Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 787

Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ dựa vào nhau, nhìn chăm chú về phương xa, trên mặt đều hiện lên vẻ lo lắng. Mưa lớn như vậy là cực kỳ hiếm thấy, đối với người tu đạo có lẽ chỉ đáng kinh ngạc, nhưng đối với dân chúng bình thường lại là đại nạn ập xuống.

"Ầm ầm---" chớp điện càng lúc càng kinh người, sấm sét không ngừng đánh xuống, khiến cho núi non đều rung chuyển. Điều gì đã khiến cho ông trời giận dữ như vậy?

Ân Hồng Tụ đứng yên bất động nhìn những tia chớp lóa mắt, trước mặt bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, một khuôn mặt mờ ảo xuất hiện trong mắt của nàng. Ân Hồng Tụ kêu nhẹ một tiếng, giật mình bừng tỉnh, vội vàng quan sát cẩn thận, nhưng lại phát hiện trước mắt không hề có gì.

- Có chuyện gì thế, sao sắc mặt của nàng lại kinh hãi như vậy?

Hai tay ôm chặt, Đồ Thiên quan tâm hỏi.

Ân Hồng Tụ nhíu mày, kinh dị nói:

- Rất kỳ quái, vừa rồi khi luồng chớp kia xuất hiện, trong mắt của muội bỗng nhiên xuất hiện ảo ảnh, nhưng rất mơ hồ không nhìn thấy rõ.

Đồ Thiên nghi hoặc lên tiếng:

- Ảo ảnh? Tại sao ta lại không hề thấy gì, có phải là nàng bị hoa mắt?

Ân Hồng Tụ ngập ngừng nói:

- Muội cũng không biết, có lẽ là hoa mắt, cũng có lẽ là thật sự nhìn thấy.

"Ầm ầm---" Tiếng sấm đột nhiên vang to giữa không trung. Lại là một luồng sét kinh người, ảo ảnh mơ hồ lại xuất hiện, nhưng lúc này cảnh tượng đã rõ ràng hơn rất nhiều.

- Không tốt, chính là hắn! Chúng ta chạy nhanh thôi!

Ân Hồng Tụ giọng lo lắng, nàng cũng không giải thích, chỉ nắm lấy tay Đồ Thiên vội vàng bay đi, loáng một cái đã xuất hiện giữa không trung.

Ân Hồng Tụ quay đầu nhìn bốn phía, bất an nói:

- Rốt cuộc là hướng nào mới đúng?

Đồ Thiên vẻ mặt mơ hồ, lên tiếng hỏi:

- Sao vậy, nàng rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì?

Ân Hồng Tụ vừa nhìn chung quanh vừa nói:

- Tà Thần Chu Hỉ đang gặp nguy hiểm, hơn nữa còn là rất nguy hiểm. Muội cảm nhận được, nhưng lại không thể phân biệt hắn hiện đang ở nơi nào.

Đồ Thiên cả kinh, vội vàng hỏi:

- Thật sao? Tại sao ta lại không phát hiện được? Rốt cuộc tình hình như thế nào rồi?

Ân Hồng Tụ vội vàng nói:

- Muội cũng không biết rõ lắm, chỉ nhìn thấy hắn đang bị ba người đàn ông quỷ dị công kích, tình thế vô cùng bất lợi, đã đến mức nguy ngập.

Đồ Thiên vẻ mặt kinh hãi, vội hỏi:

- Nếu như vậy, chúng ta nên làm gì đây, làm cách nào để tìm được hắn?

Ân Hồng Tụ sắc mặt trầm trọng, có chút bực bội nói:

- Muội cũng không biết nên làm gì nữa. Biện pháp duy nhất lúc này chính là chờ đợi, chờ đợi chớp điện lại xuất hiện, khi đó muội sẽ thi triển bí thuật của Nguyệt Thần điện — Linh Tê Nhất Điểm, hy vọng có thể tìm ra hắn hiện tại đang ở nơi nào.

Đồ Thiên nghe vậy cũng không lên tiếng nữa, hai người yên lặng cùng nhau chờ đợi chớp sáng lần tiếp.

Rất nhanh, chớp sáng giữa trời lại xuất hiện. Ân Hồng Tụ vội vàng nắm lấy cơ hội, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ, thân thể rít lên một tiếng chuyển động với tốc độ cực nhanh. Ánh sáng lạ lùng bốn phía hội tụ lại, hình thành một bức tường ánh sáng lấp lánh chung quanh nàng.

Đồ Thiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt có chút chấn động. Song càng khiến cho hắn chấn động hơn chính là trên bức tường lại hiện ra hình ảnh Tà Thần Chu Hỉ đang bị ba người đàn ông trên mình lấp lánh ánh sáng đen thẫm quỷ bí bức đến tuyệt cảnh.

Chớp điên xẹt qua khiến Ân Hồng Tụ mở to mắt, chỉ thấy nàng vẻ mặt lo lắng, nắm chặt tay của Đồ Thiên nhanh chóng bay về phía xa.

Trong khi đang bay, Ân Hồng Tụ mở miệng nói:

- Muội đã biết vị trí của hắn, đó là một sơn cốc rất kỳ lạ, bốn phía đều bị băng bao phủ, vì vậy khi thiểm điện xuất hiện mới có thể đưa hình ảnh của hắn đến nơi này.

Đồ Thiên hỏi:

- Có xa lắm không, phải cần bao nhiêu thời gian?

Ân Hồng Tụ cười khổ nói:

- Rất xa, dựa vào tốc độ của chúng ta chỉ sợ là không thể đến kịp. Cho nên chúng ta phải sử dụng nguyên thần xuất khiếu, dùng tốc độ nhanh nhất đánh cuộc một phen.

Đồ Thiên sắc mặt kinh hãi, hoảng sợ nói:

- Nguyên thần xuất khiếu? Với thời tiết như vậy thì chẳng khác nào tự mình diệt vong, ai lại dám di chuyển với tốc độ cao bên trong sấm sét ầm ầm?

Ân Hồng Tụ cười khổ nói:

- Muội biết, cho nên muội mới hỏi ý kiến của huynh.

Đồ Thiên trầm mặc, nhưng chỉ một lát sau, chung quanh người hắn chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ, thân thể hóa thành một luồng sáng màu đỏ, di chuyển như con thoi bên trong sấm sét ầm ào. Ân Hồng Tụ nhìn thấy liền nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, lập tức dùng phương thức tương tự, lóe lên một cái đã biến mất ở phía xa.

Trong một sơn cốc phủ băng, bốn hình bóng đang nhanh chóng di động bên dưới bầu trời u ám. Mỗi khi chớp điện xuất hiện, bên trong cốc lại sáng rực lên, khiến cho thân ảnh của bốn người hiện ra rõ ràng.

Trong số bốn người, người bị vây khốn nhìn khoảng chừng ba lăm ba sáu tuổi, trên tay hắn cầm một thanh đao sắc kỳ dị màu đỏ sậm, sắc mặt trắng bệch, nhãn thần ảm đạm, chính là Tà Thần Chu Hỉ. Giờ phút này thân thể của hắn đang không ngừng lắc lư, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Chung quanh, ba hình bóng màu xám chia làm ba hướng, mỗi người trên thân đều phát ra làn sáng nhàn nhạt màu xanh thẫm.

Hai bên giao chiến đã rất lâu. Ngay từ đầu, tà thần Chu Hỉ đã rơi vào thế bất lợi, bởi vì trước đó hắn đã giao chiến cùng với Sát Huyết Diêm La, thân thể còn chưa khôi phục lại, không ngờ lại gặp phải ba địch nhân này. Hai bên giao chiến với nhau, Tà Thần nhanh chóng lâm vào khốn cảnh.

Tuy nhiên bất kệ nói như thế nào, Tà Thần rốt cuộc vẫn là Tà Thần, cộng thêm Thiên Tà nhận bá đạo quỷ dị khó lường. Vì vậy ba người chung quanh mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng nhất thời cũng không thể đánh bại được hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chân nguyên dần dần cạn kiệt khiến cho Tà Thần Chu Hỉ cảm thấy Thiên Tà nhận trong tay bắt đầu trở nên nặng nề. Trong khoảnh khắc, trong lòng hắn cảm thấy cay đắng. Cố gắng phản kháng, nỗ lực liều mạng, không đến phút cuối tuyệt không từ bỏ, đây chính là niềm tin của hắn, nhưng giờ phút này nó lại không thể trợ giúp được gì.

Chớp sáng lại xuất hiện, lúc này ba người chung quanh cũng đồng thời phát động. Thừa dịp thời điểm yếu ớt nhất của Tà Thần Chu Hỉ, ba luồng sức mạnh nuốt hồn đoạt phách đồng thời tràn đến, hình thành một lồng ánh sáng quỷ bí màu xanh lục, không ngừng thu hẹp lại.

Một tiếng gầm nhỏ phát ra từ miệng của Tà Thần. Đứng trước tử vong, thân thể hư nhược lại vô lực phản kháng, trong lòng hắn ngoại trừ thống khổ còn có sự giận dữ không cam tâm.

Đôi môi của Chu Hỉ mím lại thật chặt, tay phải nhẹ nhàng huy động. Thiên Tà nhận nặng nề theo sự điều động từ sức lực yếu ớt của hắn phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, một luồng khí tức mỏng manh nhưng lại sắc bén không gì không phá được tạo thành một lỗ hổng phía trên lồng sáng màu xanh lục bên ngoài.

Chu Hỉ kêu thảm một tiếng, thân thể bị khí lưu tràn ra ngoài hất văng lên giữa không trung, tạm thời thoát khỏi xiềng xích của tử vong. Tuy nhiên hạn vận của hắn vẫn chưa kết thúc, ba địch nhân đều vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng, không hề vì tình trạng của hắn lúc này mà ngừng tay.

Giữa không trung, ba bóng xám vẫn duy trì phương vị lúc trước, sáu bàn tay đồng thời đưa ra trước người, ánh xanh bừng lên trong lòng bàn tay, lực thôn tính cực kỳ tà ác trói buộc thật chặt Tà Thần Chu Hỉ. Chung quanh, mưa gió điên cuồng vẫn thét gào, vô số tia sét và tiếng sấm vang lên, Tà Thần Chu Hỉ rơi vào tuyệt cảnh, thân thể hư nhược giống như bị ăn mòn, sinh mệnh đang dần dần rời đi.

Thắng bại đã phân, sinh tử đã định, trận chiến cũng phải kết thúc. Tuy nhiên trong lúc này, hai luồng hào quang từ xa đang nhanh chóng bay đến, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trên bầu trời, hai tiếng hét giận dữ cùng với hai thế công sắc bén xuất hiện trên không trung Tà Thần, mục tiêu chính là ba bóng xám quỷ bí.

Có chút đột ngột bất ngờ, có lẽ là do mưa to gió lớn đã che lấp đi khá nhiều, cho nên khi Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đến nơi, ba bóng xám đều không phát hiện ra. Tập kích bất ngờ chính là thượng sách, Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ nhờ vào thời tiết nên đã thành công bước này, nên khi hai người xuất thủ, lập tức liền chấn bay ba bóng xám.

Ôm lấy Tà Thần Chu Hỉ, sắc mặt của Đồ Thiên có chút đau xót. Thương thế của Chu Hỉ cực kỳ nghiêm trọng, nếu chậm một chút thôi có lẽ đã không còn cứu được.

- Sao rồi, Đồ Thiên, hắn không việc gì chứ? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Ân Hồng Tụ quan tâm hỏi, vẫn không quên cảnh giác nhìn ba bóng xám.

Đồ Thiên vừa đem một lượng lớn chân nguyên truyền vào bên trong cơ thể của Chu Hỉ vừa nói:

- Hắn bị thương rất nặng, đã hoàn toàn hôn mê. Ta đang cố gắng trị thương cho hắn, nhưng chỉ sợ thời gian không nhiều lắm.

Ân Hồng Tụ hiểu được ý tứ của hắn, truyền âm nói:

- Ba người này vô cùng quỷ dị, trên người lại tản mát ra khí tức tà ác, cho dù liều mạng chỉ sợ chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Trước mắt tốt nhất là nên rút lui, xem thử có thể lợi dụng mưa gió để chạy thoát hay không.

Đồ Thiên khẽ gật đầu, lập tức mang theo Tà Thần Chu Hỉ nhanh chóng lui về phía sau, đáng tiếc là đã muộn.

- Các ngươi là ai, dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta? Hãy mau báo danh để nhận lấy cái chết!

Ánh sáng nhạt chợt lóe lên. Dưới bầu trời âm u, ba bóng xám lập tức bao vây Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ giữa không trung.

Nhìn thấy đường đi đã bị cản, Đồ Thiên nhanh chóng đến gần Ân Hồng Tụ, tiện tay đem Tà Thần Chu Hỉ giao cho nàng, trầm giọng nói:

- Ta sẽ đoạn hậu, nàng hãy thừa cơ hội chạy đi!

Ân Hồng Tụ trong lòng có chút cảm động, có điều lúc này không phải là lúc nói chuyện tình ái, nàng chỉ khẽ gật đầu dặn dò:

- Cẩn thận một chút, địch nhân lai lịch không rõ ràng, e rằng không phải là nhân vật đơn giản.

Nhìn thẳng vào bóng xám trước mặt, Đồ Thiên quát lớn:

- Đồ Long môn hạ Đồ Thiên. Các ngươi là ai, vì sao không dám xưng tên?

Bóng xám nở một nụ cười âm trầm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Một môn phái hẻo lánh, thảo nào lại sinh ra một tên vô danh tiểu bối như ngươi. Tiểu tử, hai người các ngươi nếu đã nhúng tay vào, vậy thì phải nhận lấy hậu quả.

Chỉ đơn giản hai câu, hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp tựu bắt đầu tấn công.

Đồ Thiên sắc mặt nặng nề, tiêm đao trong tay liền chuyển động, làn đao rít gào phá không mà hiện, trong mưa to gió lớn tựa như thần long vẫy đuôi, ánh sáng rực rỡ bao phủ phương viên hơn mười trượng.

Ân Hồng Tụ tay trái nâng thân thể của Tà Thần Chu Hỉ, chân nguyên không ngừng truyền vào cơ thể của hắn. Tay phải của nàng dựng thẳng nơi ngực, một tầng ánh kim nhàn nhạt không ngừng lưu động, thân thể chậm rãi xoay tròn, phòng ngự hai bóng xám khác.

Cuồng phong như những lưỡi dao cắt qua thân thể, dưới cơn mưa tầm tã, Đồ Thiên và bóng xám đã bắt đầu triển khai cuộc chiến. Ánh đao màu đỏ sậm giống như tia chớp, giữa không trung tung hoành ngang dọc, thỉnh thoảng lại xoay tròn bay múa, hình thành những chùm tia sáng bắn ra ngăn cản đối phương áp sát.

Đối mặt với công kích của Đồ Thiên, bóng xám chỉ cười lạnh liên miên. Thân thể của hắn trong mưa gió vẫn di chuyển với tốc độ cao, khi thì ẩn nấp bên trong bóng tối, khi thì lại lóe lên rõ ràng giữa ánh chớp. Hai tay của hắn giơ lên trời không ngừng múa lên, thoạt nhìn thì có vẻ lộn xộn, nhưng ánh đen thẫm bốn phía lại không ngừng lưu động. Màu xanh lục, màu đen, màu xám những hào quang đầy màu sắc lần lượt đan xem dung hợp, hình thành một khu vực quỷ bí, lặng lẽ áp sát đến Đồ Thiên.

Tính chất của khu vực này rất tà ác, mỗi khi thu hẹp lại một khoảng cách nhất định, áp lực bên trong cũng gia tăng tương ứng, khiến cho hành động của Đồ Thiên trở nên khó khăn. Đồng thời áp lực này còn hàm chứa lực thôn tính cực mạnh, không ngừng ăn mòn lồng sáng phòng ngự của Đồ Thiên, khiến cho chân nguyên của hắn tiêu hao rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment