Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 524

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tâm Nghi cho người gọi Dịch viên môn hạ đến đại điện để nghị sự, nói là có việc cần phải bàn bạc. Đến đại điện, thấy các thành viên chủ chốt của liên minh đều có mặt, Thiên Kiếm Khách và Diệp Tâm Nghi ngồi chủ tọa, mời Dịch viên môn hạ ngồi xuống vị trí đã chỉ định.

Nhìn xung quanh, Diệp Tâm Nghi trầm giọng nói:

- Hôm nay gọi các vị đến đây, chủ yếu là có ba việc cần bàn bạc. Việc thứ nhất liên quan đến Dịch viên môn hạ Trương Ngao Tuyết. Hôm qua, chúng ta đã xem xét rất kĩ thương thế của Ngạo Tuyết, đến nay vẫn không nghĩ ra cách giải quyết. Vì thế, ta muốn hỏi các vị một câu, có nên theo phương pháp của Liễu Tinh Hồn chưởng giáo, để ông ấy đến dải Vân Quý tìm vị kỳ nhân giúp đỡ hay không?

Nghe vậy, mọi người đều hướng sự chú ý về phía Dịch viên môn hạ bởi vì quyết định của họ mới là quan trọng nhất. Cảm nhận được những ánh mắt quan tâm từ mọi người, Càn Nguyên chân nhân đưa mắt dò hỏi mấy người thân cận, sau khi thấy họ đều đồng ý thì đứng lên nói:

- Cảm ơn minh chủ đã quan tâm, về việc này, cả Dịch viên chúng tôi đều tán thành, mong Liễu chưởng giáo cất công một chuyến.

Liễu Tinh Hỗn cười đáp:

- Cùng là người trong chánh đạo, đây cũng là bổn phận mà, Càn Nguyên đạo hữu không cần bận tâm làm gì.

Diệp Tâm Nghi vui vẻ nói:

- Như vậy, việc này giải quyết xong rồi. Tất cả giao cho Liễu chưởng giáo lo liệu. Bây giờ chúng ta bàn đến việc thứ hai có liên quan đến tình hình trước mắt mà mọi người đều biết. Ta cũng đã suy nghĩ suốt đêm qua, sắp xếp lại và nghĩ ra được một vài manh mối, trong lòng cũng tìm được một vài biện pháp. Hôm nay, ta mời mọi người đến đây bàn bạc, nếu như có chỗ nào không thoả đáng, các vị cứ nói ra. Trước mắt, nhiệm vụ của chúng ta là ứng phó với Địa Âm Thiên Sát. Còn việc của Vực chi tam giới tạm thời phải gác lại, chỉ cần bọn chúng không chủ động xâm phạm đến chúng ta, thì chỉ cần lưu ý đến động tĩnh của chúng là được rồi. Vả lại, để đối phó với Địa Âm Thiên Sát, nhất thiết phải tìm ra "Thánh Long phù" và "Thiên Uy lệnh". Bây giờ, chuyện thứ hai chúng ta cần làm chính là phải tìm ra hai vật đó.

Nghe đến đây, Vân Chi Pháp giới Phong Lôi chân quân cất tiếng:

- Lời của minh chủ chúng tôi đã rõ, có điều minh chủ định tìm hai vật đó như thế nào đây?

Diệp Tâm Nghi nói:

- Theo như ta nghĩ, hiện nay nhân gian thế cục hỗn loạn, người được chọn để đi tìm hai bảo vật này nhất định phải có hai điều kiện. Thứ nhất, thân thủ phi phàm, không dễ dàng bị khốn đốn dưới bàn tay yêu ma quỷ quái. Thứ hai, phải có tính cách trầm tĩnh, kiến thức sâu rộng, gặp hiểm nguy có thể bình tĩnh đối phó, gặp những bảo vật lạ có thể phân biệt thật giả tốt xấu. Như vậy thì càng thêm thuận lợi để tìm ra kỳ vật đó.

Thái Phượng tiên tử tán đồng:

- Minh chủ suy nghĩ linh hoạt, chu đáo, những suy tính đều hợp tình hợp lý. Chắc là minh chủ cũng đã chọn được người rồi phải không?

Lời vừa dứt, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Diệp Tâm Nghi, đoán xem người được minh chủ chọn sẽ là ai.

Khẽ mỉm cười, khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Tâm Nghi hiện lên mấy phần tự tin, dõng dạc nói:

- Việc chọn người, ta muốn cùng chư vị bàn bạc. Nhưng ta cũng đã có vài dự tính rồi, chỉ có điều không biết mọi người có cùng phối hợp hay không?

Nói xong, Diệp Tâm Nghi phong thái khác thường, lặng yên nhìn từng người như thể soi thấu những suy nghĩ của họ. Phượng mục chuyển động, lúc này Diệp Tâm Nghi hiện ra một khí thế kinh nhân, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, phảng phất có thể nhìn ra được những bí mật tận đáy lòng mỗi người.

Trong đại điện, mọi người đều cúi đầu né tránh ánh mắt của nàng, tất cả đồng thanh đáp lại:

- Minh chủ có lệnh chúng tôi không dám không theo. Xin minh chủ cứ nói thẳng ra.

Có được hồi đáp như ý, Diệp Tâm Nghi thu lại khí thế, dịu giọng nói:

- Mọi người đã tin tưởng thì ta cũng chẳng vòng vo nữa. Trước mắt, chúng ta cần đề phòng Địa Âm Thiên Sát đột ngột xuất hiện nên bốn vị tiền bối của tam phái nhất thiết phải ở lại, đề phòng bất trắc. Những người còn lại, Liễu chưởng giáo phải đến vùng Vân Quý, còn Dịch viên môn hạ cần chăm sóc Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong, cũng không lấy ra được người nào nữa. Như vậy chỉ có thể lựa chọn trong số những người còn lại. Theo ta nghĩ, nên để Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, Pháp Quả đại sư và Tàn Dương Tử bốn người dẫn theo một trăm đệ tử chia làm bốn hướng tìm kiếm. Không biết các vị có ý kiến gì khác không?

Bốn người vừa được điểm tên nhìn nhau rồi lặng lẽ gật đầu, không ai có ý kiến gì. Vậy là chuyện này đã được quyết định.

Diệp Tâm Nghi tiếp tục bàn đến việc thứ ba :

- Việc cuối cùng liên quan đến Kiếm minh chủ. Vài ngày trước, Kiếm minh chủ cùng Đan Thanh kiếm hiệp và Tàn Dương Tử cùng xuống núi. Trên đường đi, để thoát khỏi sự theo dõi của cao thủ Huyền Phong Môn, Đan Thanh kiếm hiệp và Tàn Dương Tử đã thu hút sự chú ý của kẻ thù. Đến nay hai người đã trở về nhưng Kiếm minh chủ lại không có chút tin tức. Vì vậy, ta quyết định phái người xuống núi tìm tung tích của Kiếm minh chủ. Việc này ta giao cho sư thúc của ta là Kim Địch Phù Dung đi làm. Phàm là Thiên Kiếm viện môn hạ đều phải nghe theo người điều khiển. Ngoài ra…

Nói đến đây, một đệ tử hoảng hốt xông vào đại điện, vội vàng tâu:

-Thưa minh chủ, dưới núi báo tin nói có một người không rõ thân phận xông lên Hoa Sơn.

- Cái gì? Lại có việc đó sao?

Thông tin bất ngờ này làm cho mọi người kinh ngạc. Kẻ nào mà to gan đến vậy, dám xông lên Hoa Sơn vào lúc này. Mọi người nhìn nhau băn khoăn rồi đổ dồn nhìn về phía Diệp Tâm Nghi chờ lệnh.

Quay người lại, Diệp Tâm Nghi nghiêm nghị nói:

- Được, chúng ta cùng đi xem là ai mà to gan như vậy.

Mọi người trong đại điện ồn ào rời khỏi đại sảnh ra ngoài xem xem rốt cục là kẻ nào lại dám xâm nhập Hoa Sơn vào thời khắc này.

*************

Ánh mặt trời chói chang xuyên thấu qua những đám mây trùng trùng điệp điệp, hào quang bảy sắc giao nhau một chỗ, hình thành nên một đóa kỳ hoa, lấp lãnh những ánh sáng nhiều màu. Nhìn cảnh trí tuyệt vời đó, Phần Thiên mỉm cười, thân thể khoan thai tự đắc ngự khí đi về phía trước, toàn thân hiện lên vẻ tiêu sái tự nhiên.

Chia tay Thiên Ma giáo chủ đã nửa thời thần, lúc này chỉ cần đi thêm một tuần hương nữa là đến Hoa Sơn. Vì thế Phần Thiên không hề vội vã, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ đẹp khác thường cùng với một nụ cười rất thần bí.

Phần Thiên ngước nhìn lên, nụ cười chợt tắt, ánh mắt kinh ngạc:

- Kỳ lạ thật, sao ta vẫn luôn cảm giác có người theo dõi, lẽ nào lại sai được.

Ngay lập tức, Phần Thiên vung tay vận công phóng ra một vầng lửa đỏ rực bay thẳng lên bầu trời. Trong chốc lát, những áng mây bảy màu trên không đều biến thành màu xanh ngọc. Từ hư vô, một bóng người thấp thoáng ẩn hiện. Phần Thiên cất tiếng:

- Quả nhiên là vậy, chẳng trách ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Ngươi là ai? Sao lại theo dõi ta, rốt cuộc là có mục đích gì?

Trong nháy mắt, người lạ mặt đã hiện lên trước mặt Phần Thiên. Đó là một nữ nhân trung niên, áo quần trắng toát, toàn thân hàn khí tỏa ra dày đặc. Chính là Cửu Âm Thánh Mẫu.

Lạnh lùng nhìn Phần Thiên, Cửu Âm Thánh Mẫu ngạc nhiên nói:

- Anh bạn nhỏ linh thức mẫn tuệ, thật là thiên hạ hiếm thấy, lại có một thân tu vi kinh nhân đích xác không thể xem thường. Chưởng của ngươi có thể làm biển mây kia biến sắc, xem ra chắc chắn là tuyệt chiêu Thiên Hoả rồi. Không biết ngươi có quan hệ gì với Liệt Hoả Linh Tẩu?

Phần Thiên quan sát Cửu Âm Thánh Mẫu, thấy người này có thể đoán ngay ra xuất thân của mình liền lấy làm kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh:

-Tiền bối thật có con mắt tinh tường, vừa nhìn là biết rõ lai lịch của vãn bối rồi, Phần Thiên thật là thập phần bái phục. Không giấu gì tiền bối, Liệt Hoả Linh Tẩu chính là gia sư, không biết tiền bối làm sao mà nhận ra được?

Cửu Âm Thánh Mẫu sắc mặt lạnh lùng:

- Quả đúng là đồ đệ của hắn ta, chỉ không ngờ tu vi lại cao như vậy. Còn về tên họ của ta, lẽ nào sư phụ ngươi chưa từng nhắc tới sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Phần Thiên ngây người ra trong chốc lát, nhìn kĩ lại một lượt, rồi sực tỉnh nói:

-Lẽ nào người chính là Cửu Âm Thánh Mẫu tiền bối, và cũng chính là sư thúc của đệ tử?

Vừa nghe nói vậy, Cửu Âm Thánh Mẫu liền quát lớn:

- Câm miệng, ai là sư thúc của ngươi, đừng có ăn nói hồ đồ. Từ lâu ta và sư phụ ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không có qua lại nữa.

Phần Thiên ngạc nhiên, chú ý quan sát thần sắc của bà ta, nhẹ nhàng nói:

- Sư thúc, người đừng tức giận, quả thực là người đã hiểu lầm sư phụ rồi. Việc năm ấy, đệ tử không rõ lắm nhưng ngày thường vẫn nghe sư phụ tự bạch, người nói rằng chỉ vì những lỗi lầm vô tình mà tạo nên thù hận giữa hai người. Vì thế mà sư phụ luôn buồn rầu, hy vọng có thể tìm cơ hội nói rõ với người. Nhưng vì nhiều lý do, sư phụ vẫn chưa có cơ hội, cho nên…

Cảm thấy Cửu Âm Thánh Mẫu dần bình tĩnh trở lại, Phần Thiên tiếp tục nói:

- Quả thực là sư thúc người không biết đấy thôi, sư phụ vì chuyện năm đó mà cứ mãi canh cánh trong lòng, mấy trăm năm nay chưa hề thu nạp đồ đệ, chút nữa thì đoạn mất dòng giống Thiên Hỏa. Mãi đến khi gặp đệ tử, sư phụ mới đột nhiên ngộ ra, dốc toàn lực dạy dỗ đệ tử và luôn nhắc nhở đệ tử rằng sau này có gặp lại sư thúc thì nhất định phải thay sư phụ trả nợ và kính hiếu với sư thúc.

Cửu Âm thánh Mẫu trừng mắt nhìn Phần Thiên quát khẽ:

- Không cần ngươi phải nói giúp, nếu như hắn làm mất đi dòng giống Thiên Hoả, ta xem hắn còn mặt mũi nào đi gặp sư tổ ngươi đây. Ngươi hãy đi đi, ta không muốn nghe thêm điều gì về hắn nữa, để khỏi phải đau lòng.

Phần Thiên thấy Cửu Âm Thánh Mẫu có chút mềm lòng liền cúi đầu khẽ nói:

- Đệ tử không tốt, đã làm cho sư thúc tức giận, mong sư thúc lượng thứ. Không biết lần này sư thúc xuất đầu lộ diện là vì chuyện gì?

Cửu Âm Thánh Mẫu thấy Phần Thiên có thái độ nhẫn nhịn trước những lời quát mắng của mình như vậy, thiết nghĩ chuyện năm xưa hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến y bèn dịu giọng nói:

- Việc không liên quan đến ngươi, ta tức giận là vì chuyện giữa ta và hắn, ngươi không cần chịu lỗi thay. Nói thực, xét về nhân phẩm ngươi hơn hẳn sư phụ của ngươi đó, thân thủ lại khác người, chỉ là không biết có phụ bạc, đáng ghét giống hắn ta hay không thôi?

Phần Thiên cười ngượng, khẽ nói:

- Sư thúc quá khen rồi, đệ tử làm sao mà so sánh được với sư phụ? Còn về hai chữ "phụ tình" mà người vừa nói, thì đây là lần đầu tiên đệ tử ra khỏi sư môn, làm sao đã phạm phải điều đó, người nói xem có đúng không?

Cửu Âm Thánh Mẫu nói:

- Điều này cũng khó nói, sư phụ ra sao thì dạy học trò như vậy, năm xưa hắn ta vô cùng đáng ghét, ngươi thì ta cũng chưa nhìn ra điểm tốt nào.

Phần Thiên thấy bà ta thần sắc không tốt liền chuyển ngay sang đề tài khác:

- Thưa sư thúc, chúng ta đừng nên nói đến chuyện không vui nữa. Người nói xem, tại sao lại cứ đi sau đệ tử như vậy?

Cửu Âm Thánh Mẫu hầm hầm giận dữ nói:

- Nói đến lại thấy bực mình, ta khổ tâm bồi dưỡng hai đồ tôn, xét về nhân phẩm, tướng mạo, khí chất thì thiên hạ hiếm thấy. Nhưng không lâu trước đây, đột nhiên có người xông vào động phủ, trước cướp đi Cửu Âm Nữ Lục Nga, sau lại bắt cóc một đồ tôn khác là Thuần Âm Nữ Bạch Như Sương, làm cho tâm huyết hơn mười năm nay của ta đổ xuống sông xuống biển. Vì thế làm sao ta để yên cho được, nhất định phải điều tra đến cùng.
Bình Luận (0)
Comment