Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 805

Giữa đại điện, Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi lúc này phát ra ánh sáng kỳ lạ rực rỡ, quả cầu xoay tròn chỉ trong sát na đã gia tăng tốc độ lên gấp trăm lần, khiến cho toàn bộ thần điện rung rinh chuyển động, một cánh cửa thời không xuất hiện ở trên không trong đại điện.

Đúng lúc này Tàn Hồn Toái Tâm nhận của Âm Đế đang chém xuống, phá tan thuẫn ánh sáng do Linh Tôn tạo ra, khiến cho chín Thiên linh chết ngay tại chỗ, còn bảy người bị trọng thương.

Bảy Thiên linh bị trọng thương lúc này mới hơi tỉnh ngộ, đưa mắt nhìn Linh Tôn, lại phát hiện Linh Tôn cũng đã bị thương. Mười sáu tấm thuẫn ánh sáng đó chính là nhờ tu vi vạn năm của Linh Tôn tạo ra, nên nguyên khí của Linh Tôn bị thương rất nặng khi những tấm thuẫn này bị Tàn Hồn Toái Tâm nhận chém nát.

Nghi vấn xuất hiện trên vẻ mặt của bảy Thiên linh bị trọng thương, bọn họ không hiểu được, cái Linh Tôn gọi là "Di Thiên thần quyết" thật ra là gì, vì sao không hề hủy diệt được Âm Đế, ngược lại còn khiến nhiều người chết đi. Vấn đề này bọn họ không hề có câu trả lời, nhưng một lúc lâu sau, bọn họ đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng lúc đó bọn họ đã không còn nhìn thấy Linh Tôn rồi.

Cánh cửa thời không trên không trung đại điện phát ra một luồng sáng, lập tức hút lấy các Thiên linh vào trong cùng với ánh mắt kinh dị, chớp mắt liền biến mất.

Linh Tôn cười cười, mười sáu Thiên linh cứu thoát được bảy người, tuy đau khổ rất nhiều, nhưng cũng đáng để an ủi. Vẻ mặt Âm Đế nóng nảy, thấy cánh cửa thời không cùng biến mất với Mộng Ảo Thủy Tinh Nghi, không khỏi trút hết nỗi giận lên người Linh Tôn.

- Đáng ghét! Ngươi không ngờ dương Đông kích Tây, dùng thuật Càn Khôn Nã Di đưa bọn họ đi, ngươi không sợ ta sẽ chém ngươi thành vạn phần sao?

Linh Tôn điềm nhiên đáp lại:

- Từ khi ngươi xông vào Thiên Chi đô, nơi đây đã bắt đầu xảy ra việc đối mặt với kiếp nạn định sẵn. Thân là người sáng lập nên Thiên Chi đô, nếu như có thể bảo vệ nó để không bị xâm hại, ta tự nhiên toàn lực ngăn chống. Nhưng nếu như biết rõ không có cách nào cứu vãn, ta làm sao để bọn họ chịu chết. Trước đây ra đã từng nói, đây là "Di Thiên thần quyết", nhưng đáng tiếc ngươi không hiểu được ý của chữ "Di Thiên".

- Hay cho một Linh Tôn nhân từ, thật là khiến cho người ta phải cảm động, đáng tiếc Địa Linh Âm Tà ta lại không có chút cảm tình. Làm vậy với ta chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi. Bây giờ người phải chịu chết thôi.

Cổ tay rung lên, tà binh xoay chuyển, một luồng ánh sáng tà sát đen tuyền phá không bay đến, phát ra tiếng kêu gay gắt chói tai, hệt như tiếng rống của linh hồn chết, bao phủ bốn bề Linh Tôn.

Thấy vậy, vẻ mặt Linh Tôn không chút biến đổi, toàn thân ánh sáng huyền diệu lóe lên, cả thân hình tự động phân rã, một thành mười, mười thành trăm, trăm hóa thành ngàn, ngàn chia thành vạn. Chỉ trong chớp mắt, Linh Tôn đã biến mất không còn nhìn thấy, tu vi vạn năm của Linh Tôn đã hóa thành bụi trần, khí tức chớp mắt đã phiêu tán.

- Từ không thành có, theo duyên mà tụ lại và phân tán, vạn năm thời gian, kỳ thật chỉ là một chớp …"

Âm Đế đứng yên ngây ngốc, mãi đến khi thanh âm không còn, hắn mới tỉnh táo lại, giọng hung tợn gầm rú:

- Ngươi tàn độc, ngươi điên cuồng, ngươi lợi hại, không ngờ dám coi thường sự tồn tại của ta, ta muốn tự tay hủy diệt tất cả mọi thứ ngươi lập ra, ngươi nhìn đi!

Hai tay giơ cao, tà khí xông lên tận trời, Âm Đế trong lúc phẫn nộ sức mạnh bạo phát mấy lần, lập tức đánh tan Vạn Linh thần điện.

Bay vút lên trời cao, Âm Đế đứng yên ngạo nghễ giữa không trung, Tàn Hồn Toái Tâm nhận trong tay múa lên điên cuồng, sức mạnh hủy diệt như mây phóng ra bốn bề, cả Thiên Chi đô mỹ lệ đã bị một mình hắn phá tan tành, chớp mắt khung cảnh không còn gì, biến thành một nơi hoang phế.

Đến lúc này, lửa giận Âm Đế dần dần tan biến, liếc nhìn cảnh tượng tàn phá bốn bề, Âm Đế tự nói với mình:

- Thế này cũng còn quá tiện nghi cho ngươi, hủy diệt thôi, không cần để lại thiên đường.

Hai tay giơ lên, chớp mắt Âm Đế đã biến thành hình dạng khác, toàn thân ánh thẫm lưu chuyển, một luồng uy lực tiêu diệt trời đất bộc phát từ người hắn, chớp mắt đã bao phủ khắp Thiên Chi đô, khiến cho từng góc từng chỗ đều ngập đầy sức mạnh tà ác của hắn.

Một tiếng quát lớn của Âm Đế truyền ra, sau đó tiếng sấm rung trời, những vụ nổ liên miên không ngừng xảy ra ở từng góc của Thiên Chi đô, cả không gian thần bí đỏ như máu, cả Thiên Chi đô do linh khí hội tụ tạo thành đã sáng lập vài ngàn năm cuối cùng bị hủy diệt trong tay Âm Đế. Đưa mắt nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, Âm Đế bật cười điên cuồng, khí tà ác từ trời ập xuống, khiến cho vô số cao thủ nhân gian đều cảm ứng được.

Thiên Chi đô bị hủy diệt như vậy, ở nhân gian người cảm nhận được sâu sắc nhất là Bách Linh, ngoài ra còn có những Linh dị đồng môn Thiên Chi đô khác. Là công chúa của Thiên Chi đô, Bách Linh biết điều này tất nhiên cần phải xảy ra, nhưng khi thật sự đối mặt, nàng mới phát hiện té ra mình cũng yếu ớt. Cao thủ của Cửu Thiên Hư Vô giới cũng cảm ứng được, nhưng bọn họ rất kinh ngạc, không thể ngờ được Thiên Chi đô trong tam giới, có lực lượng mạnh nhất lại bị hủy diệt đầu tiên.

Tam gian thất giới lúc này đã mất đi một giới, sáu giới còn lại tiếp theo sẽ là ai đây? Là Quỷ vực, Ma vực hay là Vân Chi Pháp giới? Đường đi của định mệnh đã phát sinh biến hóa, sau khi Thái Âm Tế Nhật xuất hiện, trong tam gian thất giới ai sẽ là người đạt được vinh quang?

************************************************** ****************************

Trên một vùng hoang dã, một cuộc rượt đuổi sinh tử đang xảy ra. Hai bóng người đang tiến rất nhanh, cao độ cách mặt đất khoảng mười trượng, lượn qua lượn lại tìm kiếm nơi ẩn núp thích hợp.

Cách vài dặm phía sau, sáu bóng đen hai trước bốn sau phân theo hình cánh quạt bám chặt lấy hai hình bóng phía trước, ai nấy đều toát ra khí thế mạnh mẽ to lớn.

Quay đầu lại, Bạch Vân Thiên liếc nhìn phía sau, truyền âm cho Dương Thiên:

- Ma Vương đó xem ra một lòng muốn bắt bọn ta, tình hình chúng ta trước mắt không ổn. Theo tình huống này, cục diện tạm thời khó có thể thay đổi, chúng ta cần phải tránh khỏi truy binh, sợ phải chia ra hành động.

Dương Thiên trầm ngâm một lúc, rồi mới nói:

- Chia ra đúng là một biện pháp, nhưng ngươi mang hai người bọn họ bỏ chạy, một khi rơi vào tay bọn chúng, sợ là …

Bạch Vân Thiên khổ sở đáp:

- Điều này ta cũng biết, nhưng cứ giằng co mãi thế này cũng không phải là biện pháp, cũng không thể tiến thối toàn vẹn được.

Dương Thiên nhìn hắn, một lúc rất lâu sau, cuối cùng đồng ý:

- Được, cứ như lời ngươi nói, chúng ta phân ra bỏ chạy, ngươi cẩn thận một chút. Hơn nữa, trước khi chia tay có một câu muốn nói với ngươi, Ma Thần tông chủ có khả năng rất xấu, nhưng hắn lại không phải là người vô tình.

Bạch Vân Thiên lặng đi, khi tỉnh lại thì Dương Thiên đã mang Bắc Phong bay theo hướng khác, lóe lên đã bay đi vài dặm. Cười khổ sở, Bạch Vân Thiên tự chế giễu mình:

- Cũng có lẽ bởi lòng của ta còn chưa đủ tàn độc, vì thế hiện tại mới cần phải bỏ chạy. Nếu như nói là đủ tàn độc, lúc này bỏ chạy hẳn phải là người khác không phải là ta rồi.

Chuyển theo hướng khác, Bạch Vân Thiên đột nhiên tăng tốc, biến mất ở vùng núi xa xa.

- Ma Vương đại nhân, bây giờ bọn họ phân ra làm hai, chúng ta phải làm thế nào cho đúng đây?

Giọng nói lạnh lùng, Ma Ảo tôn chủ mở miệng hỏi.

Ma Thiên tôn chủ lạnh lùng tàn khốc đáp:

- Bọn chúng thế nào bọn ta thế đó. Bây giờ ngươi dẫn hai Ma thần truy đuổi theo Dương Thiên và Bắc Phong, bổn vương hôm nay nhất định phải tự mình tiêu diệt Bạch Vân Thiên và Âu Dương Vân Thiên.

Ma Ảo tôn chủ nhìn Ma Vương, ánh mắt hơi chút kỳ dị, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ vâng một tiếng liền dẫn theo Ma thần Chích Thiên và Ma thần Khiếu Phong truy đuổi Dương Thiên.

Sai Ma Ảo tôn chủ đi rồi, Ma Thiên tôn chủ nói với Ma thần Tàn Vô Nguyệt và Ma thần Hàn Tinh:

- Từ nay đề phòng hắn một chút, có ngày ta phải tiêu diệt hắn.

Hai Ma thần đồng thanh vâng dạ, cung kính đáp lại.

Nghe vậy, gương mặt Ma Thiên tôn chủ hơi giãn ra, dẫn hai Ma thần truy theo Bạch Vân Thiên. Cứ mãi truy đuổi, chớp mắt đã qua hai canh giờ, bay cượt vài ngàn dặm, nhưng vẫn mãi không đuổi theo được Bạch Vân Thiên, ngược lại đến một vùng bờ sông đã mất dấu mục tiêu.

Gầm lên một tiếng hung hăng, Ma Thiên tôn chủ rống lên:

- Hay cho Ma Thần tông chủ xảo trá, bổn vương không ngờ lại tính toán như thế. Ma thần dừng lại, tìm kiếm cẩn thận cho ta, cho dù có phải lật tung cả vùng đất lên, ta cũng muốn tìm được hắn.

Hai Ma thần không dám cãi lại, phân ra tìm kiếm trong phương viên vài chục dặm. Rất lâu sau, Ma thần Hàn Tinh quay về, tìm kiếm cẩn thận cũng không có chút dấu tích nào, bị Ma Thiên tôn chủ chửi rủa như chó cụp đuôi.

May mà Ma thần Tàn Vô Nguyệt quay về kịp thời, mang theo chút tin tức mới khiến cơn giận của Ma Thiên tôn chủ giảm bớt.

- Ma Vương đại nhân, thuộc hạ phát hiện ở cách đây về phía Đông khoảng ba mươi dặm có hành tung của Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi, hai người khí tức hơi hỗn loạn, rõ ràng trên người có thương thế.

Hừ nhẹ một tiếng, Ma Thiên tôn chủ cười lạnh lên tiếng:

- Thật là tái ông thất mã, tưởng mất lại được cái khác. Một Ma Thần tông chủ chạy mất, lại được hai minh chủ của Chánh Đạo. Quá tốt, bổn vương bây giờ cơn giận khó tan, trước hết hãy tiêu diệt Kiếm Vô Trần rồi nói tiếp.

Ma thần Tàn Vô Nguyệt nhắc nhở:

- Ma Vương đại nhân, Kiếm Vô Trần đó có Hậu Nghệ thần cung, tuy nói lúc này trên mình có thương thế, nhưng nếu ép hắn quá, sợ là cũng không được tốt.

Ma Thiên tôn chủ hừ giọng nói:

- Có gì mà phải sợ chứ? Lợi dụng lúc hắn yếu đuối trước hết hãy đoạt mạng của hắn, ta đúng cũng đang muốn đoạt lấy Hậu Nghệ thần cung, đến lúc có rồi thiên hạ sẽ trong tay ta. Đi, cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua được?

Nghe vậy ngầm than, Ma thần Tàn Vô Nguyệt không dám biểu lộ bất mãn trong lòng, vội cùng Ma thần Hàn Tinh lên đường, theo Ma Thiên tôn chủ đi tìm Kiếm Vô Trần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Theo chỉ điểm của Ma thần Tàn Vô Nguyệt, Ma Thiên tôn chủ rất nhanh phát hiện được Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi, bọn họ lúc này đang ngự khí bay chầm chậm hướng về Trường Bạch sơn.

Bật cười âm độc, Ma Thiên tôn chủ ha hả lên tiếng:

- Bây giờ chúng ta hãy khiến bọn chúng kinh sợ, khiến bọn chúng thưởng thức mùi vị tử vong trong khoái lạc.

Lời vừa dứt, trong mắt ánh Ma lóe lên, "Tâm Dục Vô Ngân" của Ma tông đột nhiên bắn đến, tinh thần dị lực tập trung cao độ hệt như một thanh kiếm bán, lập tức đánh rớt hai người đang bay thảnh thơi giữa không trung.

Ma thần Tàn Vô Nguyệt và Ma thần Hàn Tinh lợi dụng thời cơ bay đến trước, chân nguyên bộc phát, tinh thần dị lực phối hợp với chiêu thức sắc bén, khiến cho Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi họa vô đơn chí rơi vào chỗ chết.

Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi vốn vừa thưởng thức phong cảnh, vừa đi đến Dao Trì, miệng đàm luận hôn sự của hai người. Ai ngờ, sát cơ đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp biết được chuyện gì, một loạt công kích đáng sợ đã xuất hiện, tiếp theo lại đến đợt hai đợt ba.

Hai người la lên thê thảm, cơn giận bùng phát. Nhìn hai bóng đen, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi vừa kinh sợ vừa giận dữ, tiếng la thảm thiết ẩn chứa cả sự bất cam.

Ma thần Tàn Vô Nguyệt là đệ nhất Ma thần trong Ma vực Ma Thiên giới, thực lực mạnh mẽ không kém Thiên Kiếm khách. Lúc này hắn lại đang mạnh sức công kích hai người thương thế chưa khỏi là Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi, khoảng cách hai bên khá lớn, vì thế dễ dàng ép cho hai người không cách vùng lên được.

Bên cạnh, Ma thần Hàn Tinh toàn lực hỗ trợ, ánh ma sắc đen thu mở gây áp lực, liên tục phá vỡ hơn mười tuyến phòng ngự của hai người, khiến cho cả thân thể và nguyên thần đều bị trọng thương.

Gầm lên một tiếng hung hăng, Kiếm Vô Trần ngoan cường chống cự, toàn thân ánh đỏ từ yếu mạnh lên, đang từng bước từng bước ép ánh ma ra xa thân thể.
Bình Luận (0)
Comment