Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 455

Trong khi tự nói với chính mình, Thiên Mục Phong cũng từng bước từng bước tiến lên phía trước. Khi tiến đến bước thứ 7, thân người vững chãi đã có sự lay chuyển, sắc mặt lộ rõ vẻ như đang chịu một áp lực vô cùng lớn.

Biết rằng không còn cách nào có thể tiến thêm được nữa, Thiên Mục Phong đang định quay gót đi thì từ đâu bỗng dồn đến một luồng sức mạnh to lớn. Ngay sau đó, ánh mắt chàng có vẻ lấp lánh những ý nghĩ mới xuất hiện, và liền chú ý tới phía bên trong cửa ngôi miếu đó.

Ánh sáng lúc đó có thể nói là mạnh nhất trong ngày, nhưng Thiên Mục Phong lại phát hiện ra rằng với võ công tu luyện của chàng mà còn không thể nhìn thấy phía bên trong cửa miếu, vậy thì rốt cuộc trong đó có cái gì?

Thu lại mục quang, Thiên Mục Phong kinh hãi nhìn chăm chú vào cửa ngôi miếu nhỏ, thật không thể ngờ nó lại thần kỳ đến như vậy. Mà cũng chính vào lúc này, từ trong những đám mây lại truyền đến một luồng khí, khiến cho Thiên Mục Phong đang lúc ngạc nhiên sắc mặt liền biến đổi hẳn. Thân hình chàng hơi lay động rồi biến mất không còn chút tung tích gì ngay tại chính chỗ đó.

Một lát sau, một luồng ánh sáng chiếu xuống chỗ Thiên Mục Phong lúc trước giờ đã tụ họp lại một chỗ, khi những tia sáng vừa tụ lại liền lộ ra hình dáng của một người.

Quả thật ngoài dự đoán, trên một cái cây đại thụ tươi tốt, Thiên Mục Phong hoá thành tàng hình, ngự trên một phiến lá xanh để theo dõi động tĩnh trước cửa miếu.

Lúc chàng nhìn thấy nhân vật mới xuất hiện này, trong lòng không dấu được kinh ngạc nói nhỏ:

- Chẳng lẽ lại là Tam Nhãn Long Lang , hắn không phải đang ở địa phận Hoa Sơn hay sao? Chắc đây chỉ là ngẫu nhiên thôi.

Lướt ánh mắt lên phía trên tấm biển đá, Tam Nhãn Long Lang lạnh lùng nói:

- Nhiên Đăng Cổ Tự, thật không ngờ, hoá ra nó có thật chứ không phải chỉ có trong truyền thuyết. Nó lại được giấu ở trên một ngọn núi nhỏ chẳng ai chú ý như thế này.

Quan sát một hồi lâu, ánh mắt của Tam Nhãn Long Lang bỗng biến đổi, giọng nói cất lên u ám đáng sợ:

- Đã đến đây rồi thì hà cớ gì mà phải lén lén lút lút như thế, hay mau ra đây đi.

Thiên Mục Phong đang trốn liền thấy bất an lo sợ, không ngờ tên Tam Nhãn Long Lang này lại lợi hại đến như vậy, mình đã rất cẩn thận vậy mà làm thế nào hắn có thể đánh hơi thấy được nhỉ? Vừa suy nghĩ, Thiên Mục Phong vừa lầm lũi bay ra. Chàng dừng lại ở giữa không trung rồi hạ xuống phía bên trái cách Tam Nhãn Long Lang hơn một trượng.

Nhìn Thiên Mục Phong một lát, Tam Nhãn Long Lang ngạc nhiên nói:

- Ngươi là ai? mới còn nhỏ tuổi vậy mà đã tu luyện được như vậy, có thể nói là nhân tài thế gian hiếm thấy. Tại sao ta chưa từng nghe nhắc đến ngươi nhỉ?

Thiên Mục Phong cười khiêm tốn nói:

- Ta là Thiên Mục Phong, chẳng qua chỉ là một tiểu bối vô danh, không đáng để Tam Nhãn Lang Vương tán thưởng như vậy.

- Thiên Mục Phong? Cái tên này quả thật có lạ tai thật nhưng ngươi tuyệt đối cũng không phải là người ta đang tìm. Tuy rằng trước mắt ngươi vẫn chưa có tên tuổi gì nhưng với võ công mà ngươi tu luyện, sau này nhất định sẽ vang danh thiên hạ. Chỉ có điều là pháp quyết mà ngươi đang luyện không phải phật cũng chẳng phải đạo, mà thật ra là thuộc hệ tà phái, nếu ta đoán không sai thì nó chính là xuất phát từ Mạc Bắc.Ta nói có đúng không?.

Nhìn vào mắt của Thiên Mục Phong, giọng nói của Tam Nhãn Long Lang nhẹ nhàng nhưng kiên định, Thiên Mục Phong nghe thấy thế trong long vô cùng sợ hãi.

Cười một cách thản nhiên, Thiên Mục Phong nói:

- Ánh mắt của Lang Vương sáng như ngọn đuốc, ta có muốn chối cũng không được.

Tam Nhãn Long Lang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chàng mấy lần, cười nhẹ nói:

- Con người của ngươi thật không đơn giản, ngươi có thể giữ được bình tĩnh, không hốt hoảng, gặp hiểm nguy mà không run sợ. Chỉ cần cho ngươi cơ hội thích hợp, ngươi sẽ có thể dễ dàng đứng trên đỉnh cao của trời đất, có cuộc sống giống như thần tiên.

Suy ngẫm hàm ý trong lời nói của ông ta, Thiên Mục Phong cảnh giác nói:

- Trên thế giới này, người có thể được Lang Vương tán thưởng quả thật

không nhiều, hôn nay tại đây tương ngộ lại được tiền bối khen thưởng, khiến cho ta cảm thấy mình được sủng ái quá. Nếu như Lang Vương có điều gì muốn dạy bảo xin cứ tự nhiên, nếu có thể làm được việc gì ta tuyệt đối không chối từ.

Ánh mắt tán dương nhìn Thiên Mục Phong, Tam Nhãn Long Lang cười nói:

- Nhanh nhẹn hoạt bát, thật là một người thông minh hiếm có. Thật ra lời mà bản Vương muốn nói ta nghĩ ngươi cũng biết. Bây giờ ta cần hỏi ngươi một câu, ngươi có đồng ý hay không?

Sắc mặt Thiên Mục Phong biến đổi, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng:

- Nếu tất cả những gì mà Lang Vương muốn là đi theo sau ngài, vậy thì điểm này xin Lang Vương lượng thứ. Ta là người quen việc nhàn tản rồi không thích bị bó buộc, bị người khác chỉ đạo. Nếu như Lang Vương muốn hỏi ta về việc liên quan đến ngôi miếu cổ Nhiên Đăng này, vậy thì tại hạ có thể thành thực mà nói, trong này rất cổ quái. Dựa vào công lực của ta mà vẫn không có cách gì có thể tiến sát đến cửa miếu.

Ánh mắt Tam Nhãn Long Lang lạnh lùng, nhìn vẻ bề ngoài của Tam Nhãn Long Lang lúc đầu đang từ tốn, sau khi nghe xong lời của Thiên Mục Phong liền rất tức giận. Điều này cho thấy hắn hoàn toàn không hài lòng với câu trả lời này. Ánh mắt di chuyển đến gần Thiên Mục Phong, giọng nói của Tam Nhãn Long Lang rất u ám:

- Từ ngày tiến nhập Nhân gian, đây là lần đầu tiên bản vương muốn thu nhận nhân tài, vậy mà ngươi lại từ chối một cách dễ dàng như thế ư? Ngươi có biết rằng làm như thế sẽ dẫn đến hậu quả khôn cùng hay không? Lẽ nào ngươi không sợ bản vương lật mặt đến lúc sẽ nguy hiểm như thế nào hay sao?

Thiên Mục Phong cảnh giác nhìn Lang Vương, rồi nói một cách nghiêm túc:

- Hảo ý của Lang Vương ta xin ghi nhận. Nóí thật thì theo như lập trường của chúng ta mà nói, ngài đến từ Yêu vực còn tại hạ xuất thân từ Nhân gian, về mặt căn bản này đã đối lập rồi. Hơn nữa tạ hạ thích cuộc sống của một con người tự do không thích bị người khác hạn chế. Yêu cầu của ngài rõ ràng tại hạ không thể đạt được. Như thế há có thể cùng đi chung đường? Còn về hậu quả ta đương nhiên đã nghĩ tới, chỉ là ta cho rằng Lang Vương muốn đánh bại ta thì quá dễ dàng. Nhưng nếu muốn lưu lại sinh mạng cho ta thì cũng chẳng khó khăn gì.

- Ngươi thật là quá tự tin về bản thân mình, đã như vậy thì bản vương cũng muốn tự tay thử một lần xem sao, xem ngươi có thể sống mà rời khỏi đây không?

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên Mục Phong, toàn thân Tam Nhãn Long Lang toả ra sát khí lạnh như băng. Sát khí mạnh mẽ chỉ trong nháy mắt đã phong toả một chu vi khoảng ba trăm trượng, không để cho Thiên Mục Phong có cơ hội trình bày.

Nhận thấy Lang quả thật có ý muốn giết mình, Thiên Mục Phong trong lòng lo sợ, khí thế toàn thân giờ biến đi đâu mất, liên tiếp tập hợp đủ hai mươi bốn tầng phòng ngự. Lạnh lùng nhìn lại Tam Nhãn Long Lang , Thiên Mục Phong đáp lại bằng lời nói sắc nhọn:

- Lang Vương nếu như có bụng dạ ác độc như vậy, nếu không là bạn thì chỉ có thể là kẻ địch, thủ đoạn cũng quả là tàn nhẫn.

Tam Nhãn Long Lang cười lạnh lùng nói:

- Bách Thú trong Yêu vực chỉ có hai loại người, một loại là bạn còn loại kia là thù. Muốn tiếp tục sinh tồn được ở đó thì không muốn ác độc tàn nhẫn cũng không được. Ngươi muốn trách thì hãy trách sự lựa chọn của bản thân ngươi ấy.

Trận chiến đột nhiên diễn ra trên Lâm Thạch Lĩnh, Thiên Mục Phong và Tam Nhãn Long Lang cứ thế nhìn nhau, hai bên mỗi người đều vận chân khí, chuẩn bị giáng cho nhau một đòn sấm sét. Nhưng cũng đúng vào lúc hai người chuẩn bị ra đòn tấn công thì từ trên không trung bỗng thấy vụt qua một luồng ánh sáng. Điều này lập tức khiến cho hai con người đang trong tư thế chuẩn bị tấn công phải giật mình.

Nhìn lên trời bằng ánh mắt chứa đựng nhiều suy đoán, Tam Nhãn Long Lang hừ một tiếng rồi nói:

- Tạm thời hãy tha cho ngươi một con đường sống, lần sau ta sẽ thu nạp ngươi.

Thiên Mục Phong cười nhạt nói:

- Lúc nào ta cũng sẵn sàng nghênh tiếp, chỉ sợ ốc còn chưa mang nổi mình ốc thôi.

Nghe thấy thế, Tam Nhãn Long Lang tức giận hừ lên một triếng, đúng lúc đang định lên tiếng dạy dỗ Thiên Mục Phong thì trong không trung lại xuất hiện một màn đen bao phủ cả bầu trời. Từ đó hiện ra thân hình Ma Thần Tông Chủ Bạch Vân Thiên.

Lạnh lùng, kỳ quái ngó Tam Nhãn Long Lang một cái, đầu óc đen tối của Bạch Vân Thiên liền thốt lên:

- Hắn tại sao lại có thể ở đây, lẽ nào hắn đã phát hiện ra điều gì? Nhưng điều này đáng lẽ là không thể mới đúng.

Vừa suy nghĩ, Bạch Vân Thiên vừa cười một cách gian trá:

- Quả thật thế gian không có nơi nào là không thể giáp mặt, tại nơi đây mà cũng gặp được Lang Vương của yêu vực thì thật là một việc đáng để chúc mừng.

Ho nhẹ một tiếng, Tam Nhãn Long Lang nói:

- Chúc mừng? Chỉ sợ ngươi hy vọng không gặp phải bản Vương thôi.

Cười một cách đen tối, Bạch Vân Thiên nói:

- Điều này quả khó nói, ngươi là Yêu ta là Ma, Yêu Ma từ cổ chí kim đã là người một nhà, vậy ta làm sao có thể không hy vọng gặp ngươi được?.

Hừ nhẹ một tiếng, Tam Nhãn Long Lang ngay lập tức lại nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn cố nói một cách bình tĩnh:

- Không ngờ miệng lưỡi của Ma Thân Tông chủ cũng không đến nỗi tệ, vậy ta khuyên ngươi nên đi khai sơn lập phái rồi thu nhận môn đồ, bảo đảm môn sinh sẽ đến chật cửa.

Bạch Vân Thiên cười nói:

- Đây quả là một ý hay, không biết sau khi ta đã khai sơn lập phái rồi, Lang Vương có đến cổ vũ đăng ký nhập học hay không? Hay là thế này đi, mọi người đều đã quá quen với nhau rồi, vậy ta sẽ niệm tình nhận ngươi làm đại đồ đệ để đi khai sơn lập phái là được chứ gì.

Lời đã nói ra không thể rút lại, Long Lang ba mắt thần sắc tím tái, vô cùng tức giận. Đứng bên cạnh, Thiên Mục Phong không kìm được cũng nói:

- Tốt, thật tốt,tốt quá rồi, không hổ danh Ma Thần Tông chủ, tại hạ vạn phần bái phục. Ngày mà Tiền bối khai sơn lập phái, tại hạ nhất định sẽ xin đến trước để chúc mừng. Chúc mừng ngài đã thu nạp được đại đệ tử khai sơn lợi hại đến như vậy.

Bạch Vân Thiên cười một cách tà đạo nói:

- Quá khen, quá khen. Đến lúc mà ta phát ra ma thiếp, kính mời chính tà đồng đạo trong thiên hạ đến chung vui trước.

Càng nói càng thật, như thể sắp có sự việc như vậy diễn ra thật, Tam Nhãn Long Lang ba mắt nghe mà bừng bừng nổi giận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lúc đó ba người đứng trước thạch miếu thì hai tươi cười, một phẫn nộ, tình thế đần đần trở nên miễn cưỡng. Cũng chính vào lúc đó,trên Lâm Thạch lĩnh lại xuất hiện them một bóng người. Dưới ánh mặt trời chỉ thấy bóng người này dừng lại giữa không trung,xung quanh người đó lấp lánh ánh tím. Đó chính là Minh Chủ Lục Viện Kiếm Vô Trần .

Ánh mắt dồn vào cả ba người bên dưới, sắc mặt Kiếm Vô Trần liền biến đổi, đối với sự có mặt của Bạch Vân Thiên thì không ngoài dự đoán bởi vì bản thân ông ta cũng vừa từ trình quán của Bạch Vân Thiên mà đến. Còn về Thiên Mục Phong do không biết đến nên ông ta cũng chẳng cần lưu tâm, điều duy nhất khiến ông ta ngạc nhiên là sự có mặt của Tam Nhãn Long Lang. Sự xuất hiện của Tam Nhãn Long Lang khiến trong lòng Kiếm Vô Trần cảm thấy lo lắng.

Dưới mặt đất,Thiên Mục Phong nhìn lên Kiếm Vô Trần trong không trung, trong lòng thầm kêu khổ, ngày hôm nay quả là oan gia ngõ hẹp, không nên ở đâu cũng gặp như thế này chứ, quả là một ngày xui xẻo. Mà Bạch Vân Thiên nhìn thấy Kiếm Vô Trần thì trong lòng cũng không vui vẻ gì, hắn đoán không lầm thì hình như Kiếm Vô Trần đã phát hiện ra điều gì đó rồi.

Còn lại Tam Nhãn Long Lang cười bí hiểm, trong tiếng cười còn có điều gì cổ quái, hình như sự việc càng hồn loạn thì ông ta càng đắc ý.

Lia một cái nhìn ghét bỏ cho Tam Nhãn Long Lang, Kiếm Vô Trần kêu nhẹ lên một tiếng, thân người liền hạ xuống trên một cây đại thụ, sắc mặt vẫn lạnh lùng ngó ba người.

Ánh mắt của Bạch Vân Thiên di chuyển, nhận thấy người kia không có ý định đối đầu trực tiếp với mình liền cười một cách gian xảo:

- Ngày hôm nay thật là may mắn Nhân, Yêu, Chính, Ma đều tụ họp lại trước một thạch miếu trên một ngọn núi vô danh, thật là một mối duyên trời đã định.

Tam Nhãn Long Lang cười nói:

- Ma Thần Tông chủ có chỉ thích những thú vui nhàn tảng, đến nước này vẫn biết cái hàm thiếc của mình nhai lại mọi sự việc để làm thú vui, nên phát huy nhiều nhiều.

Bạch Vân Thiên cười một cách hắc ám nói:

- Buồn cười, buồn cười. Ta chẳng qua chỉ là nói bừa hai câu thôi, mặc dù không lưu loát lắm nhưng chí ít vẫn còn tốt hơn mấy người các ngươi. Bởi vì lời nói của ta vẫn còn là lời nói của con người không giống như mấy thứ lên tiếng cũng chẳng ra hơi, mỗi khi mở mồm là vừa gầm vừa thét, nghe mà phát phiền.

Vừa dứt lời thì Tam Nhãn Long Lang nổi giận đùng đùng. Thiên Mục Phong lại nhịn không nổi liền cười to thành tiếng, người ngoài tưởng đó là tiếng cười khoa trương nhưng thực ra đó là tiếng cười mỉa mai. Còn lại Kiếm Vô Trần chỉ lạnh lùng nhìn tất cả, trong ánh mắt lộ vẻ kỳ dị.

- Câm mồn, còn cười nữa ta sẽ giết ngươi.

Tam Nhãn Long Lang trợn mắt với Thiên Mục Phong, trong đầu cơn phẫn nộ đã lên tới đỉnh điểm.
Bình Luận (0)
Comment