Lục Vân nhìn thấy ánh mắt của hắn, thấy hắn không chút sợ hãi, trong lòng có phần đồng tình với ngạo khí của hắn.
- Nghe cho rõ, vấn đề thứ nhất ta muốn biết, đó là nguyên nhân gì khiến ngươi đem lòng muốn xâm lược Bắc hải và Đông hải?
Liễu Thiên Hoa lạnh lùng trả lời:
- Rất đơn giản, vì quyền lợi. Ta muốn thống nhất Hải vực hẳn phải phát động chiến tranh, mà Đông hải và Bắc hải là yếu nhất, bọn chúng hẳn phải trở thành vật hy sinh đầu tiên.
Lục Vân hơi cau mày, hừ giọng nói:
- Lý do của ngươi không sai, đáng tiếc lại không phải là nguyên nhân chân chính. Đáp án ta cần tuyệt đối không phải là chuyện này.
Liễu Thiên Hoa né tránh ánh mắt của chàng, hừ lạnh nói:
- Ngươi hỏi điều này, không phải là một có một sự giải thích hợp lý, để cho mình có cớ ra tay, sao phải để ý là thật hay giả.
Lục Vân hơi khép mắt lại giọng chậm rãi:
- Ngươi rất thông minh, nhưng vì sao lại không tình nguyện nói ra nguyên nhân? Chuyện đã đến bước này, cho dù ngươi có trả lời hay không, ngươi đều không thể che giấu được sự thật.
Liễu Thiên Hoa vẻ mặt vô tình, lạnh nhạt lên tiếng:
- Đây là chuyện của ta, ngươi hỏi tiếp chuyện thứ hai đi.
Lục Vân lắc đầu thở dài nói:
- Điều thứ nhất ngươi đã không tình nguyện trả lời, hà tất phải hỏi đến chuyện thứ hai. Liễu Thiên Hoa, nếu như hôm nay ngươi chết ở đây, ngươi có hối tiếc chuyện gì chưa hoàn thành không?
Liễu Thiên Hoa ngửng đầu trừng Lục Vân, giọng lạnh lùng tàn bạo đáp:
- Ngươi khẳng định có thể nắm vững chuyện nơi đây chăng?
Bật cười điềm nhiên, Lục Vân trả lời:
- Điều này thật ra ngươi không cần phải hỏi, qua trận chiến vừa rồi ngươi hẳn phải hiểu rõ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Liễu Thiên Hoa nghe vậy, vẻ mặt biến ảo không ngừng, thật lâu sau mới trầm giọng nói:
- Lục Vân, lời này của ngươi có ý muốn khiến ta bị nhục, hay là muốn biết nguyên nhân thật sự?
Lục Vân vẻ mặt nghiêm lại, nghiêm túc đáp:
- Đứng trên lập trường của ta, bọn ta là đối địch, nhưng nhìn riêng về bản thân ngươi, ta lại cảm thấy thích thú với ngạo khí của ngươi.
Liếc nhìn chàng, Liễu Thiên Hoa đưa mắt đến Lục Doanh, dừng lại giây lát sau đó mới chuyển đi.
- Thật ra có nhiều chuyện chúng ta không thể tự quyết được. Từ trước đến nay ta đều cho rằng, chỉ cần ta nỗ lực liền có thể thực hiện được tâm nguyện. Nhưng định mệnh đã sắp sẵn, nhiều chuyện vốn rất tốt đẹp nhưng đến lúc cuối cùng lại không được như ý, khiến cho người ta không cách gì giải thích được.
Nghe thấy sự đau thương trong lòng hắn, Lục Vân cảm xúc lên tiếng:
- Thế sự như vậy, gặp gỡ khó mà định liệu, nếu chúng ta không có tâm trí kiên định, cuối cùng hẳn sẽ bị định mệnh kiềm chế.
Liễu Thiên Hoa bật cười đau thương, vẻ xem thường lên tiếng:
- Tâm trí kiên định? Nếu quả thật có thể làm như vậy, thế gian hẳn không có chuyện bất đắc dĩ. Đến đây, Lục Vân, đừng nói nhiều chuyện. Nếu như ngươi quả thật có thể thắng được ta, trước khi chết ta sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi của ngươi.
Lục Vân cau đôi mày kiếm, giọng nghi ngờ hỏi:
- Ngươi quả thật muốn như thế?
Liễu Thiên Hoa nghiêm túc đáp:
- Tự nhiên là thật.
Lục Vân khẽ thở dài, giọng tiếc nuối nói:
- Thật ra ta không muốn giết chết ngươi, chỉ có điều ngươi đã muốn kiên trì, ta sẽ giúp cho ngươi. Đến đây, ta cho ngươi cơ hội ba chiêu. Nếu như trong ba chiêu ta không giết được ngươi, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi ra đi.
Liễu Thiên Hoa ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Khẩu khí thật cuồng vọng. Ta xem thử ngươi có bản lĩnh nhiều ít thế nào.
Hai tay ôm vòng trước ngực thành thế Thái Cực, lòng bàn tay ánh lam mờ hiện khiến cho không khí bốn bề lưu chuyển, hình thành một cột gió tròn xoay, lập tức rẽ nước ở vùng phụ cận ra.
Chiêu thứ nhất, Liễu Thiên Hoa liền thi triển Tây hải Chi Tâm – Nộ Lãng Thiên Khiếu. Rõ ràng trong lòng hắn rất cẩn thận với Lục Vân.
Nhìn thấy một chiêu uy lực mãnh liệt này, Lục Vân vẻ mặt lộ ra chút tươi cười, cất giọng tán dương:
- Không tồi, đây mới là uy thế của bá chủ Tây hải.
Hai tay chắp sau lưng, khí thế gia tăng điên cuồng, một vùng không khí với trung tâm là Lục Vân đột nhiên hiện ra với tốc độ nhanh hơn cột gió của Liễu Thiên Hoa, lập tức ép toàn bộ nước biển trong Hải Toàn cốc ra bên ngoài, khiến cho bên trong cốc trở thành khu vực không có nước, giống hệt như đang ở trên đất liền.
Hành động này khiến người ta phải khiếp sợ, không những vẻ mặt cao thủ Hải vực biến hẳn, mà ngay cả ba người nữ Bách Linh và Phần Thiên đều cảm thấy giật mình khác thường. Đối mặt với cường địch như Liễu Thiên Hoa, không ngờ Lục Vân lại dùng phần lớn chân nguyên để duy trì không gian to lớn như vậy, chịu đựng áp lực của nước biển. Đây là chuyện rõ ràng không thuận lý trí lắm.
Đương nhiên, khí thế như vậy có sức chấn động kinh người, nhưng giá phải trả không phải người nào cũng có thể chấp nhận được.
- Sức mạnh đáng khiếp sợ, quả thật khiến người ta khó mà tin được.
Giọng nói run run, Bắc hải Long vương kinh hãi thất sắc.
Đông hải Long vương vẻ mặt đầy khiếp hãi, ngây ngô lên tiếng:
- Đúng thế, sức mạnh như vậy cho dù là Nam hải Hàn Ngọc Dương cũng chưa thấy có thể so được.
Lục Doanh vui mừng vô cùng, lại cảm thấy đau khổ không thôi, cảm khái tiếp lời:
- Nếu sớm tìm được Lục Vân, Đông hải hẳn sẽ không có nhiều người phải chết đi …
Thân thể chấn động, ánh mắt Liễu Thiên Hoa biến hẳn, hắn cảm thấy kinh khiếp vô cùng trước sức mạnh của Lục Vân. Không hề chần chừ, Liễu Thiên Hoa không lùi lại, hai tay gia tăng sức mạnh, thúc động sóng dữ rít cao, khiến cho cột gió gia tăng tốc độ mãnh liệt, chớp mắt đã ép đến Lục Vân.
Thấy vậy, Lục Vân không thèm để ý, thân thể từ thật chuyển sang hư vô, vận dụng công hiệu thần kỳ của pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" để chế ngự tất cả ngoại lực.
Liễu Thiên Hoa trong lòng thất kinh. Lục Vân rõ ràng đang ở trước mặt, nhưng vì sao bản thân hắn lại không cảm ứng được chút nào? Trong lúc suy nghĩ về vấn đề này, thế công của Liễu Thiên Hoa không hề dừng lại, hào quang phát ra từ lòng bàn tay biến đổi chuyển từ màu đỏ lam sang màu trắng kim, đồng thời lại có khí rất lạnh, ngưng tụ bên ngoài thân thể Lục Vân thành một vòng tròn sáng, nhanh chóng ngưng đọng chàng lại trong một vùng băng trong suốt.
Một chiêu này khiến cho Lục Vân hơi giật mình, bởi vì cho dù chàng thi triển pháp quyết "Hư Vô Không Ngân" pháp quyết cũng không thể biến đổi được sự tồn tại thật sự của thân thể, hơn nữa còn có ước định ba chiêu, vậy càng không thể né tránh. Vì thế, toàn thân Lục Vân lấp lánh ánh bảy màu, một luồng khí thế vô địch đột nhiên bộc phát, lập tức đánh tan huyền băng của Liễu Thiên Hoa, hơn nữa còn hất lùi Liễu Thiên Hoa.
Tiến lên một bước, quanh thân Lục Vân ánh bảy màu lưu động, chân cách mặt đất khoảng hơn một trượng, chàng phát ra hai làn sáng bảy màu đan xen thành chữ thập, vừa chuyển động vừa kéo dài ra, nhìn xa xa thật rực rỡ chói mắt, rung động lòng người.
Bốn bề, cuồng phong đột nhiên thổi lại, khí lưu mạnh mẽ hình thành một vòng khóa khí vô hình, theo sự khống chế của Lục Vân lập tức trói lấy Liễu Thiên Hoa, khiến cho hắn phải toàn lực đối phó, trên mặt hắn mồ hôi tuôn như mưa.
Toàn bộ đáy cốc lúc này gió lốc nổi lên bốn phía, dòng khí lưu động rít lên chói tai, hội tụ tập trung về Lục Vân giữa không trung.
Như vậy, cảnh tượng này chỉ xuất hiện giây lát, Lục Vân liền biến mất trong hào quang bảy màu rực rỡ, bên dưới thân thể hiện lên một ghế ngồi do ánh bảy màu tạo nên, khiến cho chàng thêm mấy phần khí thế vương giả.
Trên mặt đất, mọi người đang quan sát chiến trận toàn thân căng ra, ai nấy tự phát ra kết giới phòng ngự, tập trung lưu ý đến tình hình lúc này.
Mặt Liễu Thiên Hoa vặn vẹo, hắn bị khí thế của Lục Vân ép bức, trải qua một phiên chống đỡ, chân nguyên toàn thân nhanh chóng tiêu hao, cuối cùng hai chân phát run, bị áp lực to lớn ép cho quỳ xuống.
Gầm lên một tiếng điên cuồng, Liễu Thiên Hoa phẫn nộ vô cùng, chân nguyên toàn thân bộc phát gấp bội, ý đồ muốn rẻ luồng áp lực như Thái Sơn của Lục Vân, đáng tiếc một chân gần đứng lên được, cả người đột nhiên run lên sau đó ngã xuống, toàn thân máu tươi phun trào, hóa thành sương máu giữa không trung, chớp mắt liền không còn thấy bóng dáng.
Trên mặt đất, thân thể Liễu Thiên Hoa bị ép chặt vào trong đá nham thạch cứng rắn, cả người hệt như một tượng cá biển, ngoại trừ tròng mắt còn có thể chuyển động ra, kinh mạch toàn thân đã đứt đoạn hoàn toàn, tứ chi vỡ vụn.
Đến lúc này, mọi thứ đều kết thúc. Lục Vân dùng thực lực cực mạnh, thủ đoạn rung động lòng người, lập tức phá hủy Tây hải Cuồng long, những Hải vực cao thủ ở đó đều kinh hãi không thôi.
Thu lại luồng khí thế uy hiếp trời đất, Lục Vân hạ mình đến bên Liễu Thiên Hoa, ánh mắt quái dị nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Thời gian không còn nhiều, ngươi hãy nhanh lên.
Liễu Thiên Hoa nhìn chàng, trong ánh mắt không chút tức hận, giọng nhỏ nhẹ mà khổ sở đáp lời:
- Chết trong tay ngươi thật cao hứng, bởi vì ngươi quả thật là mạnh mẽ. Còn nguyên nhân ta xâm lược Đông hải và Bắc hải, thật ra do Hồng hải và Hắc hải liên hợp uy hiếp, bất đắc dĩ phải làm. Bởi vì phụ vương ta đang ở trong tay bọn họ …
Lời nói đến đây đứt hẳn, Liễu Thiên Hoa nói ra nguyên nhân, nhưng còn một số chuyện phía sau chưa nói ra được.
Lục Vân xoay người nhìn lại, nhẹ giọng nói:
- Các vị thấy lời hắn có mấy phần đáng tin?
Lục Doanh vẻ mặt phức tạp, ánh mắt nhìn Liễu Thiên Hoa đã chết, thần sắc quái dị đáp lời:
- Ta cho lời này là thật, nhưng còn một số chuyện hắn không có thời gian nói ra rõ ràng.
Đông hải Long vương không nói, chỉ gật đầu, tỏ ra đồng ý với lời nói của con gái.
Bắc hải Long vương vẻ mặt hận thù, giọng hằm hè nói:
- Người hung tàn, lời nói không đáng tin. Ta cho là hắn mượn lời muốn che giấu một số sự thật mà thôi.
Lục Vân liếc nhìn ông, nhiều ít hiểu được tâm tình của ông, cũng không phản bác lại, chỉ lên tiếng:
- Bây giờ chỉ bằng vào suy đoán còn khó mà xác định được, chuyện nơi đây đã kết thúc như vậy, chúng ta hãy đi trước đã.
Nói rồi ánh bảy màu trên thân thể mất đi, nước biển bị ép ra trước đó chảy ngược vào, phát sinh chất động rất lớn phá hủy thi thể của Liễu Thiên Hoa.
Nghe vậy, Lục Doanh tỉnh lại, cũng phụ họa:
- Lục Vân nói đúng, chúng ta trước hết rời khỏi nơi đây, đi thu lại đất đã bị mất.
Thấy nàng mở miệng, Đông hải Long vương cũng nghiêm mặt lên tiếng:
- Doanh nhi nói đúng, hiện nay Liễu Thiên Hoa đã chết, cơ hội thuận lợi cho chúng ta lấy lại đất, để tránh Hồng hải và Hắc hải thừa dịp.
Bắc hải Long vương nghe vậy, thấy rất có lý, vì vậy thúc giục mọi ngượi vội vã ra đi.
Sau khi mấy người Lục Vân rời đi không lâu, trong Hải Toàn cốc liền xuất hiện mấy bóng người, nhưng những người này đã đến quá trễ một chút.
Bởi vì lúc này trước mắt bọn họ ngoài một số mảnh thi thể tan nát, chỉ còn lại nhiều điều bí ẩn chưa hiểu được đang đợi chờ bọn họ nghiềm ngẫm tính toán.
Rời khỏi Hải Toàn cốc, Lục Doanh dẫn mọi người tiến vào khu vực Đông hải, đi thẳng đến Định Thiên cung.
Trên đường đi, Bắc hải Long vương hỏi han Lục Doanh về hành trình đến nhân gian đã trải qua lần này. Biết được những trải nghiệm của nàng, ông không khỏi cảm khái vô cùng, kinh ngạc sâu sắc trước may mắn của nàng, cảm giác đau thương trước bất hạnh của đứa con Hồng Tinh đã chết đi.
Đông hải Long vương biết được Lục Doanh nhờ có Phần Thiên cứu thoát, cảm kích nắm lấy tay Phần Thiên, ánh mắt toát ra mấy phần sắc thái, mơ hồ suy tưởng đến chuyện gì.
Lục Vân trên đường trầm mặc. Chàng đang suy nghĩ một vấn đề, đó là con người trong nước làm sao mới có thể không bị nước biển hạn chế, khiến cho hoạt động như trên đất liền, có thể tùy ý di động.