Hiểu rõ ý tứ của Ngọc Hoa chân nhân, Hoàng Thiên vội vàng nói:
- Đường thần kinh đó ở nơi đâu, chúng ta làm sao mới tìm được nó đây?
Ngọc Hoa chân nhân nặng nề đáp:
- Chuyện này rất phức tạp cũng rất phí thời gian, vì thế chúng ta chỉ có thể đánh cuộc với vận khí mà thôi. May mà trước mắt chúng ta còn chưa hợp nhất, nhờ thế ta có thể thúc động thần châm, tùy cơ ứng biến thử tìm kiếm một số chỗ, còn ngươi cẩn thận cảm nhận, thấy được đường thần kinh nào rõ ràng nhất, dùng phán đoán để xác định đúng hay không. Nguồn truyện: TruyenGG
Hoàng Thiên trầm giọng nói:
- Đi thôi, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải khẩn trương nắm lấy.
Ngọc Hoa chân nhân ừ một tiếng, thần châm ngũ sắc đó bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng, theo sự khống chế của ông từ một phân thành hai, hai phân thành bốn, cuối cùng ảo hóa vô số, biến thành trên cả ngàn vạn ảo ảnh ngũ sắc, nhanh chóng thăm dò thần kinh nhiều khủng khiếp chung quanh.
Tình hình này có chút quỷ dị, cũng có chút kinh tâm, bất quá chỉ kéo dài trong giây lát, các ảo ảnh liền tự động biến mất, lộ ra bản thể của Phá Thiên thần châm. Chỉ có điều thần châm lúc này đã ảm đạm hơn trước đó khá nhiều, có thể thấy tu vi của Ngọc Hoa chân nhân đã không còn mạnh mẽ như trước.
- Sao vậy, có phát hiện được nơi nào khả nghi hay không?
Hoàng Thiên trầm ngâm nói:
- Có, nhưng lại có tới ba nơi, ta cũng không dám khẳng định.
Ngọc Hoa chân nhân nhẹ giọng nói:
- Có là tốt rồi, ta sẽ thử thêm một lần cuối cùng, hẳn có thể tìm ra được nó.
Hoàng Thiên trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đem những điều mình phát hiện nói cho ông ta biết, tiếp theo liền tập trung toàn bộ tinh thần, phối hợp theo hành động của Ngọc Hoa chân nhân.
Rất nhanh, sau khi Ngọc Hoa chân nhân đã thử thăm dò rồi, Hoàng Thiên xác nhận đúng phương vị. Lúc này nguyên thần của Ngọc Hoa chân nhân dĩ nhiên đã vô cùng yếu ớt, hào quang của Phá Thiên thần châm cũng đã ảm đạm thất sắc, khiến cho khí thế của ý thức Thiên Sát bên ngoài tăng mạnh, bắt đầu tiến công đến gần.
Phát hiện thấy nguy hiểm đến gần, Hoàng Thiên vội vàng nói:
- Ngọc Hoa chân nhân, Thiên Sát đã bắt đầu tiến gần đến, chúng ta làm thế nào đây?
Ngọc Hoa chân nhân ngưng thần nặng nề nói:
- Tu vi ta lúc này đã cạn kiệt, lại không được bổ sung, hẳn không thể duy trì lâu hơn, chúng ta phải lập tức hợp nhất. Chỉ có trước mắt còn một vấn đề rất quan trọng, đó chính là tu vi của ngươi trước đây nông cạn, đối với thuật hợp nhất nguyên thần lại chưa đủ, vì thế hợp nhất chúng ta sẽ tồn tại nguy hiểm rất lớn. Nếu như hai chúng ta đổi cho nhau, tu vi của ta lại khá mạnh, mọi thứ đều do ta chủ động, như vậy thì thành công rất dễ dàng. Nhưng tình huống trước mắt tu vi của ta đã hao hết, nguyên thần lại yếu ớt, ngươi tuy cũng không mạnh mẽ lắm, nhưng so với ta lại mạnh hơn mấy lần. Vì thế chúng ta nếu muốn hợp nhất thuận lợi, ngươi hẳn phải tạm thời bỏ hết ý thức chủ quan, tiếp thu sự tiến nhập của ta, mọi chuyện đều do ta dẫn dắt hoàn thành.
Hoàng Thiên nói:
- Được, mọi chuyện đều do ông, ông chỉ cần cho ta biết làm thế nào là được rồi.
Ngọc Hoa chân nhân nghe thấy, lên tiếng phân phó:
- Ngươi không cần phải làm điều gì, chỉ cần nhớ một điểm, buông thả mọi thứ, không cần tranh đấu, phản kháng, suy nghĩ. Nói khác đi, ngươi lúc này như đang tự mình ngủ quên bất tỉnh, đạt đến mức không sinh ra ý niệm của Phật gia, lòng phẳng như nước là được rồi.
Hoàng Thiên nói:
- Được, không vấn đề gì, bắt đầu đi.
Nơi sâu thẳm của đại não, trung khu thần kinh, thần châm ngũ sắc đó lúc này bắt đầu dần dần thay đổi, không gian trong suốt bốn phía liền nhiễm một tầng hào quang rực rỡ, không ngừng thay đổi tần suất.
Lưu ý động tĩnh của Hoàng Thiên, Ngọc Hoa chân nhân sau khi quan sát giây lát, nhanh chóng nắm được tần suất ý thức của hắn, lập tức thay đổi hoàn toàn tần suất dao động bên ngoài Phá Thiên thần châm, sau đó mới bắt đầu dần dần tiếp cận.
Cự ly giảm xuống. Ngay khi Phá Thiên thần châm tiếp xúc với nguyên thần của Hoàng Thiên, giữa hai bên hoa lửa bắn tung tóe, khí lưu mạnh mẽ bộc phát, quét khắp xung quanh. Hợp nhất nguyên thần, nhân tố bị ảnh hưởng rất nhiều, còn có không ít huỷ diệt lẫn nhau.
Lúc này, xuất hiện một loại tình huống giữa Ngọc Hoa chân nhân và Hoàng Thiên, đó là một loại phản ứng bài xích. May mà nguyên thần của hai người đều không quá mạnh mẽ, hoàn toàn không tạo nên hiện tượng hủy diệt, chỉ có điều mỗi bên đều bị bắn tung trở lại.
Kinh dị quan sát tình huống bốn phía, tâm tình Ngọc Hoa chân nhân có chút nặng nề, thất bại vừa rồi khiến ông trong lòng vô cùng kinh hãi. Vốn theo tưởng tượng của ông, Hoàng Thiên chỉ cần bỏ đi ý muốn phòng ngự, hợp nhất giữa mình và hắn hẳn không phải là chuyện quá khó khăn. Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, điều này làm ông rất khó hiểu.
Đang mơ hồ, Ngọc Hoa chân nhân vừa quan sát tình huống của Hoàng Thiên, vừa suy nghĩ tìm nguyên nhân thất bại vừa rồi. Bằng suy nghĩ thực tế, suy luận cẩn thận, Ngọc Hoa chân nhân rút ra một kết quả, đó chính là do Phá Thiên thần châm thần thánh vô cùng, khắc tinh của mọi thứ tà ác. Mà Hoàng Thiên lại vốn là hậu nhân của người và yêu, lại tập được pháp quyết Phật, Ma, Quỷ, Đạo, Yêu, trong nguyên thần có ẩn chứa khí tức tà ác, vì thế mới bị bài xích khi đến gần hắn.
Thấy vậy, Ngọc Hoa chân nhân rất ngạc nhiên, nan đề hiện tại cơ hồ làm ông trở nên tuyệt vọng. Phải như thế nào mới có thể giải quyết vấn đề này, khiến cho Phá Thiên thần châm không bài xích nguyên thần của Hoàng Thiên, hợp nhất lại được dễ dàng. Điều này tựa hồ là một chuyện không thể làm được. Nhưng cho dù như thế nào, nguyên thần hai người nếu không thể hợp nhất, như vậy chỉ có một con đường chết mà thôi. Vì thế tâm tình ông vô cùng mâu thuẫn.
Nóng nảy xuất hiện trong lòng Ngọc Hoa chân nhân, làm như thế nào, làm như thế nào? Điều này ông vẫn một mực suy nghĩ.
Đột nhiên, trong đầu Ngọc Hoa chân nhân lóe lên, nghĩ đến một đối sách, chỉ có điều ông lại hơi chần chừ. Giây lát, Ngọc Hoa chân nhân đưa ra quyết định, cho dù thế nào, sanh tồn không nghi ngờ mới là điều trọng yếu nhất.
Vì thế, Ngọc Hoa chân nhân trong lòng liền quyết định, hào quang trên bề mặt thần châm ngũ sắc lóe lên, một nguyên thần yếu ớt xuất ra, từ từ tiến gần đến bên nguyên thần của Hoàng Thiên.
Lần này hai bên không xuất hiện trở lại hiện tượng bài xích, nguyên thần Ngọc Hoa chân nhân rất nhanh chóng hợp lại với nguyên thần của Hoàng Thiên, chỉ có điều Phá Thiên thần châm lúc này lại yên lặng bất động tại chỗ, hào quang tỏa ra u ám rất nhiều.
Vì sao lại như thế? Nguyên nhân rất đơn giản. Vừa rồi Ngọc Hoa chân nhân vì tình huống chẳng đặng đừng, nghĩ đến một biện pháp, đó chính là tự mình thi triển phương pháp phân ba nguyên thần, lưu lại nguyên thần thứ ba trên Phá Thiên thần châm, còn nguyên thần thứ nhất và thứ hai lại dung hợp với Hoàng Thiên.
Biện pháp này có chút không thỏa đáng, bởi vì như vậy, nguyên thần của Ngọc Hoa chân nhân lại càng yếu ớt, ông và Hoàng Thiên hợp nhất chẳng khác gì chính ông bị Hoàng Thiên nuốt lấy. Hoàng Thiên có thể thu được mọi tri thức của ông, còn ông lại không có khả năng điều khiển ý thức của Hoàng Thiên, chỉ có thể tạo nên hiệu ứng phụ trợ, cũng giống như Hoàng Thiên là nguyên thần chủ còn ông lại là phó nguyên thần, mọi thứ đều do Hoàng Thiên chi phối. Nhưng đây cũng là một biện pháp, vì thế trước đó ông mới có chút chần chừ, cuối cùng lại quyết tâm như vậy.
Quá trình hợp nhất phức tạp khó tả, lại hoàn thành trong chớp mắt. Khi Hoàng Thiên hiểu rõ mọi chuyện rồi, hắn phát hiện sức mạnh của mình quả nhiên tăng mạnh, chỉ có điều so với Thiên Sát, vẫn còn cách một trời một vực.
Không hề đầu hàng, Hoàng Thiên sau khi có được trí tuệ của Ngọc Hoa chân nhân rồi, rõ ràng lý trí đã tăng nhiều. Trước tiên, Hoàng Thiên không chế được Phá Thiên thần châm, dùng nó để làm vũ khí phòng ngự, bố trí phòng ngự nghiêm mật. Sau đó, Hoàng Thiên bắt đầu ra lệnh trục xuất, dùng sức mạnh bản thân toàn lực thúc động ý niệm, giao tranh mãnh liệt với sức mạnh của Thiên Sát, ý đồ phá giải phòng tuyến của đối phương, lại điều động chân nguyên trong cơ thể phối hợp với công kích của ý thức.
Đối kháng vô hình bắt đầu triển khai trong nơi sâu thẳm của đại não. Thiên Sát sử dụng thực lực tuyệt mạnh, lại ở trong điều kiện hoàn cảnh bất lợi, chỉ khoá chặt các đường truyền tin. Còn Hoàng Thiên thực lực không đủ nhưng chiếm được ưu thế địa vị, bị vây khốn trong một không gian nhỏ hẹp. Thấy vậy, Hoàng Thiên hoàn toàn không kinh ngạc, mọi chuyện đều nằm trong suy tính, chỉ có điều hắn không hề bỏ qua cơ hội thành công của mình.
Trong lòng Hoàng Thiên rất rõ, đấu thẳng mình tuyệt đối không mạnh hơn được Thiên Sát, chỉ có một hy vọng duy nhất là dựa vào Phá Thiên thần châm thi triển một chiêu công kích như sét đánh. Thành bại của chiêu này, nếu chỉ bằng vào Phá Thiên thần châm vẫn còn chưa đủ, hắn cần phải phân tích chuẩn xác khác biệt thực lực giữa mình và Thiên Sát.
Hoàng Thiên biết, sức mạnh Thiên Sát mạnh mẽ vô cùng, hắn tuy hợp nhất được nguyên thần của Ngọc Hoa chân nhân, thu được không ít trí tuệ và tu vi, nhưng sức mạnh này phối hợp với Phá Thiên thần châm có thể phát ra uy lực rất lớn, có thể thắng được Thiên Sát hay không, đó là vấn đề quan trọng. Nếu như sức mạnh của hắn đạt đến một trình độ nhất định, có thể hỗ trợ Phá Thiên thần châm phát xuất uy lực đủ để khắc chế được Thiên Sát, như vậy hắn có thể chọn cách đấu thẳng.
Nếu sức mạnh của hắn không đạt đến trình độ đó, liều mạng cũng chỉ là uổng phí mà thôi, cũng đành bỏ cuộc giữa chừng. Chọn lựa phương thức thứ hai, tử thủ trong một đường truyền tin, tùy thời quan sát tình huống của Thiên Sát. Như vậy, hắn lại có thể vừa hấp thu năng lượng tăng cường tu vi, vừa tìm kiếm cơ hội phát ra công kích.
Chuyển động của suy nghĩ chỉ là chuyện trong chớp mắt. Khi Hoàng Thiên phát giác tự mình phát xuất trên ngàn mệnh lệnh mà không một mệnh lệnh nào đột phá được phòng tuyến, trong lòng hắn có chút thất vọng. Đối với Hoàng Thiên đã từng một lòng muốn làm người, tâm chí hắn kiên cường người thường khó bì được. Nhưng lúc này, thực lực mạnh yếu lại khiến hắn cảm thấy bất lực, một sự sợ hãi sâu sắc dâng lên.
Đúng như người ta nói biết càng nhiều, lòng càng nặng nề. Hoàng Thiên lúc này dĩ nhiên đã thu được trí tuệ của Ngọc Hoa chân nhân, vì thế hiểu được Thiên Sát mạnh mẽ như thế nào, chính mình nhỏ nhoi như thế nào.
Thu hồi ý nghĩ buông bỏ, Hoàng Thiên thúc động Phá Thiên thần châm ép cho ý thức công kích của Thiên Sát thối lui, trong lòng bắt đầu tính toán trở lại. Lúc này mà đầu hàng cố nhiên là do tình thế ép buộc, nhưng với Hoàng Thiên, điều này lại có ít nhiều không cam tâm, khiến cho lòng hắn sinh ra hận thù, có chút do dự.
Trong lòng hắn, thu hồi lại quyền khống chế thân thể là là cần thiết nhất. Làm được điều này, ngay cả thực lực không mạnh, hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng mà tình hình hiện nay, muốn hoàn thành tâm nguyện lại phải liều mạng một phen, đó là một việc làm rất không lý trí.
Mâu thuẫn khiến hắn do dự, suy nghĩ khá lâu, khi Hoàng Thiên cảm thấy được khí tức Thiên Sát từ yếu chuyển mạnh, trong lòng cuối cùng quyết định liều mạng. Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, có thể thắng thì thắng, thắng không được lập tức rút lui, chọn phương thức thứ hai.
Còn thắng bại được mất, Hoàng Thiên hoàn toàn không để ý, ngược lại đều muốn mạo hiểm, hắn thấy được có thể liều mạng. Thêm nữa, trong lòng Hoàng Thiên tồn tại một hi vọng, đó là một khi thành công, tự hắn liền có thể tìm Thiên Tàn lão tổ báo thù, nếu như không thể thành công, cũng chỉ có thể hận ông trời vô tình mà thôi!