Vân Hư thượng nhân trầm mặt, suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Đó quả là vấn đề nan giải, nhưng Lục Vân đã đi vào động sâu thần bí kia, theo những lời của Kiếm Vô Trần, hắn nhất định sẽ chết, điều này sợ không phải là giả.
Tử Chuyết chế giễu:
- Lục Vân chết như vậy, còn đáng được xưng là người nghịch thiên chăng?
Vân Hư thượng nhân lặng đi, lên tiếng biện giải:
- Người nghịch thiên không nhất định là thành công a. Từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính. Cho dù hắn đúng là người nghịch thiên, cũng chỉ nói lên được hắn có lòng nghịch thiên, không có gì chứng minh hắn nhất định thành công, nhất định không thất bại.
Tử Chuyết cười, hỏi ngược lại:
- Thế ông đã từng thấy hắn thất bại một lần nào chưa? Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Nói xong xoay người, lặng lẽ rời đi.
Vân Hư thượng nhân mở miệng muốn gọi lại, nhưng do dự một lúc, cuối cùng khe khẽ thở dài, bỏ qua ý định đó. Xoay người, Vân Hư thượng nhân đang định rời đi, bỗng thấy trước mặt xuất hiện hai người. Một người với ánh sáng ngũ sắc luân chuyển toàn thân, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn bất phàm đang hơi cười cười. Người còn lại như ẩn như hiện, khói mây bao phủ, không thể nhìn thật rõ dung mạo.
Vân Hư thượng nhân hơi kinh ngạc, cung kính nói:
- Tôn chủ cùng Lăng Thiên trưởng lão, không biết hai người tới từ lúc nào?
Nguyên lai nam tử anh tuấn bất phàm khoảng ba mươi đó vốn chính là tổ sư dựng phái của Thái Huyền sơn Thiên Kiếm viện – Lăng Thiên.
Lăng Thiên điềm nhiên cười, nhẹ giọng nói:
- Tuỳ ý đi loanh quanh, vừa mới tới, hai người đang bàn chuyện sao?
Vân Hư thượng nhân trả lời:
- Không có gì, chỉ bàn luận một chút liên quan tới chuyện Thái Âm Tế Nhật thôi. Cách nhìn của Tử Chuyết quá trầm trọng, tựa hồ không lạc quan lắm.
Lăng Thiên vẻ mặt vẫn thản nhiên nói:
- Tình hình trước mắt đúng là rất không tốt, bất quá cũng hoàn toàn không đến nỗi như lời ông ta nói. Kiếp nạn Thái Âm lần này vốn đã được định trước, ai cũng không thể tránh khỏi, cho nên cục diện tỏ ra rất hỗn loạn. Song miễn là chúng ta vận dụng thỏa đáng, tập trung thực lực mọi người phá bỏ, như vậy cũng rất dễ dàng.
Vân Hư thượng nhân nghe thấy, có phần nghi ngờ nói:
- Trưởng lão và Tôn chủ đã thương nghị ra đối sách rồi ư?
Lăng Thiên cười nói:
- Tình thế đối với rất nhiều người mà nói, thật ra đều giống như nhau cả, chỉ có một bất đồng duy nhất chính là ai có thể nắm chắc được sức mạnh quan trọng nhất trong đó. Luận thực lực trước mắt, chúng ta liên kết với Vân Chi Pháp giới vẫn là mạnh nhất như trước kia, chỉ cần không đồng thời tác chiến ở nhiều nơi, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Vân Hư thượng nhân à một tiếng, hơi hơi có phần hoài nghi. Hư Vô tôn chủ lại nói thêm:
- Vân Hư, hôm nay ta tới đây là có một việc cần ông đi lo liệu. Trước mắt, Thái Âm xuất hiện, Yêu Hoàng hồi sinh. Để kiềm chế hành động của hắn, ta dự định phái ông tiến nhập nhân gian, đi tìm một người.
Vân Hư thượng nhân sắc mặt hơi kinh ngạc, vội hỏi:
- Ý tôn chủ là bảo một mình Vân Hư đi kiềm chế Liệt Thiên? Điều này sợ rằng Vân Hư sức lực có hạn a.
Hư Vô tôn chủ thản nhiên cười nói:
- Ông không cần lo lắng, ta không hề có ý bảo ông cùng Liệt Thiên chính diện đánh nhau, ta chỉ muốn ông đến nhân gian tìm một người. Người này ở vùng đất cực bắc, tên gọi Vong Trần, bề ngoài là một ông già trang phục đạo sĩ.
Vân Hư thượng nhân nói:
- Tìm người? Vong Trần. Ông ta rất quan trọng sao?
Hư Vô tôn chủ khẽ ngâm:
- Phiếu miểu chi thượng, thiên ngoại động thiên, Vong Trần vô ưu, thế ngoại tiên sơn. (1)
Nghe vậy, Vân Hư thượng nhân vô cùng kinh ngạc nói:
- Thần bí tiên phái – Thiên ngoại động thiên! Tôn chủ nói người tôi cần tìm là trong truyền thuyết, thế ngoại cao nhân thần bí nhất trong thiên địa?
Hư Vô tôn chủ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ông lần này là đi tìm ông ta. Còn như có tìm được hay không, thứ nhất phải xem duyên phận của ông, thứ hai chính là vận số của chính đạo. Vì thế ta hoàn toàn không muốn ép buộc ông.
Vân Hư thượng nhân đã rõ ý tứ bên trong, hứa chắc:
- Tôn chủ yên tâm, vì hòa bình yên ổn của nhân gian, tôi nhất định dốc toàn lực.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Như vậy, ông hãy đi đi.
Vân Hư thượng nhân vâng một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn theo thân ảnh dần dần biến mất, Lăng Thiên nghi ngờ chất vấn:
- Sợ rằng ông ta chuyến này uổng công mà thôi.
Hư Vô tôn chủ nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, nhưng ông ta cũng không tính là tốn công vô ích, bởi vì ông ta sẽ gặp một người khác.
Lăng Thiên hơi ngẩn người, hỏi dồn:
- Tôn chủ nói một người khác, không biết đó là ai?
Hư Vô tôn chủ mỉm cười thần bí đáp:
- Một người sẽ thay đổi rất nhiều sự việc, chỉ có điều Vân Hư có lẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Lăng Thiên lạ lùng hỏi lại:
- Nếu đã như vậy, ngài còn phái ông ta đi làm gì?
Hư Vô tôn chủ thở dài cảm xúc, nhẹ ngâm nga:
- Thái Âm xuất hiện, tà khí ngất trời, có vài chuyện ta vốn có thể nhìn thấu được, bây giờ cũng bao phủ một màn sương mờ,ốc một loại cảm giác mơ hồ không rõ. Ta sở dĩ để ông ta đi, cũng chỉ là đánh cuộc một ván với vận số, bởi vì thiên đạo tại thời khắc này đều đã thay đổi rồi.
Lăng Thiên nhẹ thở dài:
- Đúng vậy, Thái Âm xuất hiện, tôi cũng cảm thấy trước mắt mơ hồ, nhiều sự việc không nhìn thấu được. Cái đó gọi là lúc quá yên tĩnh, một khi biến động sẽ không lường được. Toàn bộ thế gian đều đang trong quá trình thay đổi, kết quả suy đoán lần này của chúng ta, e rằng cũng phát sinh biến hóa rồi.
Đối với việc này, Hư Vô tôn chủ tỏ ra rất bình tĩnh, ngữ khí bình thản kiên định nói:
- Thế giới vạn vật, phân chia âm dương. Thái Âm xuất hiện, đất trời rung chuyển. Nếu như có khả năng hóa giải dễ dàng, thì đã không xuất hiện người nghịch thiên, đã không có Vu Thần sống lại, Yêu Hoàng phục sinh rồi.
Lăng Thiên hơi gật đầu, nhìn khắp bốn phía, đột nhiên hỏi:
- Có cần đi xem qua ba người bọn họ một lần không?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Thời cơ chưa đến, lúc này không thích hợp kinh động quấy nhiễu bọn họ. Đợi bọn họ tính ra được Thiên Uy lệnh ở chỗ nào rồi đi vẫn chưa muộn.
Lăng Thiên gật gật đầu hiểu rõ, mỉm cười:
- Đã vậy, chúng ta hãy đến Hư Vô Ảo Bích xem một chút.
Hư Vô tôn chủ trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:
- Cũng tốt, để xem xem hiện giờ trên đó đang hiển thị cái gì.
Nói xong cùng Lăng Thiên biến mất trong làn sương trắng mịt mù mênh mang.
****************************
Cùng thời điểm đó, trong Vạn Linh thần điện tại Thiên Chi đô, trước Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi, Bách Linh và Linh Tôn liên tục quan sát trận chiến giữa chánh tà.
Ngay lúc Thái Âm xuất hiện, Linh Tôn khẽ than:
- Ngày trong truyền thuyết vốn đã lâu nay cuối cùng đã đến, hy vọng chúng ta có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Bách Linh chăm chú nhìn Thủy Tinh Nghi phía trước, đang định mở miệng trả lời, nhưng chính vào thời điểm đó, toàn bộ Thiên Chi đô chấn động dữ dội, giống như chịu sự tấn công mãnh liệt. Sắc mặt hơi biến đổi, Bách Linh chuyển mắt nhìn ra ngoài điện, lo lắng nói:
- Chúng ta đã bố trí phòng ngự mạnh nhất, hy vọng không gặp phải hư hại quá lớn.
Linh Tôn khuôn mặt nghiêm lại, trầm trọng nói:
- Thái Âm hạo kiếp quả không tầm thường, nếu không sao có thể chấn động thất giới, dẫn động muôn vàn sinh linh trong thiên hạ. Hiện tại khoảnh khắc này là thời điểm mãnh liệt nhất, chỉ cần có thể vượt qua, sau này có thể nhẹ nhàng hơn rồi.
Lời vừa dứt, chấn động bắt đầu giảm bớt, trên bề mặt Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi cũng thấy rõ cột gió màu đen đã bắt đầu nhỏ dần.
Chờ chấn động yên lặng trở lại, Bách Linh thở ra một hơi, nhẹ than:
- Cũng xem như đã ứng phó với một cửa ải, chỉ dựa vào phân tích tình huống mãnh liệt này, Thiên Chi đô e rằng tổn thất cũng không nhỏ.
Linh Tôn nói:
- Tổn thất cũng là việc nằm trong dự đoán, chỉ cần chỉnh thể không phải chịu dao động là được rồi. Hiện tại Thái Âm đã xuất hiện, cô có dự định tiến nhập nhân gian không?
Bách Linh trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn đến đồ tượng hiển hiện trên Thủy Tinh Nghi kia, thấp giọng nói:
- Lòng tôi vốn đã không còn ở đây, đúng là lúc nên rời đi rồi. Chỉ là lần sau quay lại, nơi này có còn được bảo vệ không?
Linh Tôn ưu tư nói:
- Thái âm hiện, thiên hạ loạn, nghịch thiên xuất, thất giới vô (2). Điều đó số mệnh đã định, chúng ta cũng chỉ có thể nói là cố gắng tận lực mà làm thôi. Thiên Chi đô cũng đã tồn tại vài ngàn năm, có lẽ cũng đã tới lúc cần phải thay đổi rồi.
Bách Linh thở dài nói:
- Linh Tôn, đây là tâm huyết bao năm của người a, người lại ……
Cười khổ sở, Linh Tôn lắc đầu nói:
- Nghịch thiên cuối cùng vẫn phải có kết thúc, sự xuất hiện của Lục Vân, thực ra hiểu theo một cách khác, đó mới chính là hành động thuận thiên. Hắn đã phá bỏ mọi cấm kị, hủy diệt mọi thứ xưa nay không nên tồn tại, có lẽ điều đó chính là sự sâu xa của thiên ý.
Nghe nhắc tên Lục Vân, trên khuôn mặt mỹ lệ của Bách Linh lộ một chút ưu sầu, nhỏ giọng nói:
- Đáng tiếc huynh ấy cả đời lận đận, vận mệnh biến hóa khó lường. Giống như lần này, huynh ấy nếu như sớm bỏ đi, Thương Nguyệt cũng không vì huynh ấy hứng lấy mũi tên đó, cũng không phải rơi vào động sâu, Lục Vân cũng quyết không đến nỗi lại lâm vào hiểm cảnh.
Linh Tôn khuyên nhủ:
- Cô quá quan tâm nên bị loạn. Tất cả đều là con đường hắn nhất định phải đi qua, muốn tránh cũng không tránh được. Không có kiếp nạn hôm nay, hắn làm sao đối mặt được với những thách thức sau này đây?
Bách Linh cười cười, có phần khổ sở, bất quá nàng rất nhanh chóng thu lại vẻ mặt mất mát, phấn khởi trở lại nói:
- Tôi đã hiểu, tôi cũng tin tưởng huynh ấy tuyệt đối không thua. Hiện tại chúng ta không nói về huynh ấy nữa, hãy suy tính về Thiên Chi đô sau này đi. Trước mắt, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng, Diêm Quân, Ma Vương đều xuất hiện ở nhân gian. Với tình thế trước mắt, Kiếm Vô Trần căn bản không có lực kháng cự. Trừ Ma liên minh tuy thực lực không yếu, cũng chỉ có vài tác dụng nhất định. Chỉ còn Vân Chi Pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới, mỗi nơi đều có chỗ cố kỵ, cao thủ thật sự có thể phái ra ngoài lại không nhiều. Như vậy, thiên hạ chính đạo thật sự bắt đầu suy yếu rồi.
Linh Tôn nhìn vào Thủy Tinh Nghi, nặng nề nói:
- Cô phân tích rất đúng, nhưng cô cần lưu ý một điều, trước đó Lục Vân đã giao cho Trần Ngọc Loan một vật, cô đoán đó là vật gì?
Bách Linh suy nghĩ một lát nhẹ giọng nói:
- Tôi biết đó là vật gì, hẳn là vật mà Khiếu Thiên đã nói. Lục Vân giao cho Trần Ngọc Loan, bởi vì vào thời khắc đó, huynh ấy biết rõ động sâu đó vô cùng nguy hiểm, có ý đem thiên hạ giao vào tay cô ta. Bây giờ Trừ Ma liên minh có vật này tương trợ, đối với đại thế thiên hạ lại có thêm sự giúp đỡ, nhưng lúc gặp phải Ma Vương, Diêm Quân, Vu Thần, Yêu Hoàng, Thiên Sát sợ rằng vẫn còn rất khó khăn.
Linh tôn điềm nhiên nói:
- Điều này là tất nhiên, nếu không sao còn gọi là hạo kiếp. Lần này cô tiến nhập nhân gian, có cần mang theo vài người không?
Bách Linh nói:
- Tôi dẫn Khiếu Thiên theo, còn lại những người khác lưu lại đây để ứng phó những phát hiện bất ngờ. Trước mắt chúng ta tạm thời còn rất an toàn, nhưng sẽ rất nhanh rơi vào nguy cơ, lúc đó có thể tôi không quay lại kịp, vì vậy tất cả đều phải dựa vào mọi người.
Linh Tôn nói:
- Việc này cô không cần phải lo lắng, ta đã suy nghĩ rồi. Khi nguy hiểm đến gần, sẽ phân tán phần lớn thành viên rời đi, chỉ lưu lại một ít Thiên linh ứng phó với hạo kiếp.
Bách Linh có chút không nỡ nhìn ông, nhẹ giọng nói:
- Linh Tôn, hy vọng tôi ngày đó không sai lầm, nếu không chúng ta …
Linh tôn nhìn thấy nàng như vậy, không nhịn được cười, lên tiếng:
- Không cần lo lắng, ta sống đã vạn năm, há lại để tâm chút việc như vậy. Được rồi, mau đi đi, lòng của cô đều đặt trên thân Lục Vân rồi, ta đại diện cho thành viên của Thiên Chi đô chúc phúc cho các người.
Ghi chú:
(1) Phiếu Miểu chi thượng, thiên ngoại động thiên, Vong Trần vô ưu, thế ngoại tiên sơn = Xa vượt ngoài chân trời, ở bầu trời bên ngoài bầu trời, Vong Trần không có ưu tư lo lắng, ở vùng núi tiên bên ngoài nhân thế.
(2) Thái âm hiện, thiên hạ loạn, nghịch thiên xuất, thất giới vô = Thái âm xuất hiện, thiên hạ hỗn loạn, nghịch thiên xuất hiện, thất giới tiêu tan