Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 960

Đối với công kích của hai người, Huyết Ma Thiên Cơ biết rõ hoàn toàn, hơn nữa còn phân tích qua tình hình trước mặt.

Theo tính toán, bà dự tính bắt lấy thân thể của Hải Nữ, việc né tránh làn kiếm do Kiếm Vô Trần phát ra sau hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng thế công của bóng đen thần bí lại không cách nào né tránh hoàn toàn được.

Đã hiểu được chuyện này, Huyết Ma Thiên Cơ lập tức quyết định, liều mạng chịu một chút thương tích cũng phải đoạt cho được Hải Nữ.

Kết quả Huyết Ma Thiên Cơ nhanh chóng bố trí một kết giới phòng ngự màu máu nghiêm mật, sau đó mới tập trung tinh thần lên Hải Nữ, bắt đầu hoàn thành kế hoạch của bà.

Thời gian lúc này như dài ra, tay của Huyết Ma Thiên Cơ càng lúc càng gần, mắt đã thấy sắp sửa nắm được Hải Nữ, nhưng trong một sát na ngắn ngủi, thân thể Hải Nữ đột nhiên tự động đi ngang sáu thước, khiến tay của Huyết Ma Thiên Cơ chụp vào khoảng không.

Trên đỉnh đầu, thế công của bóng đen thần bí như mây đen áp xuống, khi gặp phải kết giới phòng ngự sắc máu của Huyết Ma Thiên Cơ, hai bên ma sát nhanh chóng, liền phát sinh ra sức nóng mạnh mẽ, chớp mắt liền phát nổ, lập tức nhấn chìm Huyết Ma Thiên Cơ vào trong bùn dưới đáy biển, đồng thời đánh tan làn kiếm của Kiếm Vô Trần.

Vụ nổ kịch liệt lan khắp bốn bề, không những khiến Sở Hoài Dương và Hắc Mị đang giao chiến bay đi, còn khiến cho nước biển đục ngầu xung quanh dao động không ngừng che phủ mất tung tích của Hải Nữ.

Thế rồi, các bên tranh cướp ai nấy tản ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào khu vực đục ngầu.

Hắc Lệ và Hắc Mị đứng hơi xa, thực lực hiện nay hai người hơi yếu đi, vì thế chủ động né tránh.

Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương cùng nhau đứng hai bên bóng đen thần bí cách chừng vài trượng.

Rất nhanh, Huyết Ma Thiên Cơ từ trong bùn đất đứng lên, chỉ thấy hai tay bà ta múa lên, sức mạnh to lớn truyền qua nước biển lập tức kéo chìm tất cả vật thể đục ngầu, nhờ thế gần như khôi phục lại tình trạng nguyên thủy.

Nhưng khi nước biển trong suốt lại, Hải Nữ đột nhiên không còn thấy đâu. Điều này khiến cả sáu người đang tranh đoạt kinh ngạc, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trước đây, ý thức của mọi người còn tập trung lên Hải Nữ, tuy vào lúc phát nổ, sức mạnh to lớn che khuất sự tập trung của mọi người, nhưng sau đó, những người tại hiện trường lại không phát hiện có bất cứ người nào đến gần, như vậy làm sao Hải Nữ đột nhiên không còn thấy vậy?

Đưa mắt nhìn chung quanh, sáu người dò xét vùng lân cận, cuối cùng bóng đen thần bí đó lắc mình lướt thẳng về phía cửa động ở lưng chừng núi.

Cử động của hắn khiến những người còn lại tranh nhau đuổi theo, chỉ trong chớp mắt cả sáu người liền xuất hiện ở ngoài cửa động.

Bóng đen dừng lại không chút lỗ mãng, hắn chỉ nhìn vào trong động, ở đó có một thi thể đang nằm, chính là Cự Thiên trước đây. Điều này khiến sáu người cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Cự Thiên không phải bị bóng đen đánh trọng thương trôi dạt về phía xa xa chăng? Vì sao lại nằm ở nơi này?

Trong âm thầm, Huyết Ma Thiên Cơ mở miệng nói:

- Nếu đã đến rồi, sao lại không ra, vì sao phải núp.

Trong sơn động, một luồng sáng mờ hiện, sau đó bốn bóng người nhẹ nhàng trôi đến, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ra ngoài động.

Kiếm Vô Trần vừa thấy bốn người, lập tức vẻ mặt biến hẳn, thân thể đột nhiên thụt lùi, miệng vừa sợ vừa giận nói:

- Lục Vân, thì ra là ngươi!

Sở Hoài Dương vừa thấy Kiếm Vô Trần bỏ chạy, tức giận dậm chân, miệng quát lên một tiếng giận dữ, không cam lòng đuổi theo Kiếm Vô Trần.

Hắc Mị và Hắc Lệ giận dữ trừng mắt Lục Vân, đồng thanh lên tiếng:

- Ngươi chính là Lục Vân do Đông hải Lục Doanh mời đến phải không?

Lạnh lùng gật đầu, Lục Vân đáp:

- Không sai, chính là ta. Các ngươi hẳn là hai trong Hắc hải Tứ Sát, người ngày trước bị ta đánh bị trọng thương phải chạy hẳn chính là một trong hai người còn lại của Tứ Sát các ngươi phải không?

Hắc Lệ nghe thấy, giận dữ cao giọng:

- Lục Vân, ngươi đừng càn rỡ, ngày đó còn chưa biết được chi tiết về ngươi mới bị ngươi lừa. Hôm nay ngươi đừng mong lập lại chuyện cũ nữa.

Bật cười kỳ dị, Lục Vân hỏi ngược lại:

- Phải vậy chăng? Sao chỉ nói không bất động vậy, lẽ nào …

Thanh âm kéo dài ra, Lục Vân có ý không nói hết, hơn nữa ánh mắt khinh bỉ còn nhìn hắn.

Hắc Lệ rất giận, muốn ra tay nhưng lại bị Hắc Mị ngăn lại.

- Không được lỗ mãng, tiểu tử này cổ quái, ngươi không thấy Kiếm Vô Trần kia vừa thấy hắn đã bỏ chạy chăng?

Hắc Lệ sửng người, sau đó bình tĩnh trở lại, nói với Lục Vân:

- Tiểu tử, cho ngươi sống thêm một thời gian, đợi ngươi giải quyết hai người này chúng ta mới trở lại thu thập ngươi.

Lục Vân bật cười khinh miệt, đưa mắt nhìn Huyết Ma Thiên Cơ, lạnh lùng nói:

- Xem ra ngươi giận dữ đằng đằng, chắc đang trách ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi rồi.

Huyết Ma Thiên Cơ trừng chàng, ánh mắt lướt qua Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, dừng lại ở Bách Linh.

Hải Nữ chính đang nằm trong lòng Bách Linh, khuôn mặt nhỏ mờ hiện một tia máu, ánh mắt vô thần lộ ra vẻ cừu hận.

- Lục Vân, ta mặc kệ ngươi từ đâu đến, hôm nay ngươi không giao Hải Nữ ra thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lục Vân cười ngạo nghễ nói:

- Ngươi khẳng định có thể giữ ta lại chăng? Nghe nói trước đây không lâu có người đến Ma Thánh pong của ngươi, phá vỡ quy củ vài ngàn năm của ngươi, không biết cuối cùng như thế nào rồi vậy?

Huyết Ma Thiên Cơ vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng tàn khốc trả lời:

- Lục Vân, người miệng lưỡi nhiều quá đều không phải là người sống lâu.

Vẻ cười mất đi, Lục Vân phản bác lại:

- Hạng tà ác cũng sẽ có báo ứng.

Huyết Ma Thiên Cơ rất giận, muốn phát tác lại đột nhiên dừng lại, chỉ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn đến bóng đen thần bí.

Từ khi Lục Vân xuất hiện, bóng đen này vẫn luôn trầm mặc, yên tĩnh nhìn chàng, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Thế rồi, ánh mắt Lục Vân hướng đến người hắn, bóng đen cũng không né tránh, mở miệng nói:

- Lục Vân, vật trên vai ngươi từ đâu mà có vậy?

Nghe vậy, ánh mắt Lục Vân biến hẳn, vừa vuốt ve Tứ Linh thần thú, vừa quan sát bóng đen.

Một lúc sau, chàng mới cất giọng khẳng định đáp:

- Ngươi đến từ Tử hải!

Bóng đen cả kinh, hỏi ngược lại:

- Làm sao ngươi cho là vậy?

Lục Vân hỏi thẳng lại:

- Ngươi nói sao?

Bóng đen trầm mặc một lúc, từng từ từng từ phát ra:

- Nói như vậy, vật trên vai ngươi quả nhiên chính là vật năm xưa rồi.

Lục Vân từ chối cho ý kiến đáp:

- Đúng và sai, thông thường rất dễ dàng đảo chuyển. Không có được chứng cứ xác thực, phán đoán của ngươi sẽ dẫn ngươi đi sang một nhánh khác.

Bóng đen trầm mặc rất lâu, đổi sang chuyện khác:

- Nếu ngươi không muốn nói, thế thì chúng ta nói về Tỏa Long đỉnh trên người Hải Nữ đi.

Lục Vân điềm nhiên nói:

- Được, ngươi muốn nói điều gì đây?

Nói rồi quay đầu liếc Hải Nữ, giọng nhẹ nhàng hỏi:

- Cô bé thế nào rồi?

Bách Linh cau mày đáp:

- Sức mạnh trong người cô bé điên cuồng phá tan sự kiềm chế của cô bé thêm lần nữa, thúc đẩy thân thể cô bé tiến thêm một bước bị xấu đi.

Lục Vân hai mắt hơi híp lại, nhẹ giọng nói:

- Như vậy, muội hãy đưa cô bé cho huynh.

Bách Linh vâng lời, đưa Hải Nữ trong lòng vào tay của Lục Vân.

Bóng đen nhìn Lục Vân, lạnh lùng nói:

- Lục Vân, ngươi có nghe qua truyền thuyết liên quan đến Tỏa Long đỉnh rồi chăng?

Liếc xéo hắn, Lục Vân tùy ý đáp lại:

- Có nghe qua rồi, hơn nữa còn gặp qua những con thú to lớn cổ xưa kia, nhưng thế thì sao?

Bóng đen nghiêm túc nói:

- Nếu như ngươi đã biết rồi, hẳn hiểu rõ chuyện này rất quan trọng, Tỏa Long đỉnh có tầm rất lớn, ngươi hẳn lập tức giao nó ra đi thôi.

Lục Vân bật cười lạnh lùng, cúi đầu vuốt ve khuôn mặt Hải Nữ, đáp lại:

- Bởi vì như vậy, các ngươi bất chấp sống chết của Hải Nữ, chỉ vì Tỏa Long đỉnh không tiếc đưa cô bé vào đất chết chăng?

Bóng đen lạnh nhạt đáp:

- Trong Hải vực, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Sinh tử của cá nhân nó nhỏ bé, an nguy của Hải vực mới là lớn.

Lục Vân hừ giọng nói:

- Đáng tiếc ta đến từ nhân gian, những lý luận này của ngươi ta nghe không thông được.

Bóng đen lạnh giọng nói:

- Lục Vân, các ngươi nếu đến từ nhân gian, theo lý không thân không quen với Hải Nữ, có đáng vì nó mà đắc tội với cường địch chăng?

Lục Vân ánh mắt lạnh lại, phản bác:

- Ngươi sao khẳng định ta và Hải Nữ không có quan hệ?

Bóng đen hỏi tới:

- Có chăng?

Lục Vân hừ giọng nói:

- Tự nhiên có, không lâu trước đây cô bé đã giải vây cho chúng ta, lúc này cô bé có tai nạn, ta tự nhiên không thể đứng yên mà nhìn. Hơn nữa nhân tiện cho ngươi biết một chút, ta hành động theo ý nghĩ mong ước của mình, ta vừa thấy Hải Nữ liền thấy hợp ý, vì thế chỉ cần ta ở Hải vực, chuyện gì của cô bé ta đều lo đến.

Bóng đen nghe vậy, lạnh lùng nói:

- Nói như thế, chỉ bằng miệng lưỡi hẳn không giải quyết được vấn đề rồi?

Lục Vân cười tà dị đáp:

- Ngươi cho là vậy chăng?

Thấy vẻ mặt dương dương của Lục Vân, bóng đen giọng không vui nói:

- Lục Vân, người quá cuồng vọng phần lớn đều có kết quả bi thảm.

Lục Vân châm chọc lại:

- Người chỉ nói không làm cũng không thể hoàn thành đại sự được.

Bóng đen hừ giận một tiếng, toàn thân bộc phát một luồng khí thế kinh người, chớp mắt liền đẩy nước biển lân cận hình thành một không gian không có nước phương viên một dặm.

Kinh dị liếc bóng đen, Lục Vân thu tay phải trên đỉnh đầu Hải Nữ lại, trầm giọng:

- Thực lực như vậy nhân gian tìm không được mấy người, ta nghĩ ngươi hẳn là một trong Tử hải Tam Kỳ truyền thuyết.

Lời này vừa phát ra, Huyết Ma Thiên Cơ vẻ mặt hơi động, Hắc Mị và Hắc Lệ lại bật kêu kinh khiếp, nhanh chóng thối lui cả chục trượng, cảnh giác nhìn hắn.

Bóng đen thản nhiên đáp lại:

- Nhãn lực rất tốt, ngươi là người đầu tiên chỉ trong thời gian rất ngắn đã biết được thân phận của ta.

Lục Vân thản nhiên cười nói:

- Nghe nói Tử hải Tam Kỳ dương danh bảy hải, hôm nay nếu như đã gặp, hay là hãy thỉnh giáo xem phải xưng hô thế nào.

Bóng đen khóa chặt lấy ánh mắt của Lục Vân, thấy chàng biết được thân phận của mình rồi mà không chút kinh hãi, trong lòng rất bội phục, cũng không che giấu nữa, thản nhiên đáp:

- Tử hải Tam Kỳ, ta là Lão Yêu (hay người ở giữa?), ngươi gọi ta Tử Hồn được rồi.

Nhẹ nhàng lẩm bẩm hai lần, Lục Vân nói:

- Danh tự này có ý tứ, thật tốt. Bây giờ đã báo danh rồi, điều muốn nói cũng đã nói. Ngươi muốn Tỏa Long đỉnh thì hãy ra tay đi.

Bóng đen Tử Hồn liếc Hải Nữ, phát hiện lúc này nó không ngờ thần sắc đã tốt hơn, quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Bỏ đi tạp niệm, Tử Hồn nói:

- Một khi ta đã xưng danh rồi, lúc giao chiến không thích chiếm tiện nghi của đối phương, hay là ngươi hãy bỏ Hải Nữ ra trước đã rồi cùng ta giao chiến.

Lục Vân chăm chú nhìn hắn một lúc, tán thưởng:

- Tử hải Tam Kỳ quả nhiên khác thường.

Nói rồi cúi đầu nhìn Hải Nữ, nhỏ nhẹ nói:

- Bây giờ ngươi hãy về bên dì Bách Linh chờ, đợi lúc nữa ta sẽ trị thương cho ngươi.

Hải Nữ đưa bàn tay nhỏ nhắn sờ soạng trên mặt Lục Vân, sau đó cười ngọt ngào nói:

- Được, con nghe rồi, thúc thúc cũng phải cẩn thận.

Lục Vân sửng người một lát, sau đó vẻ mặt lộ ra vẻ thương yêu, giọng cảm kích nói:

- Hải Nữ quả thật thông minh, thúc thúc sẽ báo thù cho con, đuổi toàn bộ bọn chúng chạy hết.

Nói rồi đưa cô bé cho Bách Linh.
Bình Luận (0)
Comment