Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 570

Lâm Vân Phong quát lên:

- Nói vậy là ngươi đã thừa nhận rồi?

Kiếm Vô Trần cười lạnh, đáp:

- Ta thừa nhận cái gì? Đó chỉ là ngươi hồ ngôn loạn ngữ, một điểm bằng chứng cũng không có. Ta đến đây, vốn có mục đích bảo đảm không để bất cứ người nào quấy rầy Cửu Dã đại sư, để ông ta thuận lợi thi triển pháp thuật cứu tỉnh Trương Ngạo Tuyết.

Lâm Vân Phong trong lòng nặng trĩu, liếc nhìn Cửu Dã, phát hiện lão lúc này toàn thân lấp lánh quang mang sáng rực vô cùng, miệng đang cất tiếng ngâm:

- U minh địa phủ, huyền âm vô cực, nhiếp hồn cửu u, hoàn dương tùy ý. Ngã chủ thần uy, nhất thể song sanh, vu tuyệt thiên hạ, vô sở bất năng... (1)

Cùng với tiếng ngâm của lão, ác quỷ hung sát giữa không trung đã bắt đầu phát sinh biến hóa. Chỉ trong thời gian ngắn đã hóa thành một quang ảnh cổ quái, một thân thể hai sinh mạng bán nam bán nữ.

Pho tượng Vu thần đó vừa hiện, toàn bộ khí tức trong phòng liền biến đổi đột ngột. Một loại khí lưu quái dị, huyền diệu khó dò, khiến người khác không thể nắm bắt lưu chuyển trong phòng. Sau đó, toàn thân bức tượng Vu thần ấy phát tán ra năm loại quang mang xám tro, xanh lục, đen, vàng sậm, vàng kim. Mỗi loại biến hoá thành một loại phù chú, sắp xếp theo phương vị ngũ hành, tạo ra một luồng quang phù xoay tròn thành cột sáng, từ trên cao hạ xuống, bao phủ đầu Trương Ngạo Tuyết. Cứ thế, gương mặt Trương Ngạo Tuyết vốn đang hôn mê lộ ra một sắc thái đau khổ, trong miệng phát ra những thanh âm đau đớn.

Nhìn thấy vậy, Lâm Vân Phong khó lòng nhẫn nại, miệng quát lớn:

- Cửu Dã độc ác, tốt nhất lão nên dừng tay ngay. Nếu không ta sẽ đem lão chặt thành vạn mảnh, muốn sống không được muốn chết không xong.

Hai tay bắt quyết chân nguyên chuyển động, một luồng kiếm quang từ hư không hiện ra chém thẳng xuống đỉnh đầu Cửu Dã. Thấy vậy, Kiếm Vô Trần cười lạnh một tiếng, tay phải tùy ý vẫy lên, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát, chỉ một đòn đã đánh tan tiến công của Lâm Vân Phong, vững chắc phong tỏa gã giữa không trung.

Phát giác sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong tâm trí chấn động, không thể ngờ được lâu ngày không gặp, tu vi của hắn đột nhiên tăng đến mức khó tin như vậy. Cứ thế này, ngày hôm nay sợ rằng bản thân mình lành ít dữ nhiều.

Nghĩ đến đó, Lâm Vân Phong đột nhiên nhớ lại lời của Huyền Âm chân nhân tối qua. Cái gì gọi là từ bỏ, không lẽ là muốn ám chỉ sự việc này? Không, không thể từ bỏ được! Chỉ cần không chết thì nhất định không để bất cứ ai làm tổn hại Trương Ngạo Tuyết.

Còn đang trầm tư, âm thanh của Kiếm Vô Trần truyền đến:

- Lâm Vân Phong, dừng trò hý lộng của ngươi lại đi. Tuy ta không thấy bóng dáng ngươi, bất quá nhất cử nhất động của ngươi ta rõ như lòng bàn tay, hà tất phải ẩn tàng như vậy. Hôm nay ta biết ngươi không nghĩ đến việc bỏ qua. Cũng như ngươi, khó có cơ hội như thế này, nên ta không có ý định để ngươi sống lâu hơn, tránh việc ta luôn bị đối kháng. Như vậy, chúng ta nên thẳng thắn giao chiến, để xem ngươi có thể thoát khỏi tay ta hay không?

Loại bỏ tạp niêm, Lâm Vân Phong tức giận nói:

- Dùng kế khích tướng để khích ta hả? Đáng tiếc, ta lại không ngu ngốc. Luận tu vi ta đích xác không bằng ngươi, bất quá chỉ cần ta ở đây, ngươi cũng không có cách nào quang minh chính đại hại sư tỉ của ta. Muốn nói phân cao thấp, tương lai Lục Vân sẽ tự biết thu thập ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi có khóc cũng không khóc được.

Lời nói còn đang vang vọng giữa không trung, thân thể Lâm Vân Phong đã liên tục thay đổi hai mươi bốn phương vị, dùng tốc độ cực nhanh phát ra hai mươi bốn luồng kiếm mang, hình thành một cột kiếm, một lần nữa đánh lén Cửu Dã trên mặt đất.

Đáp lại, Kiếm Vô Trần chỉ cười lạnh một tiếng, với tu vi hiện tại của hắn muốn đối phó Lâm Vân Phong thì quá đơn giản và dễ dàng. Chỉ thấy toàn thân hắn tử quang bành trướng ra ngoài, một luồng sức mạnh chấn động không gian chớp mắt đã đến, làm cho toàn bộ khí tức bên trong gian phòng đông cứng hoàn toàn, trừ Cửu Dã trên mặt đất không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài chút nào. Trên không trung, Lâm Vân Phong dường như bị đóng băng toàn bộ, mặc cho gã né tránh thế nào cũng vô ích.

Ánh mắt hý lộng nhìn Lâm Vân Phong ở giữa hư không, Kiếm Vô Trần âm trầm nói:

- Có lẽ ngươi cũng đã nhận thấy, ta lúc này với trước đây có sự khác biệt rất lớn. Đáng tiếc là tất cả đã quá muộn, bởi vì ngươi vĩnh viễn không có cơ hội chạy thoát. Kết thúc rồi Lâm Vân Phong, mọi ân oán giữa chúng ta đến thời khắc này sẽ tan ra như mây khói. Ha ha ha.

Lâm Vân Phong vừa sợ vừa giận vô cùng, gã cũng không thể tưởng tượng được, Kiếm Vô Trần lúc này quá mạnh mẽ đến nỗi khiến gã lâm vào tình trạng không thể chống lại. Như thế, hôm nay đã định là ngày mình chết rồi chăng? Chết, không có quan trọng, nhưng bản thân gã chết như thế này rồi, còn Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê thì làm sao, Hứa Khiết chờ đợi mình thì làm thế nào? Nghĩ đến đó, Lâm Vân Phong trong lòng nóng như lửa đốt, liên tục chống cự thất bại nhưng vẫn không từ bỏ.

Phát hiện sự phản kháng của gã, Kiếm Vô Trần cười âm độc, toàn thân khí thế đột nhiên tăng lên. Lúc này, áp lực xung quanh Lâm Vân Phong cũng tăng mạnh, lực lượng theo không gian và thời gian đang xâm thực dần dần thân thể gã. Cảm giác toàn thân bị trói chặt, khí huyết trong người chuyển động ngược lại, miệng Lâm Vân Phong phát ra tiếng kêu giận dữ không cam lòng, rống đến ngưng trời nát đất.

Sanh tử gần kề, Lâm Vân Phong không chút lo lắng, trái lại ý niệm phản kháng trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ. Gã nhanh chóng niệm chú ngữ của Âm Dương Pháp kiếm:

- Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, duy ngã hào lệnh. Âm dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! Tàn, liệt, phá, diệt! (2)

Chú ngữ không phát ra âm thanh làm nổi lên một cơn cuồng phong trong yên tĩnh. Cuối cùng, thiếu niên không cam lòng đã phát ra một chiêu cực mạnh, đem sanh mệnh của mình ra đặt cược, dùng sức mạnh tấn công không gian ngưng đọng của Kiếm Vô Trần.

Giữa không trung hào quang lóe lên, Âm Dương Pháp kiếm ẩn chứa hai khí âm dương sử dụng công hiệu thần kì có một không hai ngang ngạnh đột phá cấm cố của Kiếm Vô Trần, xuất hiện trong phòng ốc. Vì vậy, Kiếm Vô Trần bị bất ngờ, trong tâm linh liền xuất hiện một khe hở. Nhưng chỉ một khe hở đã đủ để Lâm Vân Phong ngay tức khắc thoát khỏi trói buộc tinh thần của hắn, vô thanh vô tức tan biến vào hư không. Giận dữ hừ lạnh một tiếng, Kiếm Vô Trần đảo mắt xung quanh tìm kiếm tung tích Lâm Vân Phong, nhưng sau một lúc vẫn không thu được kết quả, khiến cho ánh mắt của hắn lộ ra một chút nghiêm túc thực sự. Nguồn: http://truyenfull.vn

Cùng lúc đó, Cửu Dã trên mặt đất cũng gần đến lúc khẩn cấp. Toàn thân huyết khí lan tràn, vừa nhanh chóng hấp thu huyết trận trên mặt đất để thâu tóm năng lượng, vừa đưa lực lượng ấy, thông qua chuyển hoá thân thể, biến thành loại năng lượng khác phát đến tượng Vu thần trên không trung, để nó tiếp tục bảo trì nguyên trạng. Trên giường đá, đầu Trương Ngạo Tuyết bị quang trụ đó bao phủ, khuôn mặt mỹ lệ đầy thống khổ, da thịt run lên, miệng không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Từ lúc Dã Cửu bắt đầu thi triển pháp thuật đã được một khắc, đôi lông mày xinh đẹp của Trương Ngạo Tuyết cau lại, mồ hôi chảy xuống khuôn mặt mỹ lệ, một nỗi thống khổ phát ra từ sâu thẳm nội tâm đang hành hạ tâm linh nàng.

Ban đầu, bức tượng Vu thần cổ quái ấy phát ra quang trụ, ẩn chứa sức mạnh không ngừng nuốt lấy kí ức của nàng, để lại trong não nàng một khoảng trống rỗng. Tuy nhiên, những thứ khó diệt lại nằm sâu thẳm trong tâm linh, dưới sự tấn công của sức mạnh hủy diệt biến thành sức mạnh phản kháng, hoàn toàn tự phát chống lại sự xâm nhập của luồng tà lực đó.

Điều này, bề ngoài nhìn không ra, nhưng thực chất lại là một loại hiện tượng tự nhiên, bởi vì đó là một loại phản ứng bản năng khi con người gặp phải nguy hiểm.

Đã có phản kháng của bản năng, Cửu Dã tự nhiên có thể cảm ứng rõ ràng. Đồng thời lão cũng hiểu rõ đạo lý ấy, vì vậy lại tăng thêm mức độ sức mạnh, toàn tâm toàn ý thúc động ảo tượng Vu thần, dùng Vu thuật thần bí từng bước xoá bỏ kí ức của Trương Ngạo Tuyết, khiến nàng hoàn toàn chịu sự khống chế của mình.

Ngược lại, Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê cũng cảm nhận sự gia tăng của ngoại lực, có điều trong tình huống bây giờ của nàng, chỉ có thể chống cự yếu ớt, hoàn toàn không thể giống như Cửu Dã, có ý thức tiến hành phản kích.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi lực phản kháng tự phát của Trương Ngạo Tuyết không cách nào chống lại sự xâm nhập của ngoại lực, mọi thứ liền không cách nào tránh khỏi phát sinh rồi.

Vu thần ảo tượng phát ra vu lực, rất nhanh lại nuốt lấy kí ức của nàng, truy theo nơi ẩn chứa những điều thâm sâu trong tâm linh nàng. Một khi lực lượng đó tiến nhập vào nơi sâu thẳm trong linh hồn của nàng, xoá bỏ hết quá khứ của nàng. Như thế, từ lúc này, nàng không còn là Trương Ngạo Tuyết, mà chỉ là một người không có kí ức.

Thời khắc này, nguy hiểm lại tiến đến, mà Trương Ngạo Tuyết đang trong trạng thái vô ý thức, căn bản không biết để chống lại. Nhưng trong não của nàng lại bắt đầu lờ mờ chấn động, đó chính là tinh thần lực sâu thẳm trong não nàng.

Hôn mê chỉ là một loại triệu trứng, tuyệt đối không biểu thị Trương Ngạo Tuyết hoàn toàn không còn tri giác. Vì thế lúc này, khi ngoại lực xâm nhập, tinh thần lực ẩn tàng sâu thẳm trong não Trương Ngạo Tuyết liền tự động phòng ngự, hình thành một đạo kết giới, chống lại ngoại lực đang tìm cách xâm nhập.

Trương Ngạo Tuyết bị hôn mê, ý niệm phản kháng vốn cực yếu, nên khó chống lại sự xâm nhập của ngoại lực ấy. Nhưng nàng lại khác với người thường, bên trong cơ thể của nàng có Cửu Thiên Hồng Liên tồn tại, dĩ nhiên là một loại năng lượng có ý thức, có thể chống lại sức mạnh tà ác thế gian.

Tuy nhiên, lực công kích do Vu thần phát ra hoàn toàn không phải thực thể, không thuộc về phạm trù của lực tà ác. Nhưng ngoại lực đó trực tiếp uy hiếp đến an toàn của Trương Ngạo Tuyết, vì thế Cửu Thiên Hồng Liên ít nhiều cũng có ý niệm phản kháng.

Quan trọng hơn nữa, Trương Ngạo Tuyết lần trước lên Hoa Sơn, đã từng may mắn gặp được cây ngọc to lớn vô cùng, ý thức đã tiến nhập vào bên trong hấp thu lực lượng kinh người. Lực lượng đó tựa như luôn luôn bảo tồn ở trong sâu thẳm não nàng, bảo vệ cho linh trí của nàng.

Hai điều này tổng hợp lại với nhau, làm cho phòng ngự của tâm trí nàng so với người thường mạnh hơn nhiều lần. Tuy nhiên, bất chấp mạnh mẽ như thế nào, với trạng thái vô ý thức của nàng, đối diện với vu thuật cổ quái, cuối cùng vẫn là từng bước từng bước thất bại, từng bước từng bước tiến vào tuyệt cảnh.

Rõ ràng ngoại lực đó sắp sửa đột phá phòng ngự tâm linh của nàng, nuốt lấy linh trí của nàng. Đột nhiên, một khúc đàn kỳ diệu vang lên trong đầu Trương Ngạo Tuyết.

Khúc đàn đó chợt nổi lên, không có một điểm dấu hiệu báo trước. Nhưng khúc đàn vang lên từ trong đầu Trương Ngạo Tuyết liền ba lần vút lên tận trời, phảng phất như có một thanh âm luôn luôn ẩn trong sâu thẳm tâm linh nàng reo hò, không ngừng đề tỉnh nàng không được đánh mất kí ức.

Đồng thời, khúc đàn đó lại chứa một luồng ma lực, có thể lợi dụng lượng lớn sức mạnh tinh thần của não nàng, tổ chức lại đủ thức đủ dạng phòng ngự, bảo vệ vững chắc điểm linh tính trong tận cùng sâu thẳm nội tâm của nàng!

Giằng co tiến hành trong yên lặng. Nhìn từ bên ngoài vào, Cửu Dã lúc này thần uy bất phàm, nhưng trong lòng lão kinh hãi vô cùng, bởi vì sự kiên nhẫn của Trương Ngạo Tuyết khiến lão kinh hãi cực độ.

Cấm cố chi lực lần trước Kim Thạch lưu lại ở trong đầu Trương Ngạo Tuyết đã bị lão giải khai, còn chuyển hoá thành lực lượng bản thân, toàn lực muốn đột phá phòng ngự của Trương Ngạo Tuyết. Nhưng sau vài lần thử chỉ có thể đạt được một điểm mà không cách gì tiến lên, khiến cho Cửu Dã kinh ngạc và có chút bất lực.

--------------------------------------------------

Ghi chú

(1) - U minh địa phủ, huyền âm vô cực, nhiếp hồn cửu u, hoàn dương tùy ý. Ngã chủ thần uy, nhất thể song sanh, vu tuyệt thiên hạ, vô sở bất năng... : Cõi U Minh địa phủ, tối và lạnh vô cùng, Cửu U bắt hồn người, quay về dương thế tùy ư. Chủ thần uy của ta, một thân thể hai sinh mạng, pháp thuật đệ nhất thiên hạ, không gì không thể …

(2) Càn khôn vạn vật, âm dương thiên địa, tam giới ngũ hành, duy ngã hào lệnh. âm dương pháp kiếm, diệt quỷ trảm tiên! tàn, liệt, phá, diệt! : Vạn vật càn khôn,trời đất âm dương, ba giới năm hành, chỉ có ta hiệu lệnh. Âm dương pháp kiếm, diệt quỷ chém tiên! Tàn sát, gây thương tích, phá hủy, diệt trừ!
Bình Luận (0)
Comment