Nhờ đó, tinh thần Lục Vân chấn tỉnh lại, tay trái lóe lên ánh trắng, "Trấn Hồn phù" bắn ra lập tức đánh bay thanh pháp kiếm sắc xanh, trên bề mặt thanh kiếm còn lưu lại một vết tích màu bạc, khiến cho nó không cách gì động đậy. Sau đó, Lục Vân không kể đến trọng thương, nhanh chóng phong ấn thanh pháp kiếm sắc đỏ, tạm thời giải trừ được nguy cơ.
Đến lúc này, Lục Vân mới thở ra một hơi, bay mình lên trên bục tròn, hơi hơi thở hào hển. Thân thể trọng thương, lòng cảm thấy mệt mỏi, Lục Vân trên đường đi qua năm ải chém sáu tướng, mãi cho đến lúc này mới tính là tạm thời vui vẻ, tâm tình thật sự bình tĩnh lại.
Lời thế ngày trước hôm nay đã kết thúc. Nhớ lại trước đây, cảm khái ít nhiều ngập lòng, ít nhiều cay đắng khó nói, làm sao có thể mô tả hết việc ra tay không ngừng trong một câu đây?
Than thở vang vọng trong đại điện. Khi Lục Vân trị thương xong cũng đã mất thời gian rất lâu. Lục Vân đứng dậy, nhìn lên đỉnh đầu. Vầng mây sáng ngũ sắc trên không lúc này đã bay mất, viên ngọc lấp lánh áng sáng ngũ sắc cũng đã mờ đi.
Cả đại điện một vùng hoang tịch, duy nhất chỉ còn hai thanh pháp kiếm xanh đỏ yên yên lặng lặng nằm ở đó. Tay phải múa lên, Lục Vân hút hai thanh pháp kiếm vào tay, sau khi quan sát giây lát, bật cười nói:
- Té ra là như vậy, không trách trước đây cứ một mực công kích ta. Chỉ đáng tiếc trước khi động thủ ta đã lập lời thề hủy diệt, vì thế không thể lưu lại các ngươi được.
Nói rồi hai tay sử dụng sức lực, khống chế hai thanh pháp kiếm bay lên trời, khi đến vị trí cao bằng với viên ngọc châu trên đỉnh thần điện, hai tay Lục Vân hợp lại, hai thanh pháp kiếm tự động đâm vào nhau, lập tức phát nổ theo sự điều động của chàng, rồi hóa thành một cơn cuồng phong kinh trời tan biến ra bốn bề.
Bay người lên cao, Lục Vân thoát khỏi đỉnh tháp, tay phải giơ cao lên trời, một luồng hào quang xanh đen từ trong lòng bàn tay của chàng phát ra, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một cột sáng ngàn trượng, theo sự khống chế của chàng chém xuống mãnh liệt, hung hăng chém trúng vào đỉnh tháp Vô Cực thần điện.
Chỉ nghe một tiếng sấm kinh khiếp, cả Vô Cực thần điện ngã ầm xuống, trong bụi trần tung bay, một luồng hào quang ngũ sắc lóe lên, đó chính là một bảo tháp ba tầng, toàn thân lấp lánh ánh ngũ sắc, chớp mắt đã hóa thành một vệt sáng nhanh chóng biến mất trong không gian giữa ánh mắt kinh ngạc của Lục Vân.
Lục Vân hơi bất ngờ, hừ nhẹ một tiếng:
- Không hổ là một trong hai mươi bốn thần khí, ta đã hủy diệt được hai kiếm âm dương của ngươi rồi, lại thêm một chiêu cực mạnh, không ngờ lại còn bảo toàn được khả năng trốn chạy, thật là một thần khí không đơn giản.
Vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên cuồng phong thổi đến. Long Hồn vừa thấy chàng xuất hiện liền nhanh chóng chạy đến, cất tiếng hỏi với vẻ quan tâm:
- Lục Vân, ngươi có chuyện gì khẩn thiết không, cuộc chiến cuối cùng nhất định là thảm khốc kịch liệt dị thường rồi?
Bật cười khổ một tiếng, Lục Vân than thở nói:
- Đúng thế, rất là kịch liệt, cũng có thể xem là một lần rất nguy hiểm, may mà cuối cùng ta chiến thắng mọi thứ. Bây giờ …
Lục Vân đang nói chợt dừng lại vì thất kinh bởi cảnh sắc bốn bề. Chỉ thấy Vô Cực thần điện bị hủy diệt rồi, mười hai thần điện bên ngoài cũng lần lượt bị nghiêng đổ, chỉ giây lát đã hóa thành bụi trần.
Long Hồn thấy vậy thất kinh than thở nói:
- Ồ! Tất cả ngã nhào rồi, đây có phải dấu hiện Vân Chi Pháp giới đã bị hủy diệt rồi chăng?
Lục Vân chần chừ một lát, lắc đầu nói:
- Chưa thể tính như vậy, đợi đến khi ta tiêu diệt bảy người còn lại, lúc đó cũng không khác gì nhiều. Được, đi thôi, chúng ta đi xem bảy người cuối cùng một lượt, xem bản lĩnh bọn chúng thế nào đây?
Nói rồi bay mình lên trên lưng của rồng, chỉ huy Long Hồn bay thẳng về phía Đông Bắc, chỉ lát sau đã đến trên tầng mây quỷ dị.
Nhìn xuống bên dưới, Long Hồn nói:
- Lục Vân, nơi này khí tức khá quỷ dị, cảm giác tương tự như luồng khí tức khi ngươi xông vào cửa Vân Chi Pháp giới, bất quá lại mạnh hơn rõ ràng rất nhiều.
Lục Vân gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, chính là loại khí tức đó. Tên của nó hẳn là sức mạnh Huyền Minh Thiên Cương, trước đây ta mãi không ngờ đến. Được rồi, chúng ta xuống thôi, sớm kết thúc thôi, ta cũng muốn quay về rồi, ở nhân gian còn rất nhiều chuyện đang chờ đợi ta.
Long Hồn ừ một tiếng, cả thân hình rồng to lớn nhanh chóng hạ xuống, mang theo cả thân thể Lục Vân chỉ chốc lát đã xông vào trong tầng mây quỷ bí đó, bốn bề mơ mơ hồ hồ khó phân biệt được.
Quan sát tình huống xung quanh, Lục Vân cảm ứng được vài luồng khí tức hơi yếu ớt, liền vỗ vào thân Long Hồn dặn dò:
- Được, giữ nguyên cao độ này không động đậy, những chuyện khác thì để cho ta xử lý.
Nói rồi hình bóng lóe lên, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích, một lát sau liền xuất hiện cách đó trăm trượng.
Ở giữa vùng mây mù, Lục Vân dùng linh thức sắc bén dò xét động tĩnh bốn bề, nhanh chóng cảm ứng được bảy luồng khí tức mạnh mẽ. Các luồng khí tức này do bảy người phân bố theo phương vị Thất Tinh, ai nấy đang toàn lực thi triển pháp thuật, đem toàn bộ sức mạnh tất cả hợp nhất lại, hình thành một kết giới phòng ngự đặc biệt, ý đồ muốn ngăn cản sức mạnh Huyền Minh Thiên Cương, không để nó xâm phạm.
Cười lạnh một tiếng, khí thế toàn thân Lục Vân phát ra, khí lưu mạnh mẽ khiến cho sương mù bốn bề nhanh chóng phân tán, nhanh chóng hiện ra cảnh tượng vùng chung quanh. Dò xét cẩn thận, Lục Vân phát hiện có bảy người trấn thủ Thương Vân Thất Tuyệt trận, trong đó có bốn người thường và ba đạo nhân, lại có một người nữ ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, còn lại đều là người nam, vẻ ngoài xem ra đều trên năm mươi tuổi, người già nhất hẳn tóc đã bạc trắng.
Bảy người đứng cách nhau khoảng vài trượng, ở giữa chừng là một khu vực quỷ bí to nhỏ khoảng ba trượng, không ngừng thể hiện vết hở không gian phập phù, truyền ra một lượng lớn ánh sáng sắc xanh lam thẫm. Sức mạnh của bảy người hội tụ bên trên, hệt như một lưới sáng, chặt chẽ bao kín nơi đó.
Mỗi khi vết hở không gian thời gian xuất hiện, lưới sáng liền nhấp nhô kịch liệt, bảy người vội vàng gia tăng sức mạnh, toàn lực áp chế được nó. Đợi đến khi vết hở biến mất, bảy người liền lợi dụng cơ hội lấy lại hơi thở, chờ đón một lượt vết hở mới xảy ra.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân xuất hiện phía trên vết hở không gian thời gian, nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của bảy người, điềm nhiên lên tiếng:
- Vô Cực thần điện đã bị hủy rồi, bảy vị không cần phải phí hoài tâm sức trấn thủ nơi đây nữa.
Nghe vậy, một ông lão đầu tóc bạc trắng quát lên:
- Ngươi là ai, đừng vội nói xàm, còn không nhanh chóng rời khỏi nơi đây?
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Ta là Lục Vân, hẳn cái tên này các vị đều đã nghe qua rồi. Mục đích đến nơi này của ta, các vị chắc cũng đã đoán được. Hiện nay, ta đã bình an vô sự xuất hiện nơi này, tin chắc có một số chuyện không cần nói, các vị cũng phải biết được rồi.
Bảy người nghe vậy sắc mặt biến hẳn, ông lão tóc bạc gằn giọng nói:
- Lục Vân, ngươi đến từ lúc nào? Còn những người kia vì sao không ngăn trở ngươi chút nào?
Bật cười lạnh, Lục Vân lên tiếng: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Ta đến đây đã rất lâu, còn nói đến việc ngăn cản, những người có thể ra tay đều đã ra tay hết rồi, đáng tiếc bọn họ toàn bộ đều chết trong tay ta, ngay cả Vân giới Thiên Tôn cũng không thoát khỏi được. Hiện tại cả Vân Chi Pháp giới chỉ còn lại bảy người các ngươi, chỉ cần tiêu diệt được bọn ngươi, lời thề năm xưa của ta sẽ hoàn thành.
- Nói xàm, điều này không thể xảy ra được.
Một tiếng quát giận dữ phát ra đồng thời từ bảy người, bọn họ căn bản không tin, tin tức này quả thật quá kinh người.
Lục Vân không thèm để ý, lạnh nhạt nói:
- Tin hay không tin đều không quan trọng, bây giờ bọn ngươi chỉ cần nhớ rõ một điểm, ta đến chỉ để hủy diệt các ngươi, vì thế phản kháng là cách duy nhất để còn sống của các ngươi, chọn lựa như thế nào là trông vào các ngươi thôi.
Giận dữ gầm lên một tiếng, lão già tóc bạc giọng hận thù đáp trả:
- Lục Vân, ngươi là ác ma, bọn ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Dương Cực đạo hữu không cần phải khích động, lời của Lục Vân không đáng để tin, hắn làm vậy là để đả kích bọn ta, lợi dụng lúc tâm thần bọn ta bất định để ra tay đánh lén.
Một vị đạo nhân áo xanh lên tiếng, người này đứng bên trái lão tóc bạc.
Dương Cực lão đạo nghe vậy, lập tức lạnh lùng bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:
- Đa tạ Hoành đạo hữu nhắc nhở, bây giờ các vị giữ vững trận này, để ta đi thu thập hắn.
Lời vừa dứt, không đợi đạo nhân kia đáp lại, Dương Cực lão đạo liền bay người ra nhắm thẳng về phía Lục Vân.
Cười lạnh nhạt, Lục Vân nhìn nhìn Dương Cực lão đạo giận dữ đằng đằng, châm chọc:
- Tu vi của ngươi không mạnh, những người khác vì tính cách nóng nảy giận dữ của ngươi để phái ngươi đến …
- Câm miệng, ngươi là thứ gì, lão đạo có gì cũng không đến lượt ngươi giáo huấn. Bây giờ ta bắt ngươi trước đã, sau đó mới cho ngươi biết, cao thủ Vân Chi Pháp giới của ta không dễ bị xem nhẹ được đâu.
Giữa tiếng rống giận dữ, Dương Cực lão đạo múa song chưởng, hai cột sáng đỏ rực vụt bay đến, phảng phất như lưỡi lửa của rồng, uy thế bất phàm.
Lục Vân sắc mạnh lạnh lại, toàn thân phát ra hàn khí bức người, lạnh giọng nói:
- Ta có bản lĩnh giáo huấn ngươi không, ngươi lập tức biết ngay thôi, đáng tiếc đến lúc đó đã quá trễ rồi.
Nói rồi tay phải múa lên, một luồng sáng đỏ như máu phóng thẳng ra, đánh tan cột sáng đỏ rực của Dương Cực lão đạo, lập tức ấn thẳng vào ngực của ông.
Một tiếng kêu thảm thiết từ miệng lão đạo vang lên, chỉ thấy khuôn mặt ông uốn éo, mặt đầy vẻ thống khổ vô cùng. Nỗ lực tránh đấu, lão đạo ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế của Lục Vân, nhưng thân ông đã bị "Hóa Hồn phù" ăn mòn, làm sao có thể tránh thoát được.
Bốn bề, sáu ngươi còn lại liên tiếp gầm lên giận dữ, nhưng không một ai ra tay, bởi vì chính lúc này vết hở không gian thời gian xuất hiện, sáu người căn bản không thể xoay trở được. Bật cười lạnh một tiếng, trong mắt Lục Vân thần quang lóe lên, một luồng Ý Niệm Thần Ba mật độ cao liền phá vỡ phòng ngự tâm linh của lão đạo, lập tức hủy diệt nguyên thần của ông.
Thu tay phải lại, Lục Vân nhìn sáu người còn lại, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Cửa này mở ra, Vân giới hẳn phải bị hủy diệt, đến lúc đó các ngươi còn có thể tồn tại được chăng?
Hiểu được hàm ý trong lời của Lục Vân, sáu người lập tức phát giận, quát mắng liền:
- Lục Vân ngươi thật vô sĩ, có quang minh chính đại thì giao chiến với bọn ta một trận.
Nghe thấy bật cười lớn, Lục Vân hừ giọng nói:
- Quang minh chính đại? Trên đường ta đến đây, cao thủ Vân Chi Pháp giới các ngươi được mấy lần quang minh chính đại đây? Trước, khi ở Khôn Hòa điện, Nhất Trần tiên cô liên thủ với Ngọc Địch Thanh Ca, Âm Dương Điên Tẩu, Thần Bút Họa Hồn bốn người thiết lập mai phục, bọn chúng như vậy có thể cho là quang minh chính đại được chăng? Sau đó, ở Tây Phương thần điện, Huyền Cực Âm Tẩu lấy tên là Huyền Nguyệt Vô Song, năm người hợp làm một thi triển thuật Liên Tâm Diệt Thần đối phó ta, đó có phải là quang minh chính đại không?
Sáu người kinh ngạc, giọng điệu Lục Vân khiến bọn họ thất kinh, cũng cảm thấy một sự bất an mãnh liệt. Nếu như quả thật lời Lục Vân không giả dối, thế các cao thủ toàn Vân Chi Pháp giới thật sự chết sạch rồi sao? Nếu như Lục Vân nói dối, chàng làm sao biết mà nói những chuyện này?
Nghĩ đến điều này, người phụ nữ trong sáu người mở miệng lên tiếng:
- Lục Vân, thật ra ngươi muốn thế nào?
Bật cười âm hiểm, Lục Vân đáp:
- Rất đơn giản, tự tay hủy diệt Vân Chi Pháp giới, khiến nó vĩnh viễn không tồn tại.
- Tâm trạng thật tàn độc, không ngờ không phân thị phi gì cả, coi nhẹ mọi thứ. Ngươi cũng như một lũ tà ác, ông trời làm sao để cho ngươi được toại nguyện?
Người phụ nữ đó vẻ mặt khinh bỉ giận dữ trừng mắt nhìn Lục Vân.