Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 748

Kết quả thu được thành công, người đó thân thể đang bị trọng thương, kinh mạch cơ hồ tàn phế đã thu được sức mạnh to lớn. Nhưng hắn cũng phải trả một giá rất nặng nề thảm hại. Lúc đó, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, dùng ngay sức mạnh mới thu được để trị thương cho ta, kết quả có thể khống chế được thương thế của ta, nhưng chất kịch độc trên người hắn cũng theo đó đi vào thân thể ta. Vì thế, hắn hơi do dự. Hắn biết thân thể ta không cách nào chịu nổi loại sức mạnh đó, tiếp tục trị thương chỉ càng lúc chìm càng sâu, cuối cùng hắn đành chịu thua.

Vẻ mặt Giới Thiện hơi biến đổi, giọng kinh hãi lên tiếng:

- Chất kịch độc có thể thúc đẩy tiềm năng cơ thể con người, điều này cũng đã xưa rồi, nhưng như thế cũng như uống nước biển giải khát, sao có thể dễ dàng thử như vậy.

Đan Thanh kiếm hiệp đau thương đáp:

- Ta cũng biết như vậy, nhưng đối với người này, không thử cũng sẽ chết, vì thế hắn không còn đường rút lui. Người này ngươi cũng đã thấy qua, chính là bóng đen trước đó, đang tiếc hắn còn trẻ quá ôi …

Giới Thiện lặng người, rất kinh ngạc nói:

- Đúng là hắn! Khó trách mãi vẫn không muốn nói, cũng không một chút động đậy. Nhưng người này nếu còn trẻ tuổi, hẳn vãn bối biết phải không?

Đan Thanh kiếm hiệp né tránh ánh mắt của hắn, yên lặng nhìn lên loài thực vật trên tường, u oán than thở:

- Ngươi tự nhiên là biết được, nhưng ta không muốn ngươi lại thêm phần ưu thương.

Giới Thiện cau mày muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của ông như vậy cũng không tiện mở miệng, đành lảng sang chuyện khác:

- Tiền bối, nếu người tạm thời không muốn nói, vãn bối cũng không tiện hỏi. Bây giờ người còn có chuyện gì muốn vãn bối làm chăng?

Đan Thanh kiếm hiệp từ từ lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Nho viên đã hủy rồi, Tất Thiên nơi nào không rõ, chỉ còn một mình ta, còn có chuyện gì đáng giá nữa đây? Giới Thiện ngươi đi đi, ta cũng không muốn quay lại trần thế, ta tính ở tại nơi đây thôi.

Giới Thiện nghe vậy thất kinh, cất tiếng khuyên nhủ:

- Tiền bối, người không cần phải đau thương, cho dù như thế nào, chúng ta đều cần phải kiên cường. Hôm nay người tuy đã tỉnh lại, nhưng chất kịch độc trong người chỉ tạm thời được vãn bối áp chế, sợ dài lâu có thể phát tác lại. Trước mắt vãn bối cần phải rời khỏi nơi đây, tìm một người có tu vi cao thâm giúp người ép hết chất độc ra ngoài.

Đan Thanh kiếm hiệp trầm giọng đáp:

- Hảo ý của ngươi ta biết rõ, nhưng ta ở đây tuyệt đối không phải vì muốn chết, mà ta chỉ muốn nghĩ ra biện pháp dùng công phu khắc chế kịch độc, sau đó mới rời khỏi nơi đây đi tìm vị cố nhân đó, giải trừ độc tố trong người hắn, giúp hắn quay về như xưa.

- Cho dù là như vậy, người cũng không nhất thiết không được rời đi.

Có chút bướng bỉnh, Giới Thiện tiếp tục khuyên nhủ.

Đan Thanh kiếm hiệp lắc đầu nói:

- Chất kịch độc vốn ở nơi này, muốn tìm được cách phá giả thì phải từ nơi đây mà thôi, vì thế ta hẳn phải ở lại. Được rồi, đa tạ ngươi hôm nay ra tay giúp đỡ, ngươi đi đi, ta cần bắt đầu nghiên cứu rồi.

Nói rồi nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong hồ nước, không để ý đến hắn nữa.

Giới Thiện không chịu thua, mấy lần khuyên ông nữa, Đan Thanh kiếm hiệp đều thản nhiên không nói, vì thế hắn chỉ còn cách bỏ đi.

Rời khỏi động núi, Giới Thiện quay mình nhìn lại một lúc, miệng thở dài nhè nhẹ, sau đó mới thúc động pháp quyết vút lên tầng mây. Đan Thanh kiếm hiệp ở lại khiến hắn hơi cảm thấy bất lực, đồng thời hắn cũng rất hiếu kỳ, Đan Thanh kiếm hiệp nói là một cố nhân, nếu như mình có thể biết, thế thì là ai đây?

Trong lúc suy nghĩ, Giới Thiện đã bay được vài dặm. Hắn thấy nghĩ không ra kết quả, đúng lúc không còn muốn nghĩ đến chuyện đó nữa, trên mặt đất đột nhiên truyền đến một luồng sức mạnh không cách nào chống lại được, kéo hắn rơi từ trên tầng mây xuống.

Nguy hiểm đến, lòng Giới Thiện chấn động, sau đó đột nhiên tỉnh lại, vừa nhanh chóng điều động chân nguyên cơ thể tổ chức phòng ngự, vừa phát ra sóng thăm dò để tìm hiểu nguyên nhân. Những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt. Khi Giới Thiện phát hiện luồng sức mạnh này chính do người ta phát ra, lòng lập tức trở nên trầm trọng. Chính mình đang bay trong mây lại có thể bị người kéo xuống mạnh mẽ, luồng sức mạnh kinh nhân này của người nào đây, không thể tưởng tượng được.

Một tiếng ầm vang lên, Giới Thiện rơi sầm xuống mặt đất, bốn phía cát bụi tung bay, khiến cho hắn nhất thời không nhìn rõ được tình huống. May mà phòng ngự kịp thời, Giới Thiện hoàn toàn không chút thương tích, chỉ bị chấn động nhẹ nhàng, nhanh chóng đứng dậy được, đưa mắt nhìn bốn phía.

Đây là một vùng hoang dã bình thường, vốn xanh mượt cỏ cây, lúc này trống trơn, trong phương viên vài dặm đất cát chìm xuống, không hề có một chút cỏ cây.

Hơi kinh ngạc, Giới Thiện nhanh chóng ngửng đầu nhìn lên không trung, phát hiện ngoài ba trượng bên trái có một người toàn thân lửa đỏ, tướng mạo nhìn không rõ dưới ánh lửa, chỉ có thể mơ hồ cảm giác tuổi không nhỏ. Cách người này năm trượng còn có một người toàn thân trắng như tuyết, quanh cơ thể bao phủ băng tuyết, càng nhìn không rõ được dung mạo.

Trừ những người này ra, ở vị trí thành hình tam giác với hai người này còn có một người toàn thân xanh lục thẫm, tay phải nắm một trường kiếm toàn thân lấp lánh ánh đen sẫm và ánh xanh lục sẫm, khiến cho người ta cảm thấy tà ác âm trầm.

Ba người giữa không trung dường như đang đối kháng, còn cách đó không xa là một thiếu nữ quần xanh lục đang mỉm cười đứng nhìn. Khi ánh mắt Giới Thiện nhìn đến người này, thiếu nữ đó liền mỉm cười, hai mắt hút hồn lại phát ra ánh lạnh lùng thê lương.

Giới Thiện thất kinh, vội vàng ngưng nhìn, còn nhanh chóng lùi lại vài trượng, đứng xa xa nhìn lại. Hắn không hề cất tiếng hỏi ai đã kéo mình từ tầng mây xuống, bởi vì hắn phát hiện những người nơi đây, không ai hắn có khả năng đối phó được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Giữa trường, tình hình yên tĩnh lúc này đã bị người phá tan. Chỉ thấy người toàn thân lửa đó mở miệng nói:

- Giang Nam tài tử, ngươi không đầu không đuôi kéo một hòa thượng từ trên mây xuống, lẽ nào để chuẩn bị siêu độ cho chính ngươi.

Hình bóng xanh lục sẫm cười lạnh đáp:

- Hồng Vân lão tổ, ta chuẩn bị cho ngươi và Mạc Bắc Thiên Tinh khách thôi. Nếu các ngươi còn lần khân nữa, hôm nay chúng ta hôm nay giải quyết hết mọi chuyện.

Té ra ba người này chính là Giang Nam tài tử, Hồng Vân lão tổ, Mạc Bắc Thiên Tinh khách, còn bên kia, thiếu nữ đó tự nhiên cũng chính là Ngưng Hương rồi.

Giới Thiện hơi kinh ngạc, Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh khách hắn đều thấy lạ lẫm, nhưng Giang Nam tài tử hắn biết, càng hiểu rõ kiếm người đó cầm trong tay chính là Phệ Tâm kiếm năm xưa Bồ Đề học viện đã phong ấn, Giang Nam tài tử cũng tính là hung thủ phá hủy Bồ Đề học viện.

Nghĩ đến việc gặp người này nơi đây, Giới Thiện hơi phẫn nộ, rất muốn xông lên tìm hắn báo cừu. Nhưng trong lòng Giới Thiện hiểu rõ, tu vi đối phương rất mạnh mẽ, so với mình còn vượt trên mấy đẳng cấp, mình có xông lên bất quá cũng chỉ chịu chết mà thôi. Vì thế, Giới Thiện cố đè nén phẫn nộ trong lòng, tuyệt đối không tính chuyện bỏ đi, mà chọn cách lạnh lùng bàng quan nhìn xem mọi việc.

- Kết thúc thì kết thúc, bổn lão tổ còn sợ ngươi không làm được. Nếu như ngày đó ngươi đã dám giết chết môn hạ của ta, hẳn cũng nghĩ đến có ngày hôm nay rồi.

Hồng Vân lão tổ giận dữ nhìn Giang Nam tài tử, giọng lợi hại quát lên.

Cách đó vài trượng, Mạc Bắc Thiên Tinh khách lạnh nhạt nói:

- Lão tổ không cần nói nhiều với hắn, Giang Nam tài tử âm hiểm xảo trá, ai dám đảm bảo hắn sẽ không lợi dụng cơ hội bỏ chạy. Để cẩn thận, chúng ta cần phải đánh nhanh rút gọn, lần này tuyệt đối không để cho hắn lại chạy thoát được.

Giang Nam tài tử hừ lạnh nói:

- Bỏ chạy? Thật là nực cười. Trước đây ta còn nghĩ vài phần đến sự quen biết nhau, không muốn làm loạn với các ngươi. Hôm nay ngươi đã nói lời vô tình như vậy, ta cũng không muốn lưu tình nữa, hôm nay ta sẽ tiễn các ngươi về tây phương. Xem chiêu đây.

Tay phải múa lên, Phệ Tâm kiếm đưa lên, khí giới sắc bén đầy âm tà nhanh chóng chấn động, cùng với tiếng ngân chói tai, khiến cho đầy trời bóng kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh màu xanh lục sẫm.

Hồng Vân lão tổ rống lên một tiếng giận dữ, toàn thân lửa đỏ bay lên, chớp mắt đã phân bố trong phương viên chục trược, hình thành một vùng biển lửa. Thêm nữa, những ngọn lủa bập bùng giống như có sinh mệnh, theo sự khống chế của Hồng Vân lão tổ, không ngừng nhấp nhô tăng giảm, khiến cho trong cả khu vực hình thành vô số luồng lửa đỏ tạo nên một dải ánh sáng, có sức tấn công như một thanh kiếm bén, lại có một dạng gió nhẹ trói buộc chặt chẽ. Vừa cương vừa nhu tiến lên, vừa tấn công lại vừa phòng thủ kiên cố.

Lúc này, Mạc Bắc Thiên Tinh khách cũng phát động tiến công. Chỉ thấy toàn thân lão bắn ra những làn băng, ngàn vạn làn băng trùm cả trời đất, bao phủ khắp phạm vi phương viên vài dặm. Đồng thời, hai tay Mạc Bắc Thiên Tinh khách bắt quyết, khí băng lạnh từ trong người theo hai tay hùng dũng phát ra, đến trước ngực liền tụ lại thành một quả cầu lấp lánh ánh sáng trắng huyền diệu, đang nhanh chóng hút lấy nước trong không khí, khiến cho nó trở thành băng đen, dần dần ngưng kết cả không gian trong vùng phụ cận.

Ba đại cao thủ đồng thời tiến công, ba luồng chân nguyên có tính chất khác nhau đang giao nhau giữa không trung. Lửa đỏ, băng đen, kiếm khí của Phệ Tâm kiếm, cả ba va chạm kịch liệt, không những bộc phát ra âm thanh rung trời cùng hào quang chói mắt, còn tạo ra cuồng phong hủy diệt, sức mạnh đáng sợ của nó hình thành một dòng xoáy không gian, điên cuồng nuốt lấy không khí xung quanh.

Giữa không trung, biển lửa chói mắt biến mất, ngàn vạn mảnh băng hóa thành sương tuyết, kiếm khí sắc bén vặn vẹo vỡ tan, chỉ còn lại ba bóng người lấp lánh ánh sáng, đang chống cự lại dòng xoáy đó.

Xa xa, Giới Thiện khi nhìn thấy Mạc Bắc Thiên Tinh khách vừa mới phát động đã phát hiện không ổn, vì thế né tránh từ sớm nên không bị cuốn vào trong. Ngưng Hương thì giữ cự ly xa xa, cũng không nằm trong phạm vi đó. Còn về giao chiến kịch liệt, hai người đều có suy nghĩ riêng. Giới Thiện hy vọng Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh khách thắng, Ngưng Hương lại hy vọng bọn họ sẽ thua. Nhưng dù kết quả là cả hai bên đều thua, không ai đạt được chút thắng thế.

Khi dòng xoáy bị ba người chống lại đã biến mất, ba bên giao chiến ai nấy tự lùi lại, vẻ mặt hơi trầm trọng. Sự mạnh mẽ của Giang Nam tài tử chính từ Phệ Tâm kiếm, mà tu vi của Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh khách vốn cao hơn Giang Nam tài tử rất nhiều. Hôm nay hai người lại liên thủ tiến công, hai bên có thể nói là thế quân bình, vì thế mới có kết quả hai bên đều bị thua thiệt.

Ý thức bắt chặt lấy Gian Nam tài tử, Hồng Vân lão tổ quát lên:

- Phệ Tâm kiếm bất quá cũng như vậy thôi, hôm nay nếu để ngươi còn sống sót, bổn lão tổ lập tức về núi, từ nay không hề quay vào trung thổ nữa.

Giang Nam tài tử vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, hiểm ác nói:

- Còn muốn quay về, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi. Hôm nay nếu không giải quyết được hai ngươi, ta cũng bỏ hết. Từ lúc gặp nhau đến giờ, ta và các ngươi đã giao thủ vài lần, mỗi lần đều không kết thúc được. Hôm nay chúng ta toàn lực chiến đấu, xem thủ ai chết ai sống cuối cùng đây.

Nói rồi khí thế toàn thân bộc phát gấp bội, cả phương viên vài dặm ngập đầy khí tà ác âm lạnh, khiến cho người ở trong đó có cảm giác khó chịu đựng.

Phát hiện thời điểm quan trọng đã đến, Mạc Bắc Thiên Tinh khách quát lớn một tiếng, nhắc nhở:

- Lão tổ cẩn thận, trận chiến cuối cùng, sống chết tồn vong, chúng ta cùng nhau hủy diệt địch nhân tà ác này thôi.
Bình Luận (0)
Comment