Nhìn chằm chằm Lục Vân, Thiên Tàn lão tổ giận dữ hét lớn:
- Thật đáng ghét, vật đó của ngươi là gì, vì sao ta chưa từng nhìn qua, chưa từng nghe nói?
Lục Vân khóe miệng chảy vệt máu tươi, bất quá chàng không hề để ý, chỉ lạnh lùng âm hiểm vô cùng nhìn Thiên Tàn lão tổ, cất tiếng cười lạnh:
- Ngày đó ngươi bức ép Hoàng Thiên, đã từng nghĩ qua cảm giác trong lòng của hắn chưa? Bây giờ, ngươi cứ từ từ mà thưởng thức cảm giác sợ hãi khủng khiếp không nơi kêu cứu đi.
Thiên Tàn lão tổ rống to dữ dội, ánh mắt xuất hiện vẻ điên khùng và oán độc, thân thể không ngừng di chuyển để đề phòng Lục Vân gần bên. Tuy nhiên, Lục Vân đã sớm có ý muốn giết chết, vừa áp đến gần vừa thu nhỏ kết giới lại. Vì vậy, Thiên Tàn lão tổ muốn trốn cũng không được. Cuối cùng lão trở nên giận dữ, toàn thân đột nhiên phát nổ hóa thành lực hủy diệt chấn bay Lục Vân.
Đúng vào lúc đó, giữa đám huyết vụ có ba nguyên thân bất ngờ xuất hiện âm thầm, một nguyên thần ở trên đỉnh đầu của Lục Vân, một nguyên thần nhằm vào tim, một nguyên thần nhằm vào thân thể, pháp quyết nguyên thần tam phân (1) đã được thi triển.
Lần đầu tiên gặp phải loại công kích như vậy, tinh thần Lục Vân chấn động, biết ngay không thể xem thường. Lập tức, vừa sử dụng ý chí ngự đao thúc giục Diệt Hồn đao chia ra làm ba, lại vừa thi triển Hóa Hồn phù và Trấn Hồn phù, tất cả nghênh đón cú phản công của Thiên Tàn lão tổ trước khi chết.
Chỉ thấy ánh sáng lấp lánh, nguyên thần nhắm vào đầu Lục Vân gặp phải Diệt Hồn đao đột nhiên kêu thảm một tiếng, trong chốc lát hóa thành khói xanh. Còn nguyên thần nhằm vào tim gặp phải Trấn Hồn phù đón đánh liền lập tức liều mạng vùng vẫy nhưng chỉ uổng công. Nguyên thần cuối cùng gặp phải Hóa Hồn phù liền tranh đấu trong chốc lát, cuối cùng không địch lại thần vật cổ xưa ngàn năm, biến mất giữa bàn tay của Lục Vân không một âm thanh.
Cuối cùng, mọi việc cùng đã có kết cục. Lục Vân thu lại Diệt Hồn đao, nhìn nguyên thần đang ở giữa bàn tay trái, lạnh lùng thốt:
- Kể từ bây giờ, thiên hạ sẽ không còn thấy lại Thiên Tàn lão tổ như ngươi nữa rồi.
Nguyên thần của Thiên Tàn lão tổ không cam chịu, cất tiếng:
- Lục Vân ngươi hãy nhớ cho kỹ, dù có chết ta cũng vĩnh viễn sẽ nguyền rủa ngươi, nguyền rủa … ngươi …
Năm ngón tay của Lục Vân nhanh chóng nắm lại, tất cả bị tiêu hóa thành bụi đất.
Trên tầng mây cao, mọi người nhẹ nhàng bay đến hỏi thăm tình hình của chàng. Chỉ có Tứ Linh thần thú truyền âm:
- Ngươi đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn không còn giống ngày xưa.
Lục Vân trầm mặc một chút rồi đáp lại:
- Vậy à, đã có thay đổi chăng, nhưng có ai lại không thay đổi? Nếu không thay đổi trong thời gian dài thì không tốt đâu.
Tứ Linh thần thú kinh dị nhìn Lục Vân, đầy cảm xúc cất tiếng:
- Ngươi đã càng ngày càng đầy bí ẩn, có lẽ trong tương lai vài ngày thôi ta cũng không có cách nào dò xét được nội tâm của ngươi nữa.
Lục Vân không nói lời nào, chỉ cười cười quay lại nhìn mọi người bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở Đồ Thiên:
- Từ giờ, các vị sẽ không còn gặp chuyện như vậy nữa.
Đồ Thiên cảm kích nói:
- Đa tạ huynh, Lục Vân. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG
Lục Vân lắc đầu cười nói:
- Không cần phải cảm tạ, ta luôn coi huynh là bằng hữu mà. Cũng tốt, nhớ lại lời của huynh đã từng nói, sau này sẽ rất trân trọng người bên cạnh.
Nói rồi liền nhìn Ân Hồng Tụ, khóe miệng xuất hiện nét cười mấy phần ái mộ.
Sắc mặt Đồ Thiên phớt hồng nhẹ, trong lòng có chút thẹn thùng. Ngược lại Ân Hồng Tụ lại ra vẻ vô cùng hạnh phúc, thản nhiên nói:
- Huynh đã nói không cần tạ ơn thì không cần tạ ơn, có lẽ sau này chúng ta sẽ có cơ hội kề vai tác chiến. Huynh nói đúng không?
Lục Vân vừa bay lên vừa mỉm cười.
Bên cạnh, Trần Ngọc Loan cất tiếng:
- Điều này cũng tự nhiên thôi, mọi người ở đều là bằng hữu, sau này sẽ thường xuyên gặp nhau, nếu có chuyện gì thì sẽ có khả năng hỗ trợ giúp đỡ.
Nhìn Trần Ngọc Loan, Ân Hồng Tụ lưỡng lự trong giây lát rồi chắp hai tay lại, thốt lên lời cảm tạ:
- Hôm nay ngoài việc cảm tạ Lục Vân, cũng muốn nói lời cảm tạ tỷ rất nhiều. Nếu không có các vị giúp đỡ, ta và Đồ Thiên hẳn đã không còn cơ hội hiện hữu.
Trần Ngọc Loan lắc đầu cười nụ, nhẹ giọng nói:
- Đã gặp là có duyên, mà có thể nói giống như tình trạng giữa ta và Lục đại ca. Từ lúc ta gặp được đại ca, vận tốt đến với ta hoài. Bây giờ các vị cũng giống thế, nhờ gặp được đại ca, sẽ có được vận tốt thôi. Hiện tại đã gặp được ta rồi, chúng ta nhân đây kết thành bằng hữu, đó mới chính là chữ duyên trên thế gian này.
Ân Hồng Tụ có chút cảm động, lại gần nắm chặt tay của Trần Ngọc Loan, kích động nói:
- Bây giờ ta mới hiểu được vì sao Lục Vân muốn tiến cử tỷ làm minh chủ của Trừ Ma liên minh. Đó là ở tỷ có một thứ mà Diệp Tâm Nghi không có, chính là sự đồng cảm, thân ái. Không luận về khí chất, nhân phẩm, tu vi tỷ cùng với Diệp Tâm Nghi khó phân cao thấp, chỉ một điểm tỷ hơn hẳn nàng ta chính là tỷ tạo cho người khác tình cảm thân thiết, còn nàng ta lại gây cho mọi người cảm giác xa lạ và uy nghiêm.
Nghe hai nữ nhân nói hoài không dứt, Đạo Tà Tàn Kiếm lên tiếng thúc giục:
- Tốt rồi, tốt rồi, thời gian không còn sớm nữa, muốn nói gì nữa thì quay về rồi hãy nói.
Ân Hồng Tụ khuôn mặt ửng hồng, Trần Ngọc Loan thì thản nhiên cười, xoay thân đi, cùng với mọi người quay về Phục Long Cốc.
Buổi chiều, Lục Vân, Trần Ngọc Loan cả bọn sáu người quay về Phục Long Cốc với tâm trạng vui vẻ.
Vừa xuống mặt đất, lập tức một đệ tử nghênh đón chúc mừng:
- Thuộc hạ ra mắt minh chủ cùng với các vị khách quý. Sáng nay minh chủ và các vị vừa rời khỏi thì có một vị khách thần bí đến, bảo là đang tìm kiếm Lục đại hiệp. Rồi chiều này cũng có một thiếu niên đến tìm minh chủ, lúc này đang ở đại điện chờ đợi.
Nghe thấy như vậy, Trần Ngọc Loan liếc Lục Vân, thấy chàng cũng có vẻ bất ngờ không hiểu, liền không hỏi câu nào, trực tiếp dặn đệ tử đó cùng với mọi người tiến vào đại điện.
Vừa vào tới cửa, Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh lập tức đứng dậy nghênh tiếp. Khiếu Thiên lại trực tiếp tiến lên trước, nắm lấy Lục Vân nhìn trái rồi nhìn phải, mặt cười đầy cảm động.
Chỉ có Phần Thiên vẫn tĩnh tọa bất động, ánh mắt đo lường mọi người, đầu tiên nhìn vào Trần Ngọc Loan, trong tim có chút nghi hoặc. Sau đó lại quay sang nhìn kỹ Lục Vân, rõ ràng đối với người đệ tử Dịch viên vang danh thiên hạ cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, Văn Bất Danh giới thiệu Phần Thiên với từng người. Khi biết được Phần Thiên chính là đồ tôn của Thiên Hỏa lão tổ, Lục Vân có phần kinh ngạc, tự nhiên trở nên trầm tư suy tưởng.
Khiếu Thiên ngồi bên cạnh phát hiện thái độ bất thường đó liền nhỏ giọng hỏi:
- Sao vậy, huynh thấy Phần Thiên có điều gì đó không ổn phải không?
Lục Vân ngẩng đầu, lắc nhè nhẹ rồi run giọng nói:
- Không phải, chỉ là có điều gì đó không hiểu được. Để tính toán lại đã, có gì sẽ báo lại cho huynh, trước tiên hãy làm rõ ý muốn của hắn đến đây làm gì đã.
Ngồi ghế chủ tọa trên cao, Trần Ngọc Loan thần sắc bình thản nói:
- Phần thiếu hiệp đã đến Phục Long Cốc, ta đại diện cho đệ tử liên minh xin hoan nghênh. Nếu tiếp đãi chưa tốt, gây mất lòng thiếu hiệp, Ngọc Loan xử sự không chu đáo, xin được có lời tạ lỗi. Hiện tại, mọi người đều có mặt ở đây, Phần thiếu hiệp muốn nói điều gì xin cứ thẳng thắn nói ra.
Phần Thiên nghe được mấy lời khiêm tốn, không tỏ vẻ làm dáng minh chủ, trong lòng tự nhiên có thêm mấy phần thân thiết, đứng dậy cười nói:
- Minh chủ quá khiêm tốn. Kỳ thật hôm nay đến đây, Phần Thiên có một chuyện muốn hỏi. Đương nhiên điều này không phải là chuyện bí ẩn gì của liên minh cả, chỉ là hỏi một chút về tình thế thiên hạ hiện tại, cũng như quan điểm của minh chủ về nhân gian thế nào. Đó chính là chủ ý đến đây, sau khi minh chủ đã nói, Phần Thiên tự biết nói ra. Không biết yêu cầu như thế có quá đáng gì không.
Trần Ngọc Loan hơi hiện nét bất thường nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, ánh mắt quét qua mọi người ở trong đại điện, cười nhẹ nói:
- Ngọc Loan kiến thức không nhiều, có được vị trí to lớn ngày hôm nay là nhờ có các vị tiền bối đã yêu thương, những điều biết được nói ra không được nhiều, Phần thiếu hiệp xin đừng chê cười.
Ánh mắt giao nhau, Trần Ngọc Loan bình thản cười, đợi Phần Thiên đáp lại. Phần Thiên mặt không một chút biểu hiện, nhưng trong tâm lý thêm khâm phục nàng.
- Minh chủ không cần để ý, tự nhiên nói thế nào cũng được, khi đó sẽ đàm luận tiếp.
Trần Ngọc Loan gật đầu cười nụ, suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói:
- Nói về thiên hạ hiện nay, tam gian thất giới cao thủ như mây. Ngày Thái Âm Tế Nhật đang tới rất gần, cao thủ Vực chi tam giới đang âm thầm chuẩn bị, ý muốn tranh đấu với thiên hạ chiếm nhân gian. Mặt khác, Thiên chi tam giới cũng coi trọng chuyện này vô cùng. Hiện nay Cửu Thiên Hư Vô giới và Vân Chi Pháp giới đã có hành động, tuyển chọn Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi làm đại biểu ở nhân gian, ý đồ muốn ngăn chặn chuyện đó lại. Chỉ có điều Kiếm Vô Trần tâm địa nhỏ nhen cuồng vọng tự đại, nhiều lần giao chiến mà chưa một lần thắng, làm cho lục viện bị hủy diệt, chánh đạo trên nhân gian thương tổn nguyên khí rất nhiều. Hiện nay, Hắc Sát Hổ Vương và Tam Nhãn Long Lang của Yêu vực thua trận đã chạy đi đâu không biết, Huyết giới và Hắc Ám giới của Ma vực cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ. Như vậy, thực lực của Vực chi tam giới đã giảm đi rất nhiều, đối với phe chánh đạo của nhân gian mà nói, những chuyện đó thật đáng cao hứng. Nhưng Địa Âm Tà Linh và Thiên Sát Lệ Phách đã xuất hiện, thật sự tạo nên phong ba rất nhiều, làm cho mọi chuyện trên nhân gian trở nên bấp bênh đến hỗn loạn, tình thế hiện nay càng tăng thêm phần hiểm ác. Tính toán sơ bộ, trên nhân gian hiện nay chỉ có vài thế lực mạnh mẽ. Thứ nhất, Chánh Đạo liên minh ở Hoa sơn, tập trung đầy đủ ba phái sáu viện ở nhân gian, lại có sự hỗ trợ phía sau của Cửu Thiên Hư Vô giới và Vân Chi Pháp giới. Thứ hai, Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực, đã tập họp được toàn bộ binh lực của Quỷ vực, thế lực kinh người. Thứ ba, Ma Thiên tôn chủ và Ma Ảo tôn chủ của Ma vực. Thứ tư, Thiên Ma giáo và Ma Thần tông. Thứ năm, Huyền Phong môn cùng với Vu tộc thần bí. Thứ sáu, Địa Âm Tà Linh và Thiên Sát Lệ Phách. Thứ bảy, chính là Trừ Ma liên minh của ta. Ngoài những thế lực đã nói, còn có một số cao thủ lợi hại, ví dụ như Lư Sơn Vô Nhân Tọa, Thiên Tuyệt Tà thần Chu Hỉ, Tây Vực Bắc Phong và còn nữa.
Nghe thấy như vậy, Phần Thiên mở miệng nói:
- Minh Chủ tuy chưa nói hết toàn bộ, nhưng cũng đã được tám chín phần. Bây giờ, ta muốn hỏi một chút. Với hình thức như hiện nay minh chủ có lập trường như thế nào. Nói cách khác, để hành động thực tế, minh chủ định liệu thế nào ?
Trần Ngọc Loan ánh mắt kỳ dị nhìn hắn một chút, trong lòng tựa hồ đang đoán già non, tự nhiên hướng ánh mắt đến Lục Vân, Phật Thánh Đạo Tiên, Văn Bất Danh cùng với Quy Vô đạo trưởng. Gặp ánh mắt hỏi han của nàng, Lục Vân không hề có phản ứng, quay sang Phật Thánh Đạo Tiên thì thấy cười cười, nháy mắt với nàng.
Đối với cái nháy mắt ám hiệu sự tình, Trần Ngọc Loan đã hiểu được ý của Phật Thánh Đạo Tiên, khuôn mặt không còn cười nữa, toàn thân phát ra khí thần thánh trang nghiêm, làm cho mọi người chung quanh lập tức phát hiện được biến hóa của nàng.
Nhìn thấy thế, Lục Vân với mọi người trong liên minh tự nhiên hiểu rõ không chút kinh ngạc. Chỉ có tâm trí của Phần Thiên có chút biến đổi, tựa hồ không ngờ Trần Ngọc Loan như thế, khí thế nghiêm túc không hề sút kém so với Diệp Tâm Nghi.
Ghi chú
(1) nguyên thần tam phân (phân nguyên thần thành ba)