Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 948

Diệp Tâm Nghi bật cười điên dại, gào lên:

- Giết ta? Ngươi không phải lúc nào cũng muốn giết ta để xóa đi sự áy náy trong lòng của ngươi sao. Đến đây, hôm nay xem thử trong chúng ta ai giết ai, ai có thể được giải thoát đây.

Nói rồi thân thể vùng vẫy linh hoạt như một con cá, phát động tiến công về phía Kiếm Vô Trần.

Kiếm Vô Trần nghiêng người đánh ra một chưởng, thân thể nhờ phản lực né tránh một chiêu của Diệp Tâm Nghi, miệng quát lạnh:

- Nàng không phải là đối thủ của ta, nàng hẳn biết rõ.

Diệp Tâm Nghi hừ giọng nói:

- Ta cố nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta không chỉ một mình. Ta nói cho ngươi biết Kiếm Vô Trần, lần này không chỉ đơn thuần một Bạch Quang, còn có tổ sư khai sáng Thiên Kiếm viện Lăng Thiên tiền bối cũng đã đến, ta xem thử ngươi chạy được đến nơi nào đây?

Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, nóng nảy đáp lời:

- Đủ rồi, nếu như nàng đã không ngại ép ta, hẳn đừng trách ta vô tình.

Nói rồi khí thế toàn thân phát ra, một luồng sức mạnh cực lớn chớp mắt đã rẻ đôi nước biển ra vài trượng.

Cứ như vậy, Kiếm Vô Trần bóng người lắc lên, ba bóng người phân ba phương hướng phóng thẳng đến Diệp Tâm Nghi, lập tức khiến nàng kinh hoàng lúng túng, miệng gầm lên giận dữ liên miên.

- Ta đã nói qua, đây là nàng ép ta.

Khuôn mặt uốn éo, Kiếm Vô Trần lúc này hệt như một con ác ma, tay phải dùng ngón thay kiếm vung lên không trung, phát xuất ra bảy mươi hai làn kiếm, trong đó có ba làn đánh trúng thân thể Diệp Tâm Nghi, khiến nàng trọng thương bay đi.

Sau đó, Kiếm Vô Trần tay trái vung lên một chiêu, phát ra một sức hút to lớn, ý đồ muốn kéo thân thể Diệp Tâm Nghi đến bên, lại bị nàng phản kháng cực lực, hai người trong nhất thời rơi vào thế giằng co.

Lúc này, xa xa lóe lên ánh trắng bạc, một bóng người đang bay đến nhanh chóng, người đó chính là Bạch Quang theo dấu Diệp Tâm Nghi mà tới. Ông vừa thấy tình huống của hai người liền quát lên một tiếng nho nhỏ, hai tay bắt chéo trên đỉnh đầu, vừa phát ra ánh trắng chói mắt, vừa xoay tròn thân thể khiến cho bản thân như một mũi tên ánh sáng bắn vào bên trong kết giới do Kiếm Vô Trần lập ra.

Ngay thời khắc kết giới bị vỡ ra, Kiếm Vô Trần phát hiện vị khách không mời Bạch Quang. Vì vậy, hắn hơi giận dữ, chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn đã bắt được Diệp Tâm Nghi, đáng tiếc lại bị Bạch Quang phá hỏng mất.

Bỏ đi tức giận, Kiếm Vô Trần nghiêng mình bỏ chạy, không dám dừng lại thêm chút nào. Bạch Quang không hề đuổi theo, ông khám qua thương thế của Diệp Tâm Nghi, thấy ngoại thương của nàng không nhẹ, không khỏi khuyên bảo:

- Được rồi, nơi đây là Hải vực, thân thể chúng ta bị hạn chế. Nhỡ khi ép hắn quá, hắn sử dụng Hậu Nghệ thần cung thì không ai thoát cho được.

Diệp Tâm Nghi không phục giận dữ nói:

- Không được, vất vả lắm mới tìm được hắn, chỉ cần vây khốn hắn một lúc, đợi mọi người đến đông đủ, lúc đó cũng đến ngày tận số của hắn.

Nói rồi vòng qua người Bạch Quang tiếp tục truy đuổi.

Thấy vậy, Bạch Quang lắc đầu thở dài, chỉ đành bất lực đi theo, cùng với nàng tìm kiếm tung tích của Kiếm Vô Trần. Tìm kiếm thật lâu, hai người tìm kiếm lung tung. Bạch Quang lại khuyên bảo thêm lần nữa, nhưng Diệp Tâm Nghi không nghe, ngược lại còn chia ra để đi tìm. Như vậy hai người liền duy trì khoảng cách nhất định, cùng đi về một hướng tìm kiếm.

Rất lâu sau, hai người không biết làm sao đã mất dấu nhau. Bạch Quang truy đuổi đã lâu cũng không phát hiện được Kiếm Vô Trần, liền đi ngược lại hội họp với mấy người Lăng Thiên. Nhưng Diệp Tâm Nghi thì sao? Nàng lại truy tìm đến nơi nào đây?

Diệp Tâm Nghi lòng đầy phẫn nộ đi khắp mọi phía. Nhưng cũng không biết là vận khí tốt, hay là vận khí kém, Kiếm Vô Trần bị nàng tìm được.

Lần này, Kiếm Vô Trần không hề bỏ chạy, ngược lại sau khi quan sát tình hình xung quanh, thấy Bạch Quang không đi theo, không khỏi bật cười lạnh lên tiếng:

- Nàng tự mình đi đến, thế đừng trách ta. Trước đây, ta đã tưởng rằng không có được nàng, nhưng hôm nay thần xui đất khiến thế nào nàng lại đuổi đến đây, xem ra đời này nàng đã bị định sẵn thuộc về ta. Ha ha ha …

Diệp Tâm Nghi giận dữ nhìn hắn, rống lên:

- Ngươi đừng nằm mộng, ta không bỏ qua cho thứ súc sinh nhà ngươi đâu.

Hai tay giơ cao qua đầu, lòng bàn tay của Diệp Tâm Nghi nổi lên ánh xanh lam nhàn nhạt, đó chính là khí huyền âm trong nước biển, lúc này chịu sự khống chế của nàng hóa thành sức mạnh, tạo nên hai dòng xoáy bên ngoài thân thể Kiếm Vô Trần, từng bước từng bước thu nhỏ vào bên trong.

Bật cười lạnh, Kiếm Vô Trần âm hiểm lên tiếng:

- Tâm Nghi, nàng đã quá coi thường ta. Tuy thân thể ta trong nước bị hạn chế, nhưng chênh lệch thực lực sẽ không đổi khác khi thay đổi hoàn cảnh. Xem rõ đây, lần này ai cũng đừng mong có thể cứu nàng thoát khỏi bàn tay ta!

Hai tay chắp sau lưng, Kiếm Vô Trần tỏ rõ tiêu sái tùy tiện, một luồng hào quang trắng toát theo sự thúc động bằng ý niệm bộc phát từ người đang đứng yên bất động của hắn, biến ảo thành một cơn gió trắng như tuyết, chớp mắt đã phong kín nước biển bốn bề.

Cử động này nằm ngoài dự liệu khiến Diệp Tâm Nghi không kịp né tránh, liền bị đóng băng ở vùng cách Kiếm Vô Trần ba trượng.

Thời khắc này, Kiếm Vô Trần hiển lộ bí mật hắn một mực ẩn giấu. Đó là sau khi hắn nuốt lấy "Băng Tuyết Tinh Hồn" của Dao Trì rồi, đã có thể vận dụng sức mạnh thần kì này, khiến cho nước biển lân cận chỉ chớp mắt đã đông cứng, đạt đến hiệu quả khắc địch chiến thắng.

Nhìn Diệp Tâm Nghi ương ngạnh không thể động đậy, Kiếm Vô Trần cười tà đạo lên tiếng:

- Tâm Nghi, nàng thật đẹp, đặc biệt là vào lúc này. Đương nhiên, một lúc nữa nàng càng đẹp hơn, nhưng lại thuộc về ta. Ha ha ha …

Nói rồi lòng bàn tay trái phát ra một ngọn lửa đỏ rực, chầm chậm làm tan khối băng, tiến gần đến Diệp Tâm Nghi.

Diệp Tâm Nghi trong lòng đau khổ, nàng làm sao cũng không ngờ được, bản thân một lòng muốn báo thù, cuối cùng lại rơi vào tay hắn, lẽ nào đời này đã bị định sẵn phải chịu hắn làm nhục? Bản thân đời này quả thật nàng đã phạm phải lỗi lầm to lớn nào không thể tha thứ mà ông trời phải trừng phạt nàng đến như vậy đây? Nguồn: http://truyenfull.vn

Cự ly càng lúc càng gần, nụ cười dâm đãng đắc ý trên khuôn mặt Kiếm Vô Trần càng thêm chói mắt, điều này khiến Diệp Tâm Nghi hận mình không thể chết đi cho rồi, nhưng nàng lại bất lực hoàn toàn.

Nàng thử xuất nguyên thần ra, phát xuất một chiêu tối hậu, nhưng gần như chỉ bằng ý niệm thúc đẩy, không có phối hợp thủ thế và khẩu quyết, trong tình trạng bị khí lạnh đóng băng, dĩ nhiên không thể thành công. Điều này khiến tâm tình nàng đau đớn vô cùng, trong ánh mắt toát ra mấy phần đau thương và oán hận.

Ở trong nước biển, tốc độ tan băng so với tưởng tượng còn nhanh hơn nhiều.

Khi Kiếm Vô Trần còn cách Diệp Tâm Nghi khoảng chừng sáu thước, phía sau nàng tầng băng chỉ còn chưa tới ba thước. Điều này khiến Kiếm Vô Trần thay đổi phương hướng, tiến gần đến nàng từ phía sau lưng.

Nhưng đúng vào lúc đó, nước biển có dao động nhè nhẹ, Kiếm Vô Trần không hề phát giác ra.

Nhưng sau đó một chút, một bóng đen đột nhiên xông đến, trong ánh mắt kinh ngạc của Kiếm Vô Trần, bóng đen đó lập tức đánh bay Diệp Tâm Nghi, sau đó nhanh chóng mang thân thể đóng băng của nàng di động thẳng về phía trước.

Kiếm Vô Trần rất giận, hắn mơ hồ thấy như một con cá heo, nhưng vì sao lại muốn cứu Diệp Tâm Nghi. Điều này khiến hắn không làm sao đoán ra được. Trong lòng ngập đầy lửa giận, Kiếm Vô Trần theo sát phía sau, hắn muốn đoạt lại Diệp Tâm Nghi. Đây chính là người nữ hắn mơ tưởng muốn đoạt lấy, làm sao có thể để cho một con cá heo phá hỏng được.

Cứ vậy, một người một thú, một trước một sau xuyên lượn trong nước biển, chớp mắt liền biến mất không thấy …

Chia tay Lục Doanh và Phần Thiên, Lục Vân dẫn Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết thẳng đến Bắc hải, dự tính đi thẳng đến Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, truy tìm tung tích của Thiên Địa môn.

Nhưng xuất phát từ Nam hải, muốn đến Bắc hải phải đi qua khoảng cách rất xa, hơn nữa tốc độ tiến lên không cách nào so với bay trên không trung, vì thế bốn người cũng không còn cách nào, đành phải giảm tốc độ lại, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc trong biển.

Trên đường, Thương Nguyệt phá vỡ yên lặng, cất tiếng hỏi:

- Lục Vân, huynh thấy thực lực của Nam hải Hàn Ngọc Dương như thế nào?

Lục Vân nghĩ một lúc, đáp lại:

- Quả thật kinh người, đây là cường địch mạnh nhất ta gặp phải khi đến Hải vực, mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ Hư Vô Giới Thiên.

Thương Nguyệt cau đôi mày đẹp, lo lắng nói:

- Như vậy, theo lời của Bắc hải Long vương, trong Hồng hải, Hắc hải, Tử hải còn có người mạnh hơn hắn nữa, như vậy hành trình tìm kiếm lần này của chúng ta sợ là còn hơn hành trành vào Quỷ vực ngày trước.

Lục Vân điềm nhiên bật cười, an ủi:

- Yên tâm, cho dù con đường trước mặt gian nan thế nào, có huynh ở đây sẽ không để cho các muội chịu một chút thương tích nào.

Ba người nữ nhìn chàng, nụ cười thản nhiên hiện lên, hệt như ba đóa hoa sen thánh khiết, nở rộ hào quang chói sáng. Thời khắc này, trong biển cả rộng lớn, bốn người ánh mắt giao nhau, một sự ấm áp tràn vào nhau.

Tam Đầu linh xà nằm trên vai của Bách Linh, sáu con mắt nhìn khắp bốn phía, mơ hồ hiểu được chút gì đó. Tứ Linh thần thú lại từ trên vai Lục Vân nhảy đến vai Trương Ngạo Tuyết, rồi lại từ vai Trương Ngạo Tuyết nhảy lên vai Thương Nguyệt, cặp mắt nhìn qua nhìn lại, thỉnh thoảng còn múa hai vuốt lên, hệt như đang hoan hô bốn người vậy.

Giây phút ấm áp, ngắn ngủi mà hạnh phúc. Khi bốn người thôi cười, một loại tình yêu âm thầm kết chặt cả bốn người với nhau.

Ngửng đầu, Lục Vân nhìn lên không trung, ở đó chỉ có nước biển một màu xanh lam, lại có nụ cười hồn nhiên của chàng.

- Đến một ngày, Thái Dương mọc phương Đông, lặn phương Tây, nhân gian yên tĩnh an hòa. Đó là lúc chúng ta cùng nhau đi tìm một mảnh thiên đường, quên hết mọi thứ dĩ vãng, dệt giấc mộng của chúng ta.

Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, khuôn mặt toát ra sự chờ đợi. Thương Nguyệt nghe rồi, trong ánh mắt bừng nóng. Bách Linh nghe rồi, khóe miệng hơi cười, nhỏ nhẹ ngân nga:

- Chỉ cần huynh tình nguyện, nơi nào trên nhân gian đều là thiên đường.

Lục Vân quay đầu, bật cười điềm nhiên, đáy mắt lấp lánh nhìn vẻ khó hiểu của ba người nữ.

- Tâm hướng về, đó là nơi giấc mộng, hoan hỉ và ưu sầu, ở cùng các muội. Được, tiếp tục lên đường thôi.

Nói rồi gia tăng tốc độ, bốn người liền cùng nhau biến mất ở nơi xa xa.

Thời gian âm thầm trôi qua, khi bốn người Lục Vân rời khỏi Nam hải, tiến vào khu vực Tây hải, dĩ nhiên đã trôi qua hai giờ. Lúc này, Lục Vân đang tiến lên đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về vùng nước đen kịt trước mắt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ trầm trọng.

Trương Ngạo Tuyết thấy vậy, nhẹ giọng hỏi:

- Sao vậy, có phát hiện được điều gì chăng?

Lục Vân lắc đầu đáp:

- Không hề, nhưng có một cảm giác rất kỳ quái, dường như tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải điều gì đó.

Trương Ngạo Tuyết không nói, cúi đầu trầm mặc. Bách Linh lại nghi ngờ lên tiếng:

- Lục Vân, linh thức của huynh luôn nhạy bén, nếu huynh cảm thấy có chuyện, thế thì tất nhiên sẽ có chuyện.

Lục Vân vẻ mặt hoang mang, nhẹ than:

- Cự ly quá xa, Ý Niệm Thần Ba của huynh bị nước biển ảnh hưởng, tạm thời còn chưa nhìn rõ được.

Nói rồi, Tứ Linh thần thú đột nhiên phát ra một tiếng rống nhỏ cảnh cáo, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía trước, mơ hồ có chút nặng nề.

Trương Ngạo Tuyết đột nhiên ngửng đầu, vẻ mặt kinh hãi lên tiếng:

- Phía trước có quái vật, hơn nữa không phải chỉ có một con, chúng ta phải quay trở lại thôi.
Bình Luận (0)
Comment