Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 560

Sau khi tiễn Kiếm Vô Trần, Tĩnh Nguyệt đại sư quay vào trong phòng, nhìn người đồ đệ đang hôn mê mà miệng thở dài không dứt.

Thương Nguyệt lặng lẽ đứng trước cửa, ánh mắt cổ quái nhìn xa xăm, thì thầm nói:

- Càng lúc càng mãnh liệt, rốt cuộc là chuyện gì, vì sao ta không nghĩ ra được? Lục Vân, chàng có nhận được tin tức không? Nếu chàng nghe được, hãy cho ta biết bây giờ ta phải làm sao.

Lý Hoành Phi ngồi bên bàn mắng thầm:

- Người này thật là âm hiểm, ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng ánh mắt của hắn lại rất khiếm nhã, cứ nhìn chòng chọc vào sư muội, trong lòng chắc có ý không tốt.

Tĩnh Nguyệt đại sư nghe rồi liền than:

- Hoành Phi nói ít một chút, trước mắt chúng ta vẫn còn ở đây, về lực lượng người ta mạnh hơn, cần nhịn thì nên nhịn. Tính cách hắn mọi người trong lòng đều hiểu rõ, có gì bất mãn thì cũng phải bình tĩnh hành động, không được tùy tiện nói loạn để tránh tai họa từ miệng mà ra.

Lý Hoành Phi bất bình ngậm miệng không nói. Vừa lúc đó, từ bên ngoài truyền lại tiếng người nói chuyện, chính là của Cửu Dã, Liễu Tinh Hồn cùng với Tất Thiên, Hứa Khiết. Càn Nguyên chân nhân không đến mà ở trong phòng điều tức chân nguyên, chiều nay đến lượt Huyền Âm chân nhân. Ngọc Vô Song cũng không đến, từ lúc Cửu Dã đến Hoa Sơn thì bà không hề bước ra khỏi phòng.

Ra cửa đón tiếp, Thương Nguyệt giữ Cửu Dã đại sư và Liễu Tinh Hồn ở lại bên ngoài, không cho hai người vào trong.

Phát hiện thái độ không bình thường đó, Liễu Tinh Hồn hỏi:

- Thương Nguyệt cô nương, các người định làm gì vậy?

Thương Nguyệt bình thản nói:

- Sau khi nghe Liễu chưởng giáo nói qua, mọi người đều rất lo lắng, tâm lý cứ sợ Ngạo Tuyết tỉnh lại rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, làm cho ai cũng rất bất an, cũng rất do dự. Đến lúc này mọi người ở đây vẫn còn chưa quyết định được, vì vậy tạm thời …

Liễu Tinh Hồn ánh mắt biến đổi, kinh hãi nói:

- Ý của các người là không muốn cứu Trương Ngạo Tuyết nữa sao?

Thương Nguyệt lắc đầu nói:

- Không phải như vậy, Liễu chưởng giáo ngộ nhận ý muốn của mọi người rồi. Chưởng giáo đã vì mọi người mà vượt qua ngàn dặm mời được Cửu Dã đại sư, mọi người đều rất vui mừng. Nhưng bây giờ chuyện Ngạo Tuyết sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào là rất quan trọng, không ai quyết định được. Trước mắt, ai cũng hy vọng tỷ ấy nhanh chóng tỉnh lại, bình an hoàn toàn như trước. Nhưng Cửu Dã đại sư đã nói, hy vọng đó cũng chỉ gần được năm phần, nếu bất ngờ có gì bất cẩn thì Ngạo Tuyết có khả năng quên hết chuyện trước đây, hoặc là tính cách biến đổi quá lớn, nghiêm trọng hơn thì có thể trở nên si ngốc. Chưởng giáo nghĩ xem mọi người sẽ không lo lắng sao?

Liễu Tinh Hồn nổi giận trong lòng, nhưng trên mặt lại thể hiện sự cảm thông:

- Cô nương nói cũng đúng, tâm tình đó ai cũng có thể hiểu được. Nhưng cũng như cô nói, chúng ta còn một nửa cơ hội thành công. Nếu mọi người do dự không quyết định ngay để chữa trị thì một điểm hy vọng cũng không có, nói vậy có đúng hay không?

Đưa mắt quét qua mọi người, chỉ thấy sắc mặt mọi người trầm trọng, ánh mắt do dự không quyết định được.

Không đợi người khác mở miệng, Thương Nguyệt than nhẹ:

- Liễu chưởng giáo nói không sai, chỉ có điều nếu chưởng giáo ở vị trí của mọi người, chưởng giáo cũng sẽ ngần ngại và lo lắng như thế. Vì vậy trước mắt nếu lập tức sử dụng biện pháp thứ hai của Cửu Dã đại sư, chúng ta thấy quá vội vàng, cần thêm thời gian để suy tính kỹ hơn. Tin là Liễu chưởng giáo và Cửu Dã đại sư đều có thể hiểu được điều đó, đúng không?

Liễu Tinh Hồn rủa thầm trong lòng nhưng không biểu lộ chút gì trên mặt, ra vẻ thông tình đạt lý gật đầu nói:

- Lo lắng của Thương Nguyệt cô nương cũng là hợp lý, chỉ có điều Cửu Dã đại sư có nổi giận hay không thì chưa biết …

Liễu Tinh Hồn di chuyển ánh mắt sang bên, muốn trút mọi chuyện sang Cửu Dã.

Thương Nguyệt hiểu rõ tâm tư của lão, chuyển người sang đối diện Cửu Dã cất tiếng:

- Đại sư, y thuật của đại sư chúng ta đều tin tưởng tuyệt đối, chỉ có điều hiện tại trong lòng mọi người còn rất hỗn loạn, vì vậy cũng chưa chuẩn bị những thứ đại sư yêu cầu, xin đại sư rộng lượng cho chúng ta thêm ít thời gian để chúng ta xem xét cẩn thận. Đồng thời đại sư cũng đã lao lực rồi, tự nhiên cần phải nghỉ ngơi, lại còn suy xét thêm còn có điểm nào chưa an toàn trong biện pháp cứu chữa Ngạo Tuyết?

Cửu Dã sắc mặt âm trầm, thở phì phò trừng mắt nhìn mọi người quát lên:

- Dám miệt thị lão phu, không tin tưởng lão phu, lưu lại làm gì?

Cửu Dã phất tay áo xoay người đi liền làm cho Tĩnh Nguyệt đại sư, Lý Hoành Phi, Tất Thiên, Hứa Khiết, bốn người thất kinh hoảng sợ chạy đến hạ mình cầu ơn.

Tĩnh Nguyệt đại sư sắc mặt lo lắng nói:

- Đại sư bớt giận, chúng ta cũng vì lo lắng tình trạng của bệnh nhân, đại sư là người chữa bệnh, trong lòng nhất định hiểu rõ cảm thụ của chúng ta, cũng hy vọng đại sư đừng để lòng chuyện này.

Cửu Dã không quan tâm, Liễu Tinh Hồn bên cạnh ngần ngại khuyên bảo:

- Đại sư đừng giận, bọn họ cũng chỉ vì trong lòng bất an chưa có chủ định được. Ta thấy chi bằng cho bọn họ thêm ít thời gian, giúp họ qua đêm nay suy nghĩ lại cho tốt, ngày mai chúng ta lại đến. Bây giờ thời gian còn sớm, đại sư từ ngàn dặm đến đây, hay là theo ta dạo quanh một vòng, ngắm nghía cảnh sắc đẹp đẽ của Hoa Sơn, tính ra cũng không mất mát gì.

Cửu Dã nhìn lão rồi lại nhìn đi nhìn lại những người xung quanh, cuối cùng hậm hực nói:

- Nếu không vì từ nơi xa đến đây, lão phu khó mà nhịn được các ngươi. Nể mặt các ngươi một lần, chỉ vì lời nói của hắn, thôi!

Cửu Dã đưa tay rẻ mọi người sải bước đi liền, để lại bọn Tĩnh Nguyệt đại sư sắc mặt khó coi đứng tại chỗ.

Liễu Tinh Hồn nhìn mọi người, nhẹ giọng than:

- Tối nay suy nghĩ cho rõ ràng đi, đừng để sáng mai lại như vậy, lúc đó ta sợ không khuyên được lão, các vị tự biết rồi.

Nói rồi xoay mình bước đi theo hướng Cửu Dã rời đi.

Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn Thương Nguyệt, có chút khó khăn nói:

- Ngày mai, con nói chúng ta trả lời thế nào, còn có khả năng tiếp tục không?

Thương Nguyệt cười khổ, nhẹ giọng nói:

- Chuyện ngày mai hãy để ngày mai quyết định. Con vào phòng trông chừng Ngạo Tuyết.

Thương Nguyệt quay người vào trong phòng, những người còn lại ngây ngốc đứng tại giữa viện, sắc mặt ai cũng đầy phức tạp.

Một ngày với những lo âu và bất an trôi qua. Đêm vừa xuống, Thương Nguyệt lại rời khỏi Hoa Sơn, tìm Thiên Mục Phong hỏi về chuyện báo tin.

Thiên Mục Phong nói:

- Tin tức ta đã phát ra rồi, tin rằng tối đa trong hai ngày sẽ có khả năng truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó sẽ đến tai của Lục Vân. Trên núi tình huống thế nào, Cửu Dã đó có cam đoan hay không?

Thương Nguyệt nhẹ giọng than:

- Trên người Cửu Dã đó có chút cổ quái, nhưng ta cũng không thể nói ra là gì, kiểu nào cũng thấy lão đầy tà khí. Sáng nay lão đã thử một lần, không cứu tỉnh được Ngạo Tuyết, ngược lại còn gây nên nội thương cho mình, buổi chiều chuẩn bị áp dụng biện pháp thứ hai, ta cố gắng cự tuyệt rồi.

Kể lại tường tận mọi sự tình rồi Thương Nguyệt nói:

- Mọi chuyện như vậy đó.

Thiên Mục Phong gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lên tiếng lý giải:

- Cách làm của cô nương rất đúng, một khi phát hiện chưa thỏa đáng thì không cần quá gấp, tránh phải hối hận với kết quả cuối cùng. À, sáng sớm nay ta phát hiện Diệp Tâm Nghi mang theo hàng trăm liên minh đệ tử đi về phía Bắc, cô nương có biết chuyện gì không?

Thương Nguyệt giật mình lắc đầu nói:

- Tâm tư ta tập trung hoàn toàn ở Ngạo Tuyết, không hề lưu ý chuyện đó. Bất quá hôm nay có một số người hoàn toàn không thấy, không biết phải đi xử lý chuyện bí mật gì đây.

Thiên Mục Phong thấy nàng cũng không biết chuyện gì lập tức bàn luận:

- Mà thôi, lo lắng công việc của Chánh Đạo liên minh làm gì, ta chỉ để ý đến an nguy của Ngạo Tuyết cô nương mà thôi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô nương nên về trước đi, nếu có động tĩnh gì lập tức liên hệ với ta.

Thương Nguyệt lên tiếng bảo trọng rồi xoay người đi về Hoa Sơn.

Giữa đêm đen, Thương Nguyệt rất dễ dàng quay về Hoa Sơn. Nhưng khi vừa vào đến giữa quảng trường, Thương Nguyệt lại phát hiện sau núi có chân nguyên đang lưu động nhè nhẹ, nàng không kiềm được hiếu kỳ liền tiến lên phía trước dò xét. Cách đại điện của Chánh Đạo liên minh vài dặm là một cái sơn cốc nhỏ, Thương Nguyệt phát hiện Tất Thiên đang một mình tu luyện pháp quyết.

Trong màn đêm, toàn thân Tất Thiên bốc lửa hồng, tựa như một quang cầu phát ra quang mang vạn trượng. Nhưng ánh sáng của hắn phát ra chỉ giới hạn trong phạm vi vài trượng nhờ có một tầng kết giới phong tỏa, không bị chói mắt trong màn đêm. Mà cũng có thể thấy, trong lòng hắn hẳn có tâm sự nên không ngờ chuyện hắn tu luyện bị người khác phát hiện. Nghĩ đến đó, Thương Nguyệt cũng không hiện thân để tránh sự lúng túng khó xử cho cả hai.

Tuy nhiên, ẩn mình coi ngóng được nửa ngày, Thương Nguyệt đột nhiên phát hiện biến hóa của Tất Thiên rất lớn, pháp quyết hắn đang tu luyện và pháp quyết Văn Bất Danh ngày đó thi triển ở Dịch viên là một thứ. Pháp quyết đó Thương Nguyệt vốn hoàn toàn không biết, nhưng đã từng đồng hành với Lục Vân nhiều ngày, nhờ có chàng mà biết đó chính là pháp quyết vô thượng của Nho gia – Hạo Nhiên Thiên Cương, so với Hạo Nhiên Chánh Khí của Nho viên thì còn cao hơn một cảnh giới, không biết Tất Thiên học được ở đâu.

Với tu vi của hắn trước mắt, so với ngày gần đây thì đã tiến một bước dài, chỉ trong một thời gian ngắn lại không ngờ đã bước vào cảnh giới Quy Tiên, thật là một người điềm tĩnh. Theo phát triển như vậy, chỉ cần thêm thời gian, Tất Thiên chắc chắn có khả năng vượt qua cửa ải để trở thành người giỏi nhất của Nho viên. Nghĩ đến đó, Thương Nguyệt có chút cao hứng lại pha thêm một ít kinh ngạc. Giây lát sau, Thương Nguyệt lặng lẽ rời đi, chỉ còn đó Tất Thiên đang say sưa với thành công thần kỳ, tiếp tục liều mạng nỗ lực.

Nửa đêm, Huyền Âm chân nhân từ trong phòng của Lâm Vân Phong đi ra, sắc mặt trắng bệch bệnh hoạn tựa như thường xuyên như vậy, thân ảnh phiêu hồ bất định đi dọc theo hành lang.

Về đến phòng nghỉ, Huyền Âm chân nhân không giống như mọi khi là lập tức điều tức phục hồi công lực, mà lại yên tĩnh ngồi bên bàn, khóe miệng máu tươi rỉ ra liên tục xuống dưới lưu thành vết. Không hề để ý đến chuyện đó, Huyền Âm chân nhân ngồi yên cả nửa ngày, cong ngón tay phải bấm tính, nhãn thần ảm đạm lại ánh lên vẻ buồn bã.

Huyền Âm chân nhân đứng dậy lấy vải lau vết máu, rồi quay về giường bắt đầu điều tức chân nguyên để khôi phục công lực. Trời vừa hửng sáng, Huyền Âm chân nhân ngồi yên mở bừng mắt, ngoài cửa vẫn còn một màn đen, thời gian còn chưa hết canh bốn. Đi xuống giường, Huyền Âm chân nhân nhẹ nhàng mở cửa bước ra, một mình đi qua sân viện đến phía kia dừng lại, hướng mắt nhìn lên những vì sao trên trời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Giữa khoảng không trong đêm, sao đầy trời lấp lánh nhè nhẹ giống như hàng ngàn hàng vạn con mắt nhìn xuống trần thế với những biểu tình mỗi vẻ mỗi khác.

Huyền Âm chân nhân đứng yên nhìn khá lâu, ánh mắt nhìn kỹ một ngôi sao ảm đạm trên cao lúc ẩn lúc hiện, tự mình nói:

- Có lẽ đã đến tận cùng rồi, vận mệnh như vậy thật đáng tiếc.

Tiếng than nhẹ theo gió bay đi mất giữa màn đêm.

Giữa hư vô, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nhìn sau lưng của Huyền Âm chân nhân than thở nói:

- Thật đáng tiếc, tại sao ngươi phải chọn lựa như vậy?
Bình Luận (0)
Comment