Trong quá trình tiến lên, "Băng Tuyết Tinh Hồn" trong cơ thể Kiếm Vô Trần đang nhanh chóng bồi bổ cơ thể hắn, khiến hắn nhanh chóng hồi phục lại như bình thường. Như vậy, tốc độ của Kiếm Vô Trần lập tức tăng nhanh, không bao lâu sau đã cách xa Dao Trì được vài trăm dặm.
Lúc này, bầu trời đã tối lại, bốn bề núi non trùng điệp, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng sói tru, nhanh chóng khiến Kiếm Vô Trần đang trầm tư tỉnh lại. Quay đầu, Kiếm Vô Trần liếc nhìn ra sau, Lâm Vân Phong không hề truy đuổi theo, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, xoay mình hạ xuống mặt đất.
Trong màn đêm, trên một ngọn núi nhỏ, Kiếm Vô Trần ngồi tĩnh tọa bên bếp lửa. Trước mặt hắn, ánh lửa đỏ hồng hồng chiếu lên khuôn mặt, soi rõ cặp mày đang cau chặt lại.
Gió nhẹ mơn man, Kiếm Vô Trần thở dài một tiếng. Đối với việc hủy diệt Dao Trì, trong lòng hắn rất ảo não, thật ra cần phải ứng phó thế nào mới có thể hóa giải được chuyện này đây?
Suy tư cả nửa ngày, Kiếm Vô Trần phẫn nộ phát hiện chuyện này ngoài việc né tránh thì chỉ còn duy nhất là phản kháng lại.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm trầm, tự nói: "Tình thế trước mắt thật ép người, ta muốn tiếp tục mượn sức mạnh của Cửu Thiên Hư Vô giới để đối phó Lục Vân rõ ràng đã không còn dùng được, từ nay về sau chỉ có thể trông nhờ vào chính mình.
Ngửng đầu, Kiếm Vô Trần bật cười âm lạnh, ha hả nói:
- Như thế cũng tốt, từ nay về sau không còn sợ sệt, chỉ cần ta có thực lực cực mạnh, ai có thể làm gì được ta đây? Ha ha ha …
Giữa không gian màn đêm, tiếng cười âm hiểm của Kiếm Vô Trần vang vọng không ngừng.
Thời điểm này, hắn đã hoàn toàn chuyển biến từ một người âm hiểm thành một người tà ác.
Một lúc sau, Kiếm Vô Trần ngưng tiếng cười, tự nói: "Trước mắt, quan trọng nhất chính là tìm một nơi để dung hợp sức mạnh của "Băng Tuyết Tinh Hồn" trong cơ thể với sức mạnh cực dương của bản thân. Như thế, sau này cho dù có gặp phải Lâm Vân Phong hay là cao thủ của Hư Vô giới ta cũng không cần phải sợ hãi nữa." Nói đến đó, linh thức của Kiếm Vô Trần phóng mạnh ra ngoài, gần như chỉ trong giây lát, mọi cảnh tượng trong vòng vài chục dặm lân cận liền xuất hiện trong não, nhanh chóng tìm được một địa phương thích hợp.
Kiếm Vô Trần đứng dậy, đưa tay dập tắt bếp lửa, xoay mình bay về phương xa, chỉ một lúc đã biến mất trong vùng núi non trùng điệp. Tối hôm đó, Kiếm Vô Trần không xuất hiện nữa, mãi đến trưa ngày thứ hai mới nghe thấy một tràng cười to lớn vang vọng giữa vùng rừng núi.
Ngạo nghễ giữa không trung, Kiếm Vô Trần toàn thân lấp lánh hào quang xanh đỏ, cả thân hình lúc ẩn lúc hiện, một luồng khí tức tà dị to lớn mơ hồ từ trên người hắn tán phát ra xung quanh.
Ngạo nghễ nhìn xuống dãy núi, Kiếm Vô Trần bật cười điên cuồng nói:
- Lâm Vân Phong, Lục Vân, các ngươi chờ đó đi, lần tới chúng ta gặp mặt sẽ khiến cho các ngươi khó chịu mà chết đi.
Hai tay giơ cao, khí thế vươn đến trời cao, khí lưu vô hình theo khí thế của hắn dâng cao, hóa thành một cơn cuồng phong mạnh mẽ, chỉ chớp mắt liền thổi khắp bốn phương, khiến cho mọi sinh linh trong phương viên vài chục dặm bất kể cây cỏ núi non đều bị tan vỡ, ngọn núi nhô cao chỉ chớp mắt đã bị luồng sức mạnh kinh trời gạt thành bình địa.
Nhìn xuống mặt đất, Kiếm Vô Trần vô cùng thỏa mãn với kết quả này, không khỏi bật cười điên cuồng một tiếng, sau đó rút ra Hậu Nghệ thần cung, dùng cung thế kiếm bắt đầu luyện kiếm pháp.
Tự nhiên bay lượn, ý nghĩ của Kiếm Vô Trần điều động thân hình, kiếm khí sắc bén được thần cung khuếch đại hóa thành cột sáng chói mắt, theo sự di động của thân thể hắn mà qua trái ngoặt phải.
Nhìn xa xa, làn kiếm ngũ sắc hóa thành rồng bay lên, mang theo tiếng rồng ngâm dài, khiến cho trời đất biến sắc, mây gió ảm đạm.
Thời khắc này, Kiếm Vô Trần hệt như một vị thần, hắn thể hiện được thực lực, mạnh mẽ gấp ba lần so với hôm qua, tu vi toàn thân chỉ qua một đêm liền bước vào cảnh giới mới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Đến lúc này, Kiếm Vô Trần đã mạnh mẽ đến cực hạn, bất kể là vận dụng pháp quyết hay gia tăng chân nguyên đều đạt đến điểm cao nhất của cảnh giới.
Những tiếng nổ dày đặc hội tụ lại, hóa thành tiếng sấm giận dữ chấn động chín tầng trời. Bốn bề, bụi đất tung bay, cuồng phong ào ào thổi, từng đợt sương mù bao phủ tất cả, che kín cả hình bóng của Kiếm Vô Trần.
Thu tay lại, Kiếm Vô Trần bật cười đắc ý, sau đó khi bình tĩnh lại, miệng lại tự nói: "Nơi này quá gần Dao Trì, để tránh bị phiền toái cần phải nhanh chóng bỏ đi." Nói rồi ánh sáng nhẹ lóe lên, Kiếm Vô Trần liền biến mất không còn nhìn thấy.
Quy Hạc lĩnh, ở phía Bắc Hằng Sơn cách khoảng sáu chục dặm, là một ngọn núi không cao, nhưng lại rất có danh, bởi vì một trăm năm trước nơi đây đã từng xuất hiện một đại sư đúc kiếm đến mức thần tiên. Bây giờ, vị đại sư đúc kiếm đã sớm ẩn thế cả trăm năm, vì thế nơi đây cũng đã yên tĩnh trở lại.
Đứng trên đỉnh núi, Liễu Tinh Hồn nhìn mãi về phía chân trời, khuôn mặt mờ hiện vẻ ưu tư, miệng lại tự nói: "Cuối cùng thì hắn sẽ ở đâu, vì sao ta cứ đi tìm hoài không gặp đây?" Gió núi rít lên, tiếng chim hót vút lên trời, đáng tiếc không người nào đáp lời.
Thật lâu, Liễu Tinh Hồn thở dài thất vọng, xoay mình chầm chậm bước đi, bóng dáng có phần tang thương. Lúc này, từ xa xa có một đám mây bay đến, giây lát đã xuất hiện trên đầu Liễu Tinh Hồn hấp dẫn sự chú ý của lão.
Ngửng đầu, Liễu Tinh Hồn nhìn lên không trung, ánh mắt hơi biến đổi, một chút cảnh giác mờ hiện trên mặt lão. Trên không trung, đám mây đó phảng phất cũng cảm ứng được tình huống trên mặt đất, sau khi quan sát một lúc, cả đám mây đột nhiên thu nhỏ hóa thành một bóng người đáp xuống bên cạnh Liễu Tinh Hồn.
- Ồ, Vô Trần, là con! Sư thúc đã tìm kiếm con rất lâu, con vẫn tốt đó chớ.
Cao hứng nắm lấy tay của Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn rõ ràng kích động mà lại nóng nảy, điều này khiến Kiếm Vô Trần rất cảm động.
Ở vị trí của hắn lúc này, trong khi bàng hoàng không người trợ giúp, lại gặp được một người quan tâm đến mình, tâm tình thế nào tự nhiên có thể tưởng tượng được.
- Sư thúc, con cũng đang nghĩ đến sư thúc đó. Lần trước đại chiến, sư thúc không biết đi về nơi đâu, con cứ mãi lo lắng cho sư thúc, sau này thật ra sư thúc đi chỗ nào vậy?
Liễu Tinh Hồn than thở nói:
- Một lời khó mà nói hết được. Khi đó ta sợ cao thủ Dịch viên tìm ta truy hỏi tung tích của Trương Ngạo Tuyết, ta liền âm thầm bỏ đi. Ai ngờ cuối cùng Chánh Đạo liên minh lại có kết quả như thế.
Kiếm Vô Trần cười khổ nói:
- Như thế cũng tốt, nếu là sư thúc ở đó đối mặt với cường địch như vậy, phần lớn cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn được. Bây giờ liên minh đã bị hủy diệt, Thiên Kiếm viện cũng không còn, sư thúc đã có tính toán thế nào chưa?
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Nhân gian hiện nay hỗn loạn, với tu vi sư thúc căn bản không cách nào ứng phó với đám yêu ma quỷ quái đó, vì thế ta cứ mãi đi tìm con, từ nay về sau theo con cùng nhau trảm yêu trừ ma thôi.
Kiếm Vô Trần tâm tư đã thay đổi, thử lên tiếng thăm dò:
- Trước mắt, liên minh bị hủy diệt, con cũng chẳng là cái gì, sư thúc còn thật lòng theo con chăng?
Liễu Tinh Hồn hơi lặng đi, sau đó giận dữ nói:
- Vô Trần, con ngay cả sư thúc cũng không tin tưởng nữa phải không? Con quên là sư thúc làm sao để giúp con vạch ra kế hoạch, giúp con mưu cầu Trương Ngạo Tuyết chăng? Tuy cuối cùng thất bại, nhưng sư thúc đối với con thế nào lẽ nào con không cảm nhận được? Hơn nữa, thiên hạ bây giờ, nếu sư thúc không hướng về con thì còn hướng về ai được đây?
Kiếm Vô Trần cười nói:
- Sư thúc đừng nóng, con chỉ tùy hứng hỏi qua mà thôi. Nếu như sư thúc quả thật một lòng với con, con tự nhiên sẽ không ngược đãi sư thúc.
Liễu Tinh Hồn nghe vậy, miễn cưỡng cười cười, hỏi lại:
- Sao con đi có một mình, cô ta không ở chung với con chăng?
Kiếm Vô Trần vừa nghe thấy vẻ mặt biến hẳn, xấu hổ nói:
- Tâm Nghi, cô ấy … cô ấy …
Liễu Tinh Hồn cảm thấy rất kỳ lạ, ý đồ thăm dò cất tiếng hỏi:
- Các con lại gây sự rồi, hay là bởi vì chuyện của Trương Ngạo Tuyết mà cô ta tức giận với con?
Kiếm Vô Trần không đáp, chỉ một mực lắc đầu, vẻ mặt rất phức tạp.
Liễu Tinh Hồn cảm giác thấy chuyện này nghiêm trọng, nhẹ giọng nói:
- Vô Trần, có chuyện gì nói với sư thúc đi, chúng ta đều là nam nhân, sư thúc sẽ giúp con cũng sẽ lý giải cho con.
Kiểm Vô Trần nhìn lão, hai môi hơi động đậy muốn nói lại ngừng, cuối cùng không nói lời nào.
Liễu Tinh Hồn thấy vậy, thành khẩn lên tiếng:
- Vô Trần, giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói rõ được chăng? Xem con như vậy, nhất định đã gặp chuyện phiền phức, con cứ nói với sư thúc, ta sẽ thay con nghĩ ra biện pháp.
Kiếm Vô Trần hơi do dự một chút, sau khi suy nghĩ liền cất giọng bất an:
- Sư thúc, cho dù chuyện gì đi nữa thì sư thúc cũng tình nguyện giúp con chăng?
Liễu Tinh Hồn không chút suy nghĩ, bật lời:
- Đó là tự nhiên thôi, sư thúc không giúp con thì giúp ai đây?
Kiếm Vô Trần nói:
- Nếu con đã lỡ làm một việc không nên làm, sư thúc cũng tình nguyện ở bên cạnh con chăng?
Kiếm Vô Trần nhìn chằm chằm Liễu Tinh Hồn, ánh mắt lấp lánh tia lạnh.
Liễu Tinh Hồn trong lòng chấn động, giọng kiên định đáp:
- Cho dù con làm chuyện gì, sư thúc đều hướng về con, bởi vì con là hy vọng của sư thúc. Thiên hạ hiện nay, Yêu Ma loạn thế, sư thúc chỉ có thể đi theo con mới có thể ỷ vào Hậu Nghệ thần cung của con để thoát qua trường kiếp nạn này. Vì thế vô luận như thế nào, sư thúc đều nhìn về con, hỗ trợ con, chống đỡ con.
Kiếm Vô Trần nghe vậy vẻ mặt tốt lại, tia lạnh trong mắt mất đi, giọng lo lắng nói:
- Con và Tâm Nghi đã gây với nhau rồi.
Liễu Tinh Hồn cau mày không hiểu nói:
- Gây với nhau rồi? Do tình cảm hay là chuyện khác vậy?
Kiếm Vô Trần ảo não lên tiếng:
- Không nói đến tình cảm, quan hệ cũng đã căng thẳng rồi, bây giờ con và cô ta đã trở thành cừu địch.
Liễu Tinh Hồn thất kinh vội vàng nói:
- Sao lại thành như vậy? Các con không phải rất là hòa thuận, vì chuyện gì khiến các con đột nhiên trở mặt vậy?
Kiếm Vô Trần hối hận đáp:
- Con cũng không ngờ như vậy, nhưng con cũng không có biện pháp, thật sự không có cách nào?
Thấy hắn nóng nảy không an, Liễu Tinh Hồn an ủi nói:
- Đừng nóng, từ từ nói, chúng ta từ từ nghĩ ra biện pháp.
Kiếm Vô Trần nghe vậy tâm tình tốt dần, nhỏ giọng nói:
- Sư thúc, con đã hủy diệt Dao Trì rồi.
Liễu Tinh Hồn thân thể chấn động, kêu lên kinh hãi:
- Cái gì! Con sao lại hồ đồ như thế, chuyện không thể cũng dám làm.
Kiếm Vô Trần phiền não nói:
- Con cũng không ngờ, nhưng … Thôi, hiện tại không nói đến chuyện này, sư thúc người nhanh chóng giúp con nghĩ ra biện pháp đi.
Liễu Tinh Hồn bị hắn dọa đến run chân, một lúc sau mới cất tiếng hỏi:
- Nếu đã phát sinh rồi, nói nữa con cũng không làm gì được. Bây giờ Diệp Tâm Nghi ra sao rồi, cô ta có ý tưởng thế nào đây?
Kiếm Vô Trần khổ sở nói:
- Con vốn muốn cầm giữ cô ta, ai ngờ Lâm Vân Phong đột nhiên xuất hiện, cứu thoát được cô ta. Trước mắt, Tâm Nghi hẳn muốn đi tìm sư tổ, con lo rằng …
Kiếm Vô Trần sơ lược qua mọi chuyện, nóng nảy nói:
- Sư thúc, người nói con phải làm như thế nào?
Liễu Tinh Hồn không đáp, cúi đầu chìm vào trầm mặc. Tình huống của Kiếm Vô Trần thật là căng thẳng cao độ, cho dù là Liễu Tinh Hồn lắm kế đa mưu trong nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt được.
Kiếm Vô Trần rất nóng nảy, thấy Liễu Tinh Hồn cũng vô kế khả thi, vẻ mặt không khỏi xuất hiện nét nóng vội liều mạng.
Ngửng đầu, Liễu Tinh Hồn nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Vô Trần, bây giờ sư thúc muốn biết trong lòng con đang nghĩ thế nào.