Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 636

Vì thế, Kiếm Vô Trần điên cuồng, không cam lòng khiến toàn thân hắn hãm nhập vào trong mê loạn. Nhưng ngay lúc thần trí mê man, một thanh âm vang lên trong tâm trí hắn:

- Không được bỏ cuộc, ngươi không phải chỉ có một mình, vẫn còn có ta, ngươi quên rồi sao?

Thanh âm này rất cổ quái, nhưng lại giống như một bát nước lạnh, lập tức khiến cho Kiếm Vô Trần bừng tỉnh. Trong nháy mắt, Kiếm Vô Trần đột nhiên nghĩ tới một việc, khí tức toàn thân chuyển động, một luồng chân nguyên nóng rực từ trong thân thể bạo phát, nhanh chóng đả thông toàn thân kinh mạch của hắn, làm thân thể hắn trở nên dễ chịu thoải mái.

Trong thời khắc quan trọng, đột nhiên Kiếm Vô Trần tỉnh ngộ, thân thể mình có ẩn tàng Hỏa Vân của Cửu Thiên Hư Vô giới. Tuy pháp quyết của Hỏa Vân hắn đã tinh thông toàn bộ, lực lượng của Hỏa Vân cũng đã sớm dung nhập vào thân thể của hắn, nhưng hắn cũng biết Hỏa Vân còn chứa một bí mật. Vào lúc hai người hợp thể ở tại Âm Dương Cực Địa, Nguyên Dương châu do Hỏa Vân đã lưu lại trong cơ thể Kiếm Vô Trần, hắn vẫn không có cách nào khống chế được, nhưng bây giờ Nguyên Dương châu đã đóng vai trò quan trọng để Kiếm Vô Trần chuyển bại thành thắng.

Do bản thân Kiếm Vô Trần không có cách nào sử dụng Nguyên Dương châu, thế nên mặc dù Hỏa Vân cảm nhận được tình cảnh nguy hiểm của hắn, nhưng đáng tiếc Hỏa Vân không có cách nào xuất hiện để giúp đỡ hắn, chỉ có thể vô cùng lo lắng mà thôi.

Vừa vặn đúng vào lúc Kiếm Vô Trần ở vào trạng thái mê loạn, bởi vì giận dữ mà đánh mất sự khống chế của lý trí, mới khiến cho Hỏa Vân luôn trong tình trạng bị ý thức của Kiếm Vô Trần áp chế chặt chẽ tìm được khe hở, đề tỉnh Kiếm Vô Trân bí mật liên quan tới bản thân hắn.

Thông qua sự giúp đỡ của Hỏa Vân, Nguyên Dương châu trong cơ thể của Kiếm Vô Trần vỡ nát, hóa thành một sức mạnh khủng khiếp, nhanh chóng cải thiện thân thể đang rất yếu ớt của Kiếm Vô Trần. Thu được một lực lượng to lớn tiếp trợ, sự phẫn nộ trong lòng Kiếm Vô Trần hóa thành lực lượng phản kích, sức mạnh gia tăng dần dần làm thay đổi cục diện, mặc dù vẫn còn không có cách nào chống lại được với lực lượng cường đại của Vô Tâm, nhưng hắn cũng đã có thể di động trong một phạm vi hẹp, điều này tạo ra một con đường sống cho Kiếm Vô Trần.

Phát giác được sự dị thường của Kiếm Vô Trần, Vô Tâm phảng phất cảm giác được một nỗi bất an, liền gia tăng cường độ công kích, ý chí khóa chặt lấy Kiếm Vô Trần, từ các phương diện phát động công kích.

Ở bên ngoài, nhóm người Trần Ngọc Loan khẩn trương nhìn vào cuộc chiến, lúc này mỗi một người đều đang dự đoán kết quả cuối cùng. Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng Vô Tâm tất thắng, nhưng biến hóa lúc này khiến mọi người thay đổi suy nghĩ, rốt cuộc Kiếm Vô Trần là sống hay chết, không ai dám khẳng định.

Trong im lặng, nhóm người Trần Ngọc Loan đều đang suy đoán, duy chỉ có một người khác biệt đó là Lục Nga, nàng chỉ lặng lẽ nhìn người mình yêu, nhãn thần thầm truyền đến lời chúc phúc.

Ngoài ra, Lý Trường Xuân đang quan chiến ở phía xa cũng mang ánh mắt phức tạp, hi vọng xen kẽ cùng với mấy phần lo lắng, khi chưa thu được kết quả thắng lợi cuối cùng thì cũng không thể an tâm rời khỏi.

Toàn trường xuất hiện áp lực rất nặng nề, khí lưu cuồng bạo trong không gian trầm lặng, phảng phất như muốn nói một điều gì đó, chỉ là lúc này mấy ai có thể nghe được?

Gió càng lúc càng mạnh bạo, âm thanh gầm rú bao trùm bốn phía, một cảm giác u ám xuất hiện trong lòng mỗi người.

Trên trụ tròn, Kiếm Vô Trần trong khi đối kháng toàn thân căng thẳng, tay trái chầm chậm di chuyển Hậu Nghệ thần cung một lần nữa nhắm thẳng địch nhân. Thân thể thì hơi nghiêng về phía sau, Kiếm Vô Trần cố gắng bảo trì tư thế đó, tay phải chậm chạp tiến gần tới dây cung vô hình.

Phát giác ý đồ của Kiếm Vô Trần, nhóm người Trần Ngọc Loan kinh ngạc hô lên xen lẫn một chút ngạc nhiên. Nhưng Lục Nga thì ánh mắt biến đổi, một sự bất an sâu sắc xuất hiện trong đôi mắt nàng.

Chỉ trong thời gian nửa ngày, nàng đã liên tục ba lần thấy uy lực của Thần cung, mặc dù lần thứ ba không tiêu diệt được Vô Nhân Tọa, nhưng nàng thật không muốn nhìn thấy Vô Tâm phải đối diện với thần khí cực mạnh này, để rồi phải nghênh đón một kích hủy diệt đó. Cùng lúc đó, trên gương mặt Lý Trường Xuân đầy vẻ lo âu, đối với sự bá đạo của Hậu Nghệ thần cung lão luôn cực kỳ cảnh giác, không muốn sự tình này xuất hiện, đáng tiếc lão có lo lắng nhưng cũng đã không kịp vãn hồi nữa rồi.

Cuộc chiến tối hậu cuối cùng đã đến! Phát giác dụng ý hiểm ác của Kiếm Vô Trần, Vô Tâm cảm thấy vô cùng kinh hãi và phẫn nộ, một ý niệm hủy diệt xuất hiện trong lòng hắn ta.

Ban đầu, hắn vốn dự định tiêu diệt Kiếm Vô Trần, sau đó đoạt lấy quyền chiếm hữu nơi này, dành thắng lợi cuối cùng của ngày hôm nay để kết thúc tất cả. Do vậy hắn hoàn toàn không thi triển ra toàn bộ thực lực, cũng nghĩ rằng không cần thiết phải sử dụng đến pháp quyết cuối cùng.

Nhưng lúc này khi đối mặt với Hậu Nghệ thần cung, trong lòng hắn lại có một nỗi bất an khiến hắn tức giận, lại cũng có chút lo lắng, hắn tuyệt không có mười phần chắc nhất định có thể an toàn tiếp lấy một tiễn này của Kiếm Vô Trần. Do vậy, Vô Tâm quyết định không bảo lưu thực lực nữa, muốn thi triển "Ám Ảnh Tế Nhật" là pháp quyết lợi hại nhất trong Ám Ảnh đại pháp, lấy lực lượng hủy diệt thiên địa đó cùng với Thần cung của Kiếm Vô Trần phân cao thấp, xem ai mới chính là thiên hạ vô địch.

Khắp nơi cuồng phong gầm rú giống như tiếng rồng ngâm trên bầu trời, khí tức đè nặng khiến cho mọi người hít thở khó khăn.

Trong yên lặng, Kiếm Vô Trần và Vô Tâm đều có sự chuẩn bị riêng của mình, không ngừng gia tăng chân nguyên trong cơ thể, hai luồng khí tức cuồng bạo chính diện giao phong, va chạm mãnh liệt vô hình vô ảnh.

Thời khắc cuối cùng rồi cũng đến, sau khi đón lấy đòn tấn công này, chiến thắng sẽ thuộc về Vô Tâm hay là Kiếm Vô Trần?

Trong truyền thuyết thì "Ám Ảnh Tế Nhật" mạnh mẽ cực kỳ tà ác quỷ dị, hay là thần khí cực mạnh vẫn giữ được danh hiệu bất bại của mình?

Vấn thiên, bất ngữ. Vấn địa, vô thanh. Vấn phong, bất đáp, vấn kỷ, tâm mê. (1)

Buổi trưa, ánh mắt trời chói lọi chiếu sáng muôn nơi. Trên vùng trung tâm của cao nguyên đất vàng, tại đỉnh ngọn núi thần kỳ, lúc này trời đất lại tối sầm, xuất hiện một tình cảnh hoàn toàn trái ngược.

Đối diện nhau ở khoảng cách khá xa, Kiếm Vô Trần và Vô Tâm cách nhau khoảng ba mươi trượng, không gian ở giữa là sợi dây ánh sáng màu đen mờ ảo đang kịch liệt chuyển động dập dờn, mạnh mẽ công kích phòng ngự của Kiếm Vô Trần, khiến cho hắn toàn thân lắc lư, ở khóe miệng máu tươi không ngừng trào ra.

Mặc dù đối diện với công kích mạnh mẽ như vậy, Kiếm Vô Trần vẫn nghiến răng chống chọi, hai chân chầm chậm mở ra thành hình cung bộ, hình thành tư thế loan cung xạ nguyệt (2), toàn thân tinh, khí, thần tập trung cao độ, nhãn thần lãnh khốc nhìn thẳng vào Vô Tâm.

Chân nguyên trong cơ thể đã phát huy đến cực hạn, nhưng trong lòng của Kiếm Vô Trần biết rõ, với lực công kích mạnh mẽ như vậy của Vô Tâm, bản thân nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì khoảng thời gian ngắn. Nhưng thời gian ngắn đó có thể đánh bại được Vô Tâm hay không, liệu có bắn ra một tiễn chí mạng hay không thì trong lòng hắn cũng không rõ. Nhưng lại không thể không liều mạng, bởi vì không làm như vậy thì hắn chỉ còn con đường chết mà thôi.

Tham sống đó là thiên tính của mỗi con người, lúc này trong khi Kiếm Vô Trần cùng Vô Tâm đánh nhau, cừu hận đã chuyển biến thành khát vọng sinh mệnh, loại khát khao cơ bản này đã cấp cho Kiếm Vô Trần động lực vô tận, khiến hắn kiên trì được đến cùng. Người xưa nói đó là đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống, Kiếm Vô Trần lúc này bị bức vào tình huống không còn cách nào khác, vừa vặn đúng với câu nói này.

Biết thời gian không còn nhiều, Kiếm Vô Trần đem lực phòng ngự giảm xuống, đổi thành tấn công. Do vậy, chỉ thấy toàn thân hắn hồng quang mang lấp lóe, một vầng hào quang nhàn nhạt nhiều màu sắc xuất hiện bên ngoài thân thể, đang không ngừng hướng ra phía bên ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ lấy toàn bộ cả trụ tròn, đem cỗ cường đại linh khí chí dương chí cương thu lại thành một điểm, gia chú thêm trên thân thể, khiến cho hắn có vài phần thần bí. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

Nhìn từ đằng xa, lúc này toàn thân Kiếm Vô Trần được hồng sắc quang hoa bao quanh, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn hỏa diễm khí thế chấn động, chầm chậm nâng thân thể lên, làm cho hắn không ngừng bay lên cao. Xung quanh, linh khí cường thịnh biến ảo không ngừng, hình thành bốn điều hỏa (3) bắn ra bốn phía, giống như một tòa sen rực lửa, làm nổi bật Kiếm Vô Trần ở phía trên, toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm.

Ngạo nghễ đứng ở bên trên, tư thế của Kiếm Vô Trần không đổi, chỉ là hơi điều chỉnh góc độ, mục tiêu luôn khóa chặt lấy Vô Tâm, một luồng sát khí vô cùng sắc bén phá mây rạch cả không gian, liên tục phá vỡ mấy chục tuyến phòng ngự của Vô Tâm, dần dần bức cận tới mi tâm của hắn.

Vào lúc Kiếm Vô Trần toàn lực thi triển, chuẩn bị phát động thế công, Vô Tâm cũng cùng lúc hành động, toàn thân khí thế cường đại mạnh mẽ tăng gấp đôi, một sức mạnh hắc ám khiến cho bốn phía của đỉnh núi trong không gian bị ngưng đọng lại, sức mạnh khủng khiếp làm chấn động tâm linh của mọi người.

Không còn tiếp tục che dấu nữa, Vô Tâm thủ thế bắt quyết chợt biến hóa, "Ám Ảnh Lưu Quang" pháp quyết lập tức chuyển thành "Ám Ảnh Tế Nhật" pháp quyết, khí tức tà ác lúc trước từ nhạt giờ chuyển thành nồng đậm, chỉ trong nháy mắt quang cảnh đã biến hóa bởi lực lượng thôn phệ hủy diệt, mang theo khí thế hùng bá thiên hạ cùng khí quỷ bí âm trầm tàn độc, nhanh chóng biến không gian giữa Vô Tâm và Kiếm Vô Trần thành một vùng chân không kết giới kỳ dị, đem tất cả sự vật ngăn cách ở bên ngoài, hình thành một bức tường ánh sáng quỷ dị ám quang lấp lóe.

Hoàn thành những việc này, Vô Tâm hai tay duỗi ra, thân thể dưới sự khống chế của ý niệm, chầm chậm bay lên trên cao, cho tới khi đối diện với Kiếm Vô Trần ở độ cao cao hơn một chút. Dường như điều này để thể hiện ra sự vượt trội cùng với hùng tráng chi tâm của Vô Tâm.

Lưu ý đến tình huống của Kiếm Vô Trần, Vô Tâm một mặt cấp tốc thi triển bí pháp, một mặt hấp nạp linh khí bên ngoài cơ thể, dùng một loại pháp quyết chuyển biến đặc thù, đem thân thể của bản thân lúc này hoàn toàn dung nhập vào bên trong. Lúc này, thân thể Vô Tâm dường như vô hình vô ảnh, lại dường như vô cùng to lớn, có thể dung nạp được trời đất.

"Ám Ảnh Tế Nhật", lay trời chuyển đất! Cái gì gọi là bao phủ được cả vầng thái dương? Chính thời khắc này Vô Tâm mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của nó. Chỉ thấy toàn thân hắn ta ám mang lấp loáng, hắc sắc chớp lóe như rồng bay lượn, vây lấy phía bên ngoài cơ thể hắn, tạo thành phòng ngự cực mạnh.

Xung quanh, linh khí không ngừng giống như một hồ nước trong vắt tuyệt diệu, còn vị trí bản thân Vô Tâm giống như một con ô ngư, điện mang quỷ dị với tần suất cổ quái không ngừng phát ra phía ngoài, dần dần đem khu vực phụ cận nhuộm thành màu đen.

Thu hồi song thủ, khẩu quyết thi pháp, khí thế cường đại mang theo khí lưu bao quanh cơ thể, hình thành nên một phong trụ mạnh bạo, tràn đầy cuồng dã, lấy Vô Tâm làm trung tâm bốc lên trời cao, chỉ trong một thời gian ngắn đã hóa thành một đạo quang trụ chọc trời, mang theo hắc ám khí tức quỷ dị, xông thẳng về phía vầng thái dương.

Đạo quang trụ này ban đầu chỉ khoảng một trượng, rồi tùy theo cường độ pháp quyết Vô Tâm thi triển, đường kính nhanh chóng vượt quá mười trượng, mang theo điện quang rền vang, xuyên qua tầng mây, quán thông thiên địa, khiến cho vầng mặt trời chói mắt bị quang trụ đen như mực này nuốt chửng, cả nhân gian chìm trong bóng tối.

Bóng tối tới đột ngột như vậy, nhóm người Trần Ngọc Loan đang quan chiến không người nào là sắc mặt không biến đổi, kể cả Kiếm Vô Trần trong lúc đối kháng cũng ngạc nhiên và sợ hãi, đối với Ám Ảnh pháp quyết khủng bố của Vô Tâm càng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Lúc này, một cõi nhân gian hỗn loạn, đối với diễn biến dị thường này cảm thấy vô cùng kinh dị và sợ hãi. Có thể nói đối với mỗi người trên thế gian này, việc này đã nằm trong dự liệu rồi, chỉ là lúc này mới xuất hiện, có người thì chấn kinh, có người lại cảm thán. Cảm giác được áp lực bên ngoài thân thể càng ngày càng lớn, khí thế của Vô Tâm phát ra ngày càng kinh người, Kiếm Vô Trần nhịn không được gầm lên một tiếng, thân thể cứng cỏi đột nhiên chấn động, bằng tín niệm kiên định không gì so sánh được thôi động chân nguyên trong cơ thể, ý thức khóa chặt lấy mi tâm của Vô Tâm.

(1) Vấn thiên, bất ngữ. Vấn địa, vô thanh. Vấn phong, bất đáp, vấn kỷ, tâm mê: Hỏi trời, trời không lên tiếng. Hỏi đất, đất im lặng. Hỏi gió, gió không đáp, hỏi bản thân, tâm mê loạn.

(2) Loan cung xạ nguyệt: kéo cung bắn trăng.

(3) Điều hỏa: lưỡi lửa.
Bình Luận (0)
Comment