Ngọc Vô Song ngưng thần nhìn bà, trầm mặc cả nữa ngày rồi cất tiếng an ủi:
- Thái Âm sắp xuất hiện, trời đất hỗn loạn, thế nào cũng có chuyện phát sinh. Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cứ chăm sóc Ngạo Tuyết cho thật tốt, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng ta cũng phải đối mặt với nó thôi. Bây giờ ta phải về sắp xếp vài thứ trước đây, mọi người nhớ thay phiên nhau mà nghỉ ngơi, đừng để thân thể quá mệt mỏi.
Nói xong liền gọi Thương Nguyệt và Hứa Khiết cùng trở về phòng.
Trong phòng Huyền Âm chân nhân, lúc này Lí Hoành Phi mặt đầy thắc mắc nhìn ông, tò mò hỏi: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
- Sư thúc, người gọi đệ tử đến đây không hiểu có chuyện gì muốn dặn dò?
Huyền Âm chân nhân chỉ ngắm nhìn Lí Hoành Phi, mãi đến khi thấy hắn mặt mũi đỏ bừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mới cất tiếng:
- Trong các môn hạ Dịch viên, có hai người rất quan tâm đến Trương Ngạo Tuyết, người đầu tiên là Vân Phong và người còn lại là con. Vân Phong vì sao lại thế thì trong lòng con ắt đã hiểu rõ rồi, còn vì sao con quan tâm như vậy thì sư thúc trong lòng cũng hiểu rất rõ ràng. Hôm nay gọi con đến đây vốn có ý truyền lại cho con một bộ pháp quyết, nhưng pháp quyết này rất tà dị, không phải ai cũng có thể luyện được. Vì thế mà sư thúc muốn hỏi ý kiến của con.
Lí Hoành Phi giật mình, bây giờ mà Huyền Âm chân nhân còn truyền pháp quyết để làm gì chứ, lẽ nào còn có tác dụng vào lúc này?
Nghĩ không ra, Lí Hoành Phi liền thật thà hỏi luôn:
- Sư thúc, đệ tử không hiểu ý của sư thúc, bây giờ sư thúc truyền pháp quyết cho đệ tử, đệ tử làm sao có tâm trí mà luyện nổi?
Huyền Âm chân nhân than thở:
- Sư thúc biết là con quan tâm Ngạo Tuyết, thế nên lúc này không còn lòng dạ nào mà luyện công, sư thúc cũng không có ý ép buộc con. Nhưng sư thúc chỉ muốn nhắc nhở con một điểm, việc ngày hôm nay chớ nói cho bất kì ai biết, kể cả sư phụ của con. Nếu trong hai ngày nữa có chuyện gì muốn ta giúp đỡ thì hãy một mình đến tìm ta được rồi.
Lí Hoành Phi cảm thấy mơ mơ hồ hồ, những lời Huyền Âm chân nhân nói như một màn sương mù dày đặc bao trùm tâm trí hắn, một điểm nhỏ hắn cũng chẳng hiểu được. Hắn vốn muốn hỏi cho rõ nhưng lại thấy Huyền Âm chân nhân nhắm mắt tĩnh tọa, đành phải nhẹ giọng nói:
- Đệ tử nhớ rồi ạ, bây giờ sư thúc hãy nghỉ ngơi đi, đệ tử xin phép ra về.
Lí Hoành Phi đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng. Nhưng đúng lúc ấy Huyền Âm chân nhân bỗng ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng hắn đã khuất tầm mắt, miệng thở dài đau khổ vô cùng.
**************************************************
Hoàng hôn, Huyền Âm chân nhân ra khỏi phòng đến chỗ Lâm Vân Phong trị thương. Đẩy cửa vào, Huyền Âm chân nhân trông thấy Càn Nguyên chân nhân mặt mày tái nhợt đang ngồi xếp bằng trên giường, toàn lực điều tức chân nguyên để bù đắp lại phần đã bị hao tổn. Lâm Vân Phong ngồi bên cạnh, khuôn mặt trước đây vốn xanh xao bây giờ đã trở nên hồng hào, toàn thân phát ra một lớp hào quang mờ mờ, dường như tu vi cũng đã tăng tiến hơn trước vài phần.
Ngồi bên bàn, Huyền Âm chân nhân đợi hai người tỉnh lại. Khoảng nửa giờ sau, Lâm Vân Phong tỉnh lại trước, thấy sư phụ ngồi bên cạnh liền cười nhẹ mấy tiếng, vẻ mặt tinh nghịch tiến nhẹ đến bên cạnh, vừa cười vừa nói:
- Sư phụ, con đã hoàn toàn bình phục rồi, hơn nữa tu vi lại có phần tăng hơn trước không ít.
Huyền Âm chân nhân không cười, cũng không tỏ ra vui vẻ, ngược lại còn nhìn hắn thật nặng nề, ánh mắt mang tâm tình mà hắn không hiểu được.
Lâm Vân Phong thấy sư phụ có điểm khác thường, vẻ mặt đang tươi cười bỗng tắt lịm, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Sư phụ, người làm sao thế? Sư phụ tận tâm vất vả không phải để con sớm hồi phục sao? Bây giờ con đã bình phục rồi nhưng sao sắc mặt sư phụ dường như không được ổn, có phải mấy ngày nay xảy ra đại sự gì phải không, sao sư phụ không chịu nói cho con biết gì hết vậy?
Huyền Âm chân nhân bảo gã ngồi xuống, rồi lại nhìn về phía Càn Nguyên chân nhân trên giường, nhẹ giọng tường thuật một lượt chuyện xảy ra mấy ngày qua, cuối cùng nói:
- Có vài việc tối nay sư phụ sẽ nói sau, bây giờ đợi sư bá con tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng tới thăm Ngạo Tuyết.
Lâm Vân Phong ứng tiếng đồng ý, trong đầu vẫn mãi nghĩ về những việc xảy ra trong mấy ngày gần đây. Đặc biệt Huyền Âm chân nhân có nhắc đến một người tên là Cửu Dã, thật ra lão ta từ đâu đến, tại sao sư phụ lại cảm thấy trên người lão toát ra một loại khí tức rất cổ quái?
Không khí trong phòng đang yên tĩnh thì Càn Nguyên chân nhân tỉnh lại. Ba người hỏi han vài câu rồi cùng nhau đến thăm Trương Ngạo Tuyết. Trong phòng Trương Ngạo Tuyết đã thấy có Thương Nguyệt, Hứa Khiết, Lí Hoành Phi, Tĩnh Nguyệt đại sư. Mọi người nhìn thấy Lâm Vân Phong đã hồi phục hoàn toàn, ai cũng vui mừng lên tiếng hỏi han, trong số đó tất nhiên Hứa Khiết là người vui mừng nhất.
Sau khi thăm hỏi một lượt, Huyền Âm chân nhân nói:
- Trước mắt ngoài Viễn Dương không có ở đây thì Dịch viên môn hạ coi như đã đông đủ. Bây giờ chúng ta hãy cùng bàn bạc xem ngày mai phải trả lời Cửu Dã như thế nào.
Nghe vậy, Tĩnh Nguyệt đại sư lên tiếng đầu tiên:
- Việc này ta đã nghĩ rất lâu. Với hoàn cảnh hiện tại của chúng ta bây giờ, đồng ý thì tốt hơn, ít ra cũng có ít nhất có được phân nửa cơ hội.
Thương Nguyệt lập tức phản đối:
- Con nghĩ là không được, khí tức của Cửu Dã cổ quái, hoàn toàn khiến mọi người có cảm giác không an toàn.
Hứa Khiết phản bác lại:
- Sư tỉ nói thế là quá chủ quan, chúng ta không nên lúc nào cũng chỉ quan tâm đến khía cạnh xấu, cũng nên nghĩ đến mặt tốt chứ. Tuy Cửu Dã rất tà khí nhưng lão ta là do Liễu Tinh Hồn mời đến, nếu lão dám hại Ngạo Tuyết, sư tỷ nói xem không lẽ lão không sợ chúng ta xử trí lão, rồi Liễu Tinh Hồn chăng?
Lâm Vân Phong thấy hai người tranh luận vội khuyên can:
- Không cần phải tranh cãi, ta đồng ý vói cách nghĩ của Thương Nguyệt sư tỉ. Chúng ta trực tiếp từ chối Cửu Dã cứu chữa, rồi ta sẽ đích thân đưa sư tỉ xuống núi tìm Lục Vân. Như vậy thứ nhất vừa không phải lo lắng có kẻ muốn ám hại chúng ta, thứ hai là sẽ tránh được việc Kiếm Vô Trần thi hành ý đồ xấu xa với sư tỉ.
Mọi người nghe thấy rất có đạo lý, nhất thời liền không tranh chấp nữa.
Nhưng rồi có lẽ do quá lo lắng, Tĩnh Nguyệt đại sư không cảm thấy yên lòng cất tiếng:
- Những điều Vân Phong vừa nói tất nhiên là có lí, nhưng có chắc Lục Vân sẽ cứu Ngạo Tuyết tỉnh lại được không? Về điểm này chúng ta chỉ mới phỏng đoán, nếu vạn nhất đoán không đúng thì lại thành ra đắc tội với Cửu Dã, đến lúc đó có phải Ngạo Tuyết hôn mê cả đời không?
Những lí lẽ của bà khiến mọi người phải suy tư, đó thực sự là khả năng rất có thể xảy ra.
Trong lúc mọi người còn do dự không quyết, lập trường còn chưa rõ ràng, Huyền Âm chân nhân nói:
- Sư tỉ lo lắng như vậy là rất đúng, suy nghĩ của Vân Phong quá ngây thơ. Hãy thử nghĩ mà xem, chúng ta đang trong vòng tai mắt của Kiếm Vô Trần, nếu muốn đưa Ngạo Tuyết đi thì tất yếu phải có được một lí do thật chính đáng để mọi người chấp nhận. Nhưng lí do trước mắt lại không thể đường đường chính chính nêu lên trước mặt Kiếm Vô Trần. Như vậy, làm sao có thể đưa Ngạo Tuyết rời khỏi Hoa Sơn đi tìm Lục Vân đây? Mặc dù Ngạo Tuyết là Dịch viên môn hạ, chúng ta có thể toàn quyền quyết định, nhưng lúc trước khi Liễu Tinh Hồn chuẩn bị tìm người, chúng ta đã từng đáp ứng với lão ấy. Bây giờ lão đã tìm được người đến, chúng ta lại ngang nhiên từ chối, như thế thì ai có thể chấp nhận được đây? Tổng hợp tình huống bây giờ, muốn đưa Ngạo Tuyết rời khỏi Hoa Sơn là không thể được.
Thương Nguyệt và Lâm Vân Phong giật mình kinh hãi, nghe xong những lời đó mới hiểu rõ, bản thân vốn đã sơ ý bỏ qua yếu tố rất quan trọng.
Bên cạnh, Tĩnh Nguyệt đại sư thở phào một tiếng, lại thắc mắc hỏi:
- Sư đệ, đệ đã hiểu những việc ấy tại sao sáng nay còn kiên quyết phản đối, đó không phải là mâu thuẫn hay sao?
Huyền Âm chân nhân lắc đầu than thở:
- Thực ra, đệ chỉ muốn tranh thủ thời gian một ngày thôi. Có những việc có thể thay đổi theo thời gian, không cùng thời gian thì kết cục cũng không giống nhau.
Tĩnh Nguyệt đại sư giật mình, chỉ hiểu lờ mờ, chưa thực sự rõ ràng hàm ý của câu nói ấy. Bên cạnh, Càn Nguyên chân nhân nói:
- Được rồi, đã đến nước này thì chúng ta đành cá cược với số phận của Ngạo Tuyết vậy. Trước kia bao gian nan hiểm nguy xảy đến, đệ tử ấy đều vượt qua được, ta tin là đệ tử ấy sẽ không có chuyện gì đâu.
Mọi người không ai nói năng gì, đến giờ phút này chỉ còn nước giao nàng cho Cửu Dã, đánh cuộc với số phận vậy.
Thời gian sau đó, mọi người chỉ nói mấy chuyện tầm phào. Thương Nguyệt tranh thủ lúc mọi người không chú ý, liền ra hiệu bằng mắt cho Lâm Vân Phong, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Rời khỏi viện, Thương Nguyệt vội vàng tiến đến quảng trường, quan sát xung quanh xem có người không rồi đứng đó đợi. Quả nhiên chỉ một lúc sau, Lâm Vân Phong đã xuất hiện.
Không nói gì, Thương Nguyệt nhìn về phía đại điện, rồi phi thân về phía sau núi. Lâm Vân Phong không nhanh không chậm theo sau, giây lát hai người cùng đến một chỗ kín đáo trong sơn cốc.
Lưu ý động tĩnh xung quanh một lát, Thương Nguyệt mới hạ mình xuống, đưa mắt nhìn Lâm Vân Phong nói:
- Sư tỉ tìm đệ đến đây là có một việc muốn cầu chứng ở đệ.
Lâm Vân Phong không hiểu hỏi:
- Cầu chứng? Tỉ có chuyện gì muốn đệ cầu chứng vậy, mà sao còn có vẻ thần thần bí bí như thế, chẳng lẽ không thể để ai biết được à?
Thương Nguyệt nghiêm túc nói:
- Việc này tuy không phải bí mật gì, nhưng quả thực không thể để quá nhiều người biết. Không lâu trước đây, tỉ đã gặp Thiên Mục Phong, huynh ấy đang ở Tây sơn cách Hoa Sơn có vài dặm thôi, huynh ấy một lòng một dạ lo lắng cho bệnh tình của Ngạo Tuyết.
- Thiên Mục Phong! Sao huynh ấy lại đến được?
Lâm Vân Phong lặng người, những lời Thương Nguyệt vừa nói làm gã cảm thấy mười phần ngỡ ngàng kinh dị.
Thương Nguyệt kể lại tỉ mỉ sự việc mình gặp Thiên Mục Phong, cuối cùng nói:
- Trước mắt tỉ chưa nghĩ ra cách gì hay, chỉ biết làm như vậy.
Lâm Vân Phong trầm ngâm nói:
- Thông báo cho Lục Vân biết là một cách, nhưng đây là Hoa Sơn, rất bất lợi cho huynh ấy. Hơn nữa, trước mắt chúng ta cũng không rõ tình hình hiện tại của Lục Vân, huynh ấy có thể đến Hoa Sơn hay không cũng không thể biết được. Vì thế, chúng ta cũng phải chuẩn bị phương án khác cho tốt.
Thương Nguyệt nhìn gã, thấy mắt gã cứ đảo qua đảo lại, nhịn không được hỏi:
- Đệ có biện pháp gì không?
Lâm Vân phong cau mày, nói:
- Đệ còn đang suy nghĩ, dù thế nào đi nữa thì nguyên tắc của đệ là không để cho Kiếm Vô Trần chạm đến một sợi tóc của sư tỉ. Thực tế hiện tại không thể thẳng thắn tranh đấu với hắn để đưa sư tỉ rời khỏi Hoa Sơn, rời bỏ Chánh Đạo liên minh. Mà ngược lại, nơi này cũng không thể thiếu đệ được. Trước mắt thực lực Chánh Đạo liên minh ở Hoa Sơn đã giảm sút nhiều, cho dù chúng ta biết là không thể đấu lại Kiếm Vô Trần nhưng muốn bỏ chạy thì cũng dễ dàng hơn. Chỉ có điều như vậy có thể liên lụy đến người khác, quả thật việc này không đơn giản.
Thương Nguyệt an ủi nói:
- Đừng gấp, chúng ta đi bước nào thì tính bước ấy, cứ theo tình hình mà làm. Có lẽ đúng như lời sư muội Hứa Khiết đã nói, chúng ta suy nghĩ phức tạp hóa vấn đề cũng không hẳn là đúng.
Lâm Vân Phong gật đầu nói:
- Tỉ yên tâm, có gì mới thì chúng ta cứ tùy thời bàn bạc. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, về rồi tính sau.
Thương Nguyệt gọi Lâm Vân Phong lại, chần chừ một chút rồi nói:
- Còn việc này nữa, tỉ luôn thấy khó nghĩ về con người Cửu Dã. Tỉ muốn tối nay đi điều tra người này, xem rốt cuộc lão ta có vấn đề gì hay không?
Lâm Vân Phong nói:
- Được, cứ theo lời tỉ, tối nay đệ sẽ theo dõi tên Cửu Dã này, xem lão ấy là yêu ma quỷ quái phương nào?
Quyết định rồi hai người rời khỏi sơn cốc quay về.