều này khiến cho Trương Ngạo Tuyết cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ nói nó không phải là động vật phát ra mà là thuộc thực vật hay sao.

Tâm niệm chợt loé rồi biến mất, Trương Ngạo Tuyết lập tức trở lại thực tế không chế uy lực của Liệt Hoả Hồng Liên từng bước, từng bước tiến gần lại. Lực phản kháng của sinh vật bí ẩn dưới đáy nước cũng tuỳ ý biến đổi, sau một hồi biến thành trong suốt khiến cho người ta cảm thấy thập phần quỷ quái.

Nhìn sự tình trước mắt, Lâm Vân Phong tò mò nói:

- Nơi đây ta môn thật, rốt cục thì trong hồ này cất giấu cái chi đây, tại sao ta không có chút nào cảm giác được khí tức của cao thủ chân tu nhỉ, chẳng lẽ nơi này lại xuất hiện yêu quái? Không được, ta phải xem xét kỹ một chút, nếu không đến lúc sư tỷ thua thiệt mà rút lui là không tốt cho lắm.

Nói xong ngồi xếp bằng lăng không, cả người kết ấn trước ngực, trong miệng nói lẩm bẩm, quanh thân phát ra quang mang mầu xanh nhàn nhạt.

Theo đó Lâm Vân Phong phát động bí pháp, người hắn bắt đầu xoay tròn, hình thành quang mang một xanh một đó tản ra bên ngoài cơ thể hắn, tại không trung hội tụ thành một cái âm dương bát quái, từ từ di chuyển đến bên trên hồ.

Bát quái vừa hiện, bốn phía phong vân hội tụ, vô số quang mang li ti đã dung hợp lại cuối cùng tại âm dương bát quái hình thành một mặt Quang Kính. Quang Kính này vừa hiện, quang mang một xanh một đỏ liền hội tụ phía trên, phối hợp lại thu hút các quang điểm từ bốn phía rất nhanh mặt Kính thể hiện xuất ra một bộ đồ án.

Bạch Ngọc Thụ hạ xuống, một đoá Tam Sắc Liên Hoa như ẩn như hiện xoay tròn di động, thỉnh thoảng tản mát ra quang mang trong suốt, sau khi mở rộng thêm, hoá thành một cột sáng mạnh mẽ chống đỡ vòng huyết sắc quang diễm. Song phương đối kháng cùng lực không ngừng phập phồng lo ngại. Mỗi khi huyết sắc quang diễm tiến được một bước thì tốc độ của Tam Sắc Liên Hoa nọ, cũng bắt đầu gia tăng, tiến tới hỗ trợ lẫn nhau bảo trì vị trí.

Đã thấy sự tình như thế này, Lâm Vân Phong kinh ngạc kêu lên một tiếng:

-Á ! Cũng là một đoá Tam Sắc Liên Hoa, thật quá là thần kỳ, vậy là, không lẽ Tam Sắc Liên Hoa này chính là Tam Sắc U Liên trong truyền thuyết sao ? Chính, chính là nó, nếu không thì sao có thể thần kỳ đến như thế.
Bình Luận (0)
Comment