Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 131

Tang Ninh dừng bước một chút, cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ phía sau.


Kỷ Nghiên đã vui vẻ kéo Tang Ninh ngồi xuống chiếc ghế sofa gần sân khấu: “Ngồi đây đi! Chỗ này xem sân khấu rất tiện, bây giờ chỉ đang khởi động, một lát nữa bắt đầu mới thú vị!”


Tang Ninh gật đầu: “Chỗ này quả thật tầm nhìn rất tốt.”


Đây là vị trí tuyệt vời để nhìn toàn bộ sân khấu, chỉ cần tựa lưng vào ghế sofa là có thể bao quát toàn bộ cảnh vật ở tầng một của quán bar.


“Đúng không?” Kỷ Nghiên cũng rất hài lòng, đưa Tang Ninh một ly cocktail.


Tang Ninh nếm thử một ngụm, vị cam, khá ngọt.


Cố Tinh Thần cũng đã kéo Hạ Tư Tự ngồi xuống chiếc ghế sofa khác, khu VIP của họ có ba chiếc sofa, không gian khá rộng, bạn bè của họ hầu như đều đã đến.


Cố Tinh Thần vô cùng cảm động: “Hôm nay không ngờ nhiều người đến ủng hộ tôi thế, Tùng Hàn dù bận rộn cũng tranh thủ đến, Tư Tự cũng đến, nào nào, tôi uống một ly, cảm ơn mọi người!”


Hạ Tư Tự liếc nhìn Bùi Tùng Hàn, Bùi Tùng Hàn nâng ly lên, cười hỏi: “Không phải cậu rất ghét những nơi ồn ào thế này sao?”


“Rảnh thì đến thôi.” Hạ Tư Tự trả lời nhẹ nhàng.


“Đến nào, mọi người cùng uống một ly!” Cố Tinh Thần hào hứng khuấy động không khí.


Hạ Tư Tự cầm ly rượu trong tay, nhìn sang phía Nam Tang Ninh rồi lại thu tầm mắt, uống cạn ly whisky trong tay.


Đột nhiên, âm nhạc sôi động của DJ dừng lại, ánh sáng trong cả quán bar tối lại.


Kỷ Nghiên kéo Tang Ninh quay lại nhìn: “Nhanh nhìn, sắp bắt đầu rồi!”


Tang Ninh lập tức đặt ly rượu xuống, nhìn về phía sân khấu.


Ánh đèn sân khấu bỗng nhiên sáng lên, đèn chiếu xung quanh, âm nhạc quen thuộc lại vang lên, đám đông dưới sàn nhảy phát ra tiếng hét vui mừng.


Bảy người đàn ông đứng thành hàng trên sân khấu, ánh sáng chiếu xuống, mỗi người đều có một tia đèn chiếu riêng biệt.


Nhạc sôi động bắt đầu, họ bắt đầu nhảy múa theo nhịp điệu.


“Á á á á! Tuyệt vời quá! Vẫn phải xem trên sân khấu mới phấn khích, so với lần trước xem ở bữa tiệc sinh nhật tôi còn hay hơn nhiều!” Kỷ Nghiên hét lên.


Tang Ninh gật đầu đồng tình.


Hạ Tư Tự nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, nhíu mày: “Mấy người này từ đâu ra vậy?”


Cố Tinh Thần nâng ly rượu, chạm nhẹ vào ly của Hạ Tư Tự: “Kỷ Nghiên tìm đấy, cô ấy nói nhóm nhạc nam này đang hot nhất.”


Hạ Tư Tự liếc mắt nhìn anh ta: “Bây giờ thì nghe lời rồi hả?”


Cố Tinh Thần có vẻ bị chọc trúng điều gì đó, lập tức phản ứng: “Tôi làm vậy là vì kinh doanh quán bar thôi! Dĩ nhiên là ai hot thì mời người đó rồi!”


Hạ Tư Tự lạnh nhạt đáp: “Ồ.”


Cố Tinh Thần: “…”


Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ức chế.


Nhóm nhạc nam trên sân khấu vẫn đang nhảy múa sôi động, Hạ Tư Tự liếc mắt nhìn sang phía Nam Tang Ninh, thấy cô đang chăm chú nhìn vào sân khấu, không chớp mắt.


Anh khẽ cười lạnh, cầm ly rượu lên, uống cạn.


Âm nhạc chuyển sang nhẹ nhàng, Hạ Tư Tự dường như mất kiên nhẫn, nhìn lại sân khấu, phát hiện mấy người đàn ông bỗng nhiên bắt đầu tháo cà vạt.


Anh dừng tay lại.


Mấy người đàn ông đồng loạt tháo cà vạt, cuối cùng cởi hẳn ra rồi quấn quanh tay, tiếp tục nhảy theo nhạc.


Hạ Tư Tự quay lại nhìn Nam Tang Ninh, ánh mắt có chút đờ đẫn.


Anh đột nhiên nghĩ đến việc cô đã nhiều lần nhìn chằm chằm vào tay anh khi tháo cà vạt, mà anh chẳng hiểu cô đang nhìn gì.


Hóa ra là cô thích cái này?


Cố Tinh Thần đụng nhẹ vào tay anh, hạ giọng: “Tư Tự, sao không dẫn bạn gái ra gặp mọi người đi, chúng ta không phải người ngoài, sẽ không nói linh tinh đâu, mọi người cùng vui vẻ có phải hay không?”


Hạ Tư Tự lại rót thêm một ly rượu, đưa lên môi, giọng nói bình thản: “Cô ấy nhút nhát.”


“Nhìn cái thái độ cậu bảo vệ cô ấy kìa!” Cố Tinh Thần trợn mắt.


“Cậu quản tốt bản thân đi.”


“Tôi có quản không tốt sao? Tôi nói thật, tôi tự quản lý rất tốt đấy!”


Cố Tinh Thần không thể không than vãn: “Tôi nói thật lần này tôi không nói với ai cả, tôi khổ lắm!”


Yêu cầu anh ta giữ bí mật, thật sự làm anh ta gần như không chịu nổi!


Một tin đồn lớn như vậy, anh ta thật sự rất muốn chia sẻ với ai đó!


Hạ Tư Tự lạnh lùng nói: “Vậy thì cậu cứ tự kiềm chế mà c.h.ế.t đi.”


“……”


Cố Tinh Thần mắng: “Chết tiệt, tình anh em của chúng ta chỉ có vậy thôi sao.”


Tiết mục của nhóm nhạc nam kết thúc, Tang Ninh và Kỷ Nghiên mới quay lại.


“Quá tuyệt vời! Xem đã mắt!” Kỷ Nghiên vui vẻ nâng ly, cùng Tang Ninh cụng ly.


Tang Ninh thích uống cocktail, ngọt ngào.


Bùi Tùng Hàn hỏi bâng quơ: “Hôm nay cô không đi công ty sao?”


Tang Ninh gật đầu: “Hôm nay tôi có chút việc, nghe nói Tiểu Bùi tổng hôm nay đến thị sát, Lý tổng tiếp đãi anh thế nào, có hài lòng không?”


Anh ta khẽ kéo khóe miệng: “Cũng tốt.”


Anh ta ngừng một chút rồi tiếp tục: “Tôi tưởng cô sẽ ở đó.”


Tang Ninh cười xin lỗi: “Công ty có nhiều việc quá, tôi không thể trực tiếp làm hết được.”


Bùi Tùng Hàn im lặng, không hiểu sao từ lần gặp nhau cuối năm đến giờ, cô có vẻ càng lúc càng xa cách anh ta hơn.


Tang Ninh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hạ Tư Tự, cô khẽ mím môi.


Mạnh Lai đột nhiên hỏi: “Sao Lâm Thư Nhan không đến? Tôi nghe nói cô ấy định đến ủng hộ Tinh Thần hôm nay mà?”


Cố Tinh Thần nhìn Hạ Tư Tự: “Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi.”


Mạnh Lai cười lớn hỏi: “Tư Tự, không phải cậu lại làm cô ấy khóc đấy chứ?”


Hạ Tư Tự lạnh nhạt đáp: “Liên quan gì đến tôi.”


“Không thì còn ai làm cô ấy tức giận nữa?” Mạnh Lai trêu đùa, “Tôi nghe nói gia đình cậu đang muốn ghép cậu và Lâm Thư Nhan, cô ấy cũng là bạn từ nhỏ của cậu, sao không thử xem, lấy ai chẳng được?”


“Bụp” một tiếng, ly rượu trong tay Hạ Tư Tự được đặt lại lên bàn kính.


Anh lạnh lùng nói: “Cả đám bạn từ nhỏ, tôi phải cưới từng người một sao?”


Không khí đột nhiên trở nên trầm lắng, Mạnh Lai cười xòa: “Đâu có, tôi chỉ nói chơi thôi mà.”


Cố Tinh Thần đạp vào anh ta một cái: “Nếu cậu ấy muốn thì Lâm Thư Nhan đã sớm bị cậu ấy cưới rồi, ai tới lượt cậu nói chuyện.”


“Được rồi được rồi, tôi tự phạt ba ly!”


Không khí lại trở nên sôi nổi, Tang Ninh nhìn Hạ Tư Tự ngồi đối diện, anh ngồi trong bóng tối, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy anh nâng ly rượu lên môi và uống cạn.


Kỷ Nghiên cũng rất hưng phấn, kéo Tang Ninh nói không ngừng.


Lúc 11 giờ, cuộc vui này cũng sắp tàn.


Mọi người vừa nói vừa cười đứng lên, xuống lầu, không khí vui vẻ.


Kỷ Nghiên vẫn đang nói chuyện với Tang Ninh: “Cuối tuần này đến nhà tớ chơi đi, tớ vẫn chưa vượt qua được trò chơi ‘nấu ăn” nữa, không có ai chơi cùng tôi.”


Tang Ninh nghĩ một lát: “Tùy tình hình, tớ không biết lúc đó có việc gì không.”


Cô quay đầu nhìn về phía chiếc sofa đối diện.


Hạ Tư Tự cũng đứng lên và bước ra ngoài, nhưng đột nhiên anh ngả người một chút, thân hình cao lớn của anh có vẻ sắp ngã.


Tang Ninh vội vàng đỡ lấy anh: “Anh không sao chứ?”


Anh dựa vào người cô, toàn bộ trọng lượng của cơ thể đổ dồn vào cô, thân hình cao lớn gần như bao phủ lấy cô.


Tang Ninh bị đè đến hơi loạng choạng, nhưng vẫn không buông tay, sợ anh thật sự ngã.


Bùi Tùng Hàn vừa đứng dậy ở phía sau cũng dừng bước, sắc mặt hơi cứng lại.


Hạ Tư Tự tựa cằm vào vai cô, đầu mũi cọ nhẹ vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả ra, giọng nói trầm thấp: “Không sao.”

Bình Luận (0)
Comment