Sát Huyết Diêm La tức giận hừ một tiếng rồi quát lớn:
- Lục Vân, lời ngươi thật cuồng vọng nhưng lại làm cho người ta bội phục. Hôm nay ngươi làm như vậy thật không sợ sau này hối hận sao?
Lục Vân cười quỷ dị một tiếng, thần sắc tà dị bất thường nói:
- Có khi nào ngươi đã từng nghe nói Lục Vân ta hối hận chưa? Chuyện chúng ta bây giờ đã kết thúc, nhưng ân oán giữa ngươi và Tà thần Chu Hỉ phải trông vào vận khí của ngươi thôi.
Sát Huyết Diêm La lặng người đi, sau đó giận dữ hét lên:
- Lục Vân, ngươi thật bỉ ổi, cũng một giuộc với ta thôi.
Lục Vân phản bác lại:
- Từ đầu đến cuối, lời nói và hành động của ta đâu có khác, lừa ngươi khi nào đâu? Ngươi tự mình quá bất cẩn lại muốn trút tức giận lên ta sao được.
Lục Vân quay đầu nói với Chu Hỉ:
- Tốt, ta xong chuyện rồi, giờ chỉ còn xem chuyện của ngươi thôi.
Chu Hỉ hơi hơi gật đầu cảm kích nói:
- Cám ơn, mọi chuyện cứ giao cho ta.
Chu Hỉ lắc mình bay đến cách Sát Huyết Diêm La ngoài một trượng, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ta đã nói trước rồi, chỉ cần người khác xuất hiện, tình huống của chúng ta sẽ thay đổi ngay. Không ngờ lời ta thành thật, ngươi còn có điều gì muốn nói không?
Sát Huyết Diêm La kinh hãi nhìn Chu Hỉ, giọng giận dữ cất tiếng:
- Ngươi chớ vội đắc ý. Nếu Lục Vân không nhúng tay vào, chúng ta chưa biết thắng bại ra sao.
Chu Hỉ đáp:
- Vậy thì chúng ta bắt đầu.
Huyết phủ vung lên, thân ảnh chớp động, thân pháp Chu Hỷ cực nhanh hóa thành ảo ảnh, vô số ánh đao bay lượn tung hoành vòng vòng kịch chiến sinh tử cùng với Sát Huyết Diêm La.
Khoanh tay đứng yên, Lục Vân lãnh đạm nhìn hai bên giao chiến, im lặng phân tích tình huống của từng người. Lúc này, cả hai đều đã trọng thương chưa lành. Tuy nhiên, Tà Thần Chu Hỷ nhờ mình nên khôi phục được thực lực không ít. Còn Sát Huyết Diêm La, mặc dù cũng lợi dụng khoảng thời gian này lặng lẽ chữa thương được một phần nhất định, nhưng so với Chu Hỉ lại không bằng. Kể từ lúc kịch chiến trở lại, Sát Huyết Diêm La tu vi vốn cao hơn một bậc nhưng giờ lại chuyển thành bất lợi.
Thời gian giao chiến trôi qua, khi thân pháp cực nhanh của hai đại cao thủ đã bắt đầu có chút chậm lại, khóe miệng Lục Vân hé lộ nụ cười khó hiểu.
Tình huống Sát Huyết Diêm La ngày càng không ổn, chỉ cần Tà thần Chu Hỉ gia tăng công kích thêm nữa là có thể nhanh chóng tiêu diệt hắn. Đúng ra Lục Vân phải cảm thấy cao hứng, nhưng chàng lại cảm thấy tiếc nuối buồn bã vì không thể tự mình giết chết cừu nhân.
Lòng người luôn biến hóa rất kỳ diệu, ít nhất vào lúc này, tâm lý Lục Vân có chút phức tạp. Đang khi lòng thấy mất mát, bất ngờ một khí tức kỳ diệu ánh lên trong não, chàng chấn động vội vàng cất tiếng:
- Chu Hỉ tránh mau, cẩn thận đánh lén!
Cùng lúc với câu nói của Lục Vân, một bóng đen bất ngờ hiện ra, thừa dịp Chu Hỉ thiếu cảnh giác, đánh bay hai người đang giao chiến, làm cho cả hai vốn đã suy yếu liền kêu lên thảm thiết đánh rơi hết binh khí.
Giữa không trung, thân pháp của bóng đen thần bí nhanh như điện, một tay chụp lấy Sát Huyết Diêm La, tay kia vơ ngay Huyết Sát chiến phủ, cấp tốc chạy trốn ra ngoài. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không chút ngưng nghỉ. Hiển nhiên người ra tay đã nghiên cứu cẩn thận, tính toán tuyệt diệu.
Tà thần Chu Hỉ vừa sợ vừa giận, nhìn thấy rõ ràng nhưng chỉ có thể trơ mắt đối phương rời đi. Lục Vân lại không như vậy, đúng sát na bóng đen xuất hiện, chàng đã đoán được tính toán của đối phương. Bởi vậy, động tác của bóng đen dù rất nhanh chóng nhưng vẫn bị Lục Vân chận ngay lại.
Bay lên chận trước khoảng ba trượng, Lục Vân ngắm nhìn bóng đen cảm thấy bất ngờ liền nói:
- Là ngươi, thật là ngoài suy nghĩ của ta. Nhưng không rõ ngươi xuất hiện vì cái gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGGG.Com chấm cơm.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu ánh mắt lóe lên cười hắc hắc nói:
- Nếu ta nói cho ngươi, ta ra tay chỉ vì muốn tự mình giết chết Sát Huyết Diêm La, ngươi tin không?
Lục Vân chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Bán tín bán nghi.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu ngưng cười, nghi hoặc nói:
- Bán tín bán nghi, nói rõ là sao?
Lục Vân nói:
- Rất đơn giản, ngươi nói muốn tự tay giết hắn, điểm này căn bản ta không tin. Nhưng nếu ngươi nói ngươi muốn lấy được Diêm Vương lệnh thì có lẽ đáng tin hơn.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu cố cười hai tiếng, rồi biện bác:
- Ngươi đã không tin, ta cũng không có cách khác. Bây giờ ta định bỏ đi, ngươi tránh đường hay muốn giữ ta lại đây?
Lục Vân nghe vậy cười hỏi:
- Ngươi hỏi ta như vậy, chắc hẳn nghĩ rằng ta sẽ không cố ý làm khó giữ ngươi lại phải không?
Thiên Ảo Quỷ Tiêu cười nói:
- Lục Vân ngươi là người ân oán phân minh, thân phận ta và ngươi tuy bất đồng, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt tới nay, chưa từng có ân oán đáng kể. Bởi vậy, ta nghĩ với tính cách tự phụ của ngươi, sẽ không cố ý gây phiền toái cho ta. Ngươi cũng đã nói trước, ân oán ngày xưa giữa ngươi và Sát Huyết Diêm La hôm nay bỏ qua không nói tới. Vậy giờ phút này chắc hẳn cũng không muốn làm khó ta rồi.
Lục Vân cười hì hì nhìn thoáng qua Tà Thần Chu Hỉ cách đó vài trượng rồi điềm nhiên nói:
- Ngươi nói đúng, ta không có ý làm khó giữ ngươi lại. Nhưng ngươi cũng thấy tình hình lúc này rồi, muốn đi cũng phải cho ta một lý do chứ.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu trầm tư một lát, mở miệng nói:
- Ta đưa ra một điều kiện trao đổi, ngươi thấy như thế nào?
Lục Vân láu lỉnh hấp háy mắt, cười tà dị nói:
- Phải xem coi điều kiện gì đã. Nếu quả thật có giá trị, ta sẽ để ngươi đi.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu trầm giọng nói:
- Ta nói cho ngươi biết U Linh Quỷ Vương của Quỷ vực U Linh gian là ai, ngươi để ta đi, thế nào?
Sắc mặt Lục Vân khẽ biến, kinh dị nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu nói:
- Được, cứ như ngươi nói mà làm. Nói đi.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu kể lể:
- U Linh Quỷ Vương thần bí vô cùng của Quỷ vực kỳ thật vẫn đang ở nhân gian. Thân phận của hắn rất kinh người, chính là một trong các Địa Linh Tán Tiên, được gọi là Trúc Tiên. Nghe nói hắn đã trải qua tám thiên kiếp, chỉ còn một thiên kiếp cuối cùng là có thể phi thăng lên Cửu Thiên Hư Vô giới.
Lục Vân nhíu mày nghi hoặc đáp lại:
- Danh tự này chưa từng nghe qua, ngươi không cố ý gạt ta chứ.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu gấp gáp đáp lại:
- Ta đã đưa ra điều kiện trao đổi, tất nhiên không nói dối ngươi chút nào. Nếu ngươi muốn chứng thực cũng rất đơn giản. Ngày trước đã có mấy người từng gặp qua Trúc Tiên. Đó chính là Tam Nhãn Long Lang, Thiên Ma giáo chủ, Ma Đà Huyền Túc cùng với Kim Luyện.
Lục Vân để ý quan sát thấy hắn không có vẻ nói dối, liền điềm nhiên nói:
- Được, ta tin ngươi một lần. Bây giờ ngươi đi đi.
Thiên Ảo Quỷ Tiêu không một tiếng cám ơn, vội vàng mang theo Sát Huyết Diêm La đi mất. Giây lát, Chu Hỷ đi đến cạnh bên Lục Vân, không hiểu lên tiếng hỏi:
- Ngươi thật sự tin tưởng hắn, hay cố ý tha cho hắn?
Lục Vân thản nhiên nói:
- Sao có thể tin tưởng lời ma quỷ, thật ra ta cố ý tha cho hắn đi. Lúc nãy muốn giết hắn thật dễ dàng. Nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhiều sự tình.
Chu Hỉ không hiểu hỏi:
- Sự tình gì?
Lục Vân nhìn hắn một lát rồi lập tức quay nhìn phương xa, có chút lo lắng nói:
- Chánh Đạo liên minh đã bị hủy diệt rồi, tình thế nhân gian càng ngày càng hung hiểm. Nhìn đi nhìn lại chỉ còn Trừ Ma liên minh một thân một mình. Nếu đối mặt thẳng với yêu ma quỷ quái của Vực chi tam giới, tình cảnh bọn họ có thể nói là nguy hiểm ngày càng tăng. Ta đã từng nói, cho dù thần tiên hay yêu quái, nếu đã muốn đưa ta vào tử địa, ta đều không tha. Nay ta lại muốn thực hiện lời hứa mà không khuấy động thiên hạ, nên khi làm việc này, ta phải tính toán đến Trừ Ma liên minh cũng như bá tánh thiên hạ vô tội.
Chu Hỉ cảm xúc nói:
- Ai cũng nói Lục Vân cuồng vọng vô pháp, vì lời thề không tiếc hành động nghịch thiên trở thành đối địch của chánh đạo. Nhưng hôm nay mới biết, trong lòng ngươi kỳ thật cũng nghĩ đến thiên hạ. Trong đời Chu Hỉ ta đến nay rất ít bội phục người nào, nhưng hôm nay ta không thể không nói một câu, Lục Vân, ta kính nể ngươi!
Lục Vân nhìn khuôn mặt cười chân thật của hắn, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ, kỳ thật ngươi cũng rất đáng kính nể, ít nhất ngươi cũng không tà ác. Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, ta cũng phải đi, có duyên sẽ gặp lại.
Lục Vân vỗ vỗ vai hắn rồi xoay người đi mất, chốc lát đã không còn thấy.
Nhìn theo bóng người đi xa, Tà Thần Chu Hỉ tự nói:
- Đa tạ thiếu niên nghịch thiên. Ân cứu mạng hôm nay, Tà thần ta sẽ ghi tạc trong lòng. Hy vọng lần tới gặp mặt ta có cơ hội đáp trả.
Chu Hỉ xoay người lướt mắt nhìn bốn phía khẽ ngâm:
- Lão Tam, an nghỉ đi, đệ sẽ báo thù cho huynh.
Dứt lời liền đi, không trung truyền đến vô số tiếng thở dài nhè nhẹ.
Sáng sớm, giữa sự yên lặng an bình trong sơn cốc, vô số tiếng chim hót ban mai êm tai ríu rít khắp nơi. Buổi sáng mai đầu tiên sau ngày Thái Âm Tế Nhật, chân trời phương đông không có ánh mặt trời, thời tiết thật âm trầm.
Phục Long cốc, đại điện Trừ Ma liên minh. Các nhân vật trọng yếu trong liên minh đều đã tụ tập, còn có Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư và Phong Viễn Dương của Dịch viên.
Ngồi trên ghế thủ tọa, Trần Ngọc Loan liếc mắt nhìn mọi người dưới điện, kéo tay Bách Linh đứng dậy nói:
- Có một tin tức tốt lành cho mọi người. Từ giờ trở đi, Bách Linh công chúa của Thiên Chi đô sẽ hỗ trợ cùng chúng ta chống lại yêu ma trên nhân gian, duy trì bảo vệ hòa bình thế gian.
Tất cả mọi người trong đại điện đều hớn hở vui mừng, hết sức cao hứng với việc Bách Linh đã đến.
Nhìn thấy sự vui cười trên mặt mọi người, Bách Linh bình đạm nhã nhặn nói:
- Hôm nay được cùng với mọi người ở đây nỗ lực cho hòa bình của nhân gian là một duyên phận khó có, ta thật cao hứng. Người tu đạo lấy việc an tâm ít ham muốn làm đầu. Nhưng tai ách lớn đang đến, chúng ta nên đưa vai gánh lấy trách nhiệm tạo phúc cho dân chúng nhân gian. Cùng nhau ở đây, ta hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực. Chúng ta toàn lực đối mặt với tà ác, cứu vãn bá tánh thiên hạ!
Ngắm nhìn Bách Linh với khí tức thánh khiết hiển lộ, cảm nhận thâm ý trong lời nói của nàng, thần sắc mọi người có khác nhau nhưng ánh mắt đều thể hiện tình cảm kính nể.
Nhờ có Lục Vân mà Bách Linh vang danh thiên hạ. Trong điện trừ Phần Thiên và Ân Hồng Tụ chưa từng gặp qua, tất cả mọi người đều ít nhiều quen thuộc với nàng.
Lần đầu gặp mặt, lại nghe lời nói của nàng, Phần Thiên không nhịn được liền tán dương:
- Công chúa có lòng lo thiên hạ, Phần Thiên kính nể rất nhiều. Nhưng với tình thế trước mắt, công chúa nghĩ chúng ta nên làm như thế nào mới có thể hoàn thành hữu hiệu nhiệm vụ rất khó khăn này?
Bách Linh liếc hắn, điềm nhiên cười nói:
- Phần Thiên thiếu hiệp quá lời rồi, ta cũng chỉ là người có lòng tu đạo, hy vọng tận chút tài hèn trí thiểu mà thôi. Vì vậy việc đàm luận để thấy rõ tình thế cần thương nghị với mọi người, thống nhất trí tuệ mọi người nhằm tìm được phương pháp tiến hành thuận lợi. Theo quan điểm cá nhân ta, đầu tiên phải nắm rõ đại thế thiên hạ, thứ hai cần phân tích tình hình địch ta, thứ ba cần nắm chắc thời cơ. Còn những phương diện khác, mỗi người khác nhau sẽ tùy lúc mà điều chỉnh sách lược và phương châm