Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 909

Thương Nguyệt lại gặp phải Song Đầu hải báo Nghịch Thanh, cao thủ Tây hải này có tính tình tàn bạo, khi ra tay lập tức dùng toàn lực. Hắn dùng song quyền đánh trúng một chưởng của Thương Nguyệt đang ẩn giấu thực lực tính kế lâu dài, Nghịch Thanh tuy bị chấn lui mãnh liệt nhưng tình huống có phần tốt hơn Ma Liệt. Vì thế, Thương Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng nàng không lộ ra, thân thể thuận thế lùi lại, tuyệt đối không tận dụng lợi thế để tấn công.

Người đối địch với Trương Ngạo Tuyết chính là người toàn thân đen như than, quanh người bao phủ ánh sáng đen. Người này tính tình cảnh giác, ngay khi tiếp xúc với Trương Ngạo Tuyết liền mơ hồ phát hiện một chút khác thường, thân thể uốn gập trong nước biển hệt như cá đang bơi để né tránh trực diện của Trương Ngạo Tuyết, phát động công kích từ mặt bên.

Công kích của người này rất quái lạ, ánh đen trên người tụ lại, theo sự di động của thân thể hắn liền phát ra từng luồng ánh chớp điện đen ngòm, khiến cho Trương Ngạo Tuyết không cách gì né tránh.

Đối mặt với tình hình này, trong lòng Trương Ngạo Tuyết lóe lên ý nghĩ, nước biển bốn bề lập tức rẽ ra, ngăn hẳn việc truyền đi của ánh điện. Đồng thời, thần kiếm trong tay múa lên, hàng trăm làn kiếm dày đặc kết thành lưới, tầng tầng lớp lớp liên tục bắn thẳng về địch nhân.

Những làn kiếm lóe sáng rít lên bay vụt mang theo khí thần thánh, không hề chịu chút ảnh hưởng nào của nước biển, lập tức bao phủ phương viên chục trượng, khiến cho người thần bí đó không kịp thối lui, rơi vào phạm vi công kích sắc bén.

Quá trình này kéo dài giây lát, đợi khi ánh kiếm mất đi, địch nhân đen như than đó liền gầm lên cuồng bạo, lồng lộn xung quanh Trương Ngạo Tuyết, rõ ràng hắn đã bị tổn thương rất nặng.

Phần Thiên gặp phải người đàn ông trung niên âm trầm toàn thân trắng nhức mắt kia, người này đàn ông lại có tướng phụ nữ, không những tướng mạo như vậy mà ngay cả pháp quyết tu luyện cũng âm hiểm quỷ bí vô cùng. Sau khi ngăn chặn được Phần Thiên, ngón tay mảnh khảnh của hắn hơi hơi búng ra, hai luồng sáng màu xanh lục xem ra nhỏ bé nhưng lại mang theo sức mạnh phá tan vàng đá, lập tức phá hủy được luồng lửa do Phần Thiên phát ra, tiếp tục hướng thẳng vào ngực của Phần Thiên.

Vẻ mặt hơi biến, Phần Thiên cảm thấy chấn động kinh hãi với thực lực của người này, thân thể vội vàng lướt ngang ba thước né tránh một chiêu vừa rồi.

Người đàn ông trung niên bật cười âm hiểm, lướt theo như hình với bóng, mười ngón tay búng ra, kình lực từ ngón tay liên miên không ngừng hệt như những làn kiếm ánh sáng truy đuổi theo hình bóng của Phần Thiên.

Thấy vậy, Phần Thiên giận dữ trong lòng, toàn thân rực lên ngọn lửa, tuy bị ảnh hưởng của nước biển, nhưng Tam Muội chân hỏa của hắn không chút yếu đi, hệt như một vầng mây cuồn cuộn, nhanh chóng bay thẳng về phía người đàn ông trung niên đó.

Ngọn lửa của Phần Thiên mạnh mẽ vô cùng, khi gặp phải những luồng chỉ lực âm nhu của đối phương, hai bên một âm một dương gặp nhau, lập tức sinh ra sức nổ cực mạnh trong nước, liền hất lùi cả hai người ra xa.

Trong lúc hai bên cùng nhau giao chiến, bên phía Tây hải một bóng người đỏ như máu đứng yên bất động nhìn tám người giao đấu hơn thua. Nhìn lại địch nhân trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp của Bách Linh mơ hồ hiện lên nét cười nhàn nhạt, nàng dùng chân nguyên biến âm thanh thành tám luồng truyền vào tai tám người còn lại.

- Hải vực cao thủ chào đón người khác đến như vậy sao?

Song Đầu hải báo Nghịch Thanh cất giọng hung tàn:

- Đây là Hải vực, chúng ta không chào đón người tu đạo của nhân gian. Hễ là người xâm phạm đến đây, quy củ của Tây hải ta chỉ có giết không tha. Bây giờ, các ngươi hãy báo danh chịu chết thôi.

Phần Thiên khinh bỉ nhìn hắn, hừ giọng nói:

- Đúng là cuồng vọng không biết gì, ngươi cho ngươi là thứ gì mà dám coi thường mấy người chúng ta như vậy.

Nghịch Thanh thấy vẻ khinh bỉ của hắn, lập tức nổi giận lôi đình, gằn giọng nói:

- Nhân loại đáng ghét, ta giết ngươi trước.

- Dừng tay, hỏi rõ lai lịch trước đã sau đó mới động thủ cũng chưa muộn.

Bóng máu kia lên tiếng, giọng nói đúng là đàn ông, xem ra hắn chính là người làm chủ ở đây.

- Nếu như đã đến, tất nhiên phải đối mặt, bốn vị hãy nói rõ lai lịch để chúng ta dễ xưng hô.

Phần Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, giọng sắc bén đáp trả:

- Được, việc thông báo danh tính có qua có lại, các ngươi là chủ hẳn phải bắt đầu trước.

Bóng máu kia tuyệt đối không để ý, điềm nhiên lên tiếng:

- Nói đúng, nơi đây hẳn phải do chúng ta làm trước. Đầu tiên, ta hãy nói một chút về mình. Trong Hải vực, những người biết ta đều thích gọi ta là Huyết Ma, các ngươi gọi ta như vậy cũng được. Phía sau là hai bằng hữu của Tây hải, một người là Nghịch Thanh, một người là Ma Liệt. Ngoài ra, còn lại là Hắc Sát và Bạch Diệu, người trong Hải vực gọi là Hắc Bạch song tà.

Phần Thiên cười cười, châm chọc nói:

- Nghe cả nửa ngày, không có người nào cả, đều là những súc sinh, không trách chẳng biết chút lễ nghĩa. Bây giờ để ta giáo huấn các ngươi một chút, phải biết giới thiệu mình như thế nào. Trước hết, bốn người chúng ta từ nhân gian đến, tệ nhân là Phần Thiên, xuất thân là truyền nhân của Thiên Hỏa. Bên cạnh ta chính là môn hạ của Dịch viên, một trong sáu viện tu chân tên là Trương Ngạo Tuyết, một người xuất thân từ Phượng Hoàng thư viện tên là Thương Nguyệt, cả hai hợp lại chính là Tu Chân song bích, chính là những người đẹp nổi tiếng thiên hạ. Đương nhiên, nói với các ngươi cũng như đàn gảy tai trâu. Còn lại một vị chính là Bách Linh công chúa, lai lịch có nói các ngươi cũng chưa từng nghe qua nên cũng không cần cho các ngươi biết làm gì.

Hiểu được ý châm chọc trong lời của Phần Thiên, Ma Liệt giận dữ cất giọng:

- Câm miệng, đây là Hải vực, làm sao có thể để cho mấy người tiểu bối nhân gian các ngươi ở đây nói năng lung tung được.

Huyết Ma phất tay ngăn hắn lại, giọng lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

- Xem bộ dạng của các ngươi hẳn cả bốn có địa vị không nhỏ trên nhân gian. Lần này đến đây theo lời thỉnh cầu của Lục Doanh hay còn có mục đích nào khác?

Bách Linh hỏi lại:

- Ngươi cho là cần phải hỏi đến chuyện này sao?

Huyết Ma cười ha hả trả lời:

- Tự nhiên phải làm, bởi vì chuyện này quan hệ đến sống còn của các ngươi.

Bách Linh không thèm để ý, cười khinh bỉ nói:

- Phải vậy chăng? Nếu như vậy thì để ta cho ngươi biết. Chúng ta lần này đến đây trước hết là hỗ trợ Lục Doanh lấy lại Đông hải, thứ hai là làm cho năm người các ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi Hải vực. Nói như vậy không biết đã đủ rõ rồi hay chưa?

Huyết Ma hừ lạnh nói:

- Đủ rồi, rất rõ ràng, hành trình của các ngươi cũng chấm dứt ở đây.

Phất tay lên, Hắc Bạch song tà, Ma Liệt, Nghịch Thanh nhanh chóng thành hàng tiến lên, một trận đại chiến lập tức bắt đầu.

--------------------------------------

Thuận lợi xông vào được Hải Toàn cốc, Lục Vân và Lục Doanh nhanh chóng lặn xuống, chỉ giây lát đã cảm ứng được nước biển dưới chân nhấp nhô kịch liệt, sáu bóng sáng truy đuổi lẫn nhau trong nước biển phân thành ba tổ.

Để ý đến động tĩnh bốn bề, Lục Vân phát hiện Hải Toàn cốc này mặt trên nhỏ, mặt dưới rộng ra, từ trên xuống dưới ước chừng trăm trượng. Lúc này, sáu người giao chiến đang cách đáy biển chừng khoảng chục trượng.

Do bởi tốc độ nhanh, dung mạo của sáu người không nhìn rõ được. Nhưng Lục Vân nhờ có Ý Niệm Thần Ba, gần như chỉ trong tích tắc, sáu khuôn mặt lập tức hiện lên trong não của chàng. Thấy vậy, Lục Vân không chút để ý, hiện nay điều chàng quan tâm lại chính là bốn người chưa từng động thủ ở đáy biển.

Trong đó, có hai người Lục Vân biết chính là ông chủ của Đông hải Định Thiên cung, Đông hải Long vương, một người chính là Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa. Còn lại hai người kia, một người cỡ tuổi của Đông hải Long vương, mình mang áo màu đỏ tươi, khuôn mặt giận dữ lại có mấy phần uy nghiêm. Một người còn lại toàn thân đen ngòm, không những không một chút phát sáng, ngược lại liên tục hấp thu ánh sáng chung quanh hình thành một vật thể hút sáng quái dị.

Ánh mắt Lục Doanh quét quanh bốn phía, khi nhìn thấy bóng hình của Đông hải Long vương, khuôn mặt liền lộ vẻ kích động, nói với Lục Vân:

- Phụ vương muội ở đây, chúng ta nhanh chóng lặn xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lục Vân gật đầu đồng ý, để nàng nắm lấy tay mình, vừa hạ xuống vừa chỉ vào hai người kia hỏi:

- Bọn họ là ai, muội có thể biết được không?

Lục Doanh nhìn hai người kia đáp lời:

- Một người toàn thân đỏ hồng chính là Bắc hải Long vương, cũng là ông chủ của Hổ Phách cung. Còn lại một người toàn thân đen ngòm đó muội chưa từng gặp qua, không biết lai lịch.

Liễu Thiên Hoa ngửng đầu liếc nhìn Lục Vân và Lục Doanh đang hạ xuống nhanh chóng, vẻ mặt lộ ra chút kinh dị. Rõ ràng việc Lục Doanh quay về khiến hắn hơi giật mình.

Đông hải Long vương cũng cảm nhận được khí tức của Lục Doanh, ngay khi vừa nhìn thấy nàng khuôn mặt liền lộ vẻ xúc động, hai môi hơi run run, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không kịp mở lời.

- Phụ vương, cha không sao chứ?

Buông tay Lục Vân, Lục Doanh nhảy phốc đến bên cha, vội vàng lên tiếng hỏi.

- Ta rất tốt, con không sao là ta an tâm rồi.

Vuốt ve mái tóc của Lục Doanh, Đông hải Long vương vẻ mặt từ ái lên tiếng.

Buông tay cha, Lục Doanh xoay người chỉ Lục Vân nói:

- Phụ vương, cha còn nhớ đến huynh ấy không. Lần này khi con chạy trốn khỏi Hải vực, sắp sửa chết trong tay của Liễu Thiên Hoa thì huynh ấy phái người kịp thời đến cứu sống được con. Bây giờ Lục Vân thống lĩnh cao thủ nhân gian, đặc biệt đến đây trợ giúp chúng ta, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có hy vọng thu phục được Đông hải.

Nghe vậy, Đông hải Long vương vẻ mặt vui mừng, kích động hỏi:

- Thật vậy sao?

Lục Doanh không khỏi gật đầu, giọng đau thương nói:

- Tự nhiên là đúng vậy, những người đi theo đang ở ngoài cửa cốc, lúc này hẳn đang giao chiến với địch nhân.

Đông hải Long vương thân thể chấn động, mỉm cười đau thương, ánh mắt cảm kích nhìn Lục Vân.

Mỉm cười gật đầu, Lục Vân điềm nhiên cất tiếng:

- Không cần phải kích động, biến cố thật sự lúc này vừa mới bắt đầu thôi.

Đông hải Long vương sửng sốt, sau đó mất đi vẻ mặt kích động, hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn Liễu Thiên Hoa có mấy phần cảnh giác như cũ.

- Lục Doanh, còn Hồng Tinh, hắn …

Bắc hải Long vương giọng đầy bất an, vẻ mặt trông chờ lên tiếng.

Lục Doanh vẻ mặt thê lương, tang tóc nói:

- Con cũng không biết nữa, huynh ấy lúc đó bị Liễu Tàn Hồng ngăn lại, bọn con phân tán ra.

Bắc hải Long vương vừa nghe thân thể lắc lư vài cái, chỉ chớp mắt đã già đi rất nhiều.

Lục Doanh nhìn ông, giọng đau khổ nói:

- Xin lỗi, chính con đã hại huynh ấy.

Bắc hải Long vương không lên tiếng nhưng chỉ chầm chậm lắc đầu, toàn thân lộ ra vẻ thê lương.

Nhìn Lục Vân, Liễu Thiên Hoa cau mày hừ lạnh nói:

- Tiểu tử, gan của ngươi không nhỏ, không ngờ đến đây lo chuyện Hải vực ta.

Lục Vân lạnh lùng đối mặt, giọng phản bác:

- Liễu Thiên Hoa, thực lực của ngươi không mạnh, nhưng ngược lại dã tâm rất lớn, cẩn thận kẻo mang không nổi.

Liễu Thiên Hoa gầm lên một tiếng, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, Hải vực không thể để cho ngươi nói loạn. Có bản lĩnh hay không, cần phải so tài mới có thể xác định được.
Bình Luận (0)
Comment