Dưới bầu trời u ám, tầng mây dày đặc, cuồng phong gào thét, khí âm sát nồng đậm tràn ngập cả khung trời, phảng phất như một đám mây đen ngòm bao phủ cả trời đất.
Nhân gian, do bởi sự xuất hiện của Thái Âm Tế Nhật tỏ ra âm trầm quỷ dị, Thất giới cũng bởi Thái Âm Tế Nhật mà chấn động không ngừng.
Yêu Ma Quỷ Quái, Phật Đạo Tiên Thần đều chịu ảnh hưởng của khí âm tà. Loại trước thì khí thế nổi lên, thực lực tăng mạnh. Loại sau thì tu vi giảm yếu, lòng đầy lo âu.
Lúc này chính tà đảo ngược, trời đất chìm vào một cơn kiếp nạn!
Đất đai Thần Châu, rộng lớn vô biên! Trong đó núi non trùng điệp, sông suối vô số. Cả vùng đất phía tây núi non hùng vĩ, phía đông sông suối dày đặc, hình thành địa hình nhô cao ở phía tây và thấp dần về phía đông. Ở vùng phía đông của Thần Châu, do bởi nguyên nhân của địa hình, khí hậu có hơi nóng ẩm. Nhưng tại khu vực phía đông nóng ẩm của Thần Châu, cũng có không ít những ngọn núi thần kì hung hiểm cao vượt tầng mây. Bởi vì cao độ khá lớn, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ thành băng, lạnh lẽo vô cùng.
Đây là một ngọn núi thần bí, nằm trong dãy núi Vũ Di, quanh năm mây mù bao phủ, cảnh sắc đỉnh núi vốn khó mà phân biệt. Núi này cao vượt tầng mây, lưng núi lại có sương mù trắng toát vây quanh, lại tựa như một tầng che khuất, khiến núi này một phân thành hai.
Truyện xưa kể rằng, Vũ Di là núi tiên, từng có truyền thuyết trong phàm giới về Vũ Di tiên. Nơi đó lưu truyền vô số thần thoại thượng cổ, vẻ thần bí vô cùng.
Đứng giữa không gian, ánh mắt ngắm nhìn ngọn núi xa xa cách khoảng trăm trượng, nơi đó một vùng tuyết trắng, cho dù có mây mù che phủ, tầm nhìn không rõ cũng rất chói mắt. Khi cuồng phong thổi qua, tuyết trắng trên đỉnh núi tung lên hệt như cánh hoa nở đầy, lay động trong gió, hình thành một vùng sương mù trắng mờ mờ, phảng phất như một lưới phòng ngự, phủ lấy trên bề mặt ngọn núi, khiến cho nó càng thêm mấy phần thần bí.
Nhìn xuyên qua vùng khí sương mờ ảo, chỉ thấy đỉnh núi nhọn như ngọn đao, hình dạng như củ ấu, lại có băng bao kín hoàn toàn sáng trong như ngọc. Từ trên đỉnh thấp xuống ước chừng năm trượng, có một khối băng hình tròn trong sáng như ngọc, màu sắc hơi hơi có chút dị thường, so với khu vực tầng băng lân cận trắng hơn một chút.
Nơi này rất kỳ lạ đặc biệt, thỉnh thoảng lại thấy được một tia bạch quang rất mờ nhạt lóe lên rồi chợt tắt, nhưng mỗi khi chăm chú tìm kiếm, lại không thấy dấu vết.
Lạnh lùng ngạo nghễ ngắm nhìn nơi đó, người thần bí đứng giữa không trung ánh mắt mờ hiện vẻ cười cợt âm trầm. Hắn đến nơi đây đã một lúc khá lâu, lại liên tục trầm lặng ngắm nhìn ngọn núi đó, ánh mắt rất cổ quái, ẩn chứa hoài niệm, suy tư, đau thương và cừu hận. Lúc này, sắc trời dần dần sáng tỏ, hẳn cũng đã đến chính ngọ, sương mù bốn phía lại dần dần nhạt đi, bất quá hoàn toàn không rõ ràng.
Cười lạnh một tiếng, thân ảnh người thần bí lóe lên, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách trăm trượng, xuất hiện trước vách đá, ánh mắt âm trầm ngắm nhìn khối băng hình tròn đó. Bốn phía, cuồng phong gào thét đột nhiên dừng lại, mọi chuyện đột nhiên trở thành như vậy, căn bản không có một nguyên nhân nào.
Ngạo nghễ đứng yên, người thần bí đó cứ mãi ngắm nhìn vách đá, hắc mang toàn thân lưu động, một tầng khí sắc bén quỷ dị mà tà ác bao phủ lấy hắn, gần như chỉ lộ ra phần đầu, thân hình nhìn không rõ được. Người này rất quái lạ, khuôn mặt luôn bị một tầng hào quang màu vàng che phủ, căn bản nhìn không rõ được dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy được cặp mắt sắc bén vô cùng, ngầm chứa khí sắc âm trầm lạnh lẽo.
Lúc này, hắn cứ như thế ngắm nhìn vách đá, không một cử động tựa như một người đá, ai cũng không rõ được thật ra hắn có mục đích gì đây. Tình cảnh này cứ kéo dài cả nửa ngày, người thần bí tựa như không chút nóng nảy, ánh mắt đã từ đầy cừu hận biến thành cười lạnh, dường như trong lòng ẩn giấu bí mật nào đó.
Lúc này, trên khối băng hình tròn lại nháy lên ánh bạch quang, chỉ có điều không giống với trước đó, hoàn toàn không lập tức lóe lên rồi tiêu tan, mà cứ một mực sáng lên bên trong khối băng, dường như đang dò xét động tĩnh ở ngoài khối băng.
Ngắm nhìn bạch quang này, ánh mắt người thần bí biến thành âm trầm lạnh lẽo, miệng hừ lạnh nói:
- Xem ra ngươi đã phát hiện được ta đang ở đây rồi. Nếu đã như vậy, còn không mau chóng hiện nguyên hình.
Nói rồi, luồng bạch quang đó liền lóe lên rồi biến mất, phảng phất hệt như nghe thấy được lời nói của hắn, không biết đã chạy trốn đi nơi nào rồi.
Giây lát, bạch quang đó lại xuất hiện trở lại, từ ở bên trong khối băng dần dần chuyển ra bên ngoài, vừa vận chuyển với tốc độ cao theo quỹ tích kỳ quái của nó, vừa mở miệng nói:
- Ngươi là ai, vì sao lại đến Vu Di tiên giới?
Người thần bí lên giọng đầy bá đạo:
- Ta là ai lẽ nào ngươi không cảm ứng được một chút nào sao? Nếu nói như vậy, ngươi ở nơi này tu luyện đã vài ngàn năm chẳng hóa ra đều là uổng phí?
Ánh bạch quang yếu ớt như tơ, trên mặt khối băng như hình thành một đồ án, không ngờ đó lại là một khuôn mặt nạ, cặp môi mấp máy, phát ra thanh âm kinh dị:
- Theo như ý tứ của ngươi, ta hẳn phải biết được ngươi là ai mới đúng?
Người thần bí lạnh lẽo cất tiếng:
- Ta có thể đến được nơi này, tự nhiên ngươi phải biết được ta là ai. Không phải vậy thì đã mấy ngàn năm trôi qua, vì sao không hề có một người nào khác đến được nơi đây.
Bạch quang phản bác lại:
- Ngươi sao khẳng định mấy ngàn năm trôi qua không hề có một người khác đến nơi đây?
Người thần bí tự phụ nói:
- Ta tự nhiên có thể khẳng định được, bởi vì nơi đây trừ ngươi ra, không hề có hơi thở của sinh vật nào khác. Nơi đây không giống như những nơi khác, trông ra giản đơn lại có thể bảo lưu được vết tích của mọi việc xảy ra, bởi vậy không cần biết thời gian trôi qua thế nào, ta đều có thể dễ dàng biết được có hay không người nào đến nơi đây.
Bạch quang không nói, tốc độ vận chuyển đột nhiên tăng nhanh, hiển nhiên đang dò xét khí tức của người thần bí đó. Nhưng đã qua một lúc, bạch quang đó đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, có chút hoảng sợ nói:
- Đúng thật là ngươi sao?
Người thần bí mở miệng cười điên cuồng, hừ giọng nói:
- Xem ra ngươi đã nghĩ được ta là ai rồi. Nếu đã như vậy, ngươi nói xem ta phải xử trí ngươi như thế nào đây? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Bạch quang lóe lên rồi biến đi, chớp mắt đã chạy trốn mất bóng, chỉ còn lưu lại tiếng kêu kinh khiếp mà thôi.
Không hề truy kích, người thần bí chỉ âm trầm ngắm nhìn vách đá đó, từ từ đưa tay phải ra, lòng bàn tay phát xuất một luồng hào quang màu xanh, dễ dàng dung hóa mất khối băng đó, lộ ra một huyệt động hình tròn. Phiêu phưỡng bay vào, hắc mang toàn thân người thần bí lập tức chuyển động biến thành ánh vàng kim chói mắt, chiếu sáng rực cả sơn động, tường băng bốn phía phản xạ lại hào quang rực rỡ.
Sơn động khúc khuỷu quanh co, cứ một mực hạ dần xuống dưới. Không lâu sau, người thần bí đã đến bên ngoài một thạch môn, lập tức dừng hẳn lại.
Đứng yên ngắm nhìn vào bên trong thạch môn, người thần bí hơi cau đôi mày, cười lạnh nói:
- Tiểu bối thật là giảo hoạt, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn thôi lại đã mở được một con đường ngầm rồi, thật là một kẻ tâm cơ thâm trầm. Đáng tiếc, ngươi nếu đã dám chiếm lấy động phủ của ta, ta sao có thể dung túng cho ngươi tiếp tục hiu hiu tự đắc.
Nói rồi hào quang toàn thân lóe lên, theo đó tiến vào trong thạch môn, mà nơi cửa vào cũng liền xuất hiện một quang bích rực rỡ phong ấn lại.
Đi dần dọc theo hang động, người thần bí tiêu sái tự nhiên, rõ ràng rất quen thuộc với địa hình của động này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã đi vào bên trong một động huyệt khá lớn. Nơi này là nơi bên trong lòng núi, lại là dưới mặt đất, vì thế khí hậu có phần ôn hòa ấm áp hơn, so với lạnh lẽo trên đỉnh núi rõ ràng là khác biệt rất lớn. Bốn phía, trên mặt vách đá khảm chiếu dạ minh châu, một chỗ khảm tám viên, phân bố théo một phương vị nhất định, chiếu sáng rõ ràng bên trong động, cho dù góc tối nào đi nữa cũng thấy rất rõ ràng.
Ở giữa động, có một đầm nước to khoảng ba trượng, trên bề mặt hơi nước bốc lên ngùn ngụt, nhìn không rõ được màu sắc của đầm nước. Ven bờ đầm, mặt đất khắc lên tám đồ án, bốn đồ án nằm ở bốn góc là bốn hình đầu tà ma độc ác kinh tởm, còn bốn đồ án còn lại chính là tinh đồ huyền diệu.
Tám đồ án này giao cắt lẫn nhau, tự phát xuất một luồng hào quang hội tụ tại khu vực khoảng không trên mặt đầm nước khoảng ba trượng, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng năm màu sáu sắc. Quả cầu này tự động xoay tròn tại chỗ giữa hư không, vừa hấp thu tám luồng sức mạnh trên mặt đất, vừa đem năng lượng đã được chuyển hóa phát tán ra ngoài, hình thành một luồng hào quang tám màu, bao chặt lấy đầm nước bên trong.
Lồng ánh sáng rất kỳ dị đặc biệt, ngoại trừ sắc thái diễm lệ ra, bốn phía đông nam tây bắc lại có bốn đồ hình ánh sáng hư ảo hung dữ độc ác vô cùng trông rất sống động. Thêm nữa, ở trung gian của bốn đồ hình hư ảo này, còn có bốn tinh đồ, khoảng cách tương đối bằng nhau, các tinh quang đều nhấp nháy, hợp thành một quang đồ mỹ lệ phát ra ra hào quang đẹp đẽ mà chói mắt. Tám đồ án này có hai loại hình, lần lượt kết hợp thành một kết giới hoàn mỹ, phong ấn đầm nước ở trong động.
Bên trong lòng động rộng rãi, ngoại trừ đầm nước này ra, còn có một quang bích trong suốt. Vị trí của quang bích này rất đặc biệt, nằm đúng ngay chỗ có tám viên dạ minh châu khảm trên tường đá chiếu vào. Nhờ thế, ở các góc độ khác nhau, quang bích phản chiếu những tia sáng cũng bất đồng. Nhờ vậy bên trong sơn động xem ra tồn tại một số quang ảnh biến hóa cái sáng cái tối, làm cho sơn động này tăng thêm vài phần thần bí và quỷ dị.
Ngắm nhìn đầm nước và quang bích, ánh mắt người thần bí có chút phức tạp, mơ hồ lộ ra mấy phần tình cảm hoài niệm. Thật lâu sau, người thần bí thở dài nhè nhẹ, từ từ đi tới đầm nước.
Đi đến bên ngoài kết giới, người thần bí nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lồng sáng, chỉ thấy tay của hắn vừa tiếp xúc với lồng ánh sáng đó, tám đồ án trên bề mặt nó liền nhanh chóng hội tụ thành một luồng, hợp thành một đồ án rất quỷ dị, nhìn kỹ trông giống như một cái đầu của một người.
Hình ảnh này vừa thành hình, một luồng hào quang liền tự trên hạ xuống vận chuyển tuân theo một quy luật nhất định, lại nhanh chóng biến chuyển thành một quang ảnh mờ hiện trên lồng sáng, hệt như do đi từ bên trong kết giới đi ra, khiến người ta có cảm giác kinh hãi. Tình hình này kéo dài trong giây lát, sau đó quang ảnh lại hóa thành một luồng hào quang sáng rực bắn thẳng vào ngay chính gữa trán của người thần bí. Sau khi luồng hào quang đó biến mất, kết giới bên ngoài đầm nước cũng âm thầm tan biến, hơi nước bốc lên phiêu tán như mây lan rộng ra khắp xung quanh.
Đứng yên trong màn sương trắng toát, người thần bí thản nhiên bất động, ánh mắt nhìn vào trong đầm nước, miệng lại nói:
- Nơi đây phong ấn đã vài ngàn năm, ngươi nhất định muốn biết, bên trong đó thật ra có ẩn chứa bí ẩn gì. Hiện tại ta đã thu lấy kết giới, ngươi vì sao lại không tiến đến thử một lần.
Ngữ khí rất lạnh lùng thản nhiên, lại có vài phần trào lộng, chỉ có điều hắn nói với ai đây?
Giữa yên tĩnh, một âm thanh vang lên:
- Ngươi sao lại biết được ta còn ẩn nấp trong đây?
Người thần bí nói:
- Rất đơn giản, ta đã phong ấn cửa ra rồi, ngươi tất nhiên phải quay lại nơi này, bởi vì nơi đây có một huyền cơ mà ngươi không cách nào hiểu được. Thêm nữa, tu vi của ngươi đúng là không kém, đáng tiếc trước mặt ta, ngươi không có một nơi nào để trốn tránh.
Trong động, âm thanh đó lại vang lên:
- Ngươi xem ra đã quá cuồng vọng. Ta tuy có tiên thiên kém khá xa so với ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa ngươi thật sự mạnh hơn ta, chỉ có thể nói lên điều kiện của ngươi tốt hơn, khởi điểm tốt hơn mà thôi.