Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 101

Anh thở hắt ra, trong khoảnh khắc, tim đập dồn dập như sấm.


Không thể kìm nén thêm, anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn mạnh xuống.


Cô không đẩy anh ra nữa, hai tay vòng qua eo rắn chắc của anh, đầu ngón tay chạm vào làn da trần nóng rực của anh.


Anh bế cô lên ngang eo, sải bước vào phòng ngủ chính, cúi người đè cô xuống giường, hôn lên môi cô, bàn tay lớn giật tung váy áo cô.


Cô bắt đầu thấy khó thở, nghiêng đầu né tránh nụ hôn, anh liền lần theo má cô hôn lên vành tai.


“Ninh Ninh.” Giọng khàn khàn của anh thì thầm bên tai cô, hơi thở nặng nề phả vào hõm cổ cô, đè nén dục vọng.


“Ương Ương.” Cô đột nhiên lên tiếng.


“Gì cơ?”


Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt đầy dục vọng.


Cô chìm trong chiếc gối mềm, ngước mắt nhìn anh: “Nhũ danh của em, là Ương Ương.”


Anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng trầm thấp: “Ương Ương.”


Bàn tay to của anh không kiêng nể mà lướt khắp người cô, lòng bàn tay nóng bỏng khơi gợi cảm giác lạ lẫm, khiến toàn thân cô run rẩy.


Anh dùng đầu gối tách chân cô ra, bàn tay siết chặt eo cô, năm ngón tay in hằn vào làn da mềm mại.


Cô toàn thân căng cứng, năm ngón tay bám trên cánh tay anh để lại vài vết xước rướm máu.


Đêm càng lúc càng sâu, trong phòng dần vang lên tiếng rên rỉ khó kiềm chế.


Sáng hôm sau, mười giờ.


Ánh nắng xuyên qua rèm mỏng chiếu vào, phủ đầy chiếc giường lớn mềm mại.


Tang Ninh nằm nghiêng trong chăn màu xám đậm, hàng mi dài như lông quạ rũ xuống, sắc hồng trên má đã tan, da trắng như sứ, mái tóc dài xõa trên gối, hơi rối, bờ vai trần lộ ra khỏi chăn, còn in dấu vết xanh tím lẫn lộn.


Hạ Tư Tự không chớp mắt nhìn gương mặt cô đang say ngủ, mới phát hiện dáng vẻ lúc ngủ của cô ngoan ngoãn đến lạ, mềm mại không tưởng.

Anh không nhịn được hôn lên trán cô, rồi hôn má cô, rồi lại hôn lên môi cô.


Lại muốn rồi.


Mi cô khẽ run, mắt mơ màng hé mở, nhìn thấy gương mặt anh phóng to trước mặt.


Thấy cô tỉnh, anh hơi lui lại: “Tỉnh rồi à?”


Cô khàn giọng: “Ừ.”


Mắt cô còn chưa mở hẳn, mí mắt nặng trĩu.


Anh lại cúi xuống hôn cô, bàn tay to bắt đầu mơn trớn trên người cô, cô đột nhiên mở mắt, đưa tay đẩy anh ra.


“Sao vậy?” Ánh mắt anh hiếm khi thuần khiết, còn mang theo vài phần ngây thơ.


Cô nhìn anh bằng vẻ mặt cứng đờ: “Cút.”


“…”


Anh ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ương Ương.”


Cô khàn khàn nói: “Nước.”


Anh mới xoay người dậy, lấy ly nước trên tủ đầu giường đưa tới miệng cô.


Tang Ninh chống tay ngồi dậy, thân thể còn ê ẩm, hai tay cầm ly uống từng ngụm nhỏ, rất nhanh đã uống hết.


Anh hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”


Cô lắc đầu: “Không cần.”


Cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều.


Anh ôm cô: “Vậy ngủ thêm chút nữa.”


“Em còn có việc.”


Thủ tục chuyển giao cổ phần, cùng một số công việc công ty cần xử lý—đều là việc nhỏ nhưng không thể qua loa.


Anh hôn lên má cô: “Vậy anh đưa em đi.”


Cô hơi nghiêng đầu: “Vậy anh ra ngoài trước đi.”


“Ra ngoài đâu?” Anh vẫn ôm cô không buông.


Cô mặt lạnh, tai hơi đỏ lên: “Anh ra ngoài, em còn phải mặc đồ.”


Trên người cô không mặc gì cả!


“Không sao, anh ở đây với em.” Anh lại hôn lên tai cô.


Cô trợn mắt nhìn anh: “Hạ Tư Tự!”


Anh nhìn sắc đỏ nhàn nhạt lan trên má cô, khóe môi khẽ nhếch: “Ờ.”


Anh vén chăn bước xuống giường, cứ thế trần trụi đi ra ngoài.


Tang Ninh: …


Cửa phòng đóng lại, Tang Ninh mới vén chăn bước xuống, chân trần đặt xuống đất, vừa đứng dậy, hai chân mềm nhũn lại ngã xuống giường.


Một tiếng sau.

 

Tang Ninh cuối cùng cũng chuẩn bị xong, cô tắm sơ rồi thay bộ váy sạch sẽ.


Hạ Tư Tự đã bảo trợ lý mua bộ đồ mới mang đến, váy hôm qua của cô đã bị anh xé rách.


Hạ Tư Tự lái xe đưa cô đến công ty.


Xe dừng ở ngã rẽ gần công ty, Tang Ninh bảo anh dừng xe.


“Em đi trước đây.” Tang Ninh mở cửa xe.


Anh lại nắm lấy cổ tay cô: “Tối nay em có về không?”


Tang Ninh sững lại một chút, rồi mới phản ứng kịp “về” mà anh nói là chỉ về nhà anh.


“Không được, tối nay nhà em có tiệc gia đình.”


“Vậy ngày mai?”


“Việc bàn giao em cũng không biết mất bao lâu, tuần này chắc không rảnh.”


Hôm nay mới là thứ Hai.


Hạ Tư Tự hơi nhíu mày: “Ừ.”


“Vậy em đi trước.”


Cô chuẩn bị xuống xe, anh lại nói: “Vài hôm nữa có một buổi tiệc tối, em đi cùng anh nhé.”


Tang Ninh thắc mắc: “Tiệc gì vậy?”


Anh bình thản nói: “Là một buổi đấu giá, anh muốn nhờ em xem giúp.”


Tang Ninh hơi gật đầu: “Được.”


Anh nghiêng người tới, hôn nhẹ lên môi cô: “Đi đi.”


Tang Ninh lúc này mới mở cửa xe bước xuống, vào công ty.


Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe môi khẽ cong.


“Sao giờ này mới tới? Tối qua cũng không về nhà, con đi đâu vậy?” Nam Chấn Minh trách mắng.


Tang Ninh điềm đạm đáp: “Chuyện của con.”


Nam Chấn Minh bị chặn họng, nghẹn lại.


“Hồ sơ bàn giao đã chuẩn bị xong, con sẽ kiểm tra kỹ. Sau khi xác nhận không có sai sót, con sẽ ký.”


Tang Ninh nói với thái độ hoàn toàn công việc.


Giờ cô không còn là cấp dưới của Nam Chấn Minh, không cần thiết phải giải thích gì với ông ta.


Nam Chấn Minh nhất thời chưa quen với sự thay đổi bất ngờ này, sắc mặt hơi khó coi.


Ông nghiến răng: “Đừng tưởng bây giờ có chút quyền rồi là muốn làm gì thì làm, nhà họ Nam này còn chưa tới lượt con làm chủ!”


Tang Ninh mỉm cười: “Cảm ơn ba đã nhắc nhở.”


Mười phần trăm cổ phần và chia lợi tức, quả thật còn chưa đến mức muốn làm gì thì làm. Nhưng cô cũng muốn thử xem, ở Tập đoàn Nam thị, thật sự làm chủ, thật sự có quyền, “muốn làm gì thì làm” sẽ có cảm giác thế nào.



Mấy ngày nay Tang Ninh đều bận rộn với việc bàn giao công việc ở công ty, đại hội cổ đông tổ chức vào thứ Sáu, trước đó, cô phải hoàn tất mọi chuyện.


Thứ Tư, Tang Ninh tan làm từ năm giờ, vừa ra khỏi công ty đã lên xe đi thẳng đến Câu lạc bộ Ngôn Hi.


Đây là một câu lạc bộ cao cấp, cũng là địa điểm do Hạ Tư Tự đưa cô. Ban đầu anh định đến đón, nhưng cô từ chối. Bây giờ ông nội đã yêu cầu cô cắt đứt với bạn trai bên ngoài, vào thời điểm nhạy cảm thế này, cô không muốn gây thêm chuyện.


Xe dừng lại, Tang Ninh mở cửa bước xuống, chuẩn bị đi thẳng vào.


Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: “Tang Ninh.”


Tang Ninh quay đầu lại, thấy Hạ Tư Tự cũng vừa bước xuống xe, thì ra anh đang đợi cô ở đây.


Hôm nay anh ăn mặc khá tùy ý, áo khoác ngoài khoác hờ, bước đi thoải mái, đi đến bên cô rồi nắm lấy tay cô.


“Chúng ta cùng vào.”


Tang Ninh liếc nhìn câu lạc bộ khá vắng vẻ: “Hôm nay là tiệc đấu giá à? Em thấy hình như không có nhiều người.”


Thông thường tiệc đấu giá sẽ rất đông khách, giờ này lẽ ra nên có nhiều người ra vào.


“Ừm.”


Anh đáp qua loa, rồi dắt tay cô đi vào trong.


Người giữ cửa cũng không kiểm tra thiệp mời, chỉ làm động tác mời vào.


Tang Ninh nghĩ một chút, rồi rút tay ra. Anh hơi nhíu mày, cô lại khoác lấy cánh tay anh.


Cánh cửa lớn của phòng tiệc được kéo ra, có người niềm nở chào đón: “Tư Tự tới rồi.”


Hạ Tư Tự mỉm cười, khách sáo chào: “Dì ạ.”


Tang Ninh hơi sững người, thấy trong phòng tiệc không có nhiều người, khoảng hai ba chục người, còn có không ít gương mặt quen thuộc.


Ngồi ở ghế chính giữa là bà nội của Hạ Tư Tự, bà nhìn thấy Tang Ninh thì vui vẻ gọi: “Tang Ninh đến rồi à, mau vào đây.”


Người đang ngồi bên cạnh bà – Lâm Thư Nhan – nụ cười khựng lại đôi chút.


Tang Ninh khựng bước tại chỗ, lập tức nhận ra—đây không phải buổi đấu giá gì cả, mà là tiệc riêng của nhà họ Hạ.

Bình Luận (0)
Comment