Thắt Lưng Hoa

Chương 37

Giấc ngủ này thật dài, khi Lí Mộ tỉnh dậy, Ngụy Tuần vẫn còn đang ngủ say.

Họ gối cùng một chiếc gối, hai người nằm gần nhau đến độ có thể nghe thấy cả hơi thở lẫn nhịp tim của nhau. Trong chăn quá ấm áp và dễ chịu, khiến việc rời giường trở nên rất khó khăn. Lí Mộ nghĩ thầm, nếu có thể nằm như vậy mãi thì tốt biết mấy.

Có điều, trời đã sáng, họ phải dậy đi làm.

Cô chỉ mới khẽ cử động, Ngụy Tuần đã tỉnh giấc. Anh mở hé mắt ra, vô thức ôm cô vào trước ngực, rồi vùi mặt vào cổ cô hít sâu vài hơi mới khàn giọng nói: “Tiểu Mộ à.”

Giọng anh trầm ấm và quyến rũ, vốn dĩ đã rất êm tai. Song Lí Mộ vẫn thích nhất là tiếng gọi nhẹ nhàng của anh lúc mới ngủ dậy, tiếng gọi gần kề đến mức dường như giữa hai người không hề có khoảng cách.

“Dạ?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đợi anh nói tiếp. Nhưng anh chỉ hôn lên trán cô, sau đó ôm cô không nói lời nào, cứ thế tận hưởng khoảng thời gian bình yên này.

Mười phút sau, họ rời giường. Lí Mộ đang mặc quần áo thì nghe thấy anh hỏi: “Bao giờ em được nghỉ hả Tiểu Mộ?”

Gần Tết, trường học đã cho sinh viên nghỉ, lượng người cũng giảm dần. Tiết Bán Mộng nói rằng hai ngày nay kiểm kê xong là có thể nghỉ Tết. “Hai ngày nữa ạ. Anh có chuyện gì à?”

“Anh muốn đưa em đi chơi, nhưng cơ thể em bây giờ không thích hợp đi quá xa. Em có muốn đi nơi nào gần đây không?”

Lí Mộ vừa luồn tay vào ống tay áo, nghe vậy liền hỏi: “Nhưng chẳng phải là anh rất bận sao?”

Cuối năm anh bề bộn công việc lại họp hành nhiều, cô nhất thời không hiểu tại sao anh lại muốn ra ngoài chơi vào thời điểm này?

“Về phần công việc cũng không có gì vội. Chỉ là đã lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đi chơi.”

Lí Mộ suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra có lẽ cảm xúc tối qua của cô đã ảnh hưởng đến anh.

“Em không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả, nên cứ nghe anh hết.”

Biết đâu việc tạm thời rời khỏi đây, đến một nơi không ai quen biết cũng là một lựa chọn hay.

Ngụy Tuần đã mặc quần áo chỉnh tề. Anh đi tới trước mặt cô, sửa lại cổ áo cho cô một cách rất tự nhiên: “Thế thì đợi em được nghỉ rồi chúng ta lên đường nhé.”

Rốt cuộc trên mặt Lí Mộ đã xuất hiện nụ cười, cô ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Ăn sáng xong, hai người rời khỏi căn hộ. Xe đã đậu ở bên đường.

Ngụy Tuần xuống xe, đưa cô đến tận trước cửa tiệm sách. Thời tiết giá lạnh, nửa khuôn mặt của cô vùi trong khăn quàng cổ. Anh mỉm cười, hơi thở phả ra biến thành sương trắng: “Buổi chiều anh sẽ đến đón em sớm, hôm nay phải về nhà lớn ăn cơm.”

“Vâng.”

Có lẽ lòng đang tràn ngập mong đợi đối với lần đi chơi sắp tới, cho nên nghe thấy việc hôm nay phải về nhà họ Ngụy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Lí Mộ. Cô kiễng chân ôm anh một cái, sau đó đi vào tiệm sách.

Ngày tháng Mười chưa cười đã tối, chẳng mấy chốc hoàng hôn đã buông xuống.

Lí Mộ và Ngụy Tuần về đến biệt thự nhà Ngụy đúng lúc Ngụy Diễn cũng về nhà. Kể từ sau lần gặp riêng ở quán cà phê, Lí Mộ chưa gặp lại anh ta lần nào. Anh ta gọi một tiếng “anh Cả”, và chỉ khẽ gật đầu với cô thay lời chào hỏi như thường lệ, thái độ thản nhiên như thể vụ xích mích trong căn hộ của Ngụy Tuần và chuyện Lí Mộ nói những lời khiến anh ta ngắn mặt trong quán cà phê chưa hề xảy ra.

Trong nhà đèn đóm sáng choang, đồ ăn nóng sốt đã được bày sẵn trên bàn. Từ Nhược Chi đang ngồi đợi trong phòng khách. Không biết Ngụy Vi nói gì khiến bà ấy rất vui, trên môi vẫn luôn nở nụ cười kể cả khi nhìn thấy Lí Mộ: “Hai đứa về rồi đấy à.”

Ngày đông lạnh giá, cả nhà ngồi quây quần ăn bữa cơm sum họp như này khiến ai cũng cảm thấy thoải mái lạ kỳ. Trong suy nghĩ của Từ Nhược Chi, tuy Lí Mộ không phải là cô con dâu mà bà ấy mong đợi, nhưng nhờ có cô, Ngụy Tuần mới biết đến khái niệm gia đình. Trước đây, anh thường xuyên bận bịu đến mức không thấy mặt mũi đâu, nhưng bây giờ anh đã năng về nhà hơn. Ngoài ra, đứa trẻ trong bụng Lí Mộ cũng khiến cái Tết năm nay trở nên khác với mọi năm.

Từ Nhược Chi hỏi: “Tiểu Mộ à, khi nào cháu được nghỉ? Nếu được nghỉ thì về đây luôn nhé. Cũng sắp đến Tết rồi.”

Ngụy Tuần thay cô trả lời: “Cứ từ từ mẹ ạ. Hai hôm nữa bọn con sẽ ra ngoài một chuyến.”

“Con bé bây giờ không thích hợp ngồi tàu xe đường dài. Hai đứa định đi đâu?”

“Con có chừng mực mà mẹ, bọn con không đi quá xa đâu ạ.”

Từ Nhược Chi im lặng, không hỏi thêm câu nào nữa. Sau bữa cơm, ngoài trời đã tối đen. Bà ấy giữ hai người lại: “Hai ngày nay tuyết rơi nhiều, đường xá trơn trượt, lái xe buổi tối không an toàn. Tối nay hai đứa ngủ lại đây, ngày mai hẵng về.”

Nếu là trước kia, Ngụy Tuần sẽ không quan tâm đ ến điều đó. Nhưng lần này, anh thoáng nhìn sang Lí Mộ, thấy cô không phản đối thì mới đồng ý.

Đây không phải lần đầu tiên Lí Mộ ngủ lại nhà họ Ngụy, vì vậy cô cũng không quá câu nệ.

Vừa tắm xong, Ngụy Vi liền đến gõ cửa, rồi ló đầu vào cười hì hì và hỏi: “Anh Cả ơi, anh chị đang làm gì đấy? Em có làm phiền hai người không?”

Lí Mộ đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha, Ngụy Tuần đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại nói chuyện công việc với trợ lí Trần. Nghe thấy giọng cô ấy, anh quay đầu lại nhìn.

Ngụy Vi lập tức che miệng. Thấy anh đang bận, cô ấy bèn chạy đến ngồi xuống bên cạnh Lí Mộ: “À, em có việc muốn nói với chị.”

Cô ấy rất lấn cấn không biết nên gọi Lí Mộ như thế nào, nhất thời không đổi được cách xưng hô, lại cảm thấy gọi thẳng tên cô thì không được hay cho lắm. Bởi lẽ đó, cô ấy vẫn chưa tìm được cách gọi phù hợp.

“Có chuyện gì vậy?” Lí Mộ đặt quyển sách xuống, nhìn cô ấy với vẻ thắc mắc. Ngụy Vi không trả lời mà nắm tay cô đi ra khỏi phòng. Ngụy Tuần thấy họ đi ra ngoài, ánh mắt hiện lên một thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn lại.

Ngụy Vi kéo cô đến phòng của mình rồi đóng cửa lại.

“À thì, em kể với Thiên Nhất rằng em có một bộ trang phục của dân tộc các chị. Cậu ấy đòi xem, nhưng em lại không biết cách mặc. Chị có thể dạy em mặc không?”

Bộ trang phục sặc sỡ bày trên giường của Ngụy Vi khiến trong lòng Lí Mộ dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy bộ trang phục thân thuộc này.

Dưới sự hướng dẫn của Lí Mộ, Ngụy Vi đã mặc xong bộ trang phục. Trước bàn trang điểm, cô kiên nhẫn đội chiếc mũ với nhiều chi tiết cho cô ấy. Ngụy Vi nhìn khuôn mặt trầm lặng của cô trong gương, tò mò hỏi: “Chỗ các chị ngày nào cũng phải mặc như này à?”

“Không, bình thường thì chỉ mặc đơn giản, ngày lễ và những dịp quan trọng mới ăn mặc cầu kỳ trang trọng thế này.”

“Em có thể hỏi là chị và anh trai em đã quen nhau như thế nào không?”

Ngụy Vi đã xem những bức ảnh mà Ngụy Diễn đăng trên trang cá nhân. Cô ấy cảm thấy quê hương của Lí Mộ hoàn toàn khác xa với thế giới quen thuộc của mình. Câu chuyện của cô và Ngụy Tuần bắt đầu như thế nào nhỉ? Các cô gái trẻ thường thích nghe về những câu chuyện tình yêu muôn màu muôn vẻ.

“Lần đầu tiên chị gặp anh ấy, anh ấy đang dỗ một cô bé. Cô nhóc đó khóc ghê lắm, còn anh ấy lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi cho cô bé một cách hết sức dịu dàng, trông vừa nghiêm túc lại đẹp mắt. Chị từng gặp rất nhiều người, nhưng anh ấy là người tốt bụng và hiền hòa nhất mà chị thấy, ngoài bố mẹ và ông nội chị ra.”

Mặt trời chói chang của ngày hôm ấy, cứ thế chiếu rọi anh vào trong lòng cô.

Ngụy Vi đã mường tượng ra khung cảnh đó, chợt cảm thấy nó mới tuyệt vời và lãng mạn biết bao.

Sau khi Lí Mộ rời đi, Ngụy Vi tự chụp cho mình một lúc, rồi gửi cho Hứa Thiên Nhất tấm ảnh đẹp nhất. Cậu gọi điện thoại đến ngay khi cô ấy vừa gửi ảnh đi. Ngụy Vi lén chạy ra ban công nghe máy.

Hứa Thiên Nhất khen cô ấy rất xinh, khiến cô ấy ngượng ngùng mãi không thôi.

Sau đó, Ngụy Vi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi cậu: “Cậu và chị Tiểu Mộ của cậu quen biết nhau như thế nào hả Thiên Nhất?”

Nhà cậu ở thành phố C, đâu có mối liên hệ nào với vùng núi Tây Nam xa xôi kia?

Hứa Thiên Nhất trầm ngâm một lúc mới chậm rãi trả lời: “Khoảng mười một, mười hai năm trước, bố tôi dẫn đội đến khảo sát vùng quê của chị Tiểu Mộ.”

Ngụy Vi biết chuyện bố của Hứa Thiên Nhất là một nhà thực vật học nổi tiếng, đã qua đời cách đây hai năm. Ông là một người rất giỏi giang khi tham gia vào công việc phát hiện và bảo vệ các loài thực vật có nguy cơ bị tuyệt chủng.

Nhắc đến bố của mình, Hứa Thiên Nhất không giấu nổi sự khâm phục: “Bố của chị Tiểu Mộ là người dẫn đường cho đoàn khảo sát. Họ đi sâu vào trong núi, nhưng nào ngờ lại gặp phải một trận mưa lớn, thế là bị lạc đường, mắc kẹt trong đó. Bố của chị Tiểu Mộ đã rơi xuống vách đá khi cố gắng cứu bố tôi và một chú nữa trong đoàn, thậm chí đến giờ vẫn chưa tìm thấy xác.”

Hồi đó, Hứa Thiên Nhất còn nhỏ, bố cậu đã dẫn cậu đến bản Lão An một lần. Ông và người đồng nghiệp được cứu đã vô cùng tự trách. Họ nên nghe lời bố của Lí Mộ, không nên ham hố tiến sâu vào trong núi, làm lỡ mất thời gian trở ra, để rồi khiến một người còn đang sống sờ sờ phải mất mạng vì cứu họ. Đứng trước người cha già trầm lặng đã mất đi đứa con trai duy nhất, và người vợ trẻ mất chồng, họ không ít lần nghẹn ngào đau xót. Cậu bé Hứa Thiên Nhất bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xúc động, nên không dám nói gì. Khi đó, Lí Mộ cũng còn nhỏ. Cô đưa khăn giấy cho bố của Hứa Thiên Nhất, và an ủi họ đừng quá đau buồn. Cô còn nói rằng nếu bố cô ở trên trời nhìn thấy vậy thì sẽ không vui.

“Gia đình chị Lí Mộ là những người hiền lành tốt bụng nhất mà tôi từng gặp.”

Ngụy Vi cúp điện thoại, lòng ngổn ngang cảm xúc. Điều này khác hẳn với những gì mà Mộ Tử Kha đã kể với cô ấy. Lí Mộ trông thật bình thản, như chẳng hề có điều gì muộn phiền. Ngụy Vi nhớ mang máng là hình như Ngụy Tuần từng nói rằng Lí Mộ hiện đã không còn người thân nào nữa.

Lúc Lí Mộ về phòng, Ngụy Tuần đã nghe điện thoại xong và đang nằm trên giường đợi cô. Cô vừa ngồi xuống, anh lập tức ôm lấy eo cô từ phía sau: “Vi Vi tìm em có việc gì à?”

“Vâng, chuyện của các cô gái yêu cái đẹp ấy mà.”

Cô đã hứa với Ngụy Vi sẽ không để lộ chuyện giữa cô ấy và Hứa Thiên Nhất, vì thế chỉ ậm ừ trả lời cho có.

Ngụy Tuần ngả người dựa vào đầu giường, để cô nằm trước ngực anh: “Em thì lớn hơn Vi Vi là mấy, cũng vẫn chỉ là một cô gái thôi.”

Giọng nói mang theo sự yêu chiều của anh làm ấm cả cõi lòng cô. Cô cười đáp: “Em không còn là cô gái nữa đâu. Em đã sắp làm mẹ rồi nhé.”

Nói đoạn, cô khẽ xoa bụng mình. Ngụy Tuần áp bàn tay dày rộng và khô ráo lên tay cô, lại hôn vào vành tai cô một cái: “À phải, em là cô gái sắp làm mẹ rồi.”

Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã hoảng hốt bỏ chạy ngay khi anh vừa cất lời, nhưng lại không ngần ngại bảo vệ người sau lưng mình khi đứng trước một đám người bặm trợn và dữ tợn.

Cô chững chạc và hiểu chuyện, song thật ra sâu bên trong vẫn là một cô gái rất ngây thơ.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Sau một ngày bận rộn, Trịnh Yến Yến cùng bạn của mình trở về nhà. Phùng Triều vẫn đứng bên bồn hoa dưới lầu, ánh chiều tàn hắt xuống khuôn mặt tiều tụy của anh ta. Dáng vẻ cô đơn khiến người ta cảm thấy có phần đáng thương. Tuy nhiên, khi nhớ lại tất cả những gì anh ta đã làm, người bạn của trịnh Yến Yến lại cảm thấy anh ta như vậy là đáng đời.

Vừa nhìn thấy Trịnh Yến Yến, Phùng Triều lập tức vội vàng chạy tới, nhưng đã bị hai người đàn ông ngăn lại. Anh ta không có cách nào đến gần cô ta, chỉ có thể buồn bã gọi to: “Yến Yến…”

Trịnh Yến Yến dừng bước, người bạn thấy thế bèn thúc giục: “Yến Yến, chúng ta mau đi lên nhà thôi.”

Không nên tiếp xúc với loại người như Phùng Triều nữa, tốt hơn hết là hãy để anh ta hoàn toàn hết hi vọng,

Thế nhưng, vẻ mặt Trịnh Yến Yến lại dịu đi, Sau vài lần đắn đo, cô ta định đi về phía Phùng Triều. Có điều, bạn của cô ta đã ngăn lại, lấy làm khó hiểu mà hỏi rằng: “Cậu làm gì đấy hả Yến Yến?”

“Mình muốn nói rõ với anh ta.” Trịnh Yến Yến nói với hai vệ sĩ do trợ lí Trần thuê: “Hai anh cứ để anh ta qua đây đi, tôi có vài lời muốn nói với anh ta.”

Hai vệ sĩ liền buông tay xuống. Phùng Triều nhanh chóng đi đến trước mặt Trịnh Yến Yến. Lúc anh ta sắp đến gần, cô ta lên tiếng ngăn lại: “Có chuyện gì thì đi lên đây nói. Anh đừng tới gần tôi.”

Dứt lời, cô ta quay người đi vào trong tòa nhà. Người bạn của cô ta ngay lập tức đi theo. Hai vệ sĩ được đào tạo bài bản cũng theo sau, và luôn để mắt đến Phùng Triều đề phòng anh ta có hành động khác thường.

Nét mặt Phùng Triều vốn dĩ đang rất đau khổ, nhưng nghe Trịnh Yến Yến nói vậy, ánh mắt anh ta lóe lên tia hi vọng, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng lạnh lùng của cô ta rồi nhanh chóng đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment