Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 463

Một kiếm chém vào hư không, Kiếm Vô Trần tịnh không truy đuổi, chỉ cười trào phúng nói:

- Không biết là từ lúc nào mà gan của Yêu Vực Tam Nhãn Long Lang lại nhỏ đến vậy, ngươi không phải là tráng chí đầy người, quyết tâm tiến nhập nhân gian để tranh bá thiên hạ sao, làm thế nào mà ngay đến ta cũng sợ rồi.

Tam Nhãn Long Lang căm hận nói:

- Kiếm Vô Trần ngươi đừng vội ngông cuồng, hôm nay ta không muốn dạy ngươi là bởi vì không muốn bị người nói ta chiếm tiện nghi, đợi sau này đơn độc tương ngộ xem thử bổn vương làm thế nào mà thu thập ngươi.

Dứt lời thân ảnh biến đổi, kim sắc quang mang từ lớn biến nhỏ, rồi lẳng lặng biến mất.

Bạch Vân Thiên thấy Tam Nhãn Long Lang rời đi, bèn cười khan rồi nói:

- Xem ra trò vui hôm nay đã hết rồi, vì thế bổn tông chủ cũng không muốn lưu lại đây nữa, ngươi cứ ở lại từ từ ngắm cảnh một mình đi, hắc hắc.

Không truy vấn nơi hạ lạc của Thông Linh Điểu, Bạch Vân Thiên biểu hiện cực kì lãnh đạm, cứ lẳng lặng như vậy mà đi khỏi.

Mắt nhìn hai địch nhân rời khỏi, Kiếm Vô Trần lẩm bẩm: "Hôm nay vận khí của hai ngươi cũng còn tốt, tạm thời tha cho các ngươi một lần. Đợi lần sau tương ngộ, từng người các ngươi cũng đừng hòng được sống sót, bởi vì lúc đó bổn minh chủ đã …" nhưng tiếng nói sau cùng đã phiêu tán giữa không trung, Kiếm Vô trần sau khi lẩm bẩm xong thì thân thể lăng không bay lên, hướng về phía Hoa sơn mà phi hành.

Hắn ta vừa mới đi khỏi, giữa hư không chợt loé sáng quang hoa, lộ xuất ra nhân ảnh của Thiên Mục Phong. Nhìn về phương hướng của Kiếm Vô Trần vừa đi, Thiên Mục Phong sắc mặt chấn kinh nói: "Nếu như lời nói của Kiếm Vô Trần là thật thì tình thế sau này của nhân gian sẽ đại biến, ta ngàn vạn lần cần phải cẩn trọng mới được. Lần này mặc dù vật đó đã bị Kiếm Vô Trần lấy được, nhưng ta cũng có thể lấy được Nhiên Đăng Phật Ấn nên cũng có thể tính là có thu hoạch không nhỏ, trước tiên cũng nên tìm một địa phương để nghiên cứu một phen đã, nói không chừng sẽ có ích trong tương lai". Quang ảnh loé lên, Thiên Mục phong cũng biến mất không còn tăm tích.

Sơn phong thổi tới, Vân Thạch Lĩnh trở thành một phiến tịch mịch, nhưng ngay lúc này trong các đám mây loé lên bóng người, Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên không ngờ lại quay trở lại, chầm chầm từ trên không hạ xuống.

Nhìn lướt qua khắp tứ phía một lượt, Bạch Vân Thiên lẩm bẩm: "Một phen tâm huyết cuối cùng cũng thành không, có lẽ đó là vận mệnh." Nói xong thì hoá thành một đám mây hắc sắc, hướng về lỗ hổng Kiếm Vô Trần đi ra mà bay vào.

Một lúc lâu sau, lối xuất khẩu loé sáng hắc quang, Bạch Vân Thiên xuất hiện giữa không trung, thần sắc trầm trọng nói: "Thần khí chí cường đã xuất, sau này chính tà song phương ai thắng ai bại càng lúc càng khó phán đoán. Theo tình hình trước mắt mà phỏng đoán thì muốn khống chế Kiếm Vô Trần e rằng cực kì khó khăn, trừ phi có thể tìm thấy thần khí mạnh mẽ hơn nữa, chỉ là ở giữa thiên địa còn có vật có thể khắc chế nó sao?"

Trong lúc lẩm bẩm sắc mặt Bạch Vân Thiên chợt biến, đột nhiên tỉnh ngộ nói: "Đúng rồi, ta làm sao có thể quên cái vật đó được nhỉ, chỉ cần có thể tìm thấy nó, nói không chừng còn có thể có hi vọng. Chỉ là hiện giờ nó ở đâu, bị hủy rồi hay là bị người ta lấy mất đây?" Lời vừa dứt hắn ta liền nhìn ngó xung quanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy tung tích đâu, Bạch Vân Thiên vừa suy nghĩ vừa phi thân bay lên, rồi biến mất giữa các đám mây.

oOo

Vân hải kì huyễn, bạch vụ phiêu miểu, thương mang thiên địa, dương quang phổ chiếu (Biển mây huyễn hoá, sương trắng mờ mịt, khắp cả thiên địa, dương quang rọi khắp). Phi hành sâu trong các đám mây trắng trên bầu trời, Lục Vân trông có vẻ nhẹ nhàng tiêu sái nhưng kì thực Ý Niệm Thần Ba của chàng lại vận chuyển liên tục, trong lòng không ngừng nhớ lại cái khí tức quen thuộc đó rốt cuộc là do ai lưu lại.

Theo như linh thức mẫn tuệ của Lục Vân mà phán đoán thì cái khí tức này chàng nhất định đã từng thấy qua, chỉ là những người gặp được trên đường đi không ít, trong đó hỗn tạp chính tà không dưới trăm người, người này là ai nhất thời có phần khó đoán ra.

Ở trên vai, Tứ Linh Thần Thú ngạo nhiên nhìn vào biển mây mênh mông, không ngừng huy vũ hai cái móng vuốt, phá vỡ tầng tầng mây trắng, ánh mắt nhìn về phía núi sông tươi tốt phía xa xa dưới chân. Đột nhiên, Tứ Linh Thần Thú đảo đảo đôi mắt huyết hồng, mục quang nhìn chằm chằm phía bên dưới các đám mây, bởi vì ở dưới đó có một tia hắc mang không thể thấy thấy được vừa loé lên.

Một trảo thức tỉnh Lục Vân, Tứ Linh Thần Thú nói:

-Ở phía dưới có một đạo nguyên thần vừa bay qua, loại khí tức đó ta đã từng thấy qua ở vùng phụ cận Tây Thục Dịch Viên, người có muốn truy theo để xem thử không?

Lục Vân lướt mắt nhìn theo, nhưng hắc mang đó sớm đã biến mất, bất quá Ý Niệm Thần Ba của chàng trong chớp mắt đã bắt kịp tia nguyên thần suy nhược đó. Thông qua đợt phân tích đầu tiên, sắc mặt Lục Vân tức thì trở nên lạnh lùng, lãnh khốc nói:

- Ta hiểu rồi, không ngờ lại là hắn ta, chẳng trách ta lại có cảm giác quen thuộc.

Nói xong thân ảnh lao thẳng xuống dưới, dưới sự chỉ dẫn của Ý Niệm Thần Ba thì chỉ một lát sau Lục Vân đã xuất hiện ở một đỉnh núi.

Nhìn lướt qua khắp tứ phía một lượt, cuối cùng Lục Vân dừng mục quang trên một đoá chu lan, ngữ khí âm hàn nói:

- Ra đây đi, dựa vào nguyên thần suy nhược của ngươi. Thì chỉ cần ta thực sự động thủ, đến lúc đó đảm bảo là ngươi sẽ bị hủy diệt thành sương khói đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Vừa nói xong thì toàn thân Lục Vân khí thế bùng phát mạnh mẽ, kim sắc phật quang chói mắt chẳng khác gì mặt trời chói rọi phổ chiếu tứ phương.

Phật quang vừa hiện, nguyên thần ẩn nấp trên đoá hoa lan tức thì chấn động, chẳng có chút sức lực phản kháng liền bị chấn bay xuống mặt đất, lộ ra một đạo thân ảnh nhàn nhạt, không ngờ lại là kẻ đã may mắn chạy thoát - Dạ Hồn.

Kinh hãi nhìn vào Lục Vân, Dạ Hồn cảnh giác nói:

- Tiểu tử, ngươi đuổi theo ta để làm gì, tuy chúng ta có thể nói là có duyên gặp mặt một lần nhưng lần đó đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi, chẳng lẽ ngươi còn nhớ cừu hận xưa?

Lạnh lùng nhìn vào hắn ta, khí thế mạnh mẽ của Lục Vân tầng tầng lớp lớp áp vào trên thân thể của hắn, khiến cho tâm thần của hắn ta không khỏi rung động.

- Chúng ta đích xác là đã gặp mặt một lần, đó chính là tại Thái Huyền sơn, lúc tranh đoạt Ngũ Thải Tiên Lan. Còn về cừu hận thì Lục Vân ta tuy không cùng phía với các ngươi nhưng cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, vì thế cũng không thể nói đến cái gì là thù là hận cả. Ngày hôm nay ta truy theo ngươi chỉ là muốn hỏi một câu, hai ngày trước tại sao ngươi lại đến Tây Thục Dịch Viên, cùng đồng hành với ngươi là những ai, nói mau! - Lạnh lùng quát lên một tiếng, Lục Vân nói.

Thân ảnh ảm đạm của Dạ Hồn tức thì chấn động, dưới khí thế uy bức sắc bén của Lục Vân tựa hồ như tan rã ra, vội vàng mở miệng nói:

- Không có, tuyệt đối không có, ngươi không được nói bậy. Ta căn bản chưa từng đi đến Dịch Viên, ngươi không được đổ oan cho ta.

Sắc mặt đanh lại, Lục Vân lãnh khốc nói:

- Ngươi tưởng ngươi giảo biện thì ta không có biện pháp sao? Lục Vân ta là con người như thế nào thì trong tâm ngươi biết rõ rồi, ta không phải là nhân sĩ chính đạo gì gì đó, thiết nghĩ Hoá Hồn Đại Pháp của Quỷ Tông ngươi cũng đã rõ ràng.

Dạ Hồn vừa nghe tới Hoá Hồn Đại Pháp thì đã kinh hoảng cực kì, thân thể vùng vẫy muốn thoát khỏi sự trói buộc bởi ý thức của Lục Vân, tuy nhiên sau một phen nỗ lực thì hắn liền hiểu ra tất cả đều là uổng công, không khỏi khủng hoảng nói:

- Ngươi muốn làm gì, ngươi không phải đã nắm rõ sự tình rồi sao.

Lục Vân lạnh lùng như băng, tay phải lăng không bắt trảo, nguyên thần hư nhược của Dạ Hồn tức thì hoá thành một đoàn hắc sắc quang hoa tiến nhập vào trong lòng bàn tay của chàng.

Nhìn thấy Dạ Hồn đang vùng vẫy, Lục Vân lạnh lùng nói:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, những người hai ngày trước cùng đi với ngươi là những ai, tại sao lại đến Dịch Viên, lúc đó các ngươi muốn làm gì? Tình huống hiện tại của ngươi thì thiết nghĩ ngươi đã hiểu rõ, Hoá Hồn Đại Pháp vừa xuất, e rằng tối đa lắm chỉ một lát sau thì ngươi đã hồn phi phách tán rồi, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp nữa đâu.

Nói xong thì lòng bàn tay loé sáng hắc mang, Dạ Hồn tức thì kinh hãi kêu lên thảm thiết, không ngừng mở miệng xin tha.

Thu lại Hoá Hồn Đại Pháp, Lục Vân quát:

- Nói đi, chỉ cần ngươi trả lời sự thật, ta sẽ cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng, bằng không thì sẽ không dễ chịu đâu.

Dạ Hồn thở hồng hộc nói:

- Ta nói, ta nói. Chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta chết một cách nhẹ nhàng là được rồi. Ba ngày trước, ta vô ý gặp được một thiếu nữ, từ miệng của cô ta biết được một bí mật..., sau đó ta chạy ra khỏi Dịch Viên thì đã không thấy thiếu nữ đó đâu nữa, ta đoán chính cô ta đã làm, nên mới đi khắp tứ phía xung quanh để truy tìm nơi hạ lạc của cô ta.

Nghe xong những gì Dạ Hồn nói, Lục Vân rơi vào trạng thái trầm mặc. Như quả những gì hắn nói là thật thì chắc chắn là Dịch Viên đã bị huỷ diệt trong âm mưu của một thiếu nữ. Chỉ là thiếu nữ này là ai, cô ta dùng tên giả là Phiêu Hương để ẩn tàng thân phận, tại sao lại phải đối phó với Dịch Viên, việc này đối với cô ta có gì tốt, cô ta thực sự là đã rời khỏi Dịch Viên, có cừu hận với Dịch Viên? Như quả lời nói của Dạ Hồn không phải là sự thật, thì hắn ta tại sao lại táo bạo nói ra những lời nói hoang đường như vậy?

Một lát sau, Lục Vân dừng mục quang lại trên thân thể của Dạ Hồn, biểu tình lãnh đạm nói:

- Dựa theo lần gặp mặt giữa ngươi với người có tên là Phiêu Hương đó, ngươi có thể phát hiện ra cô ta tập luyện loại pháp quyết nào, là chính hay tà, thuộc về hệ phái nào?

Dạ Hồn hồi ức lại một lát, có phần mê hoặc nói:

- Cái này thì ta thực sự không để ý đến, lúc đó hình như là cô ta cố gắng ẩn tàng thực lực, cảm giác tịnh không phải là cao thủ của Vực Chi Tam Giới.

Lục Vân suy nghĩ lời nói của hắn ta, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi tiếp:

- Chuyện này là thật hay giả thì ta cũng không dám khẳng định, bất quá nếu như ngươi đã nói thế thì ta sẽ tin tưởng ngươi một lần. Hiện tại chuyện ta muốn biết thêm là, ngươi vốn có hắc liên hộ thể, làm sao lại thành ra nông nổi này?

Dạ Hồn nhìn sang Lục Vân, ngữ khí có phần khổ sở nói:

- Có lẽ đó là vận mệnh, ta vốn là thuộc hạ của Tam Nhãn Long Lang của Yêu Vực, lần trước tiến nhập được vào nhân gian, xuất hiện trên Thái Huyền sơn là nhờ mượn sức mạnh xuyên qua thất giới của hắc liên. Nhưng lần này tại một ngọn núi nhỏ vô danh ở sâu trong dãy Tần Lĩnh, ta gặp được Lang vương, lúc đó ông ấy vì …, cuối cùng thì bị thương trong tay của Kiếm Vô Trần.

Đôi mày khẽ chau lại, Lục Vân lẩm bẩm nói: "Nhiên Đăng Cổ Tự? danh tự này ta lần đầu tiên nghe thấy. Theo như lời ngươi nói thì dựa vào tu vi của Tam Nhãn Long Lang mà cũng không thể bước qua cửa của ngôi đạo miếu, trong đó tất nhiên … "

Ngẩng đầu lên, Lục Vân nhìn về phương trời xa xăm mà trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói:

- Cũng nên kết thúc rồi. Vốn dĩ giữa chúng ta không có cái gì gọi là ân là cừu cả, nhưng đáng tiếc là ngươi đối với Dịch Viên lại sản sinh tà niệm, cho nên ngày hôm nay ngươi mới có kết quả như thế này.

"Đùng mà, đừng … " Tiếng thét bất cam theo hắc mang chớp động trong lòng bàn tay của Lục Vân mà biến mất, tất cả đều tựa như chưa hề có chuyện gì phát sinh, duy chỉ có các cơn gió mát chầm chầm thổi lướt qua xung quanh, nhẹ nhàng làm phất phơ tay áo của Lục Vân.

Dưới ánh mặt trời, Lục Vân ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, đôi mắt sáng ngời xạ xuất nhãn thần kiên định, mội loại khí phách vô hình triển xuất nỗi phẫn nộ trong lòng của chàng ta. Ngay thời khắc này, sau khi nghe được tin Dịch Viên bị huỷ diệt, trong lòng Lục Vân ngoài cừu hận ra, thì có cả sự cảm thán lẫn khổ sở.

Phát giác tâm tình của chàng ta trở nên trầm trọng, Tứ Linh Thần Thú nói:

- Đi thôi, hiện tại người đã biết được nguyên do của chuyện này, vậy thì hãy đi tìm thủ phạm chân chính trong vụ này, vì những người chết đi mà báo thù.

Thu hồi mục quang, Lục Vân quay sang nhìn nó một lượt, biểu tình thống khổ chớp mắt đã biến mất, toàn thân thoáng chốc đã khôi phục lại nguyên trạng, duy chỉ có nhãn thần là đã trở nên lạnh lùng hơn nhiều - "Đúng là cũng nên đi rồi, những chuyện đang đợi ta làm cũng còn khá nhiều."

Cùng với Lục Vân bay lên trên các đám mây, Tứ Linh Thần Thú cổ quái nhìn Lục Vân mấy lượt, ngữ khí có phần không hiểu:

-Ngươi đúng thật là có phần quái dị, nói biến sắc mặt là biến sắc mặt, thật đúng là khiến cho ta dò không thấu.

Lục Vân nhìn về phía xa xa, ngữ khí bình tĩnh chẳng chút dao động nói:

- Người có các loại biểu tình, rất nhiều lúc biểu hiện phản ứng nội tâm ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc che giấu sự biến hoá trong nội tâm để đề phòng người khác thấy được thủ đoạn trong tâm tư của mình. Còn về chuyện thị phi nên phán đoán như thế nào thì phải xem tình huống cụ thể rồi.

Nghiêng đầu nhìn chàng ta một lúc, Tứ Linh Thần Thú nói:

- Xem ra tâm tư của nhân loại thực là phức tạp, bất quá ta cũng không muốn hỏi nhiều nữa. Hiện tại người tính như thế nào, chúng ta bây giờ đi đâu?

Lục Vân suy nghĩ một lúc, rồi trầm thanh nói:

- Đi tới Hoa sơn tìm Hắc Ám Tôn Chủ, bất quản là nói như thế nào, hắn ta cũng chính là hung thủ trực tiếp huỷ diệt Dịch Viên.

Lời vừa dứt liền chuyển đổi phương hướng, hướng về phía Hoa sơn mà phi hành.
Bình Luận (0)
Comment