Tại Hắc Hà gian, trong tòa Quỷ Vương thành thần bí bất chợt vang lên một thanh âm: "Chuyện này là thế nào, ta chỉ mới bế quan họp bàn, mà trong vương thành đã thấy oan hồn kêu khóc, lệ quỷ kêu gào. Quỷ quân đoàn cùng quỷ mị bị yêu nhân sát hại, ngay cả quỷ tiên cũng một chết một trọng thương làm cho thực lực của chúng ta đại giảm, không còn sức kháng cự với hai thành kia. Ngươi nói đi, ngươi là thống soái kiểu gì vậy? Thật vô dụng!" Giữa quỷ điện xuất hiện một quang cầu hắc sắc thập phần quỷ dị, phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Nhìn lướt qua quang cầu, Quỷ soái trầm giọng đáp: "Bẩm Đại vương, là thuộc hạ bất tài khiến chúng ta tổn thất thảm hại, mong Đại vương trách phạt. Nhưng có điều Đại vương có thể không biết, lần này tiến vào Vương Thành có bảy người, trong đó có một kẻ rất đặc biệt."
"Đặc biệt, đây là lời giải thích sao? Thực lực của Hắc Hà gian chúng ta vốn yếu nhất, nay lại thêm lỗi lầm của ngươi nên chúng ta mới rơi vào khốn cảnh này. Giờ thời cơ đã đến, đại quân Quỷ Vực có cơ hội tiến nhập nhân gian. Chính vì vậy, hiện tại vong hồn tam gian Quỷ Vực đang công phá phong ấn thông đạo, ta dự định để bọn chúng làm kẻ đi trước vượt qua trở ngại của nhân gian giới. Khi thông đạo hình thành, chúng ta sẽ theo sau tận hưởng nhân gian gấm vóc. Nhưng bây giờ thực lực của chúng ta đại giảm, liệu còn có thể tranh nhân gian với hai thành kia sao? Ngươi nói đi!"
"Điểm này thuộc hạ vô cùng ân hận, thuộc hạ sẽ cố chuộc lại lỗi lầm, xin Đại vương bớt giận. Thuộc hạ xin bẩm rõ những nguyên nhân dẫn đến thất bại lần này.
Đầu tiên, thực lực của địch nhân quá ư cường đại, đây thực là điều bất ngờ. Thứ hai, chúng ta lại quá khinh địch không chuẩn bị toàn lực công kích, đó chính là lý do khiến chúng ta thất bại thảm hại. Thứ ba, trong số địch nhân xuất hiện một nhân vật rất đặc biệt, chúng ta thất bại hoàn toàn là trong tay hắn." Chầm chậm, Quỷ soái tường trình sự việc.
Giữa khối quang cầu hắc ám, một ánh mắt hắc hồng song sắc đan xen lạnh lùng chiếu đến, trầm giọng: "Vậy ư, địch nhân cổ quái, cổ quái như thế nào? Ngươi nên cho ta một câu trả lời đích đáng, nếu không ngươi hãy nhận hình phạt về sai lầm lần này."
Ánh sáng lờ mờ chiếu qua trên mặt Quỷ soái khiến khó mà thấy rõ thần sắc của hắn thế nào, nhưng có thể nghe được thanh âm hắn đầy vẻ bình tĩnh: "Tên đầu tiên xâm nhập Vương thành là một kẻ vô cùng cổ quái. Hành động của hắn cũng thập phần thần bí, vô thanh vô tức xuất hiện ngay giữa Vương thành. Trong lúc giao thủ, trước tiên hắn phá giải được một trong tam đại tuyệt trận là Thập Nhị Hung Sát trận, sau đó bị trọng thương dưới Lệ Quỷ Luyện Thần đại pháp phải chạy trốn. Quả là thực lực kinh hồn, suốt nghìn năm nay Vương thành chúng ta mới gặp phải. Điều cổ quái hơn là hắn tinh thông vô thượng pháp quyết của Quỷ vực - Hoá Hồn đại pháp, lại luyện đến cảnh giới chí cao vô thượng Quỷ giáp trọng sanh."
Kêu lên một tiếng kinh dị, Quỷ Vương hỏi: "Có chuyện đó sao, sau đó như thế nào? Hắn thụ trọng thương, vẫn còn có thể trốn thoát sao?" "Thưa không! Lúc đó hắn muốn trốn chạy khỏi vòng vây của chúng ta, không chấp nhận ẩn mình. Cuối cùng, không hiểu nhờ vào đâu hắn đã có thể chạy đến tận bên Tỏa Hồn tỉnh, rồi bị nhị vị quỷ tiên chặn lại. Lúc đó chân nguyên hắn đã gần cạn kiệt, chỉ cố gắng hỏi tình hình liên quan đến Phong hồn phù, tiếp đó bị quỷ tiên đẩy xuống Toả Hồn tỉnh. Tưởng rằng sự việc đến đấy là kết thúc, nhưng ngay lúc ấy hai nữ tử xuất hiện toàn lực truy vấn tình cảnh của tên thiếu niên này. Trong tay hai nữ tử đó sở hữu thần binh đứng thứ tám trong Thần binh phổ là Ảnh Nguyệt song kiếm, cùng với tu vi cao cường khiến chúng ta tổn thất không ít nhân thủ. Điều kỳ lạ hơn là khi thuộc hạ chuẩn bị luyện hóa chúng, đột ngột trên thân thể chúng xuất hiện một cỗ chiến giáp thập phần thần kỳ trực tiếp đối kháng với thuộc hạ. Trong lúc đó lại có thêm bốn kẻ xâm nhập Vương thành, thuộc hạ đã sai quỷ tiên đi ngăn lại." Quỷ soái bình tĩnh lần lượt thuật lại chuyện xảy ra.
Chiếu tia nhìn tàn khốc vào Quỷ soái, Quỷ vương nói: "Thì ra là Ảnh Nguyệt song kiếm trong hai mươi tư thần khí. Sau đó thì sao, hai nữ tử đáng lẽ phải chết trong tay ngươi bằng cách nào mà thoát được?"
"Sau khi nhìn thấy cả hai nữ tử đó hồn phiêu phách tán, ngay cả nguyên thần cũng đã bị tiêu thất thì Tỏa Hồn tỉnh đột ngột phát sinh dị biến." Quỷ soái chầm chậm kể lại. Khi đến đoạn Như Ý kiếm của Lục Vân phát ra Thiên Ảnh Huyết Mị, trong mắt Quỷ vương hàn quang bạo xạ, hiển nhiên kinh động vô cùng. Cả bốn bề không gian trở nên trầm mặc yên tĩnh. Lại nghe thấy Quỷ Vương nói tiếp: "Nếu là vậy, lần này thất bại cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Đối với cái gã cổ quái đó sau này chúng ta sẽ trả nợ đầy đủ, chỉ cần hắn tiến nhập Vương thành một lần nữa thì ngay lập tức bẩm báo cho ta. Hơn nữa Huyết Lệ cũng đã sống lại, điểm này ngươi cần hết sức lưu ý. Ta cảm thấy khí tức của hắn đang dần tiếp cận Hắc Hà gian. Đồng thời còn một cỗ khí tức khác khi ẩn khi hiện, rất giống với khí tức của Vô Gian Quỷ Sát."
Kêu lên một tiếng kinh hoàng, Quỷ soái run rẩy nói: "Huyết Lệ và Quỷ Sát cùng lúc sống lại, làm sao có thể như thế được. Nếu đúng là vậy thì từ nay Quỷ vực không còn yên bình nữa rồi. Thêm vào Vô Hồn Âm La vốn luôn thần bí mạc trắc, Quỷ vực tam đại hung sát đồng thời xuất hiện, đó là việc từ trước đến giờ chưa từng xảy ra tại Quỷ vực. Đại vương với chuyện này có chỉ thị nào không?"
Quỷ Vương lạnh lùng cất lời: "Đây quả thực là vấn đề nghiêm trọng của Quỷ vực, không chỉ chúng ta, Âm Thi gian và Vô Hồn gian cũng đã cảm thấy có sự uy hiếp.
Hiện tại lại xuất hiện cao thủ của nhân gian chân tu giới, chúng ta hãy đổ hết những việc này lên đầu chúng. Chẳng phải ngươi nói kẻ đó rất lợi hại sao, chúng ta hãy dùng kế một mũi tên trúng hai đích, làm ngư ông đắc lợi. Ngoài ra còn có một cách nữa là khi thông đạo với nhân gian giới được khai thông, có thể tam đại hung sát sẽ trực tiếp đánh trận đầu đối phó với cao thủ nhân gian giới, đối với chúng ta, điều đó thập phần có lợi."
"Đại vương anh minh, thật là thượng sách khiến thuộc hạ lấy làm hổ thẹn. Chuyện này thuộc hạ xin tuân theo mệnh lệnh của Đại vương sẽ nỗ lực tìm mọi cách để hoàn thành. Bây giờ Đại vương còn điều gì cần hỏi, nếu không thuộc hạ xin lui."
"Đi đi, cẩn thận đề phòng. Lần này thực lực của chúng ta đại tổn, nếu còn tái phạm lần nữa thì ngươi đừng đến gặp ta." Âm thanh vừa dứt, Quỷ soái minh bạch, thân ảnh dần dần tan biến giữa không gian. Trong Quỷ điện một tiếng cười âm sâm vang lên, ánh mắt tỏa hắc hồng song sắc lướt qua trong bóng tối, cộng với vẻ khủng bố của tiếng cười càng trở lên đáng sợ. "Thời cơ này chỉ dành cho những kẻ biết nắm bắt nó như ta." Âm thanh vang dội khắp Quỷ điện, rất lâu sau mới ngừng lại.
Bên Hắc Hà gian, Lâm Vân Phong chăm chú nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Lục Vân, bực bội hét lớn: "Lục Vân huynh, chuyện gì đã xảy ra. Chúng ta muốn nghe câu trả lời của huynh, vì sao huynh không nói?" Ngạc nhiên quay đầu lại, Lục Vân tỉnh lại từ trong dòng hồi ức miên man, ái ngại nhìn mọi người. Thấy thần tình cổ quái chúng nhân đang nhìn mình, Lục Vân nhẹ giọng đáp: "Ta đang nghĩ tới một số vấn đề. Bây giờ chúng ta rời khỏi Hắc Hà gian, kiếm một chỗ nghỉ ngơi đã, sau đó hãy bàn tới chuyện khác, đi thôi!" Nói đoạn, dẫn đầu mọi người dễ dàng vượt qua Hắc Hà gian.
Dưới một chỗ lõm vào của sườn đồi, bảy người ngồi thành vòng tròn. Qua một chốc nghỉ ngơi, bảy người cơ bản đã hồi phục lại công lực và bắt đầu bàn về những việc đã xảy ra lúc trước. Tử Dương chân nhân ngó Lục Vân nhẹ nhàng hỏi: "Lục Vân, chuyện xảy ra như thế nào. Vì sao Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều cảm thấy khí tức của con biến mất. Sau khi con tiến nhập Quỷ Vương thành đã gặp chuyện hung hiểm gì?"
Nhìn mọi người một lượt, Lục Vân từ tốn kể lại: "Chuyến đi vào Quỷ Vương thành này, chỉ một chút sơ ý mà con rơi vào nơi vạn kiếp bất phục. Nguyên khi con âm thầm tiến nhập đã vô cùng cẩn thận đề phòng. Không ai ngờ được tường thành của Quỷ Vương thành được xây bằng một loại đá lục sắc vô cùng kì lạ, có thể khiến cho mọi thứ đều không thể ẩn giấu được. Bất kỳ thực thể nào khi tiến vào Quỷ Vương thành cũng phải hiện nguyên hình. Bởi vì khinh địch, con bị mười hai tên quỷ mị vây vào Thập Nhị Hung Sát trận, một trong tam đại tuyệt trận của Quỷ Vực làm cho thân thụ trọng thương. Sau đó lại bị vây khốn trong Lệ Quỷ Luyện Thần đại pháp bá đạo vô bì gần như con bị tiêu diệt. Cuối cùng tiếp tục chịu sự công kích của hai quỷ tiên, thân hãm tuyệt cảnh nên bị dồn vào Tỏa Hồn tỉnh."
Nói đến đây, thần sắc mọi người đại biến, thật sự choáng váng không thể tin rằng Lục Vân liên tục chịu ba lần công kích kinh hồn. Dưới ba lần công kích như vậy, không hiểu chàng làm sao còn sống sót. Cả sáu người nín thở, nhìn chằm chằm chàng chờ câu trả lời.
Chậm rãi ngước nhìn trời cao, Lục Vân hồi tưởng lại những hiểm cảnh vừa qua.
Giữa không trung, giọng chàng chầm chậm truyền lại: "Vô số vết thương khiến cho con vô phương chống cự. Trong chớp mắt khi rơi vào Tỏa Hồn tỉnh, Phân Hồn Cương cường đại khiến thân thể con trở lên tê liệt. Máu tuôn trào trong gió, hoá thành làn huyết vụ bay giữa không gian. Khi tất cả chuẩn bị kết thúc thì một thanh âm vang lên, những tiếng gọi từ trái tim này vượt qua tam giới đã đánh thức con. Lúc đó con mới nhớ ra rằng con chưa thể chết, còn rất nhiều người đang chờ đợi con quay lại. Và ý chí cầu sinh đã giúp đỡ đưa con thoát khỏi địa ngục, kéo con đi từng bước về phía trước và trở lại đây thêm một lần nữa."
Nghe đến đó, cả sáu người đều rơi vào suy tưởng, trong ngữ khí của Lục Vân chất chứa vẻ tang thương khiến mọi người cùng phát sinh lòng cảm kích. Có thể nói đến lúc này, mọi người đều hiểu rằng tiến nhập Quỷ vực không phải chỉ thực hiện nhiệm vụ mà còn luôn luôn phải chống lại với tử thần. Quỷ vực - một trong những nơi hung hiểm nhất tam gian thất giới, đến nơi đây là phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết bất cứ lúc nào, điều đó thật khó mà thích nghi.
Trong cơn gió đêm, khí tức âm hàn xâm nhập thân thể chúng nhân. Lục Vân nhìn lướt qua sáu người, dừng lại một chút nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, ánh mắt ẩn chứa ba phần nhu tình. Không cần mở miệng mà tự trong tim đã hiểu, ba ánh mắt cùng gặp nhau giữa không trung. Nhẹ cười ngập tràn tiếu ý, tia tia quan hoài, lũ lũ thâm tình tất cả đều hiển hiện trong đáy mắt. Lúc này trên gương mặt Lục Vân nụ cười xuất hiện mang dáng vẻ anh tuấn vô bì. Ngôn ngữ thầm lặng của trái tim mang theo một lời hứa, nhẹ nhàng vang đến con tim hai nữ nhân. Làn gió đêm lại bắt đầu thổi tới, như những tia thâm tình thổi trong tim mỗi người.
Đột nhiên một âm thanh khủng bố của ác quỷ vang đến mang theo nộ khí cuồng bạo. Quay đầu lại nhìn về phía Hắc Hà gian, trong bảy đôi mắt đều lộ xuất một tia kinh hoàng, Lâm Vân Phong kêu lên thất thanh: "Thanh âm này thật khủng bố, sát khí sung túc, lại thấy chút gì đó rất quen thuộc, kỳ lạ thật!" Quen thuộc?
Trong lòng mọi người đều thấy khó hiểu, tất cả ngạc nhiên nhìn Lâm Vân Phong. Chợt hiểu nhãn thần Lục Vân chợt biến đổi, khóe miệng nhế ch lên ẩn chứa nụ cười thần bí trong khoảnh khắc lộ vẻ vô cùng kỳ dị.
Hứa Khiết nhìn Lâm Vân Phong hỏi: "Huynh vừa nói gì vậy, cái gì mà quen thuộc. Âm thanh này quen thuộc ở chỗ nào, vẻ âm sâm khủng bố? Nghe thấy nó mọi người đều thấy không thoải mái chút nào!" Vân Phong cười hăng hắc đáp: "Đừng sợ chúng ta ở đây có nhiều người, lại có ta bảo vệ muội thì còn sợ gì nữa? Huynh nói âm thanh này quen thuộc bởi vì huynh cảm thấy như đã nghe thấy ở đâu đó, chỉ là ký ức rất mơ hồ không chính xác lắm."
"Nói nhảm, ai cần huynh bảo vệ, huynh tự bảo vệ lấy mình đi!" Ngữ khí của Hứa Khiết vẻ rất tức giận Vân Phong, trước mặt mọi người mà hắn lại hồ ngôn loạn ngữ. Mọi người bên cạnh đều tủm tỉm cúi đầu nhắm mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, Vân Phong chặc lưỡi cười hai tiếng, vẻ mặt có phần lúng túng. Bình tĩnh quan sát Hắc Hà gian, Lục Vân nhẹ giọng lên tiếng: "Vân Phong nói không sai, âm thanh này quả thực với chúng ta rất quen thuộc. Hình như là do Bất Tử Huyết Lệ phát ra, lần này có thể đang cùng quỷ quân của Hắc Hà gian tàn sát, trận đấu đã bắt đầu."
"A, là hắn! Lục Vân, con không nghe nhầm chứ. Nếu đúng là hắn thì việc tìm kiếm Phong Hồn phù của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn rồi." Tử Dương chân nhân lo ngại hỏi Lục Vân. "Sư phụ đừng lo, nếu Huyết Lệ xuất hiện thì đối với chúng ta rất có lợi. Chỉ trong mấy ngày mà hắn đã khôi phục, với Quỷ vương Quỷ soái lại có thâm cừu đại hận. Bây giờ hắn sẽ giúp chúng ta đối phó với cao thủ Quỷ Vực, đối với hành động của chúng ta sẽ thuận lợi thêm không ít." Lục Vân chầm chậm phân tích việc Huyết Lệ xuất hiện đối với mọi người lại là điều tốt.
Mọi người lắng nghe lời Lục Vân, thấy cũng rất có đạo lý. Phong Viễn Dương nói: "Như vậy, trước mắt chúng ta đã có cơ hội tốt để xâm nhập Quỷ Vương thành tìm kiếm xem Hóa Hồn trì ở đâu. Bây giờ ta đi thôi, mọi người nghĩ sao?" Nhìn Phong Viễn Dương, mọi người trầm tư một lúc rồi đều gật đầu đồng ý. Dưới sự lãnh đạo của Lục Vân, một hàng bảy người quay lại Quỷ Vương thành. Trong khi bay, Lục Vân phân tích tình hình phía trước, nhẹ giọng nói: "Bằng vào thực lực của chúng ta, có thể tiến vào Quỷ Vương thành hay không còn rất khó nói. Lần này tuy có Huyết Lệ khống chế đại bộ phận lực lượng của Quỷ Vương thành, nhưng ta nghĩ vẫn không dễ dàng để tất cả chúng ta vào được." Nói xong nhìn quanh một lượt, như muốn dò hỏi ý kiến của mọi người.
Tử Dương chân nhân thần sắc thay đổi nói: "Lần này ta quyết không đồng ý để một mình con đi. Muốn đi thì tất cả chúng ta cùng đi, nếu gặp chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nếu chỉ có mình con đi, nếu lại xảy ra việc như lúc nãy thì chúng ta làm sao kịp thời đến giải cứu?" Cạnh đó năm người đều như đồng tình với Tử Dương chân nhân, không muốn Lục Vân mạo hiểm một lần nữa. Dù sao Quỷ Vương thành đó cũng vô cùng hung hiểm.
"Lần này con hoàn toàn không định để cho một người đi. Ý con là chúng ta chia làm hai đường, sư phụ đi với Vân Phong, Hứa Khiết sư muội và Phong sư huynh bốn người làm một nhóm ẩn thân bên ngoài Quỷ Vương thành, cần chú ý đến động tĩnh của Huyết Lệ. Con cùng Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt bí mật tiến vào tìm kiếm nơi hạ lạc của Hóa Hồn Trì, tìm cách lấy lại Phong Hồn phù. Như vậy sư phụ đã thấy yên tâm chưa?"
Tử Dương chân nhân nhìn chàng và hai nữ tử, suy nghĩ rất lâu, đành miễn cưỡng đáp ứng nói: "Đây cũng là một cách hay. Ba người các con nhớ phải cẩn trọng, nếu có nguy hiểm nhất định phải quay lại ngay, lần sau chúng ta sẽ lại tìm cơ hội khác, nên kiên nhẫn, hiểu chứ?" Nhẹ nhàng gật đầu, Lục Vân dẫn mọi người qua Hắc Hà gian đến bên ngoài Quỷ Vương thành. Nhìn hai nữ tử Lục Vân ân cần nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian khẩn cấp. Tiết kiệm được một khắc là thêm được một phần cơ hội." Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt dịu dàng gật đầu, im lặng theo sau Lục Vân hướng về phía Quỷ Vương thành thẳng tiến.
Đứng lặng bên ngoài vầng hào quang bảo vệ Quỷ Vương thành, Lục Vân bắt đầu suy nghĩ. Hai nữ tử sau lưng yên lặng nhìn chàng quan sát vầng hào quang, nhãn thần đượm nét cổ quái. Lần thứ hai đến gần vầng hào quang này, Lục Vân đã phát hiện ra nó so với vầng hào quang lần trước đã có sự thay đổi lớn. Tần suất của nó tăng gấp ba lần, hiển nhiên là quỷ quân Quỷ Vương thành đã đề cao cảnh giác phát động tầng bảo vệ mạnh nhất.
Quay đầu lại nhìn hai nữ nhân, Lục Vân dịu dàng nói: "Đưa tay cho ta, ta sẽ truyền cho các nàng cách vận dụng một pháp quyết thần bí. Sau này chỉ cần chăm chỉ tập luyện, sẽ phát hiện ra nhiều điều bí ảo trong đó." Mỉm cười nhìn Lục Vân, hai nữ nhân đồng thời xuất ngọc thủ. Dịu dàng nắm lấy đôi tuyệt thế ngọc thủ, lúc này trong tim Lục Vân dâng lên một cảm xúc diệu kỳ. Bản thân ta đời này kiếp này, được cầm đôi ngọc thủ của hai nàng trong tay thật không uổng kiếp người. Nắm chặt đôi ngọc thủ tại chưởng tâm, huyết nhục tương liên khiến cho cảm giác càng thêm mãnh liệt. Ba người trong giây phút này đều cùng cảm thấy, chỉ là không ai nói ra, chỉ yên lặng nhìn nhau.
"Chú ý nhé, hãy cảm nhận thật kỹ!" Lục Vân chuyển thân kéo hai nữ nhân, từng bước từng bước tiến về phía vầng hào quang. Khi cả ba người tiến gần, lập tức xuất hiện một lực lượng cường đại đẩy họ ngược lại. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt chỉ biết cách vận công chống cự, nhưng lúc đó từ tay Lục Vân truyền sang một cỗ lực lượng kỳ quái, hóa giải công lực hai người vừa đề tụ. Ngay lập tức, chân khí nội thể của hai người dưới sự dẫn động của Lục Vân không ngừng chuyển hóa tần suất đồng thời tiến về phía trước.
Từ từ tiếp cận vầng hào quang lần nữa, lực đẩy ghê hồn vẫn còn tồn tại. Lục Vân tiếp tục điều chỉnh tần suất, lực đẩy đột ngột thuyên giảm. Lúc này hai nữ nhân toàn thân thả lỏng, chăm chú theo dõi Lục Vân không ngừng thay đổi tần suất trong thâm tâm đều cảm thấy có chút nghi vấn. Khi Lục Vân điều chỉnh tần suất đạt đến tám nghìn chín trăm sáu mươi lần mỗi thức, thì lực đẩy ba người hoàn toàn tiêu thất, ba người có thể dễ dàng tiến vào phía trong. Tuy nhiên, Lục Vân vẫn chưa tiến vào, chàng buông tay ra nhìn hai nàng nhẹ giọng: "Nào, bây giờ hai nàng hãy thử xem có thể tăng tần suất chân khí lên bao nhiêu, dựa vào năng lực của bản thân có thể tự mình tiến vào được không."
Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều gật đầu không nói gì, đồng thời điều chỉnh lại tần suất chân khí thử bước qua tầng hào quang. Lần đầu tiên, bị vầng hào quang đẩy lại, lần thứ hai rồi lần thứ ba vẫn bị đẩy lại. "Khống chế tần suất chân khí bằng vào ý chí của chính mình, không thể cưỡng bách được. Đầu tiên phải do tâm phát xuất, ý động khí động, chuyên chú tâm trí, không có chút ý niệm nào khác.
Trước tiên các nàng có thể điều chỉnh tần suất chân khí đạt đến bốn nghìn ba trăm lần là rất tốt. Bất quá để đạt được kết quả phải rất hao tổn chân khí, đó là điều ta không muốn." Nói xong Lục Vân lại nắm chặt lấy đôi bàn tay hai nữ nhân, vận chuyển chân khí vào nội thể hai nàng, nhanh chóng tăng tần suất chân khí hai người lên đến mười nghìn lần mỗi thức. Liên tiếp ba lần tăng nhanh tần suất chân khí trong nội thể hai nữ nhân, kéo dài thời gian giúp hai nàng hiểu ra nguyên lý. Một lần nữa, Lục Vân lại bỏ tay ra mỉm cười nhìn hai người. Lần này chỉ thấy hai nàng từ từ hạ thân xuống nhẹ nhàng vượt qua vầng hào quang. Đọc Truyện Online Tại TruyenGG
Trong Vương thành Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt nhìn nhau, trên mặt xuất hiện một tia tiếu ý. Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyết dịu dàng hỏi: "Lục Vân, phương pháp này của huynh thật thần kỳ, tại sao chúng ta không hề biết? Trước đây muội cũng có một lần điều chỉnh được tần suất chân khí, nhưng chỉ trong phạm vi rất ngắn. Muội không thể biết được chân khí có thể điều chỉnh để đạt đến tần suất này, thật là quá thần kỳ." "Còn thần kỳ hơn là sử dụng phương pháp này có thể dễ dàng xuyên qua những tầng kết giới cường đại, không cần phải phá vỡ nó như trước đây", Thương Nguyệt mỉm cười nhìn Lục Vân, thanh âm cất lên dịu dàng.
Lục Vân nhìn xung quanh, thấy nơi đây không hề có thân ảnh của Huyết Lệ. Trong khi quan sát Vương thành, Ý Niệm Thần Ba đột nhiên phát động, cao tốc vận chuyển hình thành mạng lưới kín kẽ kỹ càng phân tích tình huống bốn bề. Chỉ thoáng chốc đã nhận ra Huyết Lệ với tốc độ kinh nhân đang nhanh chóng tiếp cận trung tâm Quỷ Vương thành.
Quay đầu lại nhìn dung nhan mỹ lệ tuyệt thế, chàng dịu dàng nói: "Bây giờ hai nàng hãy bắt đầu học. Sau khi đã thông thạo, hãy điều chỉnh tần suất chân khí lên cao, đến khi sóng chân khí không chỉ đưa hai nàng qua tầng kết giới thần bí này mà còn có thể tìm kiếm tin tức bên trong nó nữa, quan trọng hơn còn có thể phòng ngự và công kích kẻ địch. Đây là phương thức tối thượng của ma tiên tại Ma Vực, có lực công kích cực lớn, lại không thể phòng bị được đó là sự hỗ trợ cực tốt với chúng ta. Ta bây giờ có thể đạt đến một trăm nghìn lần mỗi thức, các nàng cứ luyện tập, có thể đạt được đến mức đó."
Đôi mắt đẹp khẽ chấn động, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đều kinh hãi nhìn chàng. Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt hai nàng, Lục Vân không thể giấu được nụ cười đắc ý, vẫn nắm chặt ngọc thủ hai nàng phi thân tiến về phía trước, Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Tu vi của huynh còn vượt cả sự tưởng tượng của bọn muội, trên người huynh còn có quá nhiều điều thần bí, lần nào cũng khiến người khác phải chấn kinh. Nhớ lại khi Lục viện hội võ, mọi người đều tưởng chàng chắc chắn sẽ thất bại vì không thể nghĩ rằng chàng có thể đánh thắng Kiếm Vô Trần. Kết quả chàng dùng Ngũ Lôi Chính Thiên quyết đã tuyệt tích từ nghìn năm đả bại Thiên Kiếm quyết, thật khiến mọi người phải bàng hoàng. Nhưng lần này nhiều chuyện xảy ra nơi Quỷ vực cũng đã dần hé lộ chút thần bí của chàng."
Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt thản nhiên nói: "Kỳ thật, cả hai ta đều minh bạch chàng vẫn còn che giấu nhiều điều. Chàng định giấu đến bao giờ, mười năm hay hai mươi năm, hay là cả cuộc đời? Hôm nay chàng dạy bọn thiếp pháp môn điều chỉnh chân khí, chắc trong tim chàng đã có kế hoạch sẵn, đã không cần giấu nữa?"
Thân thể không thể không chấn động, trong tim Lục Vân đã thầm hiểu ý câu nói của Ngạo Tuyết. Vì sao lại tự nhiên truyền thụ pháp quyết đó, vì chàng thật sự không muốn giấu giếm nữa, hay chỉ vì trước mắt không muốn tiếp tục giấu họ. Hay lại có ý nghĩa gì? Về điểm này Lục Vân cũng cảm thấy hơi mơ hồ, có lẽ sâu trong trái tim chàng hiểu rõ nhưng chàng lại không muốn thể hiện ra.
Sau khi bước ra khỏi Toả Hồn tỉnh, Lục Vân vô hình trung đã bắt đầu thay đổi, tuy không thật rõ ràng nhưng nay chàng đã thập phần minh bạch. Chàng biết trong nội thể chàng đang ẩn chứa huyết sát chi khí vô bì. Lúc này còn bị trấn áp nhưng tương lai có còn như vậy nữa không. Cỗ sát khí đó ẩn tàng trong nội thể, trừ diệt nó quả thật không phải là việc dễ dàng. Nhìn hai nàng Lục Vân thần sắc bình tĩnh nói:
"Có vài chuyện cần phải được che giấu, một ngày nào đó tự nhiên hai nàng sẽ minh bạch tại sao ta phải làm vậy! Trước mặt hai nàng ta còn rất nhiều điều giấu giếm, bởi vì ta không nhẫn tâm lừa dối các nàng. Có rất nhiều việc hiện giờ chưa thể nói được, nhưng ta có thể cho các nàng biết rằng trong tương lai ta sẽ rời khỏi Dịch Viện. Đời này ta đã chọn con đường đi khác với mọi người, đến Dịch Viện bất quá chỉ là để chuẩn bị cho sau này. Khi một ngày ta ra đi, tất cả mọi chuyện các nàng sẽ thấu hiểu. Bây giờ chúng ta hãy tận dụng thời gian, trước tiên tìm Hoá Hồn trì rồi nói tiếp. Đi nào!"
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đồng thời chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Lục Vân nói chàng sẽ rời khỏi Dịch Viện, điều này thật khiến hai nàng rất lo lắng. Bởi vì trong lời nói của chàng ẩn hiện nét tang thương, trên người chàng, ẩn chứa những bí mật nào mà mọi người còn chưa biết tới?