Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 886

Thét lên giận dữ, Lục Doanh hỏi lại:

- Hồng Tinh, huynh sao rồi?

Bóng người chợt nhoáng lên, Hồng Tinh liền xuất hiện bên cạnh nàng, kinh hoàng lên tiếng:

- Huynh không sao, Doanh muội có sao không?

Nắm lấy tay hắn, Lục Doanh vội chớp động thân người lui về sau, vừa di chuyển lúc sang trái lúc sang phải, vừa ngẩng đầu nhìn trời.

- Người này vô cùng bá đạo, ra tay vô tình, chúng ta không thể đứng yên lâu ở một chỗ.

Theo ánh mắt của nàng nhìn lên trên, Hồng Tinh phát hiện trên không trung có một áng mây đỏ liền biến hẳn sắc mặt, kinh hoàng la lên:

- Tây Hải cuồng long Liễu Thiên Hoa đến rồi.

Lục Doanh không chút hoảng loạn. Thực sự, nàng đã đoán ra từ trước, cho nên lúc này nàng tỏ ra hết sức bình tĩnh, trong lòng đang suy nghĩ tìm cách làm thế nào để trốn thoát.

Tây Hải cuồng long Liễu Thiên Hoa là một cao thủ hung tàn và bá đạo nhất trong tứ hải, ngoại trừ Nam Hải thần long Hàn Ngọc Dương ra, cơ hồ chẳng còn ai có thể đối phó nổi với hắn. Cho nên, Lục Doanh căn bản không dám nghênh chiến, chỉ lo trốn chạy loanh quanh.

- Lục Doanh, đã nhiều năm rồi, muội vẫn cho rằng có thể thoát khỏi tay ta sao?

Ánh đỏ loé lên, một thanh niên khoảng chừng hai tám, hai chín tuổi, thân hình khôi ngô xuất hiện trước mắt hai người. Đường nét trên khuôn mặt của thanh niên này có chút cương nghị, tỏ rõ không chỉ sự anh tuấn mà còn đầy bá đạo, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Cảnh giác nhìn hắn, Lục Doanh lạnh giọng đáp lời:

- Liễu Thiên Hoa, tại sao ngươi lại muốn xâm chiếm Đông Hải và Bắc Hải? Mấy ngàn năm rồi, tứ hải vẫn luôn cùng nhau chống đối bên ngoài là Tử Hải, Hồng Hải và Hắc Hải. Bây giờ ngươi làm như thế chẳng phải là tự chuốc lấy diệt vong sao?

Thản nhiên bật cười, Liễu Thiên Hoa nói:

- Tứ hải rộng lớn, thực lực phân tán. Một khi thống nhất lại, ta có thể tiêu diệt tam hải còn lại. Đến lúc đó, toàn bộ Hải vực đều do ta thống lĩnh, đó sẽ là cảnh tượng vinh quang nhất xưa nay chưa từng có.

Hồng Tinh giận dữ quát lên:

- Nằm mơ, không thể nào làm được!

Liễu Thiên Hoa trừng hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, khiến Hồng Tinh cả người run lên, lập tức lui về sau vài bước, khoé miệng rướm máu.

- Đồ vô dụng, ngươi sống trên đời là nỗi nhục của Bắc Hải.

Đỡ lấy Hồng Tinh, Lục Doanh quát lên:

- Đủ rồi, đừng khoe khoang cuồng vọng trước mặt bọn ta. Hôm nay ngươi chặn lại, thế chúng ta hãy quyết đấu một trận sinh tử, kết thúc ân oán này cho xong.

Liễu Thiên Hoa nhìn nàng, trầm giọng nói:

- Lục Doanh, bây giờ muội quay đầu còn chưa muộn, ta vẫn sẽ để muội làm Hải Hoàng Đế Hậu, cùng ta thống lĩnh thất hải.

Lục Doanh dứt khoát đáp trả:

- Ngươi đừng mơ, ta chỉ muốn tìm ngươi báo thù, dù chết cũng sẽ nguyền rủa ngươi. Hai chúng ta không thể nào ở chung nhau được.

Tức giận gầm lên, Liễu Thiên Hoa nói:

- Nếu đã như thế thì đừng trách ta không niệm tình cũ. Ra tay đi, các ngươi cùng xông lên một lượt.

Hai tay chắp sau lưng, Liễu Thiên Hoa tỏ ra vô cùng cuồng ngạo.

Lục Doanh nhìn Hồng Tinh, nháy mắt ra hiệu với hắn, thân ảnh của hai người ảo hoá, chớp mắt đã bao quanh Liễu Thiên Hoa, hai mươi bóng người đồng thời tấn công, phát ra hào quang màu xanh đỏ đan xen nhau.

Đứng yên ngạo nghễ, bên ngoài thân thể Liễu Thiên Hoa hiện lên một vách sáng, trên đó không ngừng lấp loé ánh xanh đỏ, chính là làn sáng công kích của Lục Doanh và Hồng Tinh. Sức mạnh của hai người không bằng Liễu Thiên Hoa, nhưng công kích của hai người dù sao cũng gây ra một nguy hại nhất định nào đó cho hắn. Do vậy, Liễu Thiên Hoa sau khi chặn công kích của hai người rồi, hai tay liền giang ra, lòng bàn tay ẩn chứa hào quang màu lam biếc, hình thành hai luồng xoáy, vừa mau chóng hút lấy vách sáng vào lòng bàn tay, vừa tập trung công kích của hai người vào tay mình.

Thế là, Lục Doanh và Hồng Tinh một trái một phải, hình thành một đường thẳng với Liễu Thiên Hoa, hào quang màu xanh lục, đỏ và xanh lam hội tụ lại, bộc phát ra những tia lửa chói mắt xung quanh thân người Liễu Thiên Hoa.

Xung quanh, cuồng phong trỗi dậy, không khí cuộn xoáy quanh ba người, lan tỏa ra xung quanh. Luồng gió xoáy đi đến đâu liền núi lở đấy sụp, cây cối xanh tươi rậm rạp cũng bị trốc gốc bay lên, kéo theo cả đất cát nhanh chóng bay về nơi xa.

Chớp mắt, một vòng tròn khoảng vài dặm xuất hiện trên mặt đất, cây cối xung quanh hoàn toàn biến mất, núi non không còn, ngoại trừ ba người đang cố sức chống chọi, cả thế giới trở nên vắng lặng, đến ngay cả cơn gió nhẹ cũng không thấy thổi qua.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó, Hồng Tinh chao đảo thân hình phá vỡ không khí yên lặng khiến cho thế cục quân bình lập tức biến đổi. Giao chiến đã lâu, Hồng Tinh do bị thương trước nên không chống đỡ nổi trước hết, bị chưởng lực đáng sợ đó của Liễu Thiên Hoa công phá giới tuyến phòng ngự, thân hình lập tức chao đảo lắc lư, khí tức trong cơ thể hỗn loạn. Sắc mặt Lục Doanh thê lương, tuy đã sớm đoán biết trước nhưng khi chính thức đối mặt, nếu nói không để tâm đến thì chỉ là gạt người mà thôi.

-Biết nhau đã ngàn năm, các ngươi có bản lĩnh gì có thể thoát khỏi pháp nhãn của ta chứ. Kết thúc thôi, ta đã cho các ngươi cơ hội toàn lực tấn công, hãy nói lời vĩnh biệt đi!

Giọng nói lạnh lùng vô tình, không chút dao động, có thể thấy được Liễu Thiên Hoa này quả thực không hề đơn giản.

Các thớ thịt trên mặt Lục Doanh run khẽ, hai tay run rẩy, muốn chống đỡ sức mạnh cuồng bạo của Liễu Thiên Hoa. Đáng tiếc, chỉ trong chốc lát, nàng liền kêu thảm một tiếng, giống như một bông hoa khô héo bay ra ngoài mười trượng. Kết cục của Hồng Tinh còn thảm hơn cả Lục Doanh, Liễu Thiên Hoa dường như cố ý đánh một chưởng kết liễu nên chưởng kình vô cùng hùng mạnh, chấn Hồng Tinh lui liền ba bước rồi ngã ngửa ra sau.

Vút thân bay lên, Liễu Thiên Hoa ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Doanh, nhẹ hừ giọng nói:

- Cho nàng cơ hội cuối cùng, hãy suy nghĩ cho rõ ràng đi.

Trên mặt đất, Lục Doanh mặt mày trắng bệch, máu tươi không ngừng trào ra khoé miệng, thân thể run lên nhè nhẹ, ánh mắt u ám vô thần. Ngước mặt nhìn trời, ý nghĩ trong đầu Lục Doanh bay đi thật xa, trong lòng thầm van vái:

- Lục Vân, huynh đang ở đâu, có biết muội muốn gặp huynh một lần không?

Oán niệm sâu thẳm, niềm mong mỏi thiết tha hoá thành một mũi tên xuyên thẳng lên trời mây. Thời khắc này, trước khi chết, Lục Doanh phát ra tiếng nói từ trong tận đáy lòng mình, chỉ là không biết người ở phương xa có nghe thấy không?

*******************************

- Công chúa, thiếu chủ!

Hai tiếng thét vang lên từ Mục Hoa và Lam Điện. Hai người sau khi đột phá được tầng tầng lớp lớp trở ngại, lê thân hình đầy thương tích lao đến bên hai người Lục Doanh.

Nhìn cảnh tình trước mắt, Lam Điện bổ đến bên cạnh Hồng Tinh, thấy hắn còn chưa chết liền thở ra một hơi, rồi lập tức quay người bổ thẳng đến Liễu Thiên Hoa.

Mục Hoa ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Doanh, vội vàng truyền linh lực vào cơ thể nàng, đồng thời nhỏ giọng nói:

- Công chúa không cần nói gì hết, thời gian của công chúa không còn nhiều. Chút nữa thuộc hạ ngăn lấy Liễu Thiên Hoa, công chúa nhất định phải sống sót rời khỏi đây.

Gương mặt Lục Doanh đầy thương cảm, hai môi mấp máy như muốn nói gì nhưng nhất thời không nói nên lời. Lục Doanh dời mắt sang Hồng Tinh, thấy hắn không ngờ đã đứng dậy, trong lòng vừa mừng vừa lo, nhưng không biết sao có cảm giác bất an?

- Được rồi, công chúa, hãy đi mau, không được quay đầu lại, hy vọng đang ở phía trước.

Nhỏ giọng nhắc nhở, Mục Hoa thu tay phải về, rồi cấp tốc tấn công Liễu Thiên Hoa.

Lục Doanh xoay người đứng lên, nhìn Hồng Tinh đang đi đến gần, vươn tay nắm chặt lấy hắn, lặng lẽ trốn chạy về hướng bắc. Đang đánh nhau, Liễu Thiên Hoa nhìn thấy hai người rời khỏi, ngọn lửa giận trong mắt bỗng bừng cháy dữ dội, khí thế toàn thân bùng phát, luồng sóng khí bắn mạnh ra hình thành sấm động chớp giữa không trung, chấn cho Mục Hoa và Lam Điện run rẩy không ngớt.

Hét lớn một tiếng, Lam Điện xoay tròn ngay tại chỗ, ánh xanh lam quanh thân hắn theo thế xoay tròn hình thành một cơn lốc xoáy xoắn ốc, phía trên đỉnh xuất hiện một con rùa lớn, nhắm hướng đè thẳng xuống Liễu Thiên Hoa.

Mục Hoa cũng không chút chậm trễ, ngay khi Lam Điện phát động thì thân hình cũng nhanh chóng lao qua lao lại như con thoi đan xen xung quanh Liễu Thiên Hoa, trong chốc lát đã thiết lập một trận ánh sáng màu xanh gồm mấy mươi con quái ngư hợp thành. Trận này lấp lóa ánh xanh, mỗi con quái ngư toàn thân đều xanh biếc, khi đưa lượn qua lại, ánh xanh đan xen nhau, hình thành một lưới sáng dày đặc như sao trời, tầng tầng lớp lớp trói chặt lấy quanh thân Liễu Thiên Hoa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sắc mặt lạnh lại, khi đối mặt với sự công kích của hai cao thủ Đông Hải và Bắc Hải, hai tay Liễu Thiên Hoa nhanh chóng kết ấn trước ngực, hai luồng hào quang một xanh một đỏ đan xen rồi hợp nhất trong lòng bàn tay, hình thành một viên ngọc châu sáng chói, theo sự điều khiển của hắn, hạt châu từ từ bay lên đỉnh đầu.

Viên ngọc châu này thật kỳ quái, phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, hệt như có linh tính vậy. Khi gặp con rùa lớn phía trên, ánh sáng phân tán liền tụ lại thành cột sáng, khi gặp phải lưới sáng sắc xanh xung quanh thì như lưỡi kiếm sắc bén, lập tức cắt đứt hết chúng.

Sấm chớp kèm theo những tia lửa dày đặc lan toả từ giữa ba người. Trong lúc giao chiến, Lam Điện khôi phục lại nguyên hình con rùa lớn, sức mạnh phòng ngự bẩm sinh của hắn uy hiếp nhất định Liễu Thiên Hoa. Lại thêm Mục Hoa dốc hết sức trợ giúp, hai người phối hợp chặt chẽ với nhau, tạm thời vây chặt lấy Liễu Thiên Hoa, tạo thời gian cho Lục Doanh và Hồng Tinh trốn thoát.

Luồn lách giữa rừng núi, Lục Doanh và Hồng Tinh điên cuồng chạy thẳng một mạch, luôn tìm những sơn cốc vắng vẻ tĩnh mịch mà lao vào để ẩn giấu hành tung, giảm bớt nguy hiểm. Trong thoáng chốc, hai người đã bay được hơn mười dặm, thấy phía sau không có ai đuổi theo, Hồng Tinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nét tươi cười sau khi thoát được một kiếp nạn.

- Doanh muội, chúng ta mau tìm nơi nào ẩn nấp, đợi mọi việc sau khi bình lặng lại mới rời đi, lúc đó sẽ an toàn hơn.

Sắc mặt Lục Doanh trắng bệch, lắc đầu nói:

- Nơi đây quá gần, cho dù chúng ta có ẩn trốn cũng sẽ bị bọn chúng tìm ra. Trước mắt, hy vọng duy nhất là đánh cuộc một lần với vận mệnh, xem coi...

Âm thanh bỗng nhiên bị ngắt đoạn, chỉ thấy phía sau truyền đến một cột sáng chói loá mang theo một luồng khí tức quen thuộc, truyền vào lòng hai người. Thân hình run lên, Lục Doanh bi thảm hô to:

- Mục Thanh...

Hồng Tinh mặt mày nặng nề đau khổ, an ủi nói:

- Doanh muội, để báo được thù, chúng ta cần phải kiên... a...

Lời còn chưa dứt thì lại có một tia khí tức nữa xông thẳng lên trời, chính là của Lam Huyền.

Lục Doanh nhìn y, thê lương nhỏ nhẹ:

- Kiên cường lên...

Hồng Tinh mặt mày thê thảm, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:

- Huynh biết, huynh không để cho muội phải thất vọng. Đi thôi.

Tăng tốc mãnh liệt, Hồng Tinh kéo Lục Doanh chạy thục mạng như điên.

- Ha ha... tốc độ nhanh thế cơ à, chạy nửa ngày trời mà chỉ mới chạy được bao nhiêu xa thế thôi à.

Giọng nói bỗng dưng vang lên, giống như một lưỡi kiếm sắc bén của tử thần, đâm sâu vào tim của Lục Doanh và Hồng Tinh.

Dừng lại, hai người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa không trung, Tây Hải ngân long Liễu Tàn Hồng sắc mặt âm trầm, phảng phất như một kẻ đi săn, ánh mắt toát lên sự đắc ý không nói thành lời, khiến người ta phải sinh lòng căm ghét.

- Doanh muội, muội chạy đi, ở đây giao cho huynh.

Liếc nhìn Lục Doanh, trong ánh mắt Hồng Tinh có chút không đành lòng. Có lẽ tình cảm cả ngàn năm đến giờ phút trước lúc chết, ngược lại càng thương cảm hơn bao giờ hết.

Đôi môi Lục Doanh khẽ run, Hồng Tinh quen biết nàng cả ngàn năm nay, suốt thời gian đó vẫn luôn khổ sở theo đuổi nàng, nhưng đến lúc này bản thân nàng chưa từng có lời nào hứa hẹn, điều này thật sự quá tàn nhẫn.
Bình Luận (0)
Comment