Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 710

Ý thức được thực lực của Liệt Thiên, trong lòng Vô Vọng nặng nề vô cùng, nhưng hoàn toàn không hề bỏ cuộc, mà chỉ thay đổi đường vận hành của kiếm thức. Khi như vậy rồi, ánh kiếm bốn màu quanh thân liền tự động điều chỉnh lại, tạo thành một mô hình hoàn toàn mới cho lượt công kích tiếp, phát ra bốn cột kiếm lung linh.

Lượt tấn công thứ hai xem ra có chút không giống với lượt tấn công thứ nhất, cột kiếm từ tám chỉ còn bốn, phạm vi nhỏ hơn một chút, phòng ngự cũng thuận lợi hơn một chút, nhưng sức mạnh toàn thân thì tăng mạnh gấp đôi, lực công kích cũng tương đối tập trung. Loại chuyển hóa phương thức tấn công này đã thay đổi phương pháp lực tấn công, có thể nói là thượng thừa, chỉ có điều dùng nó để đối phó với Yêu Hoàng Liệt Thiên, rõ ràng không thể nào đủ được.

Ngạo nghễ thản nhiên cười lạnh, Liệt Thiên hai tay chắp sau lưng, gần như chỉ dùng hào quang bảy màu hộ thể liền đánh tan công kích của Vô Vọng lần thứ hai, khiến Vô Vọng không cách nào phản kháng, sĩ khí chịu sự đả kích khá lớn.

- Nếu chỉ ngươi dựa vào chút bản lĩnh này, ngươi không cần phải tiến tục thử nữa.

Khuôn mặt Vô Vọng nghiêm túc, giọng không phục đáp lại:

- Không nên nóng lòng, lợi hại còn ở phía sau.

Trường kiếm xoay chuyển đảo ngược, hình bóng lóe lên, công kích lần thứ ba, Vô Vọng thay đổi sách lược, toàn thân chuyển động theo đường đi kì diệu, ngàn vạn pháp kiếm bên ngoài cơ thể bắt đầu chồng chất lên nhau, nhanh chóng tạo thành hai cột kiếm đỏ, vàng, kéo theo những cái đuôi dài thậm thượt, bắn thẳng vào lồng ngực của Liệt Thiên.

Chiêu công kích đã phát ra, Vô Vọng hoàn toàn không ngưng, ngược lại còn tăng tốc chuyển động, cả cơ thể ở giữa kiếm trận lên xuống nhấp nhô như thoi đưa. Gió kiếm chuyển động, kiếm khí quét ngang trời, ánh kiếm mạnh mẽ tuyệt thế theo sự khống chế của Vô Vọng nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong chớp mắt cả ngàn vạn pháp kiếm bên ngoài cơ thể hội tụ thành một dải ánh sáng màu vàng tím, hoà nhập vào trường kiếm trong tay, khiến nó bộc phát tiếng kiếm kêu kinh trời, bắn thẳng lên trời xanh.

Ngay khi lượt công kích thứ ba của Vô Vọng tiến đến gần, ánh mắt Liệt Thiên hơi có chút lãnh đạm, miệng hừ lạnh một tiếng nhỏ, hào quang hộ thể lại được phóng ra bên ngoài một lần nữa, dễ dàng ngăn chặn được đà tiến của cột kiếm. Sau đó, hai bên giằng co nhau một lúc, thế công của Vô Vọng liền bị phá tan.

Lần này, Vô Vọng vẫn không thành công, bất quá có hơi tốt hơn hai lần trước, cũng có thể tính là có chút thành công. Vì thế, Yêu Hoàng Liệt Thiên khẽ cau mày, tuy Vô Vọng còn xa mới đủ giá trị uy hiếp, nhưng tốc độ tiến bộ nhanh chóng của Vô Vọng cũng đáng kinh ngạc.

Vừa suy nghĩ, Liệt Thiên vừa nhìn Vô Vọng cách đó vài trượng, chỉ thấy tay phải Vô Vọng đang múa nhanh lúc này giơ thẳng lên trời, hào quang lấp lánh quanh cơ thể nhanh chóng tụ lại trên thân kiếm, phát ra một luồng lưỡi kiếm lung linh xa xa trên tầng mây, khiến cho người ta cảm thấy như một loại kiếm chấn động trời xanh.

Mày kiếm nhướng lên, Liệt Thiên cười nói:

- Có điểm thú vị, không ngờ ngươi càng đánh lại càng mạnh, bổn hoàng sẽ tiếp kiếm này của ngươi, xem có chỗ nào đáng kinh hãi.

Tay phải giơ lên trước mặt, lòng bàn tay Liệt Thiên lóe lên rực rỡ, phát ra một luồng quang diễm đỏ rực, sau khi bay lên mây liền hoá thành một cán kiếm khổng lồ, cân bằng với lưỡi kiếm vàng rực rỡ của Vô Vọng xa xa.

Đưa mắt nhìn Liệt Thiên, khuôn mặt Vô Vọng nghiêm túc, miệng quát lớn:

- Tiếp chiêu đi, kiếm xung ngưu đẩu, nộ trảm cửu châu!(1)

Tay phải chém ra, lưỡi kiếm vàng rực rỡ mang theo uy lực xé mây phá trời, hệt như một cầu vồng đỏ rực từ trời chém xuống.

Xung quanh, cuồng phong gào thét, không gian chấn động, một luồng sức mạnh hủy diệt đang ập đến, khiến cho toàn bộ khí lưu trung tâm cuộc chiến thu nhỏ lại, tạo thành một vùng không khí biến đổi khác thường nhanh chóng, không ngừng phát ra sấm chớp ầm ầm.

Đối mặt với tấn công của Vô Vọng, Liệt Thiên cười khinh miệt một tiếng, tay phải điều khiến thanh kiếm khổng lồ chém xuống, va đập trên bề mặt lưỡi kiếm vàng rực rỡ của Vô Vọng không sai một phân, khu vực ở giữa sấm sét rung trời, ánh chớp lấp lánh từng cột, khí hủy diệt bao phủ khắp xung quanh, cuốn theo cát bụi mù mịt.

Giữa không trung, hai kiếm tranh đấu bám chặt vào nhau, tựa như hai cột sáng tụ lại một chỗ, ánh sáng bắn tung tóe, hoa lửa bay nhảy, cùng với chớp điện gào thét, để lại trên mặt đất vô số những hố sâu, mô tả trận chiến tàn khốc này.

Đang lúc giằng co, Vô Vọng không ngừng thúc động chân nguyên trong cơ thể, ý đồ muốn áp chế khí thế của Liệt Thiên. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn tương phản, Vô Vọng càng nỗ lực bao nhiêu, áp lực với bản thân càng lớn. Trải qua một thời gian khá lâu, một chiêu công kích kinh thiên của Vô Vọng cuối cùng tan vỡ, lưỡi kiếm màu vàng rực rỡ đó bị thanh kiếm khổng lồ đỏ rực của Liệt Thiên ép vỡ nát ra làm bốn năm mảnh. Cả người Vô Vọng kêu lên một tiếng thảm khốc, bị lực hủy diệt đáng sợ đó thổi bay ra xa. Ầm lên một tiếng, Vô Vọng rơi xuống mặt đất, toàn thân bị vùi lấp trong cát bụi mù mịt, không một hơi thở.

Ngạo nghễ bất động, Liệt Thiên lãnh đạm nói:

- Kiếm này đúng là ngoài cứng trong mềm, nhìn bề ngoài có vẻ đáng sợ nhưng uy lực lại hoàn toàn không được như vậy. Nếu ngươi chỉ dựa vào tu vi kiểu như vậy mà đòi tiếp ba chiêu của ta, để ta cho ngươi biết, chiêu thứ hai ngươi chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa.

Trong đống cát bụi không một tiếng đáp, dường như sau một chiêu đó, Vô Vọng đã chết đi rồi. Nhưng mà Liệt Thiên lại nhìn về nơi đó, sắc mặt không một chút bất thường, thần tình thản nhiên nói chuyện cùng với Vô Vọng.

Gió thổi khe khẽ, cuốn hết tất cả cát bụi mù mịt, lộ ra một vùng đất tan nát đập vào mắt. Trong lớp đất bùn, Vô Vọng không một cử động, khóe miệng dính đầy máu và đất bùn, sắc mặt xám như tro, tròng mắt đứng yên bất động, nhìn lên trời cao hay còn lưu luyến hồi ức không bỏ đi được?

Trên trời mây trắng tan hết, màu xanh lam vô biên tựa như một tấm gương sáng, mơ hồ lộ ra mấy phần sầu khổ nhàn nhạt. Giữa im lặng, tròng mắt Vô Vọng bất ngờ chuyển động, sau đó suy nghĩ quay lại, linh hồn bay bổng đã trở về hoà nhập với thân thể.

Thử cử động tay chân, khuôn mặt Vô Vọng bỗng lộ ra vẻ thống khổ, rõ ràng vết thương của cơ thể nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Trận chiến này, Vô Vọng vốn nghĩ rằng cho dù có thất bại, cũng không đến mức thảm hại thế này. Nhưng hiện nay nhìn lại, Vô Vọng đã quá coi thường Liệt Thiên, coi thường người được gọi là Hoàng Đế của Yêu vực. Sự hơn kém thực lực nói lên tất cả, tuy Vô Vọng trong lòng tuyệt đối không chịu khuất phục, nhưng mọi chuyện trước mắt khiến cho tâm trạng cơ hồ rơi vào u tối.

Vẻ không cam chịu lướt mắt lên trời, khoé miệng Vô Vọng hơi hơi động đậy, sau đó mất hết vẻ ưu tư thương đau, trong cặp mắt ảm đạm bộc phát ánh cừu hận, hai tay đập mạnh xuống mặt đất, cơ thể mượn lực bay lên, lắc lư dừng lại giữa không trung.

Chầm chậm thở ra một hơi, Vô Vọng nhìn Liệt Thiên, ngoan cường lên tiếng:

- Vừa rồi chỉ mới là chiêu thứ nhất, ngươi thắng tuyệt đối chưa nói lên được điều gì. Bây giờ bắt đầu chiêu thứ hai, ngươi phải chú ý.

Liệt Thiên nhìn thấy thần tình kiên định đầy nghị lực của Vô Vọng, ánh mắt lộ ra mấy phần tán thưởng, giọng hơi nhẹ đi nói:

- Ý chí chiến đấu đáng khen, hy vọng chiêu thứ hai này không giống như chiêu thứ nhất, hoa dạng mà không hiệu quả.

Vô Vọng vừa hấp thu linh khí để bổ sung phần chân nguyên đã bị tiêu hao, vừa nói:

- Ngươi yên tâm, ta nếu đã quyết tâm muốn đánh bại ngươi, hẳn không để ngươi phải thất vọng. Ngươi hãy cẩn thận.

Liệt Thiên không hề tức giận, thản nhiên đáp lại:

- Một chiêu vừa rồi ngươi chủ yếu sử dụng kiếm, bây giờ kiếm đã bị hủy rồi, chiêu thứ hai này ngươi dủng gì để tấn công?

Vô Vọng thần tình lạnh lùng tàn khốc, giọng nói vang vọng khoẻ khoắn:

- Kiếm trong tay, thiên hạ là của ta, kiếm trong lòng, quỷ thần kinh sợ! Chỉ cần trong lòng ta có kiếm là có thể đánh bại ngươi rồi, hãy xem đây!

Nói xong thân thể vụt xoay tròn, cả thân hình vút lên trời cao, làn sáng yếu ớt quanh thân theo sự xoay tròn nhanh chóng mà dần dần sáng lên, không lâu sau đã khôi phục được khí tức mạnh mẽ như ban đầu, khiến cho Liệt Thiên có chút mơ hồ.

Chú ý quan sát, Liệt Thiên phát hiện trong khi Vô Vọng xoay tròn, khí tức toàn thân Vô Vọng biến đổi trăm lần, chân nguyên cơ thể cũng kì quặc khôn lường, đang sử dụng một loại phương pháp rất tà môn hấp thu linh khí và tà khí trong thiên địa, phương pháp quỷ bí này đem hai khí này dung hợp tuyệt đối khiến người ta kinh sợ, lại biến chúng thành sức mạnh của Vô Vọng để bổ sung cho hao hụt trước đó, khiến cho Vô Vọng chỉ trong nháy mắt đã đổi mới hoàn toàn, tu vi bất ngờ tăng lên rất nhiều.

Cặp mày hơi cau lại, Liệt Thiên không có ý ngăn chặn Vô Vọng phát huy sức mạnh, chỉ nhìn kinh ngạc nhìn Vô Vọng, đợi xem uy lực của chiêu tấn công thứ hai này như thế nào.

Giữa không trung, ánh sáng quanh thân Vô Vọng càng lúc càng sáng chói, hệt như một quả cầu ánh sáng, kết hợp với các loại linh khí xung quanh trong phương viên vài dặm tạo thành một khu vực khí vô cùng to lớn, không ngừng hấp thu năng lượng trong không khí. Tình hình này kéo dài khá lâu, mãi cho đến khi thân thể Vô Vọng đạt được mức độ bão hoà mới ngừng xoay tròn, cả cơ thể ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng nhìn Liệt Thiên.

Cách nhau vài trượng, ánh mắt gặp nhau, Vô Vọng trầm giọng nói:

- Liệt Thiên, nhìn cho kỹ, đây là chiêu thứ hai của ta, kiếm trong lòng, vĩnh viễn không ngăn cản được!

Hai tay đưa lên trước ngực, lòng bàn tay úp vào nhau, hào quang tím vàng rực rỡ quanh thân phân bố hai bên trái phải đang chạy dài theo hai cánh tay hội tụ về lòng bàn tay, hình thành hai quả cầu ánh sáng có hoa lửa bắn ra thành ngọn. Khống chế hai quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay, miệng Vô Vọng niệm lên mấy từ, vừa thay đổi tư thế cánh tay, vừa từ từ nâng tay lên.

Xa xa trông lại giống như hai ngôi sao, một trái một phải chuyển động xoay tròn trên đỉnh đầu Vô Vọng. Cùng với sự chuyển động của quả cầu ánh sáng, toàn bộ xung quanh gió mây ào ạt, mây đen bao phủ khắp bầu trời xanh, từng trận sấm sét chớp giật lại có ánh điện chói mắt đánh xuống, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi chấn động, mơ hồ run rẩy trong lòng.

Ngạo nghễ giữa cuồng phong, quần áo trên người Vô Vọng phấp phới, mái tóc dài cũng tung bay, hai tay giơ cao ngưng tụ được ngàn vạn làn sáng, phối hợp với cảnh tượng thần kì xung quanh, trông giống như đứa con của thần gió, thanh thoát nhưng lại ngông cuồng, kiêu ngạo lại kèm theo lạnh lùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com

Nhìn về phía Liệt Thiên không xa, khuôn mặt Vô Vọng ngập đầy oán hận, miệng quát lên tàn bạo:

- Tụ thiên chi uy,kiếm phá trần thổ,quy linh chi khí, nộ lôi kinh hồng! (2)

Lời nói vừa dứt, một luồng khí thế coi thường cái chết dũng cảm tiến lên bộc phát từ cơ thể Vô Vọng, hóa thành một thanh kiếm sắc bén vô hình, đâm thẳng đến trước ngực Liệt Thiên.

Ánh mắt hơi chớp chớp, Liệt Thiên quát lạnh một tiếng, tay trái phía trước vừa lật vừa chuyển động, một luồng chưởng phong mạnh mẽ hóa rồng bay lên không trung, nghênh đón chiêu tấn công của Vô Vọng. Sau đó, tay phải Liệt Thiên giơ lên cao, một luồng lửa ánh sáng bảy màu vút lên trời cao, khi đã lên đến độ cao khoảng mười trượng nó tự động quay lại, hình thành một vòng sáng bảy màu, bên trong nó chứa đựng hai khí âm dương, xoay tròn xa xa vài trượng trên đỉnh đầu hắn.

Cao thủ giao chiến khí thế mạnh mẽ, Vô Vọng sau khi phát động tấn công, không đợi cho Liệt Thiên phản công lại, thân thể liền đột nhiên chuyển động xoay tròn, hai quả cầu ánh sáng bốc lửa ở trong lòng bàn tay nhanh chóng hợp lại, hình thành một quả cầu ánh tím đường kính khoảng ba thốn.

Mặt ngoài quả cầu này đầy những chớp điện, bên trong lại có ánh sáng màu xanh lóe lên chói mắt, đang theo sự xoay tròn của Vô Vọng, điên cuồng hấp thu linh khí trời đất, mơ hồ lộ ra một luồng khí tức khiến người ta chấn động trong lòng, phảng phất như có một loại sức mạnh to lớn đang muốn phá vách phát ra.

Cảm nhận được sức mạnh đó, ánh mắt Liệt Thiên lóe lên thần quang, khóe miệng mờ hiện nụ cười nhàn nhạt, trên trán một đồ án âm dương bát quái tự động xuất hiện, ánh sáng xanh đỏ của nó lấp lánh không ngừng, chính là đang dùng phương thức độc đáo riêng mình để dò xét quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu Vô Vọng.

Ghi chú:

(1) Kiếm xung ngưu đẩu, nộ trảm cửu châu! = kiếm xông lên tận sao ngưu sao đẩu, giận dữ chém toàn thế gian

(2) Tụ thiên chi uy,kiếm phá trần thổ,quy linh chi khí,nộ lôi kinh hồng! = Uy lực của tụ hội cả trời, kiếm phá tan mặt đất trần gian, thu về linh khí, tiếng sấm giận dữ kinh động trời đất!
Bình Luận (0)
Comment