Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 41

Cô mang theo tâm lý hỗn loạn, oán giận nói: “Thưa thầy, thầy không thể quản lý cậu ấy sao? Miệng cậu ấy đầy……” Lời cợt nhả, cô căn bản không thích anh.

Nhưng không chờ cô nói xong, thầy Cung Huy liền ngắt lời nói: “Nhiễm Tỉnh, em là sinh viên, không phải học sinh trung học, tôi trông nom em ngủ trong lớp, trông nom em truyền tờ giấy trong lớp, còn phải trông nom em tán tỉnh trong lớp.”

Lời vừa nói xong, cả lớp cười vang.

Thầy Cung Huy nói: “Không được cười.”

Cả lớp cười càng điên cuồng hơn.

Nhiễm Tỉnh yên lặng ngậm miệng, cô cảm thấy mình thật là ngu ngốc, rõ ràng lớp Đại số Tuyến tính là sân nhà của Phó Tuyết Thần, cô ở sân nhà của Phó Tuyết Thần khiêu chiến uy nghiêm của anh, là tự rước lấy nhục.

Thôi, nhịn đi!

Còn chuyện bị cười nhạo, sao cũng được, cô cũng không quan tâm.

Bên kia, thầy Cung nói xong, vẻ mặt nghiêm túc một lần nữa ném quyển sổ lại trước mặt Nhiễm Tỉnh, cuối cùng Nhiễm Tỉnh cũng thấy được câu trả lời của Phó Tuyết Thần.

Đầu trang giấy, là những hàng chữ phóng khoáng của Phó Tuyết Thần: “Sau khi tốt nghiệp xong tôi sẽ theo em về Thành Đô!”

Nhiễm Tỉnh nhìn hàng chữ to này, yên lặng ngồi ngơ ngác mất một lúc, không phải bị lung lay bởi những lời này, mà là cảm thấy Phó đại thần không những có giá trị nhan sắc cao, mà còn có cái miệng bôi mật ngọt không chịu nổi.

Nhưng miệng của đàn ông, nói dối như quỷ.

Những lời nói kiểu này, nghe qua một chút còn tạm được, quá để ý lại thành ngu ngốc.

Nhiễm Tỉnh nhất định không ngây thơ khờ dại đến mức tin loại lời nói đường mật này.

Cho dù mấy năm nay Thành Đô phát triển ổn định, nhưng so với Đồng bằng Trường Giang (*) thì vẫn kém hơn nhiều, Phó Tuyết Thần lại quá giỏi, tương lai của anh là trường nổi tiếng hàng đầu thế giới, là đô thị cấp 1 như Bắc Thượng Quảng Thâm (Bắc Kinh - Thượng Hải - Quảng Châu - Thâm Quyến), mà không phải ở một nơi góc Tây Nam như Thành Đô.

(*) Đồng bằng Trường Giang: là một trong những nơi có mật độ dân cư cao nhất trên thế giới và bao gồm một trong những thành phố lớn nhất thế giới là Thượng Hải.

Cô quay đầu nhìn anh theo bản năng, không hiểu sao ánh mắt lại dừng ở trên môi của anh, môi của Phó Tuyết Thần cũng không phải môi mỏng lưỡi dao như trong tiểu thuyết miêu tả, ngược lại, cánh môi của anh đầy đặn, có chút thịt.

(*) Đa phần nam giới có môi mỏng rất khéo nói, dễ chiều lòng người khác nên có thể bị hiểu nhầm là giả tạo, ba phải và khó đoán.

Rất nhiều người môi dày tạo cho người ta cảm giác thô, chỉ có số rất ít mới gợi cảm và quyến rũ, Phó Tuyết Thần thuộc tuýp người sau, dáng môi của anh đẹp, góc cạnh rõ ràng, rõ ràng gương mặt sạch sẽ như tiên, đôi môi lại cho người ta một loại cảm giác sắc khí và du͙ vọиɠ, khiến người ta không khỏi muốn hôn mãnh liệt.

Còn dáng vẻ nhìn chằm chằm môi người khác mà ngơ ngác như vậy đáng lý ra chứa ẩn ý “Muốn hôn”.

Nhiễm Tỉnh chắc chắn không phải “Muốn hôn”, ánh mắt nai của cô sạch sẽ không có chút du͙ vọиɠ nào, đơn giản là nhìn thấy món đồ đẹp nên ngây người ra trong chốc lát mà thôi.

Hiển nhiên Phó Tuyết Thần ý thức được cô đang nhìn chằm chằm môi anh, khóe môi của anh gợi lên lộ ra nụ cười nhẹ, vô tư trong sáng, thoải mái hào phóng tùy ý để cô nhìn.

Ánh sáng rạng ngời giữa trưa, hình ảnh thiếu niên ở trong tầm mắt mình cười nhẹ, sạch sẽ, thánh khiết, nhộn nhạo, khıêυ khíh, làm con người ta không nhịn được hò hét ầm ĩ dưới đáy lòng: A a a a a như này thì ngọt quá đi!

Thấy anh cười, Nhiễm Tỉnh bật cười, một lần nữa quay đầu lại tập trung vào bài vở, ấn tượng trong đầu đối với Phó Tuyết Thần nhiều thêm một cái: Không chỉ miệng ngọt, tính cách cũng ngọt!

Không ngờ con đường Phó Tuyết Thần đi lại là ngọt ngào đáng yêu!

Nhờ vào việc ngây người và suy nghĩ miên man, hai tiết của môn Đại số tuyến tính nhàm chán nhạt nhẽo cứ vậy mà trôi qua.

Học xong, Nhiễm Tỉnh lanh lẹ cất toàn bộ đồ dùng học tập và sách giáo khoa vào túi vải bạt, đứng dậy rời đi.

Phó Tuyết Thần đi theo phía sau cô, cười khẽ gọi: “Nhiễm Tỉnh……”

Nhiễm Tỉnh không hé răng, bước nhanh đi về hướng cầu thang, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, hoàn toàn là dáng vẻ tôi không định bắt đầu với cậu, cũng không muốn để ý đến cậu.

Không chỉ có như thế, vẻ mặt của cô mơ hồ có chút cáu kỉnh và rối rắm.

Quả thật, Phó Tuyết Thần cũng không chạm vào điểm mấu chốt của cô giống như Ngô Sưởng, cảm thấy cho dù anh có trêu chọc cũng rất có chừng mực, cũng sẽ không có kiểu thiếu gia ta đây dùng lời nói để trêu ghẹo, sau đó cứ động chạm vào người cô.

Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn sẽ cảm thấy rất phiền, thậm chí là bối rối, lại còn cảm thấy, tôi đã từ chối anh nhiều lần như vậy anh nghe không hiểu tiếng người sao, anh làm ơn đừng có lì lợm la liếʍ được không.

Kiểu bực bội này kéo theo làm cho Nhiễm Tỉnh từ nhẹ nhàng từ chối, trở thành lạnh nhạt không để ý đến ai.

Phó Tuyết Thần chậm rãi đi theo phía sau cô, thấy vẻ mặt hờ hững thậm chí chán ghét của cô gái nhỏ, trong lòng bắt đầu chậm rãi rạn nứt, nói gì đi chăng nữa thì anh cũng chỉ là chàng trai chưa đến mười chín tuổi, cho dù anh có thể dựa vào EQ cao siêu xử lý mặt trái cảm xúc của mình vì mất ngủ mang đến, nhưng cô gái mình thích đối với mình lạnh nhạt vô tình thậm chí bắt đầu chán ghét, anh cực kỳ bực bội.

Nhiễm Tỉnh, chắc chắn là đề toán học khó nhất mà anh gặp phải trong cuộc đời.

Đối mặt với cô, anh không có bất kỳ suy nghĩ giải thích gì.

Hiếm khi vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, thẳng thắn nhấn mạnh: “Nhiễm Tỉnh, từ lúc bắt đầu, tôi đã thích cậu.”

Nhiễm Tỉnh bịt tai không nghe thấy, bước nhanh xuống lầu.

Phó Tuyết Thần nhanh hơn bước chân đi theo, đè thấp giọng nói có hơi nóng nảy: “Vì sao cậu ghét tôi thế?”

Nhiễm Tỉnh vẫn im lặng không lên tiếng như cũ, miệt mài đi về phía trước.

Tại ngã rẽ cầu thang, Phó Tuyết Thần bước nhanh một bước, che ở trước mặt cô, ngăn lại cô với hành lang của chỗ rẽ, quan sát cô từ trên cao xuống, kiên quyết muốn một câu trả lời: “Vì sao?”

Nhiễm Tỉnh rất phiền muộn, cô thở dài một hơi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tuyết Thần: “Không ghét cậu, là vấn đề của tôi, tôi đã nói với cậu, tôi không có ý định yêu đương!”

Phó Tuyết Thần dần dần hiểu rõ vấn đề mấu chốt, cô gái này sẽ không định yêu đương, cô chưa bao giờ có suy nghĩ bắt đầu, cho nên cho dù trêu chọc như thế nào cô vẫn vững như bàn thạch (*).

(*) Gốc là 八风不动古井不波 - bát phong không động giếng cổ không động: Gió thổi tám hướng không lay chuyển nổi, giếng cạn không có sóng.

Anh nhìn cô chằm chằm nháy mắt cũng không nháy mắt, giọng nói chứa một loại mệnh lệnh bá đạo, nói: “Vậy từ giờ trở đi hãy suy nghĩ đi.”

Vẻ mặt của Nhiễm Tỉnh “Hả?!”.

Cảm xúc của Phó Tuyết Thần tốt hơn một chút, đột nhiên anh hỏi: “Còn nhớ chậu hoa hồng phấn tôi đưa cho cậu không?”

Nhiễm Tỉnh đương nhiên nhớ rõ chậu hoa có cánh hoa độc đáo kia, chậu hoa hồng phấn kia để ở trên bàn của cô, vốn dĩ muốn trả lại cho anh, nhưng cô cứ quên mất chuyện này.

Giọng nói của Phó Tuyết Thần dần dần khôi phục lại trầm bổng du dương vốn có, nói: “Có biết ngôn ngữ của loài hoa hồng phấn không?”

Nhiễm Tỉnh mờ mịt lắc đầu.

Phó Tuyết Thần nói thẳng ý nghĩ với cô: “Khao khát một tình yêu đẹp.”

Nhiễm Tỉnh giật mình, chậu hoa kia bình thường không có gì kỳ lạ, lại có một ngôn ngữ của hoa thật đẹp.

Phó Tuyết Thần từ từ nói tới, “Chậu hoa hồng phấn kia, tôi bắt đầu trồng từ năm lớp 10, khi đó tôi mười lăm tuổi, học sinh cấp 3, tuổi trẻ mới lớn, đột nhiên muốn nói chuyện yêu đương gì đó, nhưng người như tôi, không có tư cách nói chuyện yêu đương. Sau đó tôi đã trồng chậu hoa hồng phấn kia, tôi nghĩ có lẽ, có một ngày tôi sẽ gặp được người thích hợp làm tôi muốn yêu đương, đến lúc đó tôi sẽ đưa chậu hoa hồng phấn này cho cô ấy.”

Nhiễm Tỉnh kinh ngạc một chút, đôi mắt trong sáng sạch sẽ giống như nai con bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt đen nhánh xẹt qua ánh sáng phức tạp, khuôn mặt lạnh băng xinh đẹp thả lỏng.

Cô nghĩ đến dáng vẻ ngoan cố, lúng túng đưa chậu hoa hồng phấn kia cho cô sống chết không chịu lấy về của anh.

Cũng chính từ lúc ấy, anh bắt đầu trêu chọc cô, sau đó lại có đủ các thể loại gặp mặt về sau.

Giọng nói của Phó Tuyết Thần hơi khàn khàn: “Nhiễm Tỉnh, cậu thông minh như vậy, hẳn là biết ý của tôi chứ!”

Nhiễm Tỉnh cũng không ngu dốt, đương nhiên cô đoán được anh muốn nói cái gì, chẳng qua cô bắt đầu nổi loạn một cách khó hiểu, từ chối theo bản năng: “Không biết, cũng không muốn biết.”

Phó Tuyết Thần cúi đầu cười cười, nói: “Vậy để tôi nói cho cậu biết nhé!”

Nhiễm Tỉnh quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn nghe.

Phó Tuyết Thần cúi đầu, ở bên tai của cô, cúi đầu xuống, đọc từng chữ rõ ràng nói: “Nhiễm Tỉnh, cậu là tất cả tình yêu mà tôi khao khát.”

Hơi thở nóng bỏng rơi vào bên tai của cô, từ ngữ ái muội xâm nhập vào trong óc của cô……

Nhiễm Tỉnh giống như bị phỏng, hoảng sợ lùi về sau một bước.

Phía sau cô là gạch tráng men của khu dạy học, theo lý thuyết nên lạnh băng, nhưng thời tiết cuối thu nắng gắt, ngay cả gạch tráng men cũng nóng bỏng.

Cô cần hạ nhiệt độ, nhưng gạch tráng men nóng bỏng lại làm cả người cô nóng lên, ngay cả trong lòng cũng toàn là lửa nóng.

Thử hỏi, thế gian này sẽ có ai giống như Phó Tuyết Thần trồng một chậu hoa ngụ ý là “Khao khát về một tình yêu đẹp”, sau đó đến một ngày, nghiêm túc đưa cho một người con gái.

Nhiễm Tỉnh chưa bao giờ từng rung động với Phó Tuyết Thần, nhưng giờ phút này, lại vẫn là bị anh làm cho rung động.

Cô có một loại cảm giác tâm hồn mình đang rung động.

Bị tê dại đến nỗi nổi da gà.

Nói gì thì nói, có ai không hướng đến tình yêu đâu?

Cái cảm giác trong hàng tỉ người tìm được người có thể làm bạn tri kỷ cả đời này, giống như kỳ quan thứ 8 của loài người chỉ có thể biết không thể tìm.
Bình Luận (0)
Comment