Thất Sát Nữ Đế

Chương 50

Quả nhiên, sau khi rời khỏi vùng biển băng thì khí hậu cũng dần ấm lên.

Hơn mười ngày lộ trình trên biển, đối với những người bình thường thì sẽ cảm thấy rất nhàm chán, nhưng mà đối với Phong Vô Ý và Tiêu Tử Mặc thì lại khác, vì đối với họ đây là thời gian rất tốt để tu luyện. Trừ bỏ thời gian ăn cơm và đi ngủ, hai người đều ở lại trong khoang chính. . Phong Vô Ý ở trong khoang là vì muốn nghiên cứu lại những kinh nghiệm trong quá trình vượt qua hải băng vừa rồi, mà Tiêu Tử Mặc thì trừ bỏ mỗi đêm đều đi tới đầu thuyền xem tinh tượng thì không ai biết là hắn đang làm cái gì, ngay cả đồ ăn cũng đều là do hạ nhân đặt ở cửa rồi chờ hắn ra lấy.

Mười ngày chỉ trong chớp mắt đã trôi qua, mặt biển sóng êm gió lặng, thời tiết vô cùng thuận lợi, nhưng duy nhất chỉ có một điều đó là ở ven đường biển đều không thấy bất cứ một chiếc thuyền nào đi ngang qua.

Phong Vô Ý từ trong tu luyện tỉnh lại, trong khoang thuyền lúc này chỉ có một mảnh tối đen, đồ ăn trên bàn cũng đã sớm trở nên lạnh lẽo khó nuốt.

Tinh thần lúc này không hề sảng khoái như mọi lần tỉnh lại, lần này nàng cảm thấy có chút gì đó khiến cho tâm phiền ý loạn.

Tiện tay đốt nến lên, đầu ngón tay bắn ra một đạo sương mù giống như hỏa diễm về phía chỗ đồ ăn ở trên bàn, nhất thời khiến chúng đồ ăn nóng lên.

Vội vàng ăn vài miếng cho no bụng, sau đó nàng đi giày và bước đi ra bên ngoài. Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mười ngày qua nàng mới đi ra khỏi căn phòng này.

Tối nay không có gió, không khí oi bức nặng nề, nhưng bầu trời lại vô cùng sạch sẽ không thấy một áng mây, chỉ có một vầng trăng sáng ở trên cao cùng với muôn vàn ánh sao lấp lánh nhấp nháy.

Đi lên mũi thuyền, quả nhiên bắt gặp Tiêu Tử Mặc đang khoanh chân ngồi trên sàn thuyền. . Trước mặt là một cái bàn nhỏ, bên trên có la bàn, tiền tài, bút mực cùng với một vài thứ vật dụng khác.

"Tìm ta à?" Tiêu Tử Mặc cũng không quay đầu lại, chỉ lấy bút son phác thảo trên giấy.

Phong Vô Ý nhìn lướt qua, sau khi xem tất cả nàng vẫn chẳng hiểu những đường cong trên giấy là biểu thị cho cái gì, nhưng cũng không có làm phiền hắn mà đi tới gần rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay không biết tại làm sao, đột nhiên trong lúc ta tu luyện thì giật mình tỉnh lại, giống như cảm giác được có chuyện gì sắp xảy ra"

"Thiên tượng ... rối loạn" Tiêu Tử Mặc hạ bút, hơi hơi nhíu mày than nhẹ một tiếng.

"Nhìn ra chuyền gì rồi sao?" Phong Vô Ý ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao.

"Chỉ trong ít ngày nữa thôi, sợ là sẽ có một trận sóng thần mà từ trước tới nay chưa từng có quy mô lớn như vậy xảy ra" Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói.

"Sóng thần?" Phong Vô Ý nhớ lại tình hình những lần tai nạn mình đã từng trải qua. Sóng thần mãnh liệt chỉ sợ đối với Phạm Thiên Đại Lục có ảnh hưởng bao nhiêu thì không cần nghĩ cũng đủ hiểu, nhưng mà nơi bị nguy hiểm lớn nhất... chắc hẳn phải là Thiên Khí Chi Đảo, sau khi nghĩ một lúc nàng lên tiếng hỏi: "Bao lâu nữa?"

"Khoảng chừng khi mặt trăng lặn là bắt đầu rồi" Tiêu Tử Mặc một bên thu hồi lại mấy thứ ở trên bàn, một bên nói: "Trước đó vài ngày có động đất, núi lửa phun trào các loại, chỉ sợ đây chính là điềm báo trước mà thôi"

"Nếu lúc đó kịp thời gia cố lại phong ấn ở Thiên Khí Chi Đảo, thì tại nạn này có thể tránh được hay không" Phong Vô Ý nghe thấy thế thì lên tiếng hỏi lại.

"Không rõ nữa, chỉ có thể tận sức mà làm thôi, còn đâu là do ý trời" Tiêu Tử Mặc lắc đầu, rồi sau đó im lặng không nói gì nữa.

"Làm hết khả năng, nghe theo ý trời sao..." Phong Vô Ý quay đầu nhìn hắn một cái, rồi bỗng cười lạnh một tiếng và quay mặt đi: "Ta không tin, tìm đường sống trong chỗ chết, cho tới bây giờ ta đều là liều chết mà đổi lại mạng sống"

"Ngươi thật không giống mộtnữnhân" Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.

"Có ý gì?" Phong Vô Ý nhíu mày.Nữnhân sao.... Mềm mại làm ra vẻ, khẽ chạm là vỡ, như vậy khác gì búp bê?

"Nhưng mà... như vậy cũng rất tốt" Bên tai Phong Vô Ý đột nhiên truyền tới một câu.

Phong Vô Ý sửng sốt, lại quay đầu lại lần nữa thì đã thấy người nọ đang ôm cái gì đó ở trên bàn rồi đứng lên đi vào trong khoang thuyền, chỉ để lại cho nàng một cái bóng lưng thẳng tắp.

Đúng lúc này thân thuyền bỗng nhiên chấn động mạnh một cái.

"Rầm" Thứ gì đó ở trong tay Tiêu Tử Mặc rơi xuống, may mắn đúng lúc có cánh cửa khoang thuyền để đỡ, chứ nếu không thì đã bị văng ra ngoài biển rồi.

Phong Vô Ý sau khi giật mình thì nhanh chóng đề khí, dùng khinh công bay tới bên cạnh hắn.

Chỉ thấy sóng biển mới vừa rồi còn êm ả yên lặng, mà giờ phút này mặt biển đã giống như một nồi nước sôi sục đang bốc khói nghi ngút không thôi. . Nhưng điều quỷ dị nhất chính là ở trên bầu trời vẫn như cũ không có một chút gió nào! Sóng thần? Động đất dưới đáy biển? Hình như đều không giống....

Một mặt ở trong đầu suy nghĩ cách, một mặt thì nắm chặt lấy thanh chủy thủ Thương Lãng trong tay, tùy thời chuẩn bị ứng biến tình hình.

"Ầm" Sóng biển lập tức dâng cao lên tận trời, làm cho bọn họ đang đứng cũng bị ngã xuống ướt đẫm cả người.

"Thiếu chủ, không tốt rồi!" Người nam tử trẻ tuổi mang theo vẻ mặt kinh hoảng chạy tới, hô lớn: "Thuyền giống như đã bị mất đi sự khống chế!"

"Dưới nước có cái gì đó" Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói: "Chỉ cần giữ vững tay lái, còn lại những cái khác cứ giao cho chúng ta!"

"Vâng!" Người nọ nhanh chóng lĩnh mệnh lệnh rồi chạy đi.

"Dưới nước? Người nhìn thấy rõ rồi hả?" Phong Vô ý hỏi.

"Vừa rồi trong đợt sóng biển ta thoáng nhìn thấy, ở trong sóng biến giống như còn có vật sống, thân hình cực kỳ khổng lồ" Tiêu Tử Mặc nhíu chặt chân mày, nói tiếp: "Nếu như bây giờ không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó, thì chỉ sợ thuyền cũng sắp bị đánh cho vỡ tan đó!"

"Đúng là không để cho người ta được sống yên ổn mà" Phong Vô Ý nhỏ giọng mắng khẽ một câu.

Tiêu Tử Mặc lấy ra thứ gì đó ở trong tay ném ra, rồi lại lấy ra mấy thủy tinh hình hạt châu... tiếp theo đó là tay phải nhanh chóng kết thành thủ ấn và tính toán nhìn hạt câu vài lần, cuối cùng mới giơ tay lên vứt nó vào trong biển.

Trong nháy mắt, sóng biển đang cuồn cuồn sóng đột nhiên bắn ra hơn mười đạo ánh sáng màu vàng chói mắt, đem con thuyền gắt gao vây lại ở bên trong. . Dù cho mặt biển có sóng lớn và mãnh liệt tới mức nào thì chiếc thuyền vẫn đứng vững như Thái Sơn không hề nhúc nhích tý nào.

"Tạm thời ta có thể chống đỡ cho con thuyền này tối đa là nửa canh giờ" Tiêu Tử Mặc nói dồn dập.

Lời còn chưa dứt, ở đầu thuyền lại có một cột sóng biển dâng cao tới hơn mười thước. Mà vào lúc này, thì cả hai người đều đã nhìn thấy rõ ràng, ở trong sóng biển có một vật sống dài khoảng chừng ba mươi thước, đó là một con Giao Long toàn thân bao trùm bởi một lớp lân phiến màu bạc!

"Mẹ kiếp!" Phong Vô Ý nhịn không được mà mắng chửi một câu: "Dạo này hình như Long đều có ở khắp nơi, chỉ cần tùy ý là có thể nhìn thấy được à?"

"Nha đầu, Long tộc là chủng tộc vô cùng cao quý, kia chỉ là một con Giao trùng, làm sao có thể đánh đồng với chúng ta được?" Ngay sau đó, giọng nói rống to của Thanh Long ở trong đầu vang lên. Chủy thủy Thương Lãng cũng giống như bởi vì tức giận, mà muốn bay ra khỏi bàn tay của nàng.

"Tuy là giao, nhưng cũng là thuộc chủng tộc cấp thấp của Long tộc. Hơn nữa, đây là Băng Ngục Ma Giao" Tiêu Tử Mặc cười khổ nói.

"Băng Ngục Ma Giao?" Phong Vô Ý lặp lại một lần, giống như... Ở tại Tuyền Ki Thạch phủ, trong tư liệu mà nàng đọc qua từng có cái tên này. . Trong đầu dần hiện lên những giải thích tương ứng về nó, sau đó nàng có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Nó không phải chỉ có thể sinh tồn ở trong vùng biển sâu với nhiệt độ cực kỳ rét lạnh hay sao? Tại sao nó lại ở chỗ này"

"Đúng vậy, lẽ ra thuyền sẽ đợi ở ngay Băng Hải Chi Ngoại, nhưng bởi vì sợ gặp phải Băng Ngục Ma Giao tập kích, nên...." Tiêu Tử Mặc còn chưa nói xong, thì cái đuôi màu bạc nặng nề của Giao Long đã quật mạnh lên chiếc thuyền. Mắt thấy tình hình này, chỉ sợ lần này dù không vỡ nát tan tành, thì tuyền gỗ cũng sẽ bị vỡ khung!

"Cẩn thận!" Tiêu Tử Mặc hiểu được suy nghĩ muốn nhào lên của Phong Vô Ý, một tay nắm chặt cửa khoang thuyền để cố định thân hình.

"Ầm!" Thân thuyền bị va chạm mà kịch liệt chấn động.

Chỉ thấy xuyên qua thân thuyền là hơn mười đạo ánh sáng màu vàng đồng thời sáng lên, hình thành một nửa vòng tròn bảo hộ trong suốt. Giao Long màu bạc với chiếc đuôi to lớn nâng lên cao rồi lại hung hăng đập mạnh xuống ánh sáng hào quang phía trước, làm mặt biển tạo thành những cột sóng bắn tung tóe, khiến hào quang giảm đi không ít ... tuy nhiên những đạo ánh sáng đó vẫn ngoan cố như cũ mà che chở cho chiếc thuyền.

"Quản nó làm sao tới được đây, trước hết phải giết được nó rồi hãy nói sau!" Phong Vô Ý cắn răng một cái, lôi ra dây thép ở trong nhẫn. . Một đầu buộc vào chuôi của chủy thủ... rồi sau đó ánh mắt nàng nhìn chằm chằm mặt biển, chờ tới khi Giao Long hiện hình lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment