[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Chương 7

Nhân gian tác loạn hữu Kim Bằng

Đế Quân nhất chỉ khiển hạ phàm

(Kim Bằng làm loạn chốn nhân gian

Đế Quân xuống chỉ hai người hạ phàm)

Thượng Đế ngồi trên đế tòa, đau đầu nhìn Khai Dương quỳ gối dưới điện.

“Vũ Khúc Tinh Quân, ngươi lại muốn nháo cái gì?”

Khai Dương lại chỉ thản nhiên đáp: “Bệ hạ, Khai Dương đã lén xuống thế gian, lại dùng Mặc Hoắc thảo gia độc hại Thiên Lý Nhãn vì vậy mới đến xin giáng tội! Cầu bệ hạ trách phạt!”

Hắn một lời nói ra, liền rước lấy tiếng ồ lên của đám tiên chúng.

Thiên đình quy định nghiêm cẩn, cho dù có là tiên gia pháp lực cao cường cũng không dám xem nhẹ mà vi phạm, chỉ riêng việc trốn xuống phàm trần đã tính là trọng tội, lại càng không nói tới gia độc ám hại đồng điện tiên gia. Khai Dương làm như thế, quả thực không biết sống chết.

Thượng Đế liếc mắt nhìn Thiên Xu Tinh Quân đứng giữa tiên chúng, thấy hắn vẫn một bộ biểu tình không chút thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán trước hết thảy, đành phải thở dài nói: “Nếu khanh gia đã thẳng thắn thành khẩn nhận tội, trẫm có thể tha thứ lần......”

“Không cần! Bệ hạ! Khai Dương tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, nguyện gia nhập luân hồi xuống phàm trần làm kiếp súc sinh, có vậy mới chuộc được  tội lỗi này.”

Trên đế tòa, khóe miệng Đế Quân nhẹ co rút một cái, bản thân đã cố ý cấp cho hắn một bậc thang leo xuống, cũng vì không muốn khiến hắn quá mức khó coi, không ngờ Khai Dương lại thật sự cố chấp, không được nhận phạt tuyệt không buông tha.

“Vũ Khúc Tinh Quân nghe chỉ! Gia độc hãm hại tiên gia, phạm vào hành vi cực ác, nay phạt ngươi đến Trảm Yêu Đài chịu năm trăm lôi tiên coi như răn đe!!” Đế Quân sắc mặt sương lạnh, ống tay áo vung lên, “Dẫn đi!!”

“Khoan đã!”

“Lại thế nào?” Đế Quân lại càng không hiểu.

Chỉ nghe thấy Khai Dương nói: “Khai Dương còn một thỉnh cầu.”

“Nói đi.”

“Thỉnh Đế Quân không đem chuyện Khai Dương xin chịu tội nói cho Thiên Lý Nhãn biết.”

Đế Quân nghe thấy yêu cầu này cũng không khỏi sửng sốt, trên mặt thần sắc cũng dần dịu xuống, gật đầu nói: “Hảo, trẫm đáp ứng.”

Khai Dương đứng lên, lại hướng về phía chúng tiên toàn điện, chắp tay nói: “Cũng thỉnh các vị tiên gia nhất định cùng giữ bí mật này, Khai Dương cũng không muốn tái phạm thiên quy nữa.”

Chúng tiên trong lòng nói thầm, Vũ Khúc Tinh Quân đâu phải đang cầu bọn họ, căn bản là cố tình lấy cớ uy hiếp. Thế nhưng nếu Đế Quân đã không nói, bọn họ cũng chỉ còn cách liên tục gật đầu.

Khai Dương được sự đảm bảo của chúng tiên, xoay người, cũng không hề quay lại, thẳng hướng Trảm Yêu Đài đi tới.

※※※※※※※※※※

Cho dù phải chịu nỗi khổ khoét mắt, Thiên Lý Nhãn cũng không khỏi cảm kích Thiên Xu Tinh Quân pháp thuật cao minh, quả nhiên như lời hắn nói, đến ngày thứ ba, bụi xám trên đồng tử đã tán đi, đôi mắt lại trở về quang minh.

Hắn đứng trong phòng mở mắt ra nhìn, ngàn dặm xung quanh đều có thể thu hết vào trong mắt, hoàn toàn không khác với khi xưa.

Nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được lại di động nhãn thần, đi tìm tinh mang tối chói mắt kia. Kỳ quái, lần lượt phóng khắp thiên địa bốn cõi, thế nhưng lại hoàn toàn không thấy vị Vũ Khúc Tinh Quân kiêu ngạo ương ngạnh, luôn thích thượng lủi hạ khiêu kia, thật sự kì quái, chẳng lẽ chuyện này lại có thể khiến vị thanh niên Tinh Quân tràn đầy ngạo khí kia trở nên lặng lẽ, thu liễm cá tính bốc đồng rồi? (thượng lủi hạ khiêu: trên lủi dưới chui, ý chỉ anh ấy hay nhảy ngót lung tung)

Nghĩ cũng biết làm sao có thể.

Thiên Lý Nhãn đang muốn thu pháp nhãn lại, đột nhiên nhìn thấy một dị tượng nơi hạ giới, liền mạnh cả kinh, lập tức bỏ qua gia trạch bừa bộn chưa thu dọn, vội gọi mây, hướng Thiên Điện  nhanh nhất bay tới.

Lúc này Thượng Đế còn đang đánh cờ, thấy Thiên Lý Nhãn đang vội vàng đi tới, liền cười nói: “Ly Lâu, ngươi không phải ăn nhầm đồ vật ở Tương Liễu Cốc sao? Nhanh như thế đã khỏi rồi?”

Ly Lâu là tên thật của Thiên Lý Nhãn, nghe thấy Đế Quân gọi thẳng tên mình Thiên Lý Nhãn cũng không khỏi giật mình, lại nhớ tới lần trước nói dối mình ở Ngũ Đế Đài ăn nhầm độc vật, hắn cũng không phải người giỏi che dấu, chỉ đành gắng gượng nói mấy câu: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm...... đã muốn tốt lắm.”

Thượng Đế khó có được một lần nhìn thấy thần sắc khốn quẫn trên khuôn mặt cương thi cứng ngắc ngàn năm của người này, cũng không muốn chọc hắn nữa, nhưng vẫn ung dung hỏi han: “Không sao là tốt rồi. Đã nhiều ngày không có ngươi lải nhải bên tai, lỗ tai trẫm thật sắp nhàn đến nhũn rồi.”

Thiên Lý Nhãn bẩm: “Mạt tướng vừa nhìn xuống phàm thế, đã gặp trên địa giới Quỳ Châu có Kim Sí đại bàng hiện đang tác loạn. Lúc này thiên hạ sáu nước đã hợp thành một, chiến loạn vừa tạm yên, dân chúng lại gặp phải yêu kiếp, khổ không nói hết.” (sí: cánh, kim sí bằng yêu: Yêu quái đại bàng cánh vàng)

Thượng Đế đặt xuống một quân cờ đen, đùa bỡn nói: “Bằng yêu kia vốn là thiên thú Phật giới, lại không an phận ở yên một chỗ, mấy lần trở mình xuống hạ giới tác loạn vẫn chưa hồi tâm, giờ liền muốn làm yêu sao?”

Lại nhìn về phía Thiên Lý Nhãn: “Ly Lâu, trẫm nhớ rõ ngươi cùng bằng yêu kia từng cùng đứng dưới trướng phò trợ Trụ Vương, trẫm hỏi ngươi, ngươi cảm thấy nên xử lý bằng yêu này thế nào?”

Xử trí yêu nghiệt vốn không cần phải hỏi ý kiến hắn, Thiên Lý Nhãn trong lòng mặc dù cảm thấy kỳ lạ lại vẫn đáp: “Kim Sí đại bàng chỉ biết bản thân, lại gây họa đến mấy ngàn sinh linh, tội này đáng tru (giết).”

Trong mắt Thượng Đế liền hiện lên một tia quyết ý, quân cờ đen trong tay xoay lại xoay: “Trẫm cũng có ý này. Chính là bằng yêu kia dù sao cũng là thiên thú, yêu lực phi phàm, vỗ cánh một lần liền bay xa tới chín ngàn dặm, thần nhân cũng khó mà truy tung được nó.”

Đến lúc này  Thiên Lý Nhãn đã sáng tỏ tâm tư Đế Quân, một lần đập cánh bay ngàn dặm thì thế nào? Chỉ cần hắn mở mắt ra, trên đời này không yêu quái nào có thể chạy thoát tầm mắt của hắn.

Hắn cũng hiểu ý, chắp tay bẩm: “Mạt tướng tình nguyện xin đi.”

“Một khi đã như vậy, trẫm liền để Vũ Khúc Tinh Quân cùng ngươi hạ phàm, bắt Kim Sí bằng yêu.”

Vũ Khúc Tinh Quân?!

Thiên Lý Nhãn không khỏi sửng sốt, Khai Dương phi thường chán ghét hắn, việc này thiên đình chúng tiên đều biết, vốn hắn muốn cự tuyệt, thế nhưng chuyện hai mắt từng bị hủy đã dấu diếm Đế Quân, lúc này lại càng không tiện bẩm báo, chỉ đành bất đắc dĩ thuận theo an bài.

Khó có được một lần hắn bối rối hoang mang, chỉ trong nháy mắt liền bỏ lỡ ý cười lãng đãng trong mắt Đế Quân.

※※※※※※※※※※

Ngoài Nam Thiên môn, Thiên Lý Nhãn đứng dưới bàn long trụ, chờ đã hai canh giờ.

Thiên binh thủ vệ cũng đứng cách hắn thật xa, ai cũng không muốn rước lấy thị phi, càng không nên đắc tội với Thiên Nhãn thần tướng luôn đứng bên cạnh Đế Quân này.

Đợi một hồi lâu, Thiên Lý Nhãn vẫn không hề lộ ra thần sắc mất kiên nhẫn, lúc này, một đám mây đỏ từ trên không trung quét tới, mà bước xuống khỏi mấy lại chính vị thanh niên Tinh Quân kia.

Thiên binh thủ vệ vừa thấy người vừa tới, liền đồng thời lẩn ra xa hơn nữa, Vũ Khúc Tinh Quân ở thiên giới vốn nổi danh lớn mật làm bậy, chịu trách phạt của Đế Quân còn thường hơn cơm bữa, sát tinh như thế vẫn là không chọc vào thì hơn!

“Để, để ngươi chờ lâu rồi!”

Khai Dương giống như bị ai đuổi sau lưng, chạy vội tới trước mặt Thiên Lý Nhãn mới dừng lại thở dốc.

“Không có cách nào.”

Khai Dương đứng thẳng thắt lưng lên, lúc này mới nhìn kỹ nam tử cao gầy kia, thân thể vẫn là bạc gầy thẳng tắp như cũ, sắc mặt vẫn cứng nhắc không gần nhân tình, ít nhất cũng đã không còn biến thành màu khô vàng nữa. Đôi mắt nhìn ngàn dậm vẫn thanh duệ như cũ, nếu là trăm năm trước hắn còn có thể nhìn ra chút tình tự trong đôi mắt này, mà giờ đây, tất cả đều đã được che dấu thật sâu, khó lòng nhìn thấu.

Hắn có chút do dự hỏi: “Của ngươi...... Đôi mắt có thể nhìn thấy rồi sao?”

“Thấy được. Đã khiến Tinh Quân lo lắng.”

Ngữ khí đối phương vẫn lãnh ngạnh như trước, Khai Dương vốn muốn nhân cơ hội này cùng hắn hòa hảo trở lại, thế nhưng chính mình một lòng quan tâm lại đổi lấy lãnh ngôn lãnh ngữ, nhất thời lại giận: “Ta là sợ mắt ngươi không dùng được, tìm không thấy Kim Sí bằng yêu kia, cản trở nhiệm vụ của ta!”

“Xin yên tâm, mạt tướng nhất định không làm nhục sứ mệnh.”

Biết rõ làm như vậy chỉ càng khiến hiểu lầm thêm sâu, thế nhưng lời đã nói ra là không thể thu hồi, Khai Dương đành phải nói thêm một câu: “Tự giải quyết cho tốt!” Liền đáp mây bay lên, hướng xuống hạ giới.

Thiên Lý Nhãn chỉ nhẹ thở dài, mặc dù trải qua kiếp nạn suýt mất đi đôi mắt, bản thân lại cự nhiên vẫn không tỉnh ngộ. Trong bóng tối, nghe thấy tiếng bước chân vội vã của người kia cùng giọng nói vội vàng đầy xao động, oán ý liền tự động biến mất vô hình, thậm chí còn vì bản thân có thể tới gần tinh mang chói mắt kia một chút mà cảm thấy mừng thầm.

Chuyến này đi bắt Kim Sí bằng yêu có bao nhiêu nguy hiểm, nếu như Khai Dương trở mặt, kia chỉ sợ hung hiểm càng tăng thêm ba phần, căn bản không phải năng lực của hắn có thể khống chế, thế nhưng bản thân lại vẫn như cũ thấy may mắn vì được Đế Quân phái đi cùng Vũ Khúc Tinh Quân.

Chính là hiện giờ có nghĩ gì cũng là vô ích.

Thiên Lý Nhãn liền triệu mây đến, mở ra pháp nhãn, có chút ngoài ý muốn nhận ra Khai Dương vẫn còn chưa đi xa, lấy tốc độ chậm rì rì mà ngự mây cưỡi gió, chẳng lẽ, là đang chờ hắn sao?

Làm sao có thể?

Khó tránh khỏi tự giễu, bản thân quả thật không nhớ được giáo huấn.

Chúng thiên binh thủ vệ nhìn vị Thiên Nhãn thần tướng kia chậm rãi triệu gọi hành vân, tiếp theo lảo đảo bay xuống hạ giới, không khỏi hai mặt nhìn nhau, thật không hiểu tâm tư Đế Quân ra sao, lại để Thiên Nhãn thần tướng còn yếu hơn cả Tán Tiên kia đi theo Vũ Khúc Tinh Quân tính tình nóng nảy nhất thiên giới hạ phàm, còn chưa nói tới có bắt được yêu quái hay không, chỉ riêng việc Thiên Lý Nhãn có thể bình an trở về hay không, tay chân liệu có đầy đủ cũng đã là khó nói......

※※※※※※※※※※

Lại nói tới địa giới Quỳ Châu, nối liền dãy núi phía nam và con đường phía đông, trung tâm của Châu nằm ngay bên Cù Đường hạp (hạp = dòng nước hẹp và dài ở giữa hai núi). Nơi đây xung quanh toàn núi cao, lại giáp nơi hiểm yếu của sông, ba phía đều là dãy núi trập trùng quây trụ, phía đông được Vu Sơn cùng Thần Nông chống đỡ, tây sát với Thiên Lĩnh, bắc có Giang Hán bao lại. Ba tộc người nơi này chủ yếu sống tụ họp với nhau, lập thành một nước.

Vùng đất này mỗi khi đến mùa nóng lại phải chịu một trận đại hạn, năm nay cũng không ngoại lệ, từ trên mây nhìn xuống, chỉ thấy từng dãy núi cao như đang cháy lên, mạnh hóa thành than.

Tại nơi cửa sông hiểm yếu, trên đỉnh núi trọc cao ngất bắt lấy từng trận gió dựng đứng thốc lên, nơi vốn dĩ không thể có phàm nhân xuất hiện lúc này lại thấy một người thanh niên đang ngồi, áo bào xanh giày đen,thắt lưng giắt ngọc quý giá khôn kể, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái, một quý công tử như thế sao lại xuất hiện ở nơi nguy hiểm thế này?

Hắn khoanh chân mà ngồi, một tay chống má, miệng nhay nhay cọng cỏ không biết từ chỗ nào bứt được, chán đến chết chờ đợi gì đó.

Qua hồi lâu, đại khái chắc là thấy quá mức nhàm chán, hắn mở miệng ngáp một cái thật to, mạnh ngửa người, liền ngã vật ra trên mặt cỏ xanh thẫm, “A nha!” một tiếng, không biết đụng phải chỗ đau nơi nào, lại lộ ra biểu tình đau đến trợn mắt nhe răng, vội vàng xoay người nằm nghiêng, tìm một tư thế thoải mái.

Đợi đến lúc hắn gần như lim dim ngủ mất, lại nghe thấy tiếng một vật gì đó rơi xuống mặt cỏ bên cạnh, xoay người ngồi dậy, hỏi người vừa tới: “Tìm được rồi?”

Người tới đúng là Thiên Lý Nhãn, hắn ở trên mây nhìn xung quanh, vốn muốn tìm tung tích của Kim Sí bằng yêu kia, nhưng bằng yêu kia cũng không phải yêu vật bình thường, nó ẩn đi cả thân hình đại bàng to lớn, náu mình trong đám phàm nhân, khiến cho Thiên Lý Nhãn, mặc dù có đôi thần nhãn nhìn ngàn dặm cũng không dễ dàng bắt được hành tung của nó. Lúc này hắn nghe thấy câu hỏi của Khai Dương, chỉ đành phải lắc đầu.

Khai Dương có chút không kiên nhẫn mà nhíu mày, nhưng cũng không phát tác nóng nảy, hỏi tiếp: “Vậy trên địa giới  Quỳ Châu có gì khác thường không?”

Thiên Lý Nhãn nghĩ nghĩ, lại nói: “Trăm dặm quanh đây, có một Tử Dương thành, mạt tướng thấy nơi đó mây mù lượn lờ không tan, trong khi vùng này lại đang hạn hán, hiện tượng như thế quả thật không bình thường.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta đến đó thử thời vận đi!”
Bình Luận (0)
Comment