Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 830

Quy Vô đạo trưởng hơi híp mắt lại, thử thăm dò nói:

- Tiền bối đã nhìn thấy được định mệnh của bọn họ?

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:

- Thiên cơ không thể tiết lộ được, nói rồi sẽ không linh. Được, có bằng hữu từ nơi xa, thật là vui mừng. Ta hẳn phải đi gặp lão bằng hữu rồi.

Nói rồi nhẹ nhàng di động bay ra ngoài điện.

Quy Vô đạo trưởng lặng đi, liếc nhìn Khiếu Thiên, thấy hắn cũng mơ mơ hồ hồ, không khỏi cười khổ nói:

- Chúng ta hay đi theo xem hẳn biết liền.

Rời khỏi đại điện, Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên nhanh chóng nhìn thấy Phật Thánh Đạo Tiên, ông đang đứng giữa không trung nhìn về phía xa xăm.

Đến bên cạnh ông, Quy Vô đạo trưởng đang muốn mở miệng hỏi, Phật Thánh Đạo Tiên đã cướp lời nói:

- Không cần phải nói nhiều, người đó các vị cũng biết, sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.

Lời vừa dứt, từ xa xôi trên trời truyền đến một luồng khí tức kỳ diệu, chỉ trong sát na đã đến trước mặt ba người.

Bay lên nghênh đón, Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả nói:

- Đã vài trăm năm không gặp, ngươi cuối cùng cũng đã hoàn thành được tâm nguyện rồi.

Người mới đến cười nhẹ nói:

- Đúng thế, tính ra cũng đã kết thúc được tâm sự, điều này còn phải đa tạ Lục Vân.

Quy Vô đạo trưởng và Khiếu Thiên vẻ mặt hơi kinh ngạc, không ngờ người mới đến lại chính là Lưu Tinh lúc xưa đã xuất hiện ở Dịch viên, hơn nữa còn quen biết Phật Thánh Đạo Tiên.

Tiến lên, Quy Vô đạo trưởng gọi:

- Té ra là khách quý đến nhà, bần đạo đại diện cho Trừ Ma liên minh hoanh nghênh hai vị, xin mời vào đại điện dùng trà, có chuyện gì mọi người từ từ nói chuyện. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com

Lưu Tinh cũng không chần chừ, khoác tay Dạ Vũ bay vào bên trong đại điện Trừ Ma.

Nhìn Lưu Tinh, Phật Thánh Đạo Tiên hỏi:

- Rảnh rỗi hay sao mà lại đến nơi đây, không phải là nhớ đến hòa thượng ta đó chứ?

Lưu Tinh trừng ông, cười mắng:

- Hòa thượng ngươi không phải là mỹ nữ, có quỷ mới nhớ đến ngươi. Lần này đến đây, một là trong nhân gian hỗn loạn, muốn đến đây tạm cư thời gian, hai là nhớ đến Lục Vân, tiện dịp bồi tạ hắn một điểm nhân tình.

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả nói:

- Chỉ sợ là không phải như thế? Nhân gian hiện nay nguy cơ trùng trùng, chỉ có duy nhất nơi này địa linh nhân kiệt, lại là nơi an bình hiếm hoi. Muốn tránh được kiếp nạn không ngoài nơi này.

Lưu Tinh rủa:

- Hòa thượng ngươi nói như vậy sao, có tính chuyện ra lệnh đuổi khách không?

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả đáp:

- Đương nhiên là không phải rồi. Ta chỉ là đã mấy trăm năm không gặp, muốn kiếm người đấu võ mồm mà thôi.

Lưu Tinh hừ giọng nói:

- Ta khó mà đấu võ mồm lại ngươi nổi. Trước khi đến đây ta gặp Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ, tiện tay giúp bọn họ một chút để cứu Tà Thần Chu Hỷ, bây giờ bọn họ hẳn đã vào trong Quỷ vực rồi.

Quy Vô đạo trưởng lặng đi, sau đó mới tỉnh ngộ nói:

- Té ra là như vậy, ta lại nói minh chủ khiến bọn họ hai người đi vào Quỷ vực chắc chắn đi chịu chết, bây giờ có Tà Thần bên cạnh, tình hình đúng là khác hoàn toàn rồi.

Khiếu Thiên cười nói:

- Minh chủ tâm tư tinh tế, tự nhiên sẽ suy xét đến chuyện này. Bây giờ Quỷ vực và Ma vực đều đã bắt đầu hành động, chỉ còn chuyện ở nhân gian, chỉ sợ là không dễ dàng được như thế.

Quy Vô đạo trưởng nói:

- Nhân gian hỗn loạn, không thể nói tổng quát được, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Sớm nay ta đã hạ lệnh đặc biệt theo dấu hành tung của bốn người minh chủ, chỉ tạm thời còn chưa có hồi âm.

Lời vừa dứt, một đệ tử từ ngoài xăm xăm bước vào khiến mọi người chú ý.

- Bẩm phó minh chủ, vừa mới thu được tin tức mới nhất. Ma Thiên tôn chủ và Ma Ảo tôn chủ phân binh thành hai truy đuổi theo tung tích mấy người Ma Thần tông chủ và Bắc Phong, trong đó Ma Ảo tôn chủ thống lĩnh hai đại Ma thần, khi đuổi đến một vùng sơn cốc thì gặp phải Tam Nhãn Long Lang của Yêu vực, hai bên phát sinh giao tranh kịch liệt.

Quy Vô đạo trưởng nghe thấy rất mừng, hỏi dồn:

- Kết quả như thế nào?

Người đệ tử kia đáp lại:

- Tạm thời chưa có tin tức, có lẽ còn chưa có kết quả.

Quy Vô đạo trưởng ồ một tiếng rồi ra lệnh:

- Khẩn trương theo dõi, cần phải thu cho được tin tức về kết quả.

Người đệ tử đó vâng lệnh ra đi, chỉ còn lại mấy người trong đại điện đàm luận chuyện này.

************************************************** ****************************

Cưỡi rồng bay trên trời, cười ngạo trong biển mây! Chuyện mong ước của người thế nhân này đang trở thành hiện thực với Lục Vân. Tiêu diệt được Phi Long chân nhân rồi, Lục Vân cưỡi Long Hồn bay lên chín tầng trời, cao vút giữa biển mây, cuối cùng tâm thần kích động dần dần bình tĩnh trở lại.

Ở trên cao, Lục Vân quan sát hoàn cảnh bốn phía, nơi này có mười ba cung điện, phần lớn chàng đã đi qua, trước mắt chỉ còn một tòa điện chàng để ý chính là Vô Cực thần điện ở giữa, đây chính là nơi ở của Vân giới Thiên Tôn.

Trước đây, Lục Vân đã từng dò xét qua Vô Cực thần điện cẩn thận, nhưng căn bản không tìm được cửa vào. Hiện nay, người trấn giữ bốn thần điện bốn phương đã chết hết, trong đó chỉ có Bắc Phương thần điện chàng chưa từng đi vào, lẽ nào lối vào lại chính là ở đó?

Nghĩ đến đây, Lục Vân vỗ nhẹ xuống thần long dặn dò:

- Long Hồn, đưa ta đến Bắc Phương thần điện nhìn xem qua.

Kêu nhẹ một tiếng, Long Hồn cúi đầu cắm xuống hệt như một mũi tên ánh sáng bắn thẳng xuống mặt đất.

Giây lát, Lục Vân đã đến bên ngoài cửa thần điện, chàng quan sát một lúc rồi phi thân tiến vào trong điện. Thần long kêu nhẹ một tiếng, toàn thân ánh đỏ lóe lên, chớp mắt liền thu nhỏ còn chừng một thước đậu lên vai của Lục Vân, hiếu kỳ quan sát cảnh sắc bốn bề.

Vào trong đại điện, Lục Vân phát hiện có một đài băng, trên bề mặt có một người, không ngờ chính là Huyền Mộc đại sư khiến cho Lục Vân hơi kinh ngạc. Phi thân lên đài băng, Lục Vân chỉ cảm thấy khí lạnh kinh người lập tức biết được dụng ý của cao thủ Vân giới. Bọn họ vốn muốn mượn khí huyền băng nơi đây để bảo trì cơ thể huyết nhục của Huyền Mộc đại sư.

Nhưng Lục Vân cảm thấy rất kỳ quái, Vân Chi Pháp giới này có linh khí rất sung túc, cho dù không có đài băng, cơ thể huyết nhục của Huyền Mộc đại sư cũng không hề hư hại chút nào, bọn họ làm vậy có khác gì vẽ rắn thêm chân chăng?

Hạ người xuống, Lục Vân nhìn vẻ mặt của Huyền Mộc đại sư, phát hiện trên người ông được bao phủ một tầng băng màu trắng bạc, mơ hồ lấp lánh ánh xanh. Cảm thấy kỳ quái, Lục Vân đặt tay phải trên đài băng, lập tức một luồng khí huyền băng to lớn hùng dũng xông vào cơ thể, khiến thân thể chàng có cảm giác căng cứng rất vi diệu.

Suy nghĩ đến nguyên nhân bên trong, Lục Vân bất ngờ thi triển thuật "Vạn Nguyên Quy Nhất" trong "Thiên Địa Vô Cực", điên cuồng hấp thu hàn khí của đài băng, khiến cho nó chuyển thành linh khí của bản thân.

Quá trình này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi Lục Vân tỉnh lại, toàn bộ đài băng cao cả năm trượng hoàn toàn biến mất hóa thành luồng linh khí to lớn xông vào trong cơ thể Lục Vân.

Thân thể của Huyền Mộc đại sư lơ lửng giữa không trung, tầng băng trắng bạc trên người đã hoàn toàn biến mất, nơi vốn đặt cơ thể Huyền Mộc đại sư xuất hiện một điểm sáng vô cùng bé nhỏ, nếu không cẩn thận quan sát hẳn không phát hiện được.

Nhìn thấy điểm sáng nhỏ đến khó thấy, Lục Vân cười lạnh nói:

- Vân giới Thiên Tôn thật là giảo hoạt, không ngờ lại thiết lập đường vào xảo diệu như vậy, may mà số mệnh ngươi đã tuyệt, cuối cùng không thoát khỏi tay của ta.

Nói rồi toàn thân hào quang bảy màu lóe lên, cùng với Long Hồn hóa thành một dải sáng bắn thẳng vào trong điểm sáng đó.

Mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt. Giây lát sau Lục Vân đã xuất hiện bên trong thế giới lam sắc, bốn bề chỉ toàn màu xanh lam khiến cho người ta cảm thấy rất thuần chất.

Quay lại, Lục Vân nhìn lại sau lưng, chỉ một vùng mông lung, chỉ duy có một số cung điện bên ngoài kết giới đập vào trong mắt. Xoay người, Lục Vân nhìn phía trước, Vô Cực thần điện to lớn khiến cho người ta cảm thấy bị áp lực, khiến người ta cảm thấy nhỏ bé khi đứng trước nó, vì thế liền sinh ra một cảm giác kính trọng.

- Lục Vân, nơi này hơi cổ quái, cảm giác ẩn chứa hung hiểm nào đó.

Chăm chú nhìn thần điện, Long Hồn giọng ưu tư lo lắng nói.

Lục Vân vẻ mặt vô tình, điềm đạm nói:

- Đây là trung tâm của Vân giới, tự nhiên hung hiểm vô cùng. Bây giờ ngươi hãy ở nơi này, để một mình ta tiến vào trong là được.

Lục Vân nhẹ nhàng tiến tới, giây lát đã đến trước đại điện.

Lục Vân ngửng đầu liếc nhìn lên không trung. Đại điện chia ra làm ba tầng, đỉnh đầu đặt một cột đá, trên đó có một hạt ngọc lấp lánh ánh sáng ngũ sắc. Bốn bề cột đá điêu khắc bốn con thần long, thể hiện hình ảnh bốn con rồng tranh đoạt hạt ngọc, mỗi con thần long có hình thế khác nhau, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đứng yên giây lát, Lục Vân đưa mắt lướt xuống bên dưới, chỉ thấy ở tầng thứ ba của Vô Cực thần điện có ánh sáng ngũ sắc hùng dũng xông ra, phảng phất ẩn chứa huyền cơ bên trong. Tiếp theo, tầng thứ hai lại phát ra ánh sáng ba màu là đỏ, vàng và xanh lam, mỗi phương hướng đều có màu sắc khác nhau.

Tiếp tục lướt xuống dưới, Lục Vân nhìn chăm chú tầng thứ nhất. Ở đây có điểm khác biệt với những đại điện trước đó, bởi vì nó không chỉ có một cửa mà có tới tám cửa, vừa hay phù hợp với vị trí của Thái Cực Bát Quái.

Lục Vân di chuyển vòng quanh đại điện một vòng, phát hiện tám cửa này bề ngoài giống hệt nhau, không chút khác biệt khiến cho chàng hơi chấn động kinh ngạc. Trong lòng chàng biết rõ, Vân giới Thiên Tôn sở dĩ xây dựng điện này như vậy, hẳn không muốn để cho người ta phân biệt được phương hướng của tám cửa. Như vậy sẽ không cách nào phán đoán được cửa sinh tử trong bát quái, người đến hẳn không dám xông bừa vào.

Quay lại chỗ cũ, Lục Vân liếc nhìn bốn phía, nhanh chóng dùng tình huống phân bố của bốn con thần long trên đỉnh để đoán được bốn phương chính. Còn cái nào là Đông Tây Nam Bắc thì cần phải khảo sát cẩn thận mới được.

Với tình hình Lục Vân đang hiểu biết, nếu chỉ dùng bên ngoài để suy đoán phân biệt phương hướng như vậy thì quá đơn giản, khi đó Vân giới Thiên Tôn xây dựng điện này có khác gì vẽ rắn thêm chân không chút ý nghĩa. Vì thế, Lục Vân chưa dừng lại ở suy luận này, tiếp tục suy tư không lối ra. Theo hiểu biết của Lục Vân, Bát Quái là đối ứng với tám cửa, chia thành Khai, Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh.

Trong đó Khai và Hưu là cửa tốt, Tử, Kinh, Thương là cửa xấu, hai cửa Đỗ, Kinh là trung bình. Nếu như tiến qua các cửa tốt, tự nhiên mọi sự tốt đẹp, nhưng nếu tiến qua cửa xấu, tất nhiên là họa xảy ra không dứt.

Đối với Lục Vân, tám cửa trước mắt khó phân tốt xấu, điều này chính là nguyên nhân khiến chàng chần chừ. Đương nhiên nói đến chuyện sợ hãi thì Lục Vân không quan tâm. Nhưng đối với chàng, có thể phân biệt ra xấu tốt ở đâu, vô hình trung cũng khiến Vân giới Thiên Tôn kính trọng.

Điểm này Long Hồn ở xa tự nhiên không biết, nó chỉ thấy kỳ quái, Lục Vân trước đây không sợ trời đất, vì sao lại trở nên do dự không quyết như vậy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lục Vân sau khi suy tư thật lâu, phát ra tám luồng Ý Niệm Thần Ba, hóa thành tám luồng vô hình khác nhau đồng thời tiến vào tám cửa để dò xét động tĩnh.

Rất nhanh, tin tức liền bắt đầu phản hồi, nhưng điều khiến Lục Vân bất ngờ chính là có hai luồng Ý Niệm Thần Ba bị công kích sắc bén phá hủy, bốn luồng Ý Niệm Thần Ba thuận lợi tiến vào, còn lại hai luồng biến mất.
Bình Luận (0)
Comment