Huyền Đan vũ sĩ giận ra mặt, nhìn Thất Tà thiên quân hừ lạnh giọng lên tiếng:
- Ngươi như vậy, ngoại trừ không hy vọng chúng ta động thủ, thật ra mục đích của ngươi là gì?
Thất Tà thiên quân thôi cười, âm lạnh nói:
- Quy định của ta từ xưa đến giờ chưa từng biến đổi, các ngươi muốn biết được tung tích của Thiên Uy lệnh, phải thỏa mãn hai điều kiện. Còn muốn tìm được đồng bọn của mình, lại là một chuyện khác, cần phải thỏa mãn điều kiện khác của ta mới được. Đương nhiên, bọn ngươi có thể không để ý đến lời của ta, nhưng kết quả có đúng như ngươi tưởng tượng hay không, cần phải tự mình đi mà làm. Một khi đã sai lầm, các ngươi sẽ có một số tổn thất, các ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận.
Huyền Đan vũ sĩ giận dữ, quát lớn lên:
- Đừng có cuồng vọng, ngươi cho chúng ta là người thế nào mà phải thỏa hiệp với ngươi.
Thất Tà thiên quân không thèm để ý nói:
- Nếu không muốn thỏa hiệp với người, các ngươi ăn no lại vội vàng đến đây hỏi làm gì?
Lăng Thiên phất tay ngăn cản Huyền Đan vũ sĩ, lạnh lùng bình tĩnh nói:
- Đừng vội nóng giận, hãy bình tĩnh suy xét trước đã. Chuyện này có quan hệ đến sống chết của Toàn Phong vũ sĩ, ta muốn hỏi ý kiến của ba vị cao thủ Vân giới trước đã.
Bá Kiếm Vương Hầu nghe vậy, liếc nhìn Hắc Thạch thiên quân và Đao Tôn Hùng Liệt, thấy hai người cùng gật đầu, mới mở miệng nói:
- Mọi chuyện để trưởng lão quyết định, lấy đại cục làm trọng.
Lăng Thiên hiểu được ý của ba người, đứng lên nói:
- Nếu đã như vậy, nói nhiều cũng không ích gì, hay để chúng ta được lãnh giáo bản lĩnh của vị ác ma này ở Hải vực.
Vẻ mặt bình tĩnh, Lăng Thiên tỏ ra lạnh nhạt vô tình, điều này khiến cho Thất Tà thiên quân giật mình lo sợ.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của chín người, Thất Tà thiên quân trong lòng hơi giận, vẻ mặt lại cố trấn tĩnh đáp lời:
- Chín vị đến đây tìm kiếm Thiên Uy lệnh, hẳn để đối phó với Địa Âm và Thiên Sát, một khi kích động lầm lạc, nhân gian đối mặt với kiếp nạn to lớn không thể vãn hồi, mấy vị xem mình có phải là tội nhân thiên cổ không?
Lăng Thiên không chút để ý, chỉ lạnh lùng nhìn lão, hệt như đang nhìn một thây ma, không chút tình cảm nào.
Thất Tà thiên quân né tránh ánh mắt vô tình của ông, hơi giận dữ nói:
- Quả thật muốn động thủ chăng?
Lăng Thiên cười lạnh nói:
- Ngươi sợ rồi chăng? Bây giờ hãy trả lời vấn đề của ta trước, may ra còn có một con đường sống, nếu tiếp tục chần chừ, ngươi sẽ đem theo những bí mật này xuống mồ.
Thất Tà thiên quân hơi bất phục, hừ giận nói:
- Đừng vội đắc ý, ba ngàn năm nay, vô số người muốn giết ta, cuối cùng không một người nào sống sót đi được, các ngươi cũng chưa chắc có thể toại nguyện.
Lăng Thiên thấy lão ngoan cố như vậy, biết nói nhiều cũng không được gì, liền phất tay phải, tám người bên mình liền chiếm lấy từng phương, hình thành một vòng vây, từng bước tiến gần đến Thất Tà thiên quân.
Thất Tà thiên quân vẻ mặt giận dữ, âm trầm, tay phải vuốt ve con rồng con màu xanh lam trên vai, tròng mắt chuyển động không ngừng.
Bốn bề, địch nhân càng lúc càng gần, Thất Tà thiên quân vẻ mặt càng âm hiểm lạnh lùng. Tiếp theo, ở trong Thất Tà đại điện, thật sự sẽ xảy ra chuyện gì đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến ngoài cửa điện, Lục Vân liếc nhìn tình cảnh trong đại điện. Thấy Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang và ba cao thủ Vân giới đang cùng bốn người khác uy hiếp một người đàn ông, không khỏi cau mày nhỏ giọng nói:
- Người đàn ông ấy hẳn là Thất Tà thiên quân, nhưng có bốn người đang ở cùng Diệp Tâm Nghi, Bạch Quang huynh chưa biết.
Bách Linh đáp lời:
- Muội nghĩ hẳn là cao thủ của Hư Vô Giới Thiên, muội cũng không biết rõ lắm. Bọn họ làm như vậy, rõ ràng là hỏi không được, chúng ta có cần thiết phải nhúng tay vào hay không?
Lục Vân nghĩ một lát, trầm ngâm trả lời:
- Với tình huống hiện nay, chúng ta nhúng tay vào chỉ phản tác dụng. Một khi huynh xuất hiện, ba người của Vân Chi Pháp giới hẳn sẽ đổi mũi dùi, như vậy người có lợi nhất chính là Thất Tà thiên quân.
Bách Linh gật đầu nói:
- Nói cũng đúng, lúc này không nên nhúng tay vào, cứ để bọn họ chém giết, dù sao Thất Tà thiên quân cũng không phải loại tốt lành gì. Nhưng một khi Thất Tà thiên quân chết đi, chuyện chúng ta muốn hỏi hẳn sẽ không còn. Hơn nữa, nếu như bọn Diệp Tâm Nghi chuẩn bị bắt sống Thất Tà thiên quân, chuyện tìm kiếm vật kia của chúng ta càng thêm bất lợi.
Lục Vân điềm nhiên cười nói:
- Điều này huynh đều nghĩ đến, vì thế chúng ta cần phải ở ngoài đây quan sát động tĩnh.
Nghe vậy bật cười, Bách Linh kéo Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nhẹ nói:
- Như vậy, chúng ta hãy lục soát trước xem địa hình xung quanh Thiên Tà lĩnh này thế nào.
Lục Vân cười nói:
- Được, các muội đi đi, huynh ở lại đây.
Nói rồi hình bóng di động né khỏi cửa đại điện, một mình nhìn về vùng biển xa xa.
Rời khỏi Lục Vân, ba người Bách Linh chuyển động vòng quanh Thất Tà thần điện. Đi được nửa vòng, Tam Đầu linh xà trên vai Bách Linh đột nhiên phát ra tín hiệu cảnh cáo, đồng thời Trương Ngạo Tuyết cũng biến sắc, cảm ứng được một luồng khí tức không bình thường. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Trao đổi bằng mắt rồi, Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Xung quanh đây có vẻ cổ quái, xem ra Thiên Tà lĩnh không phải chỉ đơn giản một đại điện này, chúng ta cần phải cẩn thận.
Trương Ngạo Tuyết chú ý đến một gò đất nhô cao cách đó khoảng chục trượng, nhỏ nhẹ nói:
- Bên trong gò đất đó rỗng không, có sinh mạng dao động, hơn nữa còn lúc mạnh lúc yếu, không chỉ có một luồng khí tức.
Thương Nguyệt nghe vậy, trầm giọng nói:
- Nếu đã phát hiện khác thường, chúng ta hãy đến đó dò xét, nói không chừng sẽ có chuyện không ngờ.
Trương Ngạo Tuyết liếc Bách Linh, thấy nàng gật đầu đồng ý, vì vậy không nói gì thêm, dẫn hai người âm thầm đến gần xung quanh của gò đất.
Trương Ngạo Tuyết thăm dò tình hình bốn phía của gò đất, liền nhanh chóng phát hiện đường vào nằm dưới một khối đá không có gì nổi bật, liền truyền âm nói rõ cho Bách Linh và Thương Nguyệt. Biết được đường vào rồi, Bách Linh nghĩ ra một kế, để cho Tam Đầu linh xà dẫn đường, âm thầm xâm nhập vào trong trước, ba người nữ theo ngay sau, ảo hóa thành dạng nguyên thần, âm thầm tiến nhập để tránh đánh động người khác.
Đã có quyết định rồi, ba người nữ lập tức hành động. Chỉ thấy Tam Đầu linh xà hóa thành một luồng sáng lưu động chui vào bên dưới khối đá kia, biến mất không còn thấy hình ảnh. Giây lát, Bách Linh đã nhận được tin tức Tam Đầu linh xà truyền về, biết được không có gì nguy hiểm mới cùng Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết hóa thành ba luồng hào quang âm thầm tiến vào bên trong.
Ánh sáng hơi lóe lên, ba người nữ liền khôi phục lại bản thể. Thấy bốn bề đen ngòm không ánh sáng, đó chính là một đường hầm, Bách Linh liền sai Tam Đầu linh xà đi trước dò đường, bản thân mình cùng với Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết âm thầm theo sau. Không bao lâu, cả bốn đã đến một ngã ba.
Dừng lại, Trương Ngạo Tuyết dò xét một lượt tình huống của hai đường hầm trước mặt, rồi chỉ vào đường hầm phía trái, truyền âm cho biết:
- Theo phía bên này, đại khái khoảng năm chục trượng có một huyệt động, bên trong có ba luồng khí tức hơi yếu và một luồng khí tức mạnh mẽ. Còn đường hầm còn lại, khí tức bên trong hơi quỷ dị, dường như ẩn chứa hai đến ba luồng khí tức, nhưng muội chỉ có thể cảm ứng rõ ràng được một luồng, hơn nữa rất mơ hồ.
Bách Linh nghe xong, quả quyết nói:
- Chúng ta hãy đi về phía bên này, xem thử tình hình bên trong, mới tiến vào đường hầm còn lại, dò xét huyền cơ bên trong đó.
Nói rồi, Bách Linh dặn dò Tam Đầu linh xà giữ ở nơi đây, không được để cho bất cứ sinh vật nào rời đi.
Trương Ngạo Tuyết đi tới trước, thần kiếm trong tay lẳng lặng run lên, hệt như có linh tính vậy, dẫn ba người nữ âm thầm tiến lên, giây lát liền thấy phía trước hắt lại ánh sáng. Đường hầm trong này không hề có dấu vết của nước, khô ráo như trong động núi ở nhân gian, khí tức hơi hơi có mấy phần tanh tưởi.
Trương Ngạo Tuyết dừng lại, vẻ mặt thất kinh, nghi ngờ nói:
- Không được, luồng khí tức mạnh mẽ đó đã phát hiện chúng ta tiến gần …
Chữ rồi còn chưa thoát ra, trước mắt lóe lên một bóng đen, một người đàn ông với cái đầu lâu to lớn đặc biệt, thân thể lại nhỏ gầy đặc biệt, bốn cánh tay dài ngoẵng quái dị âm thầm xuất hiện, ánh mắt lóe lên lạnh buốt, thanh âm khó nghe quát lên:
- Người nào, dám xông vào cấm địa, còn không thúc thủ chịu trói.
Ánh đỏ lóe lên, đồng thời với người đàn ông đó xuất hiện, Thương Nguyệt nhạy bén dự đoán hắn sẽ mở miệng nói, vì vậy đã sớm thiết lập một kết giới phòng ngự, ngăn cách âm thanh với bên ngoài. Như ậy, động tĩnh nơi đây sẽ không truyền ra ngoài, không còn lo lắng người trong đường hầm còn lại sẽ phát hiện được.
Bách Linh kinh ngạc nhìn người trước mắt, hơi ngạc nhiên lên tiếng:
- Bộ dạng hắn như vậy tu vi không đủ, còn rất nhiều dấu vết nặng nề chăng?
Trương Ngạo Tuyết phỏng đoán nói:
- Ta đoán, hẳn là đặc tính bản thân hắn quá rõ ràng, vì thế cho dù đã hóa thành hình người, cũng còn giữ lại đặc tính bản thân rất nặng nề. Nhưng bộ dạng hắn như vậy, bản thể của hắn là loại gì vậy?
Thương Nguyệt cười nói:
- Nhìn bốn cánh tay của hắn, ta đoán phần lớn là bạch tuộc.
Nghe rồi, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết không khỏi gật đầu đồng ý.
Người đàn ông đó vẻ mặt giận dữ, do bị ba người nữ phê bình từ đầu đến chân, không khỏi quát lên:
- Câm miệng, mấy người các ngươi dám xông vào Thiên Tà lĩnh, còn dám khoa tay múa chân với bản thần, đúng là tội ác vô cùng, đúng lý phải xử tử.
Chữ tử vừa phát ra, người đàn ông đó thân ảnh lay động, bốn cánh tay bắn ra, ảo hóa thành ngàn vạn bóng sáng, phong bế hoàn toàn cả đường hầm, không chừa một khe hở cho ba người nữ tiến lên.
Bật cười lạnh lùng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Tay chân ngược lại rất lanh lẹ, không biết so với thần kiếm của ta ai nhanh hơn ai đây.
Ánh tím lóe lên, kiếm ngâm vang như sấm, ngàn vạn làn kiếm bắn ra lóng lánh mang theo khí thần thánh không gì ngăn nổi, hình thành một luồng hào quang tím đường kính khoảng một trượng theo phương thức cứng rắn mạnh tiến về phía trước.
Làn kiếm sắc bén đối địch với ngàn vạn cánh tay, hai bên giao tranh kịch liệt, tốc độ kinh người, bộc phát ra hoa lửa dày đặc, liên tục không ngừng phát ra tiếng sét trong đường hầm.
Gầm lên một tiếng giận dữ, người đàn ông đó đối với phản kích của Trương Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng thất kinh, toàn thân bắn ra nhanh chóng, thân thể hệt như hình cầu xoay tròn, vô số cánh tay chia ra tám hướng mang theo sức hút mạnh mẽ, giằng co với bóng kiếm của Trương Ngạo Tuyết.
Một chiêu vô ích, Trương Ngạo Tuyết hơi khiếp sợ, đang muốn xuất thủ lần thứ hai, bên tai nghe được thanh âm Thương Nguyệt:
- Ngạo Tuyết, để tỷ xông đến, tốc độ người này rất nhanh, so tài về phía này với hắn chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy lùi lại, để Thương Nguyệt phía sau lên trước, một trận chiến gian khổ bắt đầu diễn ra.
Phương thức tấn công của Thương Nguyệt có phần khác biệt so với Trương Ngạo Tuyết, chỉ thấy nàng tuyệt đối không nóng lòng phản kích mà trước hết bố trí một phòng ngự bên ngoài thân thể, sau đó toàn thân rực lửa phừng phừng, một luồng lửa thần trong lòng đất nóng nảy vô cùng, dùng làn sáng sắc xanh lam thẫm làm chủ đạo, hệt như cuồng phong thổi qua, đi đến nơi nào vạn vật liền thành tro, lập tức đốt cháy ngàn vạn cánh tay của người đàn ông đó, khiến hắn la thảm không ngừng, thân thể cố gắng giãy dụa, đáng tiếc đã quá trễ rồi.