Thắt Lưng Hoa

Chương 17


Trong trí nhớ của Ngụy Diễn, Ngụy Tuần chưa bao giờ nổi giận.Từ bé, anh ta đã nghịch ngợm phá phách, còn Ngụy Tuần tuy chỉ lớn hơn anh ta vài tuổi nhưng luôn nhường nhịn anh ta.

Có lẽ do tính cách tạo thành, vì thế anh chỉ im lặng khi tức giận, chứ chưa từng nổi trận lôi đình.Đây là lần đầu tiên Ngụy Diễn thấy Ngụy Tuần có dấu hiệu nổi nóng.

Anh lạnh lùng quét mắt nhìn em trai nhà mình, khiến anh ta chợt thấy lạnh cả sống lưng.“Ngụy Diễn, đây là những gì mà họ Ngụy đã dạy em từ nhỏ sao?”Ngụy Diễn vẫn đang đắm chìm trong sự thật không thể tưởng tượng được.

Anh ta bất chấp dấu hiệu nổi giận của Ngụy Tuần, lại tiếp tục nói: “Anh à, em chỉ không hiểu sao anh lại có thể qua lại với cô ta? Rốt cuộc anh thích cô ta ở điểm nào cơ chứ? Xinh đẹp? Trẻ trung? Ngoài kia có vô khối các cô gái còn trẻ trung xinh hơn cô ta đấy thôi.

Anh và cô ta hoàn toàn không phải là những người ở cùng một thế giới, vậy thì sẽ nói chuyện với nhau kiểu gì? Nói chuyện canh tác trồng trọt như thế nào à? Anh lại chẳng phải là chưa từng đến nơi họ sinh sống.

Những người lớn lên ở môi trường đó không giống với chúng ta đâu.”“Ngụy Diễn, anh cho em một cơ hội nữa, ngậm miệng vào đi!”Trong tình huống như này, giọng điệu bình tĩnh như thường của Ngụy Tuần càng khiến Ngụy Diễn rùng mình.

Anh ta nuốt xuống những lời còn lại, rồi quay đầu sang chỗ khác, không nói gì nữa.Ngụy Tuần vứt áo khoác lên ghế sô pha, xoay người đi lên tầng.

Ngụy Diễn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh trai mình, sau đó đá một phát vào sô pha, hầm hầm rời đi.Anh ta tức anh ách, nhưng biết tính Ngụy Tuần nên không dám nói cho mọi người trong nhà biết chuyện của anh, chỉ có thể chọn cách rủ bạn bè ra ngoài uống rượu, rồi phàn nàn với bạn của mình về chuyện của Ngụy Tuần, có điều đã giấu đi họ tên và đặc điểm của anh.“Dào ôi, thế này thì có là gì? Chẳng phải những chuyện như vậy rất phổ biến sao? Đây chẳng qua là nhất thời nổi hứng, ham muốn che chở trỗi dậy, nhưng một khi cảm giác mới mẻ qua đi, mâu thuẫn sẽ ùn ùn kéo đến ngay.

Cậu tuyệt đối chớ xen vào, cũng đừng phản đối chuyện này.

Nếu anh ta đã chọn yêu đương với người như thế thì có nghĩa là anh ta cảm thấy bản thân rất đặc biệt và cao thượng.

Cậu càng phản đối, anh ta càng cố chấp, khăng khăng chứng tỏ rằng mình không phải loại người tục tằng.

Thế cho nên, cậu không cần phải làm gì hết, cứ ở đó mà xem, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ chia tay nhau thôi.”“Đã là con người thì ai mà chẳng tầm thường, có đúng không? Nào, uống đi, đừng chấp nhặt chuyện đó nữa.”Ngụy Diễn cảm thấy những lời nói này mặc dù không hẳn là đúng, nhưng cũng không phải là không có lí.

Đó chỉ là chuyện yêu đương mà thôi, việc hợp tan là lẽ thường tình.

Thời gian trôi qua, Ngụy Tuần tự nhiên sẽ nhìn ra khoảng cách giữa anh và Lí Mộ.Ngụy Diễn cho rằng Lí Mộ thậm chí còn chẳng có tư cách để hẹn hò yêu đương với Ngụy Tuần.

Về phần anh ta có ghét cô không? Câu trả lời là không.

Anh ta chỉ biết rằng hai người đó thuộc về hai thế giới, mà người của hai thế giới thì làm sao có thể nên đôi?Tuy trong lòng còn bực bội, song Ngụy Diễn vẫn quyết định nghe theo lời khuyên của bạn mình, đó là lẳng lặng theo dõi diễn biến câu chuyện.


Ngụy Tuần ghét nhất là người khác can thiệp vào chuyện của mình, Ngụy Diễn nghĩ lại, đáng ra lúc ấy anh ta không nên nói những lời chọc giận anh.

Chắc không đến mức Ngụy Tuần và Lí Mộ sẽ kết hôn đấy chứ? Ngụy Diễm ngẫm một lát lại cảm thấy buồn cười trước ý nghĩ này.Lí Mộ không biết việc hai anh em trai nhà họ Ngụy đã to tiếng với nhau vì cô.

Hiện tại, cô đang phải đối mặt với một điều phiền não ngọt ngào.

Vương Tư Minh chưa từng yêu đương, trong số những người quen của Lí Mộ, chỉ có bà chủ Tiết Bán Mộng của cô là có vẻ như có kinh nghiệm ở phương diện này.Một ngày nọ, khi Tiết Bán Mộng ghé qua tiệm sách, Lí Mộ đã chân thành nhờ cô ấy chỉ bảo: “Chị Mộng ơi, chị bảo tặng quà gì cho phái nam thì phù hợp ạ?”Ngụy Tuần đi công tác về còn mang cả quà cho cô.

Cô cũng nên đáp lại anh một món quà, ngặt một nỗi lại không biết tặng quà gì.

Điều này đã khiến cô sầu não mấy ngày nay.“Ô, hai người tiến triển được phết!” Tiết Bán Mộng mỉm cười, trêu chọc cô, sau đó cho cô vài gợi ý.Tặng quần áo sao? Lí Mộ cảm thấy mắt chọn quần áo của mình khá dở.

Ngụy Tuần rất chú ý đến cách ăn mặc, nếu món quà cô tặng mà anh lại mặc không hợp, há chẳng phải sẽ làm khó cho anh sao? Bởi lẽ mặc cũng không được, vứt đi cũng không xong, chỉ còn nước để đó cho bụi bám.

Tặng thắt lưng? Cô đã tra ra ý nghĩa của việc tặng thắt lưng.

Nó thể hiện tình cảm hết sức thân mật, không phù hợp để tặng bây giờ.

Tặng đồng hồ? Loại đắt quá thì cô không có tiền để mua, loại rẻ thì lại không xứng với anh.Tiết Bán Mộng nói rằng vậy thì cô ấy cũng không biết nên tặng cái gì.

Lí Mộ nghĩ nát óc, cuối cùng quyết định tặng Ngụy Tuần một chiếc bút máy.

Anh có thói quen dùng bút máy.

Về món quà này, giá tuy đắt một chút nhưng cô vẫn “kham” được, vừa không mang ý nghĩa quá thân mật lại thể hiện được tấm lòng của cô.

Quả là một món quà không thể thích hợp hơn.Lí Mộ hớn hở mang quà đi gặp Ngụy Tuần, nhưng lại thấy anh không vui.

Cô dè dặt hỏi: “Anh có chuyện gì buồn à Ngụy Tuần?”Ngụy Tuần đang nghĩ đến những lời nói của Ngụy Diễn mấy ngày trước, quả thực không ngờ rằng em trai mình lại phản ứng gay gắt như thế.

Anh tự hỏi có phải bản thân đã quá ích kỷ, cuối cùng sẽ làm tổn thương Lí Mộ hay không? Lần này gặp cô, anh không còn cảm thấy vui vẻ thoải mái như trước nữa.Nhìn cô cau mày vì anh, lòng anh lại dịu đi.


Anh không muốn để cô biết những chuyện không vui đó, bèn đáp: “Không có gì đâu em.

Chỉ là gần đây công việc mệt mỏi quá.”Lí Mộ biết anh là người đứng đầu một công ty lớn, thường bộn bề công việc.

Mặc dù cô không rõ anh đang phải đối mặt với áp lực công việc như thế nào, nhưng người có địa vị càng cao thì sẽ có trọng trách càng lớn, chắc chắn anh đang phải chịu đựng những nỗi khó khăn vất vả mà người bình thường không thể hiểu được.Cô bỗng hạ thấp giọng, ra chiều bí ẩn: “Em nói cho anh biết một bí mật nhé!”Ngụy Tuần tò mò ghé tai lắng nghe.

Cô lại gần anh, khẽ nói: “Anh còn nhớ căn nhà trên cây của nhà em không?”Anh gật đầu.

Cô liền nói tiếp: “Thật ra, cả quả núi đó là của nhà em đấy.

Bố em nhận thầu trong bảy mươi năm.

Trên núi có rừng xoài và rừng cao su, hàng năm đều cho thu nhập một khoản kha khá.

Thật ra, em không nghèo như vậy đâu.

Nếu sau này anh mệt mỏi thì không cần phải vất vả đi làm nữa, cứ nghỉ ngơi một hai năm cũng không sao.”Về sau, Ngụy Tuần luôn nhớ đến câu này, bởi vì một người ở trong bóng tối sẽ không hoàn toàn bị nó nuốt chửng chỉ khi vẫn có ánh nắng duy nhất trong tim.Anh sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người thứ hai trên thế giới nói những điều như vậy với anh.Thoạt nghe có vẻ ấm áp và mộc mạc, nhưng vẻ nghiêm túc của cô đã khiến anh buồn cười: “Thật không ngờ em còn là một cô nàng giàu sụ cơ đấy.”Thấy anh cười, Lí Mộ nhếch khóe miệng, nói: “Chưa đến mức là một cô nàng giàu sụ, nhưng trong nhà cũng có của ăn của để.

Ngọn núi đó là của gia đình em, câu này nghe rất có cảm giác an toàn, phải không anh?”“Ừ.” Anh xoa đầu cô, và quẳng đi hết những rối rắm trong lòng.Khi đó, Ngụy Tuần đã không chọn buông tay.Chớp mắt đã sắp đến Thất tịch.

Trong truyền thuyết dân gian, đây là ngày Ngưu Lang Chức Nữ được gặp nhau.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, ngày này đã bị biến thành ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, và trở thành một dịp để các thương gia thể hiện đủ kiểu mánh lới tuyên truyền quảng cáo.Trong những dịp lễ kiểu này, tiệm sách Sơn Hổ chắc chắn sẽ rất đìu hiu, thế nhưng quán bar của Tiết Bán Mộng lại đang tất bật chuẩn bị các hoạt động.

Sau khi đóng cửa tiệm sách, Lí Mộ đi đến quán bar phụ giúp một tay.

Người đàn ông vẫn miệt mài theo đuổi Tiết Bán Mộng vừa nhìn thấy cô liền rụt rè một cách khó hiểu.“Tiểu Mộ ơi, Thất tịch chị cho em nghỉ một ngày đấy.

Dù sao dạo này cũng ế ẩm chẳng có ma nào, em cứ thoải mái đi hẹn hò đi!” Tiết Bán Mộng vẫn luôn là một bà chủ hào phóng, hào phóng đến độ tiệm sách Sơn Hổ hai tháng nay không có lợi nhuận mà cô ấy vẫn rất ung dung.Thân là một nhân viên tận tụy, Lí Mộ bày tỏ nỗi lo lắng của mình, song Tiết Bán Mộng lại chẳng mảy may bận lòng: “Tiệm sách thì có thể kiếm được bao nhiêu, không lỗ chính là lãi rồi đấy.”Sau đó, cô ấy ôm cây đàn ghita đi lên sân khấu, nhẹ nhàng cất tiếng hát.


Tóc mái che đi đôi mắt, ánh đèn mờ ảo chiếu vào cơ thể duyên dáng của cô ấy.

Lí Mộ cảm nhận được sự tưởng nhớ qua tiếng hát của Tiết Bán Mộng.Cô bỗng nhớ đến bố mẹ và ông nội của mình.Cuộc đời có gặp gỡ tất sẽ có chia li.

Có nỗi nhớ sâu lắng, có nỗi nhớ hời hợt, nhưng nỗi nhớ luôn là tình cảm sẽ đi theo suốt đời người.

Lí Mộ không phải là một người hay đa cảm.

Có điều, lúc này cô lại rất xúc động trước lời ca của Tiết Bán Mộng.

Dường như tất cả tâm tư đau khổ của cô ấy đều dồn cả vào trong tiếng hát.

Đó là một nỗi bi thương không thể diễn tả bằng lời.Lúc đó, Lí Mộ vẫn còn rất ngờ nghệch.

Cô không hiểu được hết tiếng hát của Tiết Bán Mộng.

Ếch ngồi đáy giếng không thể nói chuyện biển khơi, côn trùng mùa hạ chẳng thể nói chuyện băng giá.

Mỗi người đều bị trói buộc trong nhận thức của chính mình.Tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng chỉ là tưởng tượng mà thôi.Ngụy Tuần chưa từng đón những ngày lễ như vậy.

Có điều, anh nghĩ đến việc Lí Mộ là một cô gái, nên chắc chắn sẽ rất mong đợi những dịp lễ kiểu này.

Do đó, anh từ chối buổi xã giao tối hôm đó để hẹn cô đi ăn cơm.

Tiết Bán Mộng nói rằng dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, đừng biến cuộc sống trở nên đơn điệu và tẻ nhạt.

Cô ấy phối đồ cho Lí Mộ, còn mang cả dụng cụ trang điểm đến để trang điểm nhẹ cho cô.

Lần trước Lí Mộ đã dính một vố, lần này có đánh chết cô cũng không chịu trang điểm.

Thế là cô gần như chạy thục mạng ra ngoài.

Ngụy Tuần đứng đợi cô trước cửa tiệm sách, trông thấy cô hớt ha hớt hải, anh liền đi tới đỡ cô.“Vẫn còn sớm mà em, không cần phải vội đâu.” Anh tưởng rằng cô lo sẽ đến muộn.Lí Mộ không giải thích, vì không muốn nói cho anh biết là cô sợ sẽ bị rơi vào tình huống ngượng chín mặt lần nữa.

Ngụy Tuần lái xe đưa cô đến nhà hàng mà họ thường lui tới.Hôm nay là lễ Thất tịch, nhà hàng được trang trí bằng màu hồng phấn lãng mạn, đa phần thực khách đến đây đều là các cặp đôi.


Ngụy Tuần đã đặt trước phòng riêng mà họ hay ngồi ăn cơm, nhưng bất ngờ thay lại gặp được người quen ở sảnh.

Nhiếp Thông là chủ một nhà hàng, thế mà lại đưa bạn gái của mình đến nhà hàng khác để dùng bữa.Nhiếp Thông cảm thấy nghi ngờ, không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.

Anh ta lại có thể gặp được Ngụy Tuần ở đây.

Điều khiến anh ta càng thêm nghi ngờ vào thị lực của mình đó là Ngụy Tuần đang đi cùng một cô gái lạ.

Dịp lễ tình nhân kiểu này chỉ dành cho các đôi nam nữ, đáp án dường như đã rõ rành rành.Nhiếp Thông dẫn bạn gái đến chào họ: “Tôi đang bảo sao dạo này cậu chẳng ngó ngàng đến việc kinh doanh của tôi, hóa ra là chạy đến đây.

Cô đây là?”Anh ta nhìn Lí Mộ bằng ánh mắt đầy thăm dò.Ngụy Tuần mở miệng giới thiệu: “Đây là Lí Mộ, bạn gái tôi.

Còn đây là Nhiếp Thông, bạn học cùng đại học với anh.”Vẻ mặt của Nhiếp Thông nhất thời không theo kịp não bộ, anh ta hơi há miệng sửng sốt.

Bạn gái của Nhiếp Thông bèn véo vào eo anh ta một cái, bấy giờ anh ta mới sực tỉnh: “À, chào em, anh là Nhiếp Thông.

Đây là bạn gái anh - Lữ Thanh Thanh.”“Chào anh chị ạ!” Không chỉ Nhiếp Thông kinh ngạc, Lí Mộ nghe thấy có người nói chuyện với mình thì cũng lúng túng đáp lại.Cô không phải là một người kiệm lời, nhưng lúc này lại trở nên ăn nói vụng về.Nhiếp Thông không khỏi tò mò quan sát cô, nhưng lại bị bạn gái nhéo vào eo cái nữa.

Anh ta nhịn đau, nói với Ngụy Tuần: “Vậy bọn tôi không quấy rầy hai người nữa, hôm khác nhất định phải ra ngoài tụ tập một phen đấy nhé.”Sau đó, anh ta cùng bạn gái rời đi với một đống thắc mắc.

Nếu không phải là hiện giờ không đúng thời điểm, anh ta cũng chẳng ngại làm “bóng đèn”.

Khi đã đi xa hơn một chút, anh ta còn liên tục ngoái lại nhìn Ngụy Tuần và Lí Mộ.

Lữ Thanh Thanh lấy làm khó hiểu: “Anh nhìn gì đấy? Bạn gái nhà người ta xinh thế cơ à?”“Ôi, em không biết đâu.

Anh đang tò mò chết đi được.

Ngụy Tuần vậy mà đã có bạn gái.”Anh ta thật sự không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả mức độ ngạc nhiên của mình.“Ngụy Tuần làm sao? Anh thích Ngụy Tuần nên chướng mắt với việc anh ấy có bạn gái à?”“Em nói vớ vẩn gì đấy?”Bóng dáng hai người họ đi xa dần.

Lí Mộ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn sắc mặt nặng nề của cô, Ngụy Tuần trầm giọng hỏi: “Em sao thế?’Dẫu biết rằng đây không phải là nơi để nói chuyện, nhưng cô vẫn không kìm được mà mở miệng hỏi: “Em là bạn gái của anh ư?”Nom bộ dáng ngốc nghếch của cô thực sự rất đáng yêu, Ngụy Tuần nắm tay cô đi về phía trước: “Đúng vậy.

Đi nào, bạn gái!”Nhờ nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của anh truyền sang, Lí Mộ mới có cảm giác chân thực.Thì ra từ “bạn gái" này lại khiến con người ta hạnh phúc đến thế.Cô cũng nắm lấy tay anh, hé môi cười nói: “Vâng, thưa bạn trai.”.

Bình Luận (0)
Comment